Thiên Kim Hạ Phủ

Chương 11: HAI CHA CON (cha và con gái) BỤNG ĐEN

“Ngươi muốn nhìn, phải cấp tiền mừng đấy, cháu dâu nhà chúng ta còn trẻ tuổi, da mặt mỏng, không nên nhìn.” Hạ lão thái thái mang theo ý cười nói, “Xem xong chỉ được nói lời dễ nghe thôi..., lời không dễ nghe phải nuốt vào trong bụng đi.” 

“Hả, vậy ta không nhìn nữa, lão thái thái chưa gì đã nói trước rồi.” Thượng thư phu nhân cười nói: “Xem ra hôm nay ta không cấp tiền mừng là không được rồi!” 

Cháu gái Thượng thu phu nhân Trần Cát năm đó cũng ái mộ Hạ Niên, để Thượng thư phu nhân đến ám chỉ mấy lần, Hạ gia lại không có động tĩnh gì. Trần Cát cố chấp, đợi chờ đến bây giờ đã mười tám tuổi vẫn chưa xuất giá, chỉ nói muốn tận mắt nhìn thấy Hạ Niên và tân phu nhân vào kinh mới chịu hết hi vọng. Ai ngờ lúc này nghe được đích xác Hạ Niên dắt thê tử đùm đề về kinh, chịu không nổi đả kích ngã bệnh rồi. Mẫu thân Trần Cát Trần phu nhân ở trong phủ buồn bực không chịu nổi, chỉ đành dùng từ tốt đẹp an ủi Trần Cát: “Nữ nhi à nữ nhi, Hạ Niên người ta không cưới cũng đã cưới, nhi nữ (con trai con gái) đều có, con có suy nghĩ cũng vô dụng thôi! Nhân hôm nay còn có hai nhà nhờ bà mối đến trong phủ cầu thân, vẫn là nhanh nhanh tìm một nhà đồng ý đi thôi! Còn muốn trì hoãn nữa, thành nhi nữ lỡ thì, muốn chọn cũng không chọn được.” 

“Nương, con không nhìn thấy tận mắt Hạ Niên thú là ai, có chết cũng không cam tâm. Dựa vào cái gì nàng ta là một cái nha đầu nông thôn lại có thể gả cho Hạ Niên, gia thế chúng ta như thế, sao Hạ Niên lại không nhìn trúng chứ? Còn nói đến tướng mạo, từ nhỏ đến lớn, mọi người đều khen con có bộ dáng tốt, mỗi khi con soi gương, cũng tự nhận mình có thể gặp người, vì sao không lọt vào mắt Hạ Niên ca? Lúc hắn xuất kinh, con da mặt dày canh giữ trước cổng thành, thấy hắn đi ra, ngăn cản trước xe ngựa của hắn nói sẽ chờ hắn trở về. Mặc dù hắn không nói lời nào thả mành đi qua, con vẫn tưởng hắn đã cảm động. Sau lại nghe nói hắn cưới nương tử ở nông thôn, thể nào cũng không tin. Nhà Hạ gia bọn họ là dạng người gì,  Hạ Niên là loại người thế nào, vì sao lại hấp tấp chạy tới nông thôn cưới nương tử?” Trần Cát vừa nói vừa khóc nức nở: “Con chỉ không tin Hạ Niên lại nhẫn tâm như vậy, mệt con chờ hắn mấy năm nay, chờ ra kết quả này đây.” Truyện đăng tải duy nhất trên diễn đàn Lê Quý Đôn. Vui lòng không copy.

“Nữ nhi à, con đây là tương tư đơn phương!” Trần phu nhân thở dài, nữ nhân trong kinh thành này tương tư đơn phương Hạ Niên cũng không chỉ có một mình nữ nhi nhà bà, đám phu nhân tụ một chỗ cũng có đường nói, cũng không có gì mất mặt, lúc này khuyên bảo Trần Cát: “Lúc trước nương đã khuyên con nhiều lần rồi, sớm chọn một nhà nào tốt bàn chuyện hôn nhân, đừng ảo tưởng đến Hạ Niên nữa, con không nghe, còn muốn chờ hắn về. Bây giờ hắn đã về, đã có thê tử, còn có một đôi long phượng thai đáng yêu. Con thì sao hả, cũng phải đánh chết tâm tư này đi.” 

Trần phu nhân buồn rầu, vốn việc hôn nhân, là mệnh của cha mẹ, lời nói mai mối, ai ngờ nữ nhi của bà bị ma quỷ ám ảnh, muốn chết muốn sống, ngoài Hạ Niên ai cũng không lấy, đâu khổ kiên trì mấy năm nay, giờ Hạ Niên đã trở về, nàng vừa nghe Hạ Niên đích thực đã lấy thê tử sinh con cái, cũng không phải người trong nhà dối gạt nàng, khó thở công tâm ngã bệnh liệt giường, nếu không cởi bỏ khúc mắc này, chỉ sợ còn chịu cố chấp. 

Trần Cát thấy Trần phu nhân nhíu mày thở dài, không khỏi nước mắt như mưa, “Nương, coi như người không sinh cái nữ nhi con đây đi, thuận theo con đi!” 

Sau đó, Trần phu nhân tìm gặp Thượng thư phu nhân, hai cô cháu thương lượng một lúc, quyết định trước tiên đến Hạ phủ gặp qua Quý Thư, nếu Quý Thư thật sự là một nha đầu nông thôn bình thường, Trần Cát còn có chút hi vọng. Ngày hôm nay, nhân lúc tốt trời, Thượng thư phu nhân lấy cớ muốn mời Hạ Niên giúp tôn tử Đào Linh Kiệt nhìn xem tướng mạo, liền mang theo Trần phu nhân và Đào Linh Kiệt đi tới Hạ phủ. 

Tâm tư Thượng thư phu nhân và Trần phu nhân, làm sao Hạ lão thái thái không biết? Lúc này nghe được lời nói của Thượng thư phu nhân..., lại nhìn thấy chút ánh sáng trong mắt Trần phu nhân, lòng đã biết rõ, đây là chuẩn bị đến soi mói Quý Thư đây mà! Để xem Quý Thư ứng phó như thế nào! Nữ nhân được Hạ Niên coi trọng, đoán chừng một chút kỹ xảo để ứng phó chắc cũng có đi.  

Đợi Quý Thư cùng long phượng thai đi vào sảnh đường vấn an, Thượng thư phu nhân không khỏi “A” lên một tiếng nói: “Đúng là một đôi hài tử xinh đẹp nha!” Liền bảo nha đầu nhanh nhanh lấy lễ gặp mặt cấp cho Tiểu Cảm Lãm và Hạ Viên, cũng không dấu vết lướt qua Quý Thư một cái. 

Hạ lão thái thái thấy Quý Thư bị lạnh nhạt, thần sắc vẫn như thường, âm thầm gật đầu, cười nói: “Nương tử Niên ca đi lại đây, lưng ta có chút đau nhức, nhanh lại đây đấm bóp!” 

Người ngoài đến trong phủ, đều là khách, có người khách nào lại dám vắng vẻ cháu dâu chủ nhân? Quý Thư thấy Thượng thư phu nhân và Trần phu nhân thần sắc khác thường, không tỏ vẻ gì tiêu sái đến bên người Hạ lão thái thái, đứng hầu nhẹ nhàng đấm lưng giúp bà. Truyện Thiên kim Hạ phủ _ edit hoacodat _ đăng duy nhất trên diendanlequydon.com....

Trần phu nhân nói chuyện, thấy Quý Thư giúp Hạ lão thái thái đấm lưng tay lại không nặng không nhẹ, giương mắt hỏi nàng: “Thiếu phu nhân thật biết hầu hạ người, nói vậy lúc trước ở nông thôn thường đấm lưng cho người đúng không? Tốt thật đấy, không cần mời nha đầu, tự tay mình đã có thể xử lý rồi!” 

“Việc hầu hạ trưởng bối, sao có thể mượn tay nha đầu khác, tự nhiên ngay từ nhỏ đã làm qua!” Quý Thư thấy Trần phu nhân mang theo địch ý, không mặn không nhạt nói: “Lúc trước ở nông thôn, thường thường đấm lưng cho a ma ta, lão nhân gia bà lúc nào cũng khen ta có hiếu tâm. Nay đến trong kinh, có thể đấm lưng cho lão thái thái, là phúc phận của ta rồi!” 

Trần phu nhân thấy Quý Thư cẩn trọng đáp lời, lạnh nhạt nói: “Thiếu phu nhân có thể gả vào Hạ gia, tự nhiên là bất phàm, lại không biết có tài nghệ gì? Có thể cho xem một chút?” 

Lại nói đến tiểu tôn Đào Linh Kiệt của Thượng thư phu nhân, năm nay mới năm tuổi, đúng vào cái tuổi nghịch ngợm nhất, lúc này nhìn thấy đôi long phượng thai giống nhau như đúc, sớm đã chạy tới nghiêng đầu nhỏ nhìn xem, đưa tay lên muốn vò đầu Hạ Viên, còn cười hì hì nói: “Thật giống cây củ cải!” 

Hạ Viên không kịp tránh né tay Đào Linh Kiệt, kiên trì ôn nhu cãi lại hắn, ngửa ra khuôn mặt xinh xắn cũng cười hì hì nói: “Ngươi cũng giống cây củ cải!” 

Mọi người nhìn thấy Hạ Viên phấn trang ngọc tuyết, Đào Linh Kiệt trắng trẻo mập mạp, đều nở nụ cười, “Hai đứa trẻ nói chuyện cũng thật thú vị!” 

Đào Linh Kiệt thấy Hạ Viên đáng yêu, vừa mới vò đầu lại muốn nựng khuôn mặt, Hạ Viên quay mặt qua tránh được, còn chưa nói gì, Tiểu Cảm Lãm đã đường hoàng chắn ngang giữa bọn họ, vung nắm tay nhỏ lên nói với Đào Linh Kiệt: “Đừng khi dễ muội muội ta!” 

“Khi dễ nàng thì làm sao?” Đào Linh Kiệt ở trong phủ chính là Phách vương, không ai dám nghịch ý hắn, hắn muốn véo mặt tiểu nha đầu nào, tiểu nha đầu ở trong phủ có người nào dám không ngoan ngoãn? Bây giờ thấy Hạ Viên cười hì hì cực vui vẻ, vốn không cố tình muốn véo nàng, cũng là cảm thấy nàng chơi vui, thế này mới đưa tay tới. Bị Tiểu Cảm Lãm quát, tính tình Phách vương xông lên, thế này càng không thể không véo Hạ Viên. 

Woaa, người lớn khi dễ mẹ ta, tiểu hài tử ngươi cũng muốn khi dễ ta sao? Hạ Viên sớm đã nhìn thấy Thượng thư phu nhân và Trần phu nhân muốn làm khó dễ Quý Thư, lòng đã tức giận lâu rồi, lúc này thấy Đào Linh Kiệt đẩy Tiểu Cảm Lãm, còn muốn xông tới véo mặt mình, thấy tay hắn sắp tới sát mặt mình, ngón tay vẫn chưa véo được trên mặt, nhanh chóng đặt mông ngồi dưới đất lớn tiếng “Oa oa” khóc lên: “Đẩy người, đẩy người!” 

“Làm sao vậy?” Mấy người lớn thấy Đào Linh Kiệt đưa tay tới, Hạ Viên đã ngã xuống đất, thật đúng là nghĩ Hạ Viên bị hắn đẩy ngã xuống mặt đất, đều vội vàng chạy lại đây. Thượng thư phu nhân biết tính tình Đào Linh Kiệt bướng bỉnh, lúc này cũng nghĩ Đào Linh Kiệt đẩy Hạ Viên, không khỏi nhẹ nhàng trách mắng: “Sao lại đẩy muội muội hả?” 

“Con không có!” Đào Linh Kiệt vô cùng ủy khuất, biên bạch nói: “Tự nàng ấy ngồi xuống đất mà!” Made by diendanlequydon.com.....

“Hu hu...” Hạ Viên che mặt giả khóc, “Mông con đau quá!” 

Quý Thư đã vội vã đi đến ôm lấy Hạ Viên, lại khẽ vuốt vào cái mông nhỏ của nàng, nhỏ giọng dỗ dành: “Tiểu Viên Cầu đừng khóc, đau chỗ nào? Chỉ cho nương nhìn xem!” 

Hai tay Hạ Viên ôm lên cổ Quý Thư, bả đầu gối lên vai nàng khóc “Hu hu” mấy tiếng cũng không nói chuyện. 

Hạ lão thái thái thấy cháu chắt nữ long phượng thai mình thương yêu bị Đào Linh Kiệt đẩy ngã, lúc này thật không vui, “Khụ” một tiếng nói: “Nương tử Niên ca mau bế thư nhi trở về phòng nhìn xem, xem bị thương chỗ nào. Cần dỗ dành một lúc, nếu làm kinh sợ thật không nên.” 

“Lần trước Hạ Mẫn nhà ta bị một con chó vàng lớn xông tới làm sợ tới mức ngồi ngay đó, cũng khóc một lúc lâu, sau lại vẫn phải đến trong miếu xin một lá bùa hộ mệnh mới hết kinh sợ.” Lý Thiện ở bên cạnh nói chen vào, cười nói: “Viên nhi còn nhỏ, bị đẩy như vậy, thật đúng là bị dọa sợ.” 

Thượng thư phu nhân và Trần phu nhân vốn chứa tâm tư muốn làm khó Quý Thư, lúc này lại thấy Đào Linh Kiệt đẩy ngã Hạ Viên, Hạ Viên còn đang khóc hu hu, cũng bị dọa rồi, tự giác cũng biết đuối lý, nhất thời chỉ lo nhỏ giọng khiển trách Đào Linh Kiệt, lại thay Đào Linh Kiệt nhận lỗi nói: “Đều do ngày thường chúng ta quá nuông chiều, mới có thể bá đạo như vậy. Đích thực đã dọa thư nhi, trở về nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn.” Lại phân phó nha đầu nói: “Nhanh đi về phủ, bảo người tìm Bát bảo Trân châu định kinh tán đến đây cho thư nhi ổn định tinh thần.” 

“Định kinh tán trong phủ cũng có, cũng không cần bận rộn!” Hạ lão thái thái thấy Thượng thư phu nhân và Trần phu nhân vội vàng, sắc mặt trên mặt cũng không tốt, chỉ nói: “Tiểu hài tử khó tránh khỏi té ngã, con nít té, quá nửa ngày liền quên đi, không có gì đáng ngại.” 

Bụng thái tổ mẫu thực đen mà, đầu tiên là nói sợ mình hoảng sợ, thấy khách bắt đầu áy náy, mới nói không có gì đáng ngại, làm cho khách nhân cảm thấy bà khoan dung độ lượng. Miệng Hạ Viên vẫn còn nức nở, lỗ tai lại dựng thẳng đứng, thấy Thượng thư phu nhân và Trần phu nhân đã quên để mẹ mình buổi diễn tài nghệ, thế này mới nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm. 

Quý Thư xem xét Hạ Viên một chút, thấy nàng không có gì khác thường, biết không ngã bị thương, lòng mới buông lỏng. Hướng mọi người trong đại sảnh cáo lỗi, một tay bế Hạ Viên, một tay nắm Tiểu Cảm Lãm đi ra sảnh đường. 

Lại nói Đào Linh Kiệt bị Hạ Viên oan uổng, thấy còn chưa nói rõ ràng, người lớn đã ôm Hạ Viên đi, nhất thời mặt mày đỏ lên, quát: “Con không đẩy nàng!” 

Ôi ôi, tiểu bằng hữu à, lúc này cố ý oan uổng ngươi! Nhưng mà với tính tình Tiểu bá vương ngươi, cũng nên ăn chút mệt để ghi nhớ lâu đi, lần sau mới thôi không tùy ý động thủ động cước. Hạ Viên ở trên vai Quý Thư thoáng ngẩng đầu, thấy Đào Linh Kiệt chu miệng ủy khuất muốn khóc, có chút ngạc nhiên, chính mình oan uổng một đứa nhỏ, có phải quá mức rồi không? Nhưng mà Thượng thư phu nhân và Trần phu nhân không phải ngồi không, nếu biết Đào Linh Kiệt không đẩy mình, không chừng sẽ còn nói bao lời nữa đấy! Xin lỗi, Đào Linh Kiệt! 

Đến trễ, Hạ Niên về nhà, nghe thấy Hạ Viên bị Đào Linh Kiệt đẩy ngã xuống đất, kéo nàng qua, thấy không có người ngoài, nhỏ giọng nói: “Tiểu Viên Cầu, lần tới lại có người muốn khi dễ con, hắn còn chưa đẩy con, con hãy khóc lên, làm cho người lớn chú ý. Đợi người đẩy ngã mới khóc, vậy đã chịu thiệt rồi, biết chưa hả?” Nói xong lại lo lắng, lẩm bẩm: “Phải mời võ sư đến nhà dạy cho các con một ít thuật phòng thân mới được. Nhi tử nhi nữ của Hạ Niên ta, chỉ có thể khi dễ người, sao có thể để người ta khi dễ chứ?” 

Hạ Viên mắt như sao nhìn Hạ Niên, cha à cha à, chúng ta không hổ là cha và con gái, cái này cũng nghĩ giống như nhau! Những người này muốn khi dễ người của ta, chỉ sợ là tự tìm khổ, trước cứ âm thầm bảo hộ là được rồi!