Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 41: 41 Lòng Người Trung



Hồ Ngọc Nương nhón chân nhìn ra xa, ngoại trừ bóng trăng bị tuyết rơi che khuất thì không có ánh sáng nào nữa.

Lúc này nàng ấy mới nhỏ giọng nói với Trường Đình, “… Ít nhất trong vòng 10 dặm không hề có thôn xóm… Đêm nay sợ là phải ngủ trong rừng rồi.”
Sau đó nàng ấy lại nhìn khắp nơi, cười cười rồi tán dương nói, “Kẻ dẫn đầu đoàn thồ hàng kia cũng chọn vị trí tốt thật đó.

Nơi ấy địa thế cao lại trống trải, cách nguồn nước gần nhưng cũng không quá gần đến mức gặp nguy hiểm —— người vùng này thấy nước sông còn chưa đóng băng cũng không dựa quá gần, nếu không lúc có tuyết lở sẽ có lũ tràn về, tiếng nước chảy cũng sẽ quấy nhiễu phán đoán của bọn họ.”
Hồ Ngọc Nương chỉ tay về hướng Tây Bắc cách đó không xa, Trường Đình dò đầu qua nhìn lại thấy nơi đó có một chỗ lõm tự nhiên, vừa lúc ở sườn dốc có thể che mưa chắn gió.
Đáng tiếc bên trong đã có người chiếm núi làm vua.
Hồ Ngọc Nương nương ánh sáng mỏng manh mà vạch nhánh cây nhìn đám tráng hán cánh tay còn to hơn đùi mình thì buồn bực nói, “Đó mới là chỗ qua đêm tốt, đáng tiếc chúng ta đoạt không được.”
Người nào nắm đấm lớn thì nghe người đó.

Trên con đường này hạng người gì cũng có, bọn họ còn sợ có sói, sợ tuyết lở vì thế mọi người cực kỳ ăn ý mà chọn rúc vào một chỗ.

Mọi người cũng ẩn ẩn coi người đứng đầu đoàn người kia là thủ lĩnh, ông ta bảo nghỉ thì nghỉ, bảo đi thì đi.
Ba tiểu cô nương thu lại túi nước rồi đi về phía trước, bọn họ vẫn cần tìm một chỗ thích hợp để qua đêm.

Vừa sờ soạng đi Hồ Ngọc Nương vừa nói cho Trường Đình chỗ nào có tuyết đọng không thể dẫm lên, rau dại gì không thể ăn được, nên làm thế nào để phòng gấu mù, “… Nó không nhìn thấy, ngươi sợ nó nhưng nó còn sợ ngươi hơn! Chỉ cần đứng im, làm bộ không thấy nó là được.

Thịt thỏ so với thịt người còn ngon hơn, con gấu cũng không ngốc, nó sẽ không chủ động đi trêu ngươi làm gì.”

Trường Đình vừa nghe vừa gật đầu, đạo lý sinh tồn nàng học được càng nhiều càng tốt.
Hồ Ngọc Nương nhanh tay lẹ mắt tìm một tảng đá lớn, vừa lúc có cái hố lõm ở bên dưới.

Nhìn chung quanh hồi lâu nàng ta lập tức móc từ trong túi ra một cái dây thừng.

Một đầu buộc chặt ở góc nhọn của tảng đá, còn một đầu buộc lên một cây tùng lùn ở gần đó.

Buộc song nàng ấy lại buộc một sợi dây khác song song, cuối cùng lấy thảm nỉ từ trong bao quần áo ra trải lên hai cái dây kia.

Động tác của nàng ta cực kỳ nhanh nhẹn, rõ ràng là thường làm.
Thảm nỉ kéo dài trên mặt đất, lưng dựa vào tảng đá, bên trong hốc tuy bé nhưng cũng là một chỗ tránh gió tốt.
Tiểu Trường Ninh ngửa đầu, ngây ngẩn mà tán thưởng, “A Ngọc tỷ tỷ thật giỏi!”
Hồ Ngọc Nương mang vẻ mặt đắc ý nhìn về phía Trường Đình, lúc này nàng cũng đang che miệng cười rộ lên, vươn tay nắm chặt giơ lên cổ vũ Hồ Ngọc Nương.
Có lẽ chưa bao giờ thấy việc này nên tiểu Trường Ninh khó có lúc vui vẻ.

Con bé cong eo chui vào trong, sau đó thấp giọng hoan hô.

Con bé cứ vậy cong eo chui từ đầu này tới đầu kia của cái thảm, tuy chỉ ba bốn bước đã bò xong rồi nhưng tiểu nha đầu vẫn cực kỳ phấn khởi.

Hồ Ngọc Nương thấy vậy thì cũng cười, vừa cười nàng ấy vừa đi vòng quanh dọn lá khô và cành cây nhỏ vác về gần chỗ lều của bọn họ.

Trường Đình bọc khăn trùm đầu nhưng trên mặt vẫn bị gió thổi rát, chỉ có đôi mắt là sáng rực và trong lòng cũng ấm áp.
Từ sáng sớm đến bây giờ Ngọc Nương chưa từng nghỉ ngơi… Nàng ấy giúp nàng mắng đám lưu dân kia… Dựng lều… Đến cuối cùng còn cõng Trường Ninh trên vai đi về phía trước…
Ngọc Nương không phải tôi tớ của Lục gia, nàng ấy không có nghĩa vụ phải làm tùy tùng cho bọn họ.

Trên đời này không có ai sinh ra đã thiếu nợ người khác, Ngọc Nương cam tâm tình nguyện giúp đỡ bọn họ ấy là vì nàng tốt bụng, là người cực kỳ tốt.

Nhưng bọn họ không có đạo lý đương nhiên hưởng thụ lòng tốt của người khác mà không cảm động.
Hiện giờ ai cũng không hơn ai cái gì.
Trường Đình so vai thở ra khói trắng sau đó xoa tay muốn đi theo tìm củi đốt nhưng lại bị Hồ Ngọc Nương ngăn cản, “Ngươi không tìm được đâu! Tuyết vừa rơi thì củi gỗ trong cả cánh rừng sẽ toàn hơi ẩm, căn bản không đun được! Ngươi là người không rành nên hẳn sẽ không chọn được!”
Sau đó nàng ấy cười ha hả như đồ ngốc, vừa nói vừa đeo bao tay da rồi quay người ngồi xổm xuống đào tuyết.
Trường Đình kinh ngạc, chẳng nhẽ củi bị chôn dưới tuyết ư!?
Hồ Ngọc Nương làm quen việc nên đào rất nhanh.

Nàng ta vo viên tuyết sau đó hự hự ném ra phía sau, không một lát nàng ta đã đào tới rễ cây dưới chân.

Sau đó Hồ Ngọc Nương lật bàn tay một cái ý bảo Trường Đình đưa cái gì đó cho mình.

Trường Đình sửng sốt một chút mới luống cuống tay chân tìm trong túi ra một cái xẻng cực nhỏ đưa cho nàng kia.


Nàng ấy cũng không thèm quay đầu lại mà cầm lấy xẻng bắt đầu dùng sức đào cây tùng!
Một lát sau Hồ Ngọc Nương thét to một tiếng, “Ai nha! Tìm được rồi! Ha ha!”
Trường Đình vội vàng thò qua đầu nhìn thì thấy Hồ Ngọc Nương nửa nghiêng người, miệng mím chặt, ánh mắt cực kỳ chăm chú.

Một bàn tay của nàng cầm xẻng sắt vói vào một cái lỗ nhỏ, sau đó nàng ta sờ mó một hồi rồi nhướng mày cười với Trường Đình và rút tay ra!
Bóng đêm đã nồng, Trường Đình tới gần nhìn chỉ thấy một đống cỏ khô! Hồ Ngọc Nương lại mở lòng bàn tay ra thì thấy đầy một vốc quả phỉ, hạ dẻ và hạt thông!
Cái này là ảo thuật chứ gì nữa!
Trường Đình kinh ngạc nhìn Hồ Ngọc Nương, hai mắt nàng sáng như khuyên tai trân châu mà Vương đại thái thái của nhà giàu trong thôn đeo! Thật giống bắc đẩu trên bầu trời!
Hồ Ngọc Nương nhếch miệng càng lớn, cực kỳ đắc ý mà chọn mấy viên hạt dẻ và hạt thông lớn trả lại chỗ cũ sau đó mới đưa toàn bộ chỗ thức ăn đào được cho Trường Đình.

Sau đó nàng ấy giắt cái xẻng ra sau lưng rồi lại đi tới chỗ cây tùng đằng trước.

Sau vài lần như vậy Trường Đình đã ôm một vốc to các loại hạt!
Các nàng không thể nướng bánh nhưng vẫn có thể ăn những thứ này đỡ đói! Đống cỏ khô bới lên cũng có thể dùng làm củi đốt!
Hồ Ngọc Nương phải ngồi xổm nên có chút mệt mỏi, nàng ta duỗi sống lưng, lại móc chủy thủ từ trong ngực ra.

Trường Đình nhón chân với đám nhánh cây tùng ở dưới thấp còn nàng ấy phụ trách chém, không đến một lúc đã có một bó củi.
“Đốt lửa! Nướng hạt thông thôi!”
Hồ Ngọc Nương vừa nói thì hơi thở đã bị đông lạnh hóa thành khói trắng.
Sau khi đốt được đống lửa, ba tiểu cô nương lập tức ngồi vào lều nỉ.

Trường Đình vùi đầu muốn đào đống đất bên dưới ra để nướng hạt nhưng ai biết tay nàng lại chạm vào đám củi đang cháy.


Tiểu cô nương bị bỏng thì “Ai da” một tiếng kêu to.

Hồ Ngọc Nương cười đến ngửa ra, tay ôm chầm lấy tiểu Trường Ninh, chỉ vào Trường Đình mà nhạo báng, “Ngươi nhìn tỷ tỷ ngươi như con hươu con ngu ngốc bị té ngã kìa!”
“Ngươi mới giống con hươu ngốc!!”
Trường Đình lập tức rống một câu sau đó quay đầu nghĩ nghĩ mới nhỏ giọng hỏi, “… mà con hươu ngốc là con gì?”
….
Ba tiểu cô nương cứ vậy ngồi đó canh đống lửa.

Phía tây mờ nhạt có gió đêm gào thét, gần trăm người tốp năm tốp ba tụ ở một khối, lửa trại bốc lên, mọi người đều ngồi vây quanh đống lửa để sưởi ấm.
Hai đoàn người trước sau cách thật xa, trung gian trộn lẫn một ít lưu dân trùm kín đầu, cả người hôi thối, khuôn mặt tang thương.
Đám tráng hán sau khi chọn được chỗ nghỉ ngơi thì không vội dùng cơm mà bố trí xong cho đống xe đẩy mới bắc bếp lửa.

Ngoài nướng bánh, bọn họ còn lấy vại sứ to để nấu canh thịt.

Canh này sôi lộc cộc, mùi thịt và muối bay bốn phía, gió thổi qua là cuốn lên không ngừng.
Đám người còn lại thấy vậy thì có người thiếu kiên nhẫn nhéo rau khô vừa nướng trên tay rồi quay đầu nhìn về phía kia —— không sai, bọn họ không hề có lương khô.

Lúc bọn họ lấy từ trong túi ra một đám rau khô để nướng tiểu Trường Ninh đang hơ tay bên đống lửa đã rất kinh ngạc.

Xuyên qua cây cối trùng điệp bọn họ nhìn thấy mỗi người chỉ được phân một nhúm rau dại ăn lót dạ thì càng cả kinh hơn.
Trường Đình cũng nhìn thấy.
Hiện giờ thời tiết giá rét nên đã không còn rau dại gì, đây hơn phân nửa là lúc di chuyển bọn họ hái xuống để dành tới bây giờ..