Thiên Kiếp Mi

Chương 8: 8 Kiếm Trang Tuyết Lang 03


Chỉ nghe tiếng gió vù vù, ba mươi ba kẻ áo xanh bịt mặt hiển nhiên đã luyện thuật hợp bác, chật vật quây thành vòng tròn xung quanh Đường Lệ Từ.

Đồng thời bọn họ vung ống tay áo lên, trong cây sáo ngắn có tiếng dây đàn vang vọng, ba mươi ba mũi ám khí lạnh lẽo nhỏ xíu như tơ nhện, gần như không thấy được chợt lóe sáng, trong nháy mắt đã dính vào tay áo Đường Lệ Từ.
Đường Lệ Từ nhấc xẻng trồng hoa lên, hất một vốc đất về phía kẻ áo xanh bịt mặt.

Khi mũi tên vừa dính lên vạt áo thì y đã xúc được hai xẻng liên tiếp, đào được một cái hố to cỡ miệng bát.

Hoa Vô Ngôn thấy vậy hét lên: "Hỗn Đao!" Đám người áo xanh bịt mặt lập tức rút đao trong ngực ra, kẻ đứng gần Đường Lệ Từ nhất vung lưỡi đao sáng như tuyết đâm thẳng xuống lưng y.

Đường Lệ Từ huých cùi chỏ về phía sau, đụng đánh bịch vào lưỡi đao.

Tên áo xanh ngẩn người, y trở tay đoạt lấy đao của hắn rồi vung tay lên đỡ một loạt bảy tám thanh đoản đao chém tới, tay phải cầm xẻng trồng hoa vẫn đào sâu thêm ba tấc nữa.
Thì ra cả tay trái và tay phải người này đều linh hoạt như nhau, tay trái cầm đao, tay phải xúc đất, thoạt nhìn không có gì khác biệt.

Hồng cô nương đứng trên lầu xem giao chiến, hơi chau màu lại.

Công lực Đường Lệ Từ thâm hậu, nhưng nàng không thể ngờ kinh nghiệm thực chiến của y có vẻ cũng rất phong phú, giống như thường xuyên giao đấu với người khác.

Mà nhìn vào động tác của Đường Lệ Từ thì hiển nhiên Tam Thập Tam Sát Nhân Trận không mang lại hiệu quả quá lớn, y hoàn toàn chuyên chú đào đất lên để tìm vị trí chôn giấu viên thuốc.
Nàng nhẹ nhàng vẫy vẫy chiếc khăn lụa trắng ra ngoài cửa sổ, Hoa Vô Ngôn lập tức biến sắc, ném cọng cỏ trong tay đi, nhặt một thanh trường kiếm dưới đất lên, chắp tay về phía lầu gác rồi rút xoẹt thanh kiếm ấy ra.
Hả? Đường Lệ Từ đột ngột quay đầu, mấy chục lưỡi đao sắc đan xen vào nhau bay vèo qua bên cạnh y.

Y dùng một đao đỡ mười đao vốn đã thành thục, phía sau chợt có một lưỡi kiếm xé gió vù vù đâm tới, không thể không ngăn.

Đường Lệ Từ đành giơ ngang đao ra đỡ, đao kiếm va nhau đánh "keng" một tiếng, Hoa Vô Ngôn bị y đẩy lùi về sau ba bước.

Nhưng tay phải vai trái, trước bụng sau lưng đều có đoản đao chém tới, y mỉm cười ngửa người tránh thoát, ngẩng đầu liếc nhìn lên lầu gác.

Đao pháp của Đường Lệ Từ chợt biến đổi, một đao vung lên chặt đứt cánh tay trái của một tên áo xanh bên cạnh.
"A!" Một tiếng hét thảm thiết vang lên, kẻ áo xanh kia ngã lăn ra đất.

Đường Lệ Từ chém một đao thành công, lại liên tục chém thêm vài nhát nữa không hề thương tiếc, chém cho sáu người đứng gần y ngã lăn ra.

Mặt đất ngập trong máu tươi đầm đìa và những mảnh chân đứt tay cụt, trong nháy mắt khóm hoa tươi đẹp trắng ngần đã biến thành chiến trường đẫm máu.

Trước uy thế của y, hai mươi bảy người còn lại mất hết can đảm, tay chân luống cuống.


Hoa Vô Ngôn lại chẳng hề nao núng, mỉm cười rút kiếm: "Kẻ nào xông lên thì đả thương kẻ đó, Đường công tử ra tay cũng thật tàn độc.

Ngươi tự cho mình là giang hồ chính đạo mà lại vùi dập mạng sống của người ta như thế, lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ những người này cũng có cha mẹ vợ con sao?"
Hắn còn chưa nói hết câu thì tay đã nhanh chóng đâm ra năm chiêu kiếm, ngoài miệng nói những lời thong thả nhàn nhã nhưng tay lại đâm nhát nào ra nhát nấy, toàn nhắm vào những chỗ hiểm yếu trí mạng.

Thanh đao nhuốm máu trên tay trái Đường Lệ Từ vung lên, giọt máu vương trên mũi đao thuận chiều gió bay vút lên, bắn thẳng vào gò má thanh tú của Hoa Vô Ngôn, khiến gương mặt hắn tức thì tăng thêm mấy phần dữ tợn.
Đường Lệ Từ mỉm cười đáp lại: "Ta nhận mình là giang hồ chính đạo lúc nào?" Lời còn chưa dứt, ánh kiếm đã lướt qua người.

Hoa Vô Ngôn hét lên, "Hoa Lạc Triêu Tịch!", kiếm quang đột ngột tỏa ra bốn phía như hoa quỳnh nở rộ lộng lẫy vô cùng, ngàn vạn tia kiếm đâm thẳng vào chỗ hiểm yếu trên bụng Đường Lệ Từ! Đây chính là nhược điểm y vừa tự nhận ban nãy!
Đường Lệ Từ giơ đao lên đỡ, thầm nghĩ quả nhiên trong tòa lầu đỏ tía giăng đầy cơ quan.

Ban nãy khi y nói chuyện với Hồng cô nương, trong lớp tường kép của tòa lầu có người ẩn nấp, hơn nữa còn dùng cách truyền tin khác mới có thể báo cho Hoa Vô Ngôn biết nội dung cuộc trò chuyện của hai người nhanh như vậy được.

Mà bây giờ đám người bịt mặt áo xanh đã dần quen với đao pháp và bước chân của y, không thể dễ dàng đả thương bọn họ nữa.

Đoản đao bay qua lại đã kề sát người y thêm ba phân, mà ám khí giấu trong thanh sáo nhỏ lại càng khó phòng bị hơn.

Đao liên tục biến chiêu, Đường Lệ Từ dần dần đánh mất thế thượng phong, cục diện trở nên giằng co không phân thắng bại, một khi kéo dài thì phần thua đương nhiên thuộc về y.
Hoa Vô Ngôn thoáng nở nụ cười, vung kiếm càng thêm tàn độc.

Đường Lệ Từ xoay ngang đao cứa cổ, mỗi tiếng thét thảm lại đả thương một người.

Xẻng trồng hoa trong tay phải y xúc thêm nhát nữa, chỉ nghe một tiếng "rắc" giòn tan, phiến đá mỏng manh chôn dưới bụi hoa trắng vỡ ra, đất cát bay đầy trời, cánh hoa bay tán loạn, bụi bặm bay mù mịt.

Sau khi bụi đất tan đi, người ta thấy một cỗ quan tài đá chôn dưới bụi hoa.

Hoa Vô Ngôn biến sắc lùi lại ba bước, chân trái Đường Lệ Từ bước vào trong hố, tay phải lần mò, kéo vật giấu trong quan tài kia ra.
Chỉ nghe một tiếng "Rầm", đám người bịt mặt áo xanh vội vàng lùi về sau.

Trong quan tài đá kia đặt một bộ hài cốt, Đường Lệ Từ thấy vậy cũng ngẩn ra.

Trong quan tài đá chứa hài cốt vốn không phải chuyện lạ, nhưng chỗ này là dưới bụi hoa, là nơi giấu thuốc, sao lại đặt một bộ hài cốt?
Nhưng vừa nhấc bộ hài cốt lên thì một cái bọc giấu trong ngực hài cốt rơi bịch xuống, rất nhiều bình thuốc lăn ra ngoài.

Đường Lệ Từ tiến thêm một bước, những kẻ bịt mặt áo xanh vội dừng tay, ánh mắt dán chặt vào những bình thuốc lăn dưới đất.

Y khẽ cười, gẩy mũi chân, dăm ba bình thuốc bị y nhẹ nhàng đá lăn vào giữa đám người đang đứng bên ngoài.


Đám người kia lập tức loạn cào cào, một người nằm rạp xuống dất tranh cướp, ánh đao lập tức nhoáng lên, chỉ nghe một tiếng hét thảm thương, người kia đã trúng mấy chục đao, phanh thây tại chỗ.

Lưỡi đao dính máu, đám người bịt mặt áo xanh nhìn nhau, có vài người đã bắt đầu khàn khàn gầm rú dưới lớp khăn che mặt.
Đường Lệ Từ cười cười nhìn Hoa Vô Ngôn, mũi chân lại đá nhẹ cái nữa, lại thêm mấy bình thuốc lăn ra ngoài.

Vốn chỉ là những bình thuốc tầm thường màu xám tro, nhưng lọt vào mắt người ta lại mang đến cảm giác kinh tâm động phách.

Một bình thuốc lăn đến bên chân Hoa Vô Ngôn, hắn hít một hơi thật sâu: "Ngươi cố ý tìm nơi giấu thuốc, là để..."
Đường Lệ Từ cắm xẻng trồng hoa xuống đất, mỉm cười ôn hòa nhã nhặn: "Vật có thối rữa thì sâu bọ mới đục khoét, muốn san phẳng Dư Gia kiếm trang, nếu không có vật này thì làm sao ra tay được."
Cặp chân mày của Hoa Vô Ngôn cong lên, lộ ra ý cười, "Đường Lệ Từ ơi là Đường Lệ Từ, đúng là ngươi rất giỏi, nhưng lẽ nào ngươi không nghĩ một khi đoạt được thuốc này rồi, Phong Lưu Đi3m sẽ hạ quyết tâm đuổi cùng giết tận ngươi sao? Chưa kể số người trên giang hồ đang hau háu thèm khát đống thuốc này không tám trăm thì cũng một ngàn.

Đoạt lấy Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn chính là phạm phải sai lầm lớn nhất trong thiên hạ, đứng vào đất chết!"
Đường Lệ Từ nhấc cái bọc chứa đầy bình thuốc kia lên, "Cho dù ta không lấy túi thuốc này đi thì ngày mai Phong Lưu Đi3m cũng hạ quyết tâm đuổi cùng giết tận ta."
Hoa Vô Ngôn thở dài: "Một người như ngươi sao cứ phải khuấy vũng nước đục này chứ? Giang hồ này thiếu gì kẻ sống người chết, hoặc sống dở chết dở, có liên quan gì đến ngươi đâu?" Hắn bắt kiếm quyết đứng vững, Tam Thập Tam Sát Nhân Trận xung quanh hắn đã vỡ, những kẻ bịt mặt đánh lộn để tranh giành những bình thuốc vương vãi ra đất.

Hai người vẫn còn uy thế, dù Đường Lệ Từ giữ phần lớn số thuốc còn lại nhưng không ai dám vượt qua ranh giới lao vào cướp, chỉ liều mạng tranh nhau những bình thuốc ít ỏi trên mặt đất.
"Lai lịch thứ thuốc trong bình này có thể liên quan đến một người bạn thân của ta." Đường Lệ Từ nhìn Hoa Vô Ngôn, thong thả nói, "Ta là một người cực kỳ quý trọng bạn bè...!mà có lẽ thoạt nhìn không giống lắm."
Hoa Vô Ngôn bật cười, đúng là không giống, "Ngươi liều mạng chỉ vì thuốc này có thể liên quan đến bạn ngươi, quả thật làm người ta khó lòng tưởng tượng."
Đường Lệ Từ mỉm cười, "Chuyện khó tưởng tượng trên đời này nhiều lắm...!Thuốc này ngươi đã uống chưa?"
Hoa Vô Ngôn lắc đầu, lại nhe răng cười, "Ta uống rồi."
Đường Lệ Từ tiếp, "Ta nghe nói thuốc này hai năm uống một lần, nếu ngươi cướp được một bình thì phần võ công tăng thêm sẽ không mất đi, còn đảm bảo cho ngươi sống bình an mấy chục năm.

Người tập võ có được mấy chục năm yên ổn đã là không tồi rồi."
Hoa Vô Ngôn vẫn lắc đầu, "Ta cam chịu số mệnh, uống thuốc này rồi còn ảo tưởng muốn tự do sao?"
Sóng mắt Đường Lệ Từ khẽ động, liếc nhìn hài cốt trên đất, "Người này là ai?"
"Đây là mẹ của Dư Khấp Phượng." Hoa Vô Ngôn cười đáp, "Thuốc giấu trong mộ của mẹ Dư Khấp Phượng, khắp thiên hạ này ngoài tên quái nhân không sợ chết nhà ngươi ra thì chẳng ai dám động vào một ngón tay."
Đường Lệ Từ mỉm cười, "Thật bái phục, ra là vậy, đây là chủ ý của Hồng cô nương à?"
Hoa Vô Ngôn đáp: "Đương nhiên rồi...!Lòng dạ đàn bà như kim rơi đáy biển, Hồng cô nương xinh đẹp động lòng người nhưng toan tính thì không kém gì ngươi đâu."
Đường Lệ Từ hỏi: "Hồng cô nương là thế nào với chủ nhân ngươi?"
Hoa Vô Ngôn cười ha hả, "Ngươi đoán xem?"
Đường Lệ Từ đáp: "Nô tỳ."
Hoa Vô Ngôn ồ lên: "Sao ngươi biết?"
Đường Lệ Từ khẽ cong khóe môi, mỉm cười như có như không: "Chắc là ta đã gặp quá nhiều phụ nữ, nên thấy nàng không có khí chất của chủ nhân."
Dứt lời y lại nhìn về phía lầu gác đỏ tía, "Ta đoán sau khi quan tài đá bị phá, Hồng cô nương đã không còn ở trong lầu."
Hoa Vô Ngôn bình thản đáp, "Nhưng kết cục của ta sẽ là tử trận."
Đường Lệ Từ nuối tiếc nhìn hắn, "Kiếm pháp của ngươi rất đẹp, rút kiếm đi."
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com

Bàn tay bắt kiếm quyết của Hoa Vô Ngôn vẫn không hề thay đổi, hoàng hôn dần buông xuống, thanh niên trẻ tuổi dung mạo thanh tú như hoa, gió thổi vi vu, tay áo phiêu dật theo gió như đám mây bồng bềnh trôi.

Một tay Đường Lệ Từ xách bao thuốc nặng trĩu, đao bên tay trái phản chiếu luồng sáng êm dịu dưới ánh tà dương.

Y nhàn nhã xoay người né một kiếm của Hoa Vô Ngôn đâm tới, đao kiếm đụng nhau đánh keng một tiếng, Hoa Vô Ngôn chỉ lặng lẽ thở dài.
Một người ngồi dậy từ dưới đất, "Kiếm pháp của Bình Xuyên Ngô Châu, đáng tiếc ơi là đáng tiếc.

Tiểu tử chưa luyện dến nơi đến chốn, kiếm pháp gà mờ lại gặp phải đao sát nhân bừa bãi, làm sao mà thắng nổi." Hoa Vô Ngôn giật mình sợ hãi, vội vàng nhìn sang mới biết là tên gia đinh trồng hoa nằm dài ra đất đã lâu vừa lồm cồm bò dậy, ngồi bên cạnh hóng hớt kịch hay: "Hôm nay tâm trạng ngươi có vẻ rất tốt, vậy mà lại nhường hắn không chỉ ba kiếm." Đường Lệ Từ cười cười không đáp, đoản đao ra chiêu lưu loát, thế kiếm của Hoa Vô Ngôn tuy đẹp nhưng không thể xâm nhập phạm vi ba thước xung quanh Đường Lệ Từ.
Đúng vào lúc này, chợt nghe một tiếng nổ "bùm" kinh thiên động địa.

Đường Lệ Từ quay phắt lại thì thấy nguyên phần mái kiếm đường nổ tung, bị bắn văng xa mấy chục trượng.

Trong làn bụi mù cuồn cuộn, thi thoảng lại b ắn ra những mảnh chân đứt tay cụt của ai đó, có một vài cánh tay cẳng chân viên gạch bị bắn văng lên trời rồi rơi bộp xuống gần y, khiến sắc mặt y bỗng chốc tái nhợt...
Vừa rồi Đường Lệ Từ hỏi: "Dư Kiếm Vương đối phó với Trì Vân và Thẩm Lang Hồn nắm được bao nhiêu phần thắng?", Hồng cô nương đáp: "Trên đường xuống suối vàng có hắn bầu bạn với ngươi không tốt sao?"
Trong tòa lầu đỏ tía có mật thám, câu nói này của Hồng cô nương chẳng lẽ lại mang ẩn ý...!Chính vào lúc ấy nàng ta đã hạ lệnh tất sát, hy sinh Dư Khấp Phượng, phá hủy kiếm đường của Dư gia?
Vậy Trì Vân và Thẩm Lang Hồn có an toàn không?
Đường Lệ Từ quay phắt lại, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo kỳ quái khác thường.

Hoa Vô Ngôn vẫn cười, nụ cười toát ra vẻ bất đắc dĩ, "Ta đã nói rồi, lòng dạ đàn bà như kim rơi đáy biển, Hồng cô nương toan tính không kém gì ngươi đâu...!Khi ngươi xông vào tòa lầu đỏ tía, nàng ta đã biết Dư Gia kiếm trang bại lộ rồi, không thể giữ lại, trừ phi giết được ngươi.

Nhưng ta phối hợp cùng Tam Thập Tam Sát Nhân Trận cũng không hạ nổi ngươi, nếu đã không giết được ngươi thì buộc phải diệt trừ vây cánh của ngươi.

Tiếc là thuốc nổ chỉ đặt ở kiếm đường, bằng không đã nổ chết ngươi luôn rồi, máu thịt văng tung tóe, ha ha ha ha."
Hắn cười nghiêng cười ngả, nhưng điệu cười lại hết sức bi ai: "Ngươi cướp đống thuốc đó đi cũng chẳng sao, mấy chục mạng người Dư Gia kiếm trang nát bét cũng chẳng sao, thậm chí ngươi giết quách Hoa Vô Ngôn này đi cũng chẳng sao.

Nhưng ngươi tự nhận mình là người cực kỳ quý trọng bạn bè, ha ha ha ha...!Thế mà ngươi lại đẩy bạn ngươi vào chỗ chết, là ngươi hại chết bạn ngươi đó..."
Chân mày Đường Lệ Từ khẽ nhíu lại, y khẽ cắn môi, sắc mặt nổi lên một tia đau đớn, "Ra là vậy." Tay trái cầm đao khẽ ấn vào bụng, "Ngươi ở lại là để đón nhận cái chết sao?"
Hoa Vô Ngôn chống kiếm xuống đất, "Đích thân ta hạ lệnh nổ tung kiếm đường...!Ngươi đã vừa lòng chưa?"
"Ngươi muốn chết, cũng được thôi." Đường Lệ Từ bình tĩnh cầm đao tiến lên một bước, lại thêm một bước nữa.

Cơn gió lạnh buổi hoàng hôn lướt qua mặt y, cuốn theo mấy lọn tóc đen, "Ta giết ngươi rồi đi cứu người."
Hoa Vô Ngôn cầm kiếm lao tới, Đường Lệ Từ không nương tay nữa.

Đoản đao chợt lóe sáng, áo xanh thấm đẫm máu tươi, sau đó ánh kiếm lấp loáng tựa như ánh trăng sáng rực một khoảng trời.

Ánh đao lấp lánh, máu tươi đậm đặc tưới đẫm thân đao.

Rồi nghe một tiếng "bịch", mặt đất nhuộm máu ba thước, vệt máu uốn lượn như rồng.
Khi tiếng nổ vừa vang lên đã không thấy bóng dáng Tuyết Tuyến Tử đâu nữa, không biết hắn bỏ của chạy lấy người hay là đi cứu người.

Tiếng binh khí va vào nhau lạnh buốt, giữa ánh đao chớp kiếm lặng thinh chợt vang lên một tiếng đàn, nhẹ nhàng như tiếng suối chảy róc rách.

Hoa Vô Ngôn toàn thân bê bết máu, nghe tiếng đàn kia lại buồn bã mỉm cười, vung kiếm ra chiêu.


Đường Lệ Từ nghe tiếng liền quay đầu, kiếm khí lướt qua mặt y xén bay mấy sợi tóc.

Tóc đứt chầm chậm rơi xuống đất, hòa lẫn với vết máu đang nguội dần đi.
Hoa Vô Ngôn tiến thêm một bước, tung người nhảy lên, cả người lẫn kiếm lao bổ vào chỗ sơ hở trên ngực Đường Lệ Từ.

Đường Lệ Từ lại trở mình xoay một vòng tránh né, kiếm thế của Hoa Vô Ngôn càng thêm ác liệt, hòa cùng tiếng đàn dịu dàng mỏng manh kia, kiếm nào cũng muốn đoạt mạng người ta.
Giữa ánh đao sắc máu, có người gảy đàn mà hát, tiếng hát văng vẳng như cận kề bên tai, "Mệnh thanh liên, ngâm khúc bạch thủy, kiếm mang danh Bình Xuyên Ngô Châu.

Tiếc cho người cả đời u mê cỏ độc, không học kiếm pháp phụ ân tình.

Có duyên với mỹ nhân lại phụ mỹ nhân, chịu nghĩa ân sư mà phụ ân sư, đêm thâu lẻ loi cất bước trên đường dài."
Tiếng hát thê lương, người mặc sức hát ca, vô cùng phóng khoáng rung động.

Nước mắt Hoa Vô Ngôn rơi, lăn dọc thân kiếm hòa vào vũng máu.

Ánh đao của Đường Lệ Từ tựa như dải lụa, chớp mắt đã đâm xuyên qua ngực Hoa Vô Ngôn.

Hắn kêu lên một tiếng bi thương rồi ngã gục xuống đất, mà tiếng đàn cũng vang vọng, hát đúng đến câu: "...Tuyết trắng phủ kín đời người, quay về, quay về, quay về với tấm thân trong sạch." Hoa Vô Ngôn ngã xuống đất, tiếng ca dừng lại, dường như bốn phía xung quanh chẳng còn một ai.
"Vì sao ngươi lại muốn chết?" Thanh đao của Đường Lệ Từ đâm xuyên ngực Hoa Vô Ngôn rồi theo hắn ngã xuống đất, vẫn còn chưa rút ra
Hoa Vô Ngôn nằm ngửa trên đất, sắc trời tối dần, có thể lờ mờ trông thấy vài ngôi sao phía chân trời.

"Ta...ta..." Hắn bật cười, "Là kẻ chẳng ra gì, cả đời này vong ân bội nghĩa, không học kiếm mà đi luyện cỏ độc, vào Phong Lưu Đi3m, uống Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn...!Tất cả đều tại ta khăng khăng cố chấp, vứt bỏ vợ hiền, chọc tức ân sư, ta chẳng thể quay đầu được nữa...!Ha ha, tuyết trắng phủ kín đời người, quay về, quay về, quay về với tấm thân trong sạch..." Hắn từ từ nhắm mắt, "Tôn chủ quả đúng là...thấu hiểu...lòng người..."
Máu, không còn chảy nữa.
Hắn đã đi rồi.
Đường Lệ Từ thả hắn xuống, chợt đứng lên liếc nhìn tòa lầu đỏ tía, thấy người kia đang ngồi trong lầu gảy đàn.
Đó là tôn chủ của Phong Lưu Đi3m, "tôn chủ" kiểu gì mà nỡ coi cái chết của thuộc hạ như một tiết mục múa phụ họa, vì màn trình diễn này mà thỏa sức hát ca, cũng chẳng coi những thi thể vương vãi đầy đất này là chuyện lớn? Y cầm túi Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn đi về phía phế tích kiếm đường.
Đường Lệ Từ.
Trong tòa lầu đỏ tía có người dùng vải đen che mặt, quay lưng vào cửa sổ, kê đàn lên đầu gối gảy loạn xạ.
Gương mặt giả ôn nhã thanh tú, lòng dạ lại độc ác lạ thường, rất giống một người.
Nhưng người này chết rồi, người đã bị giết không thể nào sống lại.
Hắn không xem quá trình Hoa Vô Ngôn chết, cũng không nhìn Đường Lệ Từ lấy một lần.

Từ đầu đến cuối hắn luôn quay lưng vào cuộc chiến, một lòng chăm chú gảy đàn hát ca.

Hát mà không tận tình, không dùng hết sức thì không còn thuần túy.
"Tôn chủ, nơi này nguy hiểm, nếu Trì Vân và Thẩm Lang Hồn chưa chết, ba tên đó quay lại phản công thì sẽ khó thoát thân." Hồng cô nương khẽ nói.

Nàng đã thay sang bộ đồ khác, đứng bên cạnh cầm giá nến chiếu sáng cho người bịt mặt.
"Đi thôi." Người bịt mặt nói, "Chờ bọn chúng đi rồi thì chôn cất hắn cho tử tế."
"Vâng." Hồng cô nương khẽ đáp, lặng thinh cầm nến đi vào đường hầm trong lầu.

Người bịt mặt bỏ lại cây đàn trong lầu, chậm rãi bước xuống, bóng hai người nhanh chóng biến mất sâu trong đường hầm..