Thiên Kiêu

Chương 9: Chương 9



Hứa Thiên Kiêu uống hết một chén trà, mới phất tay đuổi ba cái nha hoàn xuống dưới.
Tần Lộ vẫn quỳ như cũ, nhìn Hứa Thiên Kiêu thoáng cười bỗng nhiên đáy lòng nàng phát lạnh, đầu gối đau đớn.
“Đứng lên đi.” Hứa Thiên Kiêu nhiên nói ra.
Tần Lộ cầu còn không được, tay vội chống đất đứng lên.
Bởi vì không có kinh nghiệm quỳ lúc đứng dậy còn lảo đảo một chút.
Hứa Thiên Kiêu một mực im lặng nhìn xem, mày nhíu lại có chút không thông, trước mắt cái này… Làm cho nàng đã không biết nên như thế nào hình dáng phu xe ngựa, thế nào lại là người của Hiển Tông đế.

Hiển Tông đế là có ý gì, tại sao phải phái người như vậy đến, là muốn chính mình sủng hạnh hắn, hay vẫn là không nên sủng hạnh hắn?
Tần Lộ chỉ cảm thấy trôi qua vài giây như trôi qua vài năm.
“Công chúa, nếu là không việc gì, tiểu nhân lui xuống.” Nàng trưng cầu ý kiến Hứa Thiên Kiêu.
Bộ dáng phục tùng được thu vào mắt, thái độ thực cung kính.
Hứa Thiên Kiêu đứng dậy từng bước chân tiến đến trước mặt Tần Lộ.

Hứa Thiên Kiêu lui về sau hai bước, hầu như có thể cùng Tần Lộ nhìn thẳng, mới hỏi: “Ngươi có mục gì?”
Mục đích?
Tần Lộ thiếu chút quên mất mục đích lúc này mới nhớ lại, mình là có mục là....
“Công chúa từng đáp ứng tiểu nhân, đối tiểu nhân thương thế tốt lên sau điều tiểu nhân làm cận thân thị vệ.” Nàng nói ra: “Hôm nay tiểu nhân thương tích đã tốt rồi.”
Hứa Thiên Kiêu ồ một tiếng, tiếp tục hỏi: “Làm của ta cận thân thị vệ, ngươi có mục gì?”
Còn hỏi mục đích?

Trực giác mách bảo Tần Lộ vấn đề này không hề đơn giản, nhưng này con đường nàng phải lựa chọn, vì vậy chỉ có thể giả ngu.
“Công chúa chẳng lẽ không nhớ rõ, người từng đáp ứng tiểu nhân, cấp cho muội muội của tiểu nhân một cái qhu quân gia thế tốt một chút.” Nàng nói ra: “Tiểu nhân cảm thấy một cái phu quân thị vệ cũng rất tốt, tiểu nhân làm thị vệ bảo hộ cho người an toàn đồng thời, cũng muốn cho tiểu muội tìm một vị hôn phu thích hợp.”
“Nguyên lai đây chính là mục đích của ngươi a.” Hứa Thiên Kiêu nhìn xem Tần Lộ nói ra.
Tần Lộ cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Hứa Thiên Kiêu trong mắt nghi hoặc càng lớn, nhưng lại nhẹ nhàng gật đầu.
“Tốt, ngươi đi ra ngoài tìm Thanh Âm sau đó sáng mai sớm liền tới đây hầu.” Hứa Thiên Kiêu thản nhiên nói.
Tần Lộ kinh sợ lui ra ngoài.

Ra đến bên ngoài trong lòng buông lỏng, lúc này mới phát hiện phía sau lưng hầu như đều ướt đẫm.

Lúc trước mặc dù là làm một người cảnh sát khi đối mặt với nguy hiểm còn chưa kịp chảy mồ hôi nhiều như vậy, thế mà chỉ đối thoại vài câu với công chúa lại không có tiền đồ như vậy.
Nàng mơ hồ cảm thấy, Thiên Kiêu công chúa này có bí mật gì, hơn nữa cũng không tín nhiệm nàng.
Đi theo Thanh Âm nhận được hai bộ y phục của thị vệ, đang chuẩn bị lúc rời đi, Lan Âm chạy tới, thấy thế vội hỏi: “Tần thị vệ ngươi chờ một chút, Ngọc Vinh công chúa đã đến, ngươi chờ một lát lại đi.”
Tần Lộ tuy rằng không hiểu vì cái gì, nhưng lại nghe lời gật đầu.
Nhưng thật ra Lan Âm thấy Tần Lộ không hiểu, vừa cười giải thích nói: “Ngọc Vinh công chúa người này hoang phóng túng vô độ, bình sinh yêu nhất nam tử thị vệ.

Công chúa chúng ta tuy rằng không sợ nàng, nhưng nếu là để Ngọc Vinh công chúa nhìn thấy ngươi, đó cũng là cùng với công chúa hung ác ồn ào một cuộc đấy.

Chúng ta thân là hạ nhân đấy, coi như là không thể giúp chủ tử phân ưu, thế nhưng không muốn cho chủ tử thêm phiền, người nói có đúng hay không?”
“Đúng, đa tạ Lan Âm cô nương nhắc nhở.” Tần Lộ nhịn xuống lau mồ hôi xúc động, nói: “Bây giờ còn có vừa rồi, đều cám ơn ngài.”

Lan Âm cười cười, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt Tần Lộ, mang theo một chút ngây thơ chất phác nói: “Tần thị vệ không cần khách khí như vậy, ta vô cùng nhất ưa thích tướng mạo người tốt như Tần thị vệ như vậy đấy.”
Thanh Âm cười nói: “ Được rồi, ngươi đừng trêu chọc hắn, chúng ta nhanh một chút đi qua, tránh khỏi trong chốc lát hai vị công chúa cãi vã.”
Trên đường trở về phòng Tần Lộ suy nghĩ hay là đem mình làm xấu một điểm, thời đại này, đối với nàng loại nhan sắc này quả thực khắp nơi là nguy hiểm.
Ngọc Vinh công chúa tới cũng không có bên sự việc gì quan trọng chỉ là muốn gặp.....
Hứa Thiên Kiêu nói: “Muốn gặp có thể, một người một ngàn lượng Hoàng Kim, duy nhất một khắc.”
Ngọc Vinh công chúa tức giận đến mắng: “Ngươi muốn cướp sao? Ngươi chuộc bốn người bọn họ, cũng chưa đến một ngàn lượng a?”
Hứa Thiên Kiêu không thèm để ý chỉ vuốt lấy móng tay của mình, hôm qua vừa đổi thành rồi màu xanh lá, nhìn càng là lộ ra ngón tay tinh tế tỉ mỉ trắng nõn, so với lúc trước nhiễm màu sắc muốn trông tốt hơn nhiều.
Ngọc Vinh công chúa đợi không được trả lời, tức giận tại nguyên chỗ đi tới lui ba chuyến, sau đó mới rút cuộc hạ ngoan tâm, nói: “Một ngàn lượng Hoàng Kim bốn người, ba canh giờ!”
Hứa Thiên Kiêu khinh thường từ trên xuống dưới liếc nhìn nàng, “Tiểu thân thể của ngươi có thể ăn hết một lúc, liệu có tiêu hóa hết không?”
“Này, có liên quan gì tới ngươi?” Ngọc Vinh công chúa nói: “Ngươi chỉ cần đem người kêu ra, ta có thể ăn được hay không tiêu hóa hết được thì đó là sự tình của ta! ”
Hứa Thiên Kiêu gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Tốt, một ngàn lượng Hoàng Kim một khắc, ngươi muốn kêu người nào đến?”
“Ngươi! ” Ngọc Vinh công chúa ngón tay chỉ vào Hứa Thiên Kiêu, tức giận đến mặt đỏ lên, “Hứa Thiên Kiêu, ngươi thật là quá đáng! Hoàng đế ca ca bất công lấy ngươi, mẫu hậu nhưng nửa chút không bất công ngươi! Huống chi còn có Hoài Nam vương, nếu như ngươi là không biết suy xét cùng Bổn cung đối nghịch, ngươi cũng nhìn tốt rồi ngươi Hoài Nam vương, đừng gọi hắn tuổi còn nhỏ phải rồi bệnh cấp tính không có!”
Hứa Thiên Kiêu ngồi dậy đi đến trước mặt cấp cho nàng một cái tát.
“Quản tốt cái miệng thúi của ngươi!” Hoài Nam vương Hứa Thiên Hạc năm nay mười lăm tuổi, là thân đệ đệ ruột thịt của Hứa Thiên Kiêu, tính đến nay đã hơn hai năm không nhìn thấy hắn.

Cả đời này, nàng cũng là vì đệ đệ mà sống.
Bao quát Hiển Tông đế cũng không dám đụng đến Hoài Nam vương huống chi Hứa Ngọc Vinh, quả thực không biết lượng sức!
Trên mặt rõ ràng để lại năm dấu ngón tay của Hứa Thiên Kiêu nàng không dám tin liền sờ lấy mặt, một hồi lâu tiếng thét chói tai vang lên gọi thị nữ, “Người đâu, người đâu, mau đến đây!”
Bốn thị nữ động cũng không dám động một chút.

Hứa Thiên Kiêu hài lòng nở nụ cười, đối với Ngọc Vinh công chúa cũng chỉ nói một chữ, “Cút!”
Không người động thủ, Ngọc Vinh chỉ có thể lựa chọn tự mình động thủ.

Nàng là thân muội ruột của Hiển Tông đế có Thái hậu nương nương tại thượng, cho dù nàng phạm vào lỗi lớn hơn nữa Hiển Tông đế nhiều lắm thì chỉ trừng phạt tiểu giới, tuyệt đối sẽ không muốn mạng của nàng.
Nâng cao cánh tay còn lại định vung qua liền bị Mai Âm bắt được.

Ngọc Vinh công chúa không thể động đậy, hận đến thẳng dậm chân.

Hứa Thiên Kiêu phất phất tay, Mai Âm cùng Lan Âm hai người trực tiếp đem Ngọc Vinh lôi ra ngoài.

“Được, một ngàn lượng liền một ngàn lượng, ta muốn gặp Mai Sinh!” Ngọc Vinh công chúa bị đẩy ra bên ngoài cao giọng hô.
“Mang ả đi gặp.” Hứa Thiên Kiêu giữa lông mày lộ vẻ không kiên nhẫn.
“Là công chúa! ” Thanh Âm thân hành lễ, tiếp theo bước nhanh ra ngoài.
____________________________________
Thiên Hạc, Thiên Hạc không có việc gì a?
Hứa Thiên Kiêu bước nhanh đi vào nội thất từ dưới bàn trang điểm trước mặt trực tiếp đem ngăn kéo lấy ra phong thư tháng trước mới thu được.

Từ đầu đến đuôi nhìn rồi một lần, tuy là chút ít lông gà vỏ tỏi việc nhỏ, nhưng Hứa Thiên Kiêu tâm đang rơi xuống phía dưới.

Đệ đệ nàng vẫn khỏe đã nếu là đệ đệ có cái gì ngoài ý muốn, nàng làm sao có thể cam tâm?
“Công chúa, Mai Sinh bị Ngọc Vinh công chúa đánh cho.” Thanh Âm tiến đến bẩm báo.
Hứa Thiên Kiêu hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thanh Âm nói: “Mai Sinh hắn không muốn hầu hạ Ngọc Vinh công chúa, Ngọc Vinh công chúa sau khi biết, trực tiếp cầm roi hung hăng rút lên Mai Sinh lớn tiếp năm cây, hiện tại chính buộc Mai Sinh hầu hạ nàng.” Thanh âm thấp giọng đáp lời.

Hứa Thiên Kiêu không đếm xỉa tới nói: “Đồ hèn, không cần phải xen vào.”
Thanh Âm lui ra ngoài, bên tai nhưng vẫn hồi tưởng đến câu kia “Đồ hèn”.

Mọi người thấy phủ công chúa hậu viện nam nhân ngày càng gia tăng, lại không biết, công chúa chỉ làm những cái kia cho rằng leo lên giường có thể Nhất Phi thăng thiên tiền đồ.

Đừng nói sủng hạnh, công chúa căn bản sẽ không đem những người đó làm người, há lại sẽ sủng hạnh?
Đơn giản chỉ một cái đồ chơi, trong lúc rảnh rỗi tiêu khiển mà thôi!
Chỉ tiếc, những “Đám đồ chơi” không rõ, người ở phía ngoài cũng không hiểu.
Ngọc Vinh công chúa thẳng tay hành hạ đến khi trút hết cơn giận mới bỏ qua cho Mai Sinh, nghênh ngang đi ra ngoài.

Đi đến cửa lớn phủ công chúa nghĩ đến cái kia một ngàn lượng Hoàng Kim cứ như vậy không có, đáy lòng âm thầm phát lên hận đến.

Còn có này trên mặt tổn thương… Nàng âm thầm thề, trận này nàng nhất định sẽ bù trở về!
___________________________________
Tần Lộ nơi này, Mai thị cùng Tần Đại Bảo sớm chờ tại nàng trong phòng, thấy nàng quả nhiên mang về tin tức làm thị vệ cận thân của công chúa hai người đều cao hứng.
Mai thị nói: “Ta đã nói tiểu Lộ có thể làm được, tiểu Lộ, ngươi thật là làm cho nương nở mặt nở mày a!”
Tần Đại Bảo theo nói: “Phải a, ta sáng sớm liền tin tưởng ngươi có thể đem tiểu Lộ giáo dục tốt, hôm nay quả nhiên ứng nghiệm vào ta mà nói.” Hắn nói xong vừa nhìn về phía Tần Lộ, “Tiểu Lộ, ngươi đang ở công chúa trước mặt muốn hảo hảo hầu hạ, nhất định phải lấy được công chúa niềm vui, ngày sau chúng ta này một đại gia đình, có thể đã toàn bộ nhờ ngươi rồi.”
“Đúng vậy a! Tiểu Lộ, ngươi cùng công chúa trước mặt bốn cái đại nha hoàn cũng làm tốt quan hệ, nương muốn vào phòng bếp người hầu, đến lúc đó ngươi cho nói ra nói ra.” Mai thị một bộ đương nhiên nói.
“Cha muốn làm trong phủ Nhị quản sự, cha cũng không cùng cái kia lão trương đi tranh giành, cũng tránh khỏi ngươi khó làm.” Tần Đại Bảo nói: “Từng bước một từ từ sẽ đến, trước làm Nhị quản sự, sau đó lại kiêu ngạo quản sự.”
Hai người ngươi một câu ta một câu, hầu như đã đem tốt đẹp tương lai toàn bộ mặc sức tưởng tượng rồi mấy lần.
Tần Lộ nghĩ đến đầu gối của mình, hận không thể đem hai người này cho đá ra đi..