Thiếu Bạch xốc nách Cao Quang, đi tới trước mặt nàng mù nói :
- Phiền cô nương.
Nàng mù nhẹ nhàng đưa bàn tay ngọc sờ cánh tay trái của Cao Quang lần xuống cổ tay, và sau cùng dùng hai ngón tay trỏ và giữa kẹp lấy mạch môn, nghe ngóng một chập lâu rồi nói :
- Thương thế quí hữu rất nặng.
Thiếu Bạch đỡ lời :
- Đúng thế, Cao đệ từ lúc trúng phải thế chưởng của đối phương lăn ra hôn mê cho tới giờ vẫn chưa tỉnh.
Vạn Lương xen vào nói :
- Cô nương có biết y bị loại độc gì đả thương?
Nàng mù khẽ thở dài :
- Tiện thiếp chưa hề xem bệnh cho ai, kể từ khi khôn lớn thì ngoài ân sư và muội muội ra chưa hề được tiếp xúc với một người thứ ba nào.
Vạn Lương cau mày :
- Nói vậy cô nương cũng không nhìn ra?
- Nhìn thì cũng nhìn ra được, nhưng chưa dám chắc.
Thiếu Bạch đỡ lời :
- Không sao, cô nương cứ nói để mọi người cùng bàn.
Nàng mù đắn đo suy nghĩ chập lâu rồi nói :
- Quí hữu trúng phải một loại ngoại môn võ công đặc biệt.
- Đúng, tại hạ cũng nghĩ thế.
Nàng mù hơi cau mày :
- Kẻ đó công lực tinh thâm thật, một chưởng có thể chấn thương những mấy chỗ kinh mạch, làm cho máu nghẹn, tâm tạng hết...
Thiếu Bạch ngắt lời :
- Sau khi trúng chưởng hôn mê cho tới giờ vẫn chưa tỉnh.
Nàng mù khẽ thở dài :
- Tiện thiếp cố thử cứu quí hữu, nhưng tiệp thiếp không dám quyết chắc, nếu cứu không được mong chư vị lượng thứ cho.
Thiếu Bạch nói nhanh :
- Sinh tử hữu mạng, nếu thật không cứu chữa được nữa cũng đành chịu vậy.
- Được, huynh đài hãy đặt quí hữu xuống đất, tiện thiếp thử dùng thuật châm cứu xem có thể cứu tỉnh quí hữu?
Thiếu Bạch y lời, đặt Cao Quang xuống xong khẽ nói :
- Cô nương cứ yên tâm chữa trị, việc sống hay chết không có quan hệ gì tới cô nương.
Trên nét mặt sầu tư của nàng mù, thoáng có sắc vui, từ từ ngồi xổm xuống.
Chỉ thấy nàng thò hai bàn tay mềm mại di động khắp người Cao Quang, cùng lúc mười đầu ngón tay run nhè nhẹ.
Chừng xong công phu cạn một chén trà nóng, ngón tay trỏ bên tả thủ của nàng ấn chặt trên Phúc kết huyệt của Cao Quang, đồng thời tay phải từ từ rút trong người ra một mũi kim châm, miệng luôn luôn lẩm bẩm nho nhỏ.
Nàng nói khẽ quá khiến cho Vạn Lương và Thiếu Bạch tai mắt linh mẫn là thế vẫn không nghe gì được.
Thiếu Bạch khẽ đằng hắng :
- Cô nương đừng ngại, xin cứ xuống châm.
Nàng mù gật đầu nói :
- Tiện thiếp vẫn bình tĩnh.
Miệng nói thế nhưng hai bàn tay thấy càng run hơn.
Mũi kim châm trong tay phải nàng đã chạm trên Phúc Kiến huyệt chỗ tả thủ đang chận, nhưng không dám đâm xuống.
Thiếu Bạch chực mở miệng khuyến khích tinh thần thiếu nữ, nhưng Vạn Lương đã lắc đầu ngăn lại.
Nàng mù giơ cây kim chờ đợi chừng một giây công phu mới mím môi cắm xuống. Hai giọt mồ hôi từ trên trán lăn dài xuống gò má phấn, khiến tinh thần nàng càng căng thẳng đến cực độ.
Mũi kim cắm vào giây lâu, Cao Quang suốt nảy giờ bất động, bỗng từ từ chuyển mình. Thiếu Bạch vui mừng ra mặt :
- Cao đệ tỉnh rồi.
Nàng mù lau mồ hôi trán hỏi :
- Thật không?
Đúng lúc đó Cao Quang cất tiếng rên rỉ :
- Đau quá, đau chết mất.
Nàng mù thoáng mừng, thò hữu thủ áp vào má trái của Cao Quang.
- Đừng cựa quậy.
Giọng nói nghe ngọt ngào như tiếng người từ mẫu gọi con, khiến cho Cao Quang đang lúc cựa mình dữ dội cũng phải nằm yên.
Vạn Lương ghé sát tai Thiếu Bạch nói nhỏ :
- Xem chừng vị cô nương này đúng đã được chân truyền của Phạm huynh.
Nàng mù lại thò tả thủ rút một mũi kim châm khác nói :
- Ngoan ngoãn nằm yên và nhắm mắt lại để khỏi nhìn thấy nó.
Cao Quang nhấp nháy toan mở mắt, nghe tiếng nàng quả nhiên nhắm bặt lại.
Nàng mù chuyển mũi kim sang tay phải, tả thủ đặt ngón trỏ chận trên Thiên trì huyệt của Cao Quang.
Lần này có lẽ được thêm tự tin, nên chỉ thoáng do dự, mũi kim trên tay phải liền cắm phập xuống.
Cao Quang toàn thân khẽ run bần bật rồi thở phào một hơi. Nàng mù dịu giọng nói :
- Vận khí thử xem còn kinh mạch nào bế tắc không?
Cao Quang nghe lời vận khí thấy chân khí điều hòa, bèn đáp :
- Toàn thân kinh mạch đều bình thường.
Nàng mù nhỏm dậy, thở phào nhẹ nhõm :
- May mắn không phải bêu xấu.
Thiếu Bạch vòng tay vái nói :
- Đa tạ cô nương chữa giúp.
Nàng mù tuy mắt không thấy nhưng nàng câm động tác cực nhanh đã sớm cho chị biết nên khi Thiếu Bạch vòng tay, nàng mù nghiêng mình đáp lễ nói :
- Chờ cho quí hữu điều khí thông suốt, mới rút kim được. Nếu tiện thiếp không xem nhầm thì thương thế của quí hữu chỉ cần uống thêm hai thang Sương huyết trừ độc, nghỉ ngơi vài hôm nữa là khỏi hẳn.
Vạn Lương nghĩ bụng :
- “Một thiếu nữ hai mắt đều mù mà biết được cái thủ pháp “Kim châm quá huyệt” lại ăn nói nhã nhặn như có cả bụng thi thư cũng đáng gọi là một kỳ tích”.
Bất giác lão đảo mắt nhìn nàng mù, thấy thiếu nữ đôi mày cao vút, cái miệng xinh xinh luôn mấp máy, để lộ hai hàm răng trắng đều như hạt ngọc. Chỉ có đôi mắt phủ đầy một màu trắng không trông thấy tròng đen, nhưng dù cho hai mắt không nhìn thấy vật gì, nàng vẫn có một cái đẹp vẹn toàn.
Thiếu Bạch nói :
- Phải bao lâu mới có thể lấy kim ra?
Nàng mù trầm ngâm :
- Lâu lắm là nửa giờ.
Vạn Lương thốt xen lời :
- Chúng tôi chưa được thỉnh giáo tánh danh của nhị vị cô nương?
Người chị tuy mù, nhưng tai linh mẫn lạ thường, thoáng nghe đã nhận ra tiếng Vạn Lương bèn đáp :
- Lão tiền bối là bạn tri kỷ của vong sư, tiện thiếp cũng không dám giấu, ngu tỷ muội bạc phận bèo trôi hoa dạt từ tấm bé, may mắn được ân sư thâu dưỡng cho nên gia thế, tánh danh không được biết mảy may.
Lặng lẽ thở dài nàng tiếp :
- Chẳng qua từ khi được ân sư nuôi nấng, ngu tỷ muội được người sủng ái mới cho theo họ người.
Vạn Lương nói :
- Thế thì nhị vị cô nương họ Phạm?
Nàng mù gật đầu :
- Đúng vậy, tiện thiếp được ân sư đặt tên Tuyết Quân và xá muội là Tuyết Nghi.
Vạn Lương giật nẩy mình, sẽ lẩm bẩm :
- Tuyết Quân, Tuyết Nghi... cái tên này lão hủ nhớ đã nghe ai nói qua.
Phạm Tuyết Quân cau mày :
- Thật sao?
Vạn Lương như nhớ ra, khẽ thở dài :
- Phải! Lão hủ có một người bạn lâu năm, y có năm đứa con gái cũng có một tên là Tuyết Quân.
- Đồng tên đồng họ đâu cũng có, ấy không phải là việc lạ gì.
Nàng câm bỗng đưa hữu thủ, vỗ nhẹ vào người chị hai cái.
Đấy là tín hiệu liên lạc giữa hai chị em họ, người khác dẫu cho có thấy cũng không thể hiểu được.
Chỉ thấy Tuyết Quân gò má ửng hồng, dáng bẽn lẽn :
- Xá muội nói, từ nãy giờ chúng ta ở bên nhau lâu, nên chúng tôi cũng phải lãnh giáo tánh danh chư vị?
Vạn Lương định nói thì nàng tiếp :
- Danh tánh của lão tiền bối chị em tiện thiếp thường được nghe gia sư nhắc tới nên biết lâu rồi.
Hoàng Vĩnh đỡ lời :
- Tại hạ Hoàng Vĩnh.
- Thì ra là Hoàng huynh.
Cao Quang đang ngồi yên điều khí chữa thương, chợt xen vào nói :
- Tại hạ Cao Quang, nhị vị cô nương từ nay cứ gọi là Cao lão tam là được.
Đột nhiên nhớ tới nàng câm, cách ấy không khỏi quá diễu cợt, bèn vội cúi đầu không dám nhìn nhị nữ.
Tuyết Quân hỏi :
- Còn vị huynh đài nữa?
Thiếu Bạch nãy giờ đang mãi suy nghĩ có nên cho hai người biết tánh danh không, dè đâu Tuyết Quân đã hỏi đột ngột đành đáp :
- Tại hạ là Tả Thiếu Bạch.
- Tả Thiếu Bạch, Tả Thiếu Bạch... có một vị cô nương gọi là Tả Văn Quyên, Tả cô nương. Tả huynh có biết không?
Từng tiếng của Tuyết Quân như những nhát búa bổ ngay màng tang, Thiếu Bạch cõi lòng tê tái giọng run run :
- Ấy là gia tỷ, cô nương có quen biết?
- Vị Tả cô nương ấy đã có ở chung với chị em chúng tôi mấy ngày trời, nhờ được Tả cô nương không coi khinh chúng tôi tàn khuyết mà kết bạn nên đã cho biết về gia thế. Ôi! Đó thật là một trường đồ sát bi thảm nhất cõi trần.
Thiếu Bạch nóng lòng muốn biết chỗ hạ lạc của người chị nên vội vàng hỏi :
- Về sau ra sao? Tỷ tỷ của tại hạ đi đâu?
Đó có thể nói là thân nhân duy nhất của chàng còn sống sót cho nên sự lo lắng biểu hiện ra trong lời nói.
Tuyết Quân thở dài buồn bã :
- Tả cô nương có mang theo một phong thư giới thiệu muốn cầu xin gia sư thâu nhận làm môn hạ.
- Lệnh sư có chấp thuận không?
- Gia sư vì có nỗi khổ tâm cho nên không đáp ứng được sự thỉnh cầu của Tả cô nương.
- Vậy sau khi bị cự tuyệt, tỷ tỷ của tại hạ đi đâu?
- Tả cô nương ở lại ngôi nhà tranh này mấy hôm rồi bỏ đi, sau đó người đi về đâu thì chúng tôi không được biết.
Vì hai mắt mù nên Tuyết Quân không thấy được vẻ mặt đầy khích động của Thiếu Bạch, khẽ thở dài nói tiếp :
- Tả cô nương hiền thục, khả ái, tuy chỉ ở với chị em chúng tôi chỉ có mấy hôm nhưng hai bên tình nghĩa rất thắm thiết. Sau khi Tả cô nương bỏ đi, thiếp cũng từng hỏi ân sư tại sao không thâu nhận Tả cô nương để cho lúc tới nàng hăm hở, lúc ra đi phải buồn đau.
Thiếu Bạch lạnh lùng xẵng giọng :
- Chắc nhà họ Tả này kết thù gây oán quá nhiều cho nên lệnh sư sợ thâu nhận tỷ tỷ của tại hạ sẽ phải gặp nhiều rắc rối.
Tuyết Quân không thấy nhưng nghe khẩu khí của Thiếu Bạch đã biết việc chẳng lành, vội lắc đầu :
- Tả huynh nói sai rồi! Gia sư không phải hạng người tham sanh húy tử.
Thiếu Bạch cố dằn cơn khích động :
- Cô nương có thể nói cho nghe việc lệnh sư cự tuyệt thỉnh cầu của tỷ tỷ tại hạ không?
- Chuyện ấy Tả huynh không hỏi thiếp cũng phải nói.
Đắn đo một lúc Tuyết Quân tiếp :
- Gia sư nói, thứ nhất người tự biết không thể bảo hộ cho cô nương an toàn, hai nữa người thấy thân thể có sự biến đổi, e rằng không sống được bao lâu. Với thời gian ngắn ngủi tuyệt không thể truyền dạy hết tài thao lược cho Tả cô nương, còn về phương diện võ công của gia sư tầm thường không dám làm thầy ai.
Thiếu Bạch thở phào :
- Thì ra là vậy.
- Nếu như gia sư thâu nhận Tả cô nương, không những hại cho nàng mà còn mất đi cái dịp rửa sạch trầm oan của nàng sau này.
- Tại sao lạ thế?
Tuyết Quân trầm ngâm giây lát, nói :
- Nếu gia sư thâu nhận Tả cô nương đã không kịp truyền cho nàng bầu kinh luân, mà lại là cơ hội cho các tay cao thủ trong cửu đại môn phái, tứ môn, tam hội và lưỡng đại bang đến đây truy sát. Bọn người này không những khó bỏ qua gia sư mà sợ ngay rằng chị em thiên sinh tàn khuyết chúng tôi họ cũng không chịu buông tha. Vậy chẳng hóa ra sôi hỏng bỏng không và cái bụng tài năng của gia sư không có cách truyền lại cho người đời.
Thiếu Bạch than :
- Ôi! Phạm cô nương nói rất phải. Tuyết Quân mỉm cười :
- Bởi thế gia sư mới cương quyết cự tuyệt Tả cô nương mà không chịu thâu nhận nàng.
Thiếu Bạch thở dài đỡ lời :
- Tỷ tỷ tại hạ có nói cho Phạm lão tiền bối biết việc Bạch Hạc môn bị tàn sát?
- Có, gia sư không những chú ý nghe Tả cô nương tường thuật, mà người còn nêu ra một vài nghi vấn hỏi nàng.
Thiếu Bạch chột dạ, nghĩ bụng :
- “Việc Bạch Hạc môn bị thảm sát, bên trong chỉ sợ còn có ẩn tình mà ta chưa biết, không hiểu tỷ tỷ ta nói những gì, hoặc giả có thể từ miệng thiếu nữ này nói ra vài điều”.
Nghĩ đoạn, chàng dạm hỏi :
- Tỷ tỷ tại hạ nói những gì?
- Việc gia sư đề ra, Tả cô nương quá nửa không thể đáp được.
- Vậy sau khi tỷ tỷ tại hạ bỏ đi, Phạm tiền bối có nói gì không?
- Gia sư từng nói với thiếp rằng việc Bạch Hạc môn bị đồ sát chỉ là vật hy sinh trong một âm mưu lớn lao. Cửu đại phái, Tứ môn, Tam hội và Lưỡng đại bang đều bị người gài bẫy mới gây ra cái việc tệ hại ấy, nhưng mấy trăm nhân mạng Bạch Hạc môn cũng chưa phải hoàn toàn hy sinh oan uổng.
Thiếu Bạch lấy làm lạ :
- Tại sao thế?
- Theo lời gia sư thì việc Bạch Hạc môn bị tàn sát đủ khiến cho rất nhiều kẻ có đầu óc trên giang hồ phải cảnh giác, cũng vì vậy trong võ lâm đang âm thầm phát sinh một chuyển biến to tát.
Thiếu Bạch nghĩ bụng :
- “Phạm lão tiền bối quả nhiên có thiên kiến cao minh, vô tình lại trùng hợp với lời của Thiếu Lâm Tứ Giới đại sư”.
Nghĩ trong lời nói của Tuyết Quân chắc hẳn còn có nội tình, bèn hỏi :
- Làm thế nào biết được?
- Gia sư bảo rằng người viết thư tiến cử Tả cô nương đến đây cũng là một kỳ hiệp nhiều năm lui khỏi chốn phong trần. Người này tánh đạm bạc, dửng dưng đối với việc võ lâm, nhưng giờ đây chịu phá lệ cũ, giới thiệu Tả cô nương tới bái kiến gia sư, hiển nhiên cũng rất quan tâm đến sự tình trong võ lâm.
Thiếu Bạch gật đầu :
- Thì ra như thế.
- Gia sư còn bảo người ấy võ công cực kỳ cao siêu, đáng liệt vào hạng đệ nhất lưu cao thủ trong võ lâm hiện nay. Nếu như gia sư không chịu thâu nhận Tả cô nương, người đó tất phải thu nàng làm môn hạ, truyền cho võ công. Vì thế gia sư tuy không chịu cho Tả cô nương ở làm đệ tử, nàng cũng không đến nỗi phải bơ vơ trôi nổi giang hồ.
- Vậy ra Phạm lão tiền bối đã dự liệu đúng như mọi việc.
Tuyết Quân tủm tỉm cười :
- Gia sư còn bảo chị em tiện thiếp ngày sau phải dốc toàn lực giúp Tả gia phục thù.
Thiếu Bạch ôm quyền nói :
- Tại hạ xin tâm lãnh.
Tuyết Quân thốt thu nụ cười, giọng buồn buồn :
- Bất quá, chị em tiểu nữ hơn mười năm nay, trừ có gia sư bên cạnh, chưa hề qua lại với một người nào. Võ công lại non kém, thật không hiểu phải giúp Tả công tử bằng cách nào?
Vạn Lương nói :
- Không sao, Phạm huynh võ công tuy không có chỗ kỳ ảo, nhưng một bụng binh thư. Mưu lược và tài trí của người thực không ai sánh kịp, vả lại bây giờ tình thế võ lâm rất phức tạp, không phải có võ công không mà giải quyết được.
Tuyết Quân khẽ thở dài, đỡ lời :
- Ngày gia sư còn tại thế, từng nhắc nhở chị em tiện thiếp, người nói, nếu như Tả công tử trong vòng sáu năm sau khi người qua đời vẫn chưa tới đây thì đại kiếp giang hồ đã thành hình. Dù có Gia Cát phục sinh, Trương Lương tái thế cũng khó cứu vãn.
Sinh Tử Phán Vạn Lương tựa như rất tin tưởng ở con người quá cố Trọng Minh, hấp tấp hỏi :
- Hiện tại, thời gian ấy đã qua?
- Chưa, giờ phút này cách ngày gia sư mất không đầy ba năm, Tả công tử tới sớm ba năm cũng chưa kể muộn.
Vạn Lương thở phào, chăm chú nhìn Thiếu Bạch :
- Tả lão đệ, nếu lão hủ và lão đệ đến chậm ba năm và nếu như không phải cái thảm sự ngàn năm chưa có của Bạch Hạc bảo đã khiến lão hủ phải bất bình thì đại kiếp giang hồ ấy tạo thành cũng là do chúng ta. Cái người ốm yếu, hình dung cổ quái, thế mà lại lo trước cái lo của thiên hạ thật hiệp nghĩa khó bì.
Bọn Thiếu Bạch nghe, đều sinh lòng cảm phục. Tuyết Quân đỡ lời :
- Trước khi Tả công tử chưa tới, chị em thiếp cũng hằng trông mong người đến sớm, bởi vì tiên sư có di mệnh, nếu sáu năm sau vẫn không thấy bóng dáng Tả công tử, thì chị em thiếp thân phải về núi qui ẩn, không màng đến chuyện giang hồ nữa. Ôi! Giờ đây lão tiền bối dẫn Tả công tử đến, chị em thiếp lại lo lắng, phập phồng.
Thiếu Bạch vội hỏi :
- Sao lạ thế?
Tuyết Quân buồn rầu nói :
- Chị mù em câm, tàn khuyết yếu đuối, biết giúp được gì cho Tả công tử?
Thở dài nàng tiếp :
- Nhưng tiên sư đã có di mệnh, hai chị em tàn khuyết cũng đành xin theo chư vị xuất đạo giang hồ.
Vạn Lương nói :
- Hiện giờ, tình thế giang hồ đã đến hồi gay go, Chính Nghĩa lão nhân đã chết, Vương Kiếm, Bá Đao đã qui ẩn, song ác xuất thế, nhị hiệp lại mai danh. Cửu đại phái, Tứ môn, Tam hội và Lưỡng đại bang kể từ khi liên thủ tàn sát Bạch Hạc môn, càng hùa nhau làm ác. Đáng sợ hơn nữa là đã có kẻ học được y thuật thần kỳ của Chính Nghĩa lão nhân, đang ẩn tích ngoài hoang dã, chắc định có mưu đồ gì. Nếu như Phạm huynh tiên đoán đúng trên giang hồ sắp có đại biến, thì âm mưu ấy chắc đang trong thời kỳ tiến hành.
- Chư vị có biết tai họa do ai, và bắt nguồn từ đâu?
- Bao nhiêu sự việc phức tạp quá, người người đều có cảm giác mầm sát cơ đang rình rập phát sinh, nhưng không hiểu nó bắt rễ từ đâu? Ôi! y có lẽ là nguyên nhân Phạm huynh bảo chị em cô nương xuất đạo giang hồ.
Tuyết Quân ngẫm nghĩ giây lát nói :
- Thôi được! Xin chư vị ở lại đây nghỉ ngơi ba hôm, sau đó chúng ta sẽ lên đường.
Vạn Lương ngạc nhiên :
- Nhị vị cô nương còn có việc?
- Tiện thiếp và xá muội đi hầu bên cạnh linh cữu gia sư.
Ngừng một giây, nàng tiếp :
- Còn Cao huynh, cũng nên mượn thời gian ba hôm này dưỡng thương.
Cao Quang nói :
- Tại hạ sau khi được cô nương châm cứu, thương thế đã bớt nhiều, có lẽ khỏi cần uống thuốc.
- Đâu được, nếu như Cao huynh không chịu uống thuốc, chất độc còn sót trong người, chắc chắn mười hoặc mười hai năm sau sẽ lại phát tác.
Cao Quang kinh sợ, im lặng làm thinh. Tuyết Quân khẽ thở dài :
- Vị nào nhớ hộ tên thuốc?
Thiếu Bạch đỡ lời :
- Cô nương cứ nói.
Tuyết Quân trầm tư, một mặt đọc tên thuốc và phân lượng. Thiếu Bạch yên lặng ghi nhớ.
Tuyết Quân đưa tay nắm tay người em. Tuyết Nghi hiểu ý, chạy vào nhà trong. Giây lát, nàng xách ra một gói nhỏ, đi đến bên chị.
Tuyết Quân nói :
- Nếu tiện thiếp đoán không sai, sau khi chị em chúng tôi đi rồi, thế tất sẽ có nhân vật võ lâm tới xâm phạm, vậy xin chư vị dè dặt ứng phó.
Vạn Lương nói :
- Cái đó cô nương khỏi lo.
- Trong nhà giường chiếu có đủ, xá muội đã chuẩn bị đồ ăn ba hôm cho chư vị, xin tam vị bảo trọng, chúng tôi đi.
- Có cần bọn lão hủ hộ tống cô nương một quảng?
- Thôi khỏi.
Rồi nàng nắm tay em ra đi.
Hoàng Vĩnh dõi đôi mắt nhìn nhị nữ khuất bóng, mới ra ngoài nhà lấy thanh trường kiếm của Thiếu Bạch vào, khẽ giọng nói với Vạn Lương.
- Lão tiền bối, tại hạ có một mối lo, không hiểu có nên nói không?
Vạn Lương hỏi vội :
- Lo gì?
- Phạm cô nương thông tuệ hơn người, nhưng hai mắt mù, võ công lại chẳng bằng ai, nếu đem chị em họ hành tẩu giang hồ, không phải chúng ta lại đeo theo một cái lo?
- Lão hủ nghĩ, việc đó chắc Phạm huynh qua đời cũng đã sớm liệu.
Hoàng Vĩnh tánh người trầm tĩnh, không như Cao Quang nóng nảy, nghe Vạn Lương nói, không hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng nghĩ bụng.
- “Người chị mù tuy có tài trí, nhưng võ công không đủ bảo vệ thân, còn người em câm thế nào chưa biết. Nếu dẫn hai chị em thiên sinh tàn khuyết, đẹp đẽ như tranh này đi ngao du giang hồ, cũng là việc lý thú. Còn như nếu phải bảo hộ chị em họ qua sông xuống đò, cơn sóng cơn gió, suốt vạn dặm đường, hay gặp những trận quyết đấu với cường địch, thì chắc không phải là việc lạc quan”.
Thiếu Bạch đối với mỹ huệ của hai chị em mù, lòng tuy ngưỡng mộ nhưng cũng có ý nghĩ như Hoàng Vĩnh. Có điều thấy Vạn Lương hết sức tín nhiệm ở hai chị em họ nên chỉ hậm hực nghĩ :
- “Từ nay cùng hai chị em họ hành tẩu giang hồ, chỉ sợ suốt ngày phải sống trong cảnh phập phồng, báo động. Vạn nhất có việc gì bất trắc cho hai người thì thật thất bại”.
Trong ngôi nhà tranh vụt bao trùm một bầu không khí nặng nề, căng thẳng, đến lạnh ngắt. Chừng như mỗi người đều đang nghĩ tới một việc gì trọng đại lắm.
Có quãng công phu cạn một chén trà nóng, Vạn Lương mới cất tiếng phá tan cái im lặng :
- Lão hủ suy đoán, trong đêm nay tất cường địch sẽ ồ ạt kéo tới, chúng ta chỉ có bốn người. Cao huynh đệ thương thế chưa khỏi hẳn, không tiện xuất thủ, kể như còn có ba người.
Hoàng Vĩnh nghĩ bụng :
- “May mắn hai chị em nàng kia đã đi chỗ khác, chứ nếu còn ở lại ngôi nhà này, trong số ba người, tất lại phải tìm cách cho một người bảo vệ họ mất!”
Vạn Lương đằng hắng mấy tiếng tiếp :
- Lão hủ nghiệm thấy, kẻ tới mà đại bại rút lui, nếu bỏ đi hẳn thì thôi, còn nếu kéo trở lại, tất phải có âm mưu gì.
Hoàng Vĩnh nói :
- Đúng đấy, tại hạ cũng nghĩ thế, nhưng không hiểu lão tiền bối đã nghĩ được cách cự địch?
- Phương cách cự địch có, nhưng suy đi nghĩ lại, lão phu có tâm cảm là chưa được tuyệt diệu cho lắm.
Thiếu Bạch nãy giờ trầm mặc vụt xen vào nói :
- Địch ám ta minh, tại hạ nghĩ, chúng ta ngoài cách đánh vào, thì thật không có thế gì khác, vậy ta cứ nằm chờ ngoài bãi cỏ ven bờ ao nghinh địch là xong.
Chàng xuất thủ nhất đao, làm khiếp đảm những tay cao thủ trong hai đại môn phái Thiếu Lâm và Võ Đang, cho nên hào khí bốc dậy, những tưởng dễ dàng hạ ngay được đối phương, hẳn cách ấy không phải là cách hay.
Vạn Lương mỉm cười :
- Kiếm thuật và đao pháp của Tả lão đệ chúng tôi đều được thấy tận mắt, đúng là được chân truyền của Vương Kiếm và Báo Đao, từ nay quấy động giang hồ, muốn trừ khử bọn tà ma, hẳn phải cần đến lão đệ rất nhiều...
Chừng như cao hứng lắm, lão phá lên cười vang :
- Nhưng có điều, vì lão hủ quá cố của lão hủ đã sớm có dự liệu, cho hai người đồ đệ giúp Tả lão đệ giải trừ cái đại kiếp võ lâm, và rửa sạch trầm oan cho mấy trăm nhân mạng Bạch Hạc môn, thì trong tình cảnh này, lão đệ không nên để lộ cái thân bản lãnh nhập thần quá sớm.
Thốt trở nên nghiêm trọng, lão tiếp :
- Cơ vận là trời ban, nhưng người có trí tuệ siêu phàm cũng có thể tạo ra cơ vận, vị Phạm huynh quá cố ấy, thật đã có được tài này.
Hoàng Vĩnh không dừng được xen lời :
- Nhưng nhị nữ tuổi trẻ, ngây thơ, chị mù em câm, dẫu cho có được chân truyền, cũng không thể bì với Phạm lão tiền bối lúc sanh tiền.
Vạn Lương như nhớ ra điều gì :
- Đừng vội, lão hủ vào trong nhà coi xem nhị vị cô nương có sắp sẵn cho chúng ta cách cự địch nào không?
Hoàng Vĩnh ban đầu hơi sửng sốt, nhưng bật cười ngay :
- Lý đâu lại thế?
Vạn Lương lẳng lặng quay người vào trong.
Một chặp lâu, Vạn Lương tất tả chạy ra mừng rỡ nói :
- Quả nhiên lão hủ dự liệu không sai, nhị vị cô nương đã để lại cách cự địch cho chúng ta.
Hoàng Vĩnh sững sờ :
- Thật sao?
- Lão phu chưa hề nói dối.
Hoàng Vĩnh vẫn chưa tin :
- Cách ấy thế nào?
Vạn Lương chậm rãi rút từ trong ống tay áo ra một phong thư màu trắng, bên trong chứa chất những mưu thần chước quỷ!
Hoàng Vĩnh nhướng mắt nhìn qua thấy trên mặt có ghi “Ba cách cự địch”. Nét chữ thập phần mềm mại, rõ là căn bản học vững chắc.
Vạn Lương xé phong thư, lấy ra một mảnh giấy trắng tinh, bên trên có viết :
“Ngu tỷ muội đi rồi, đêm nay thể nào cũng có cường địch kéo lại. Bốn vị tuy đều có bản lãnh kinh nhân nhưng theo ý thiếp, bất tất phải phí sức vp bọn họ cho nên đã nghĩ ra ba cách, bốn vị cứ chọn”.
Hoàng Vĩnh thở dài sườn sượt :
- Một thiếu nữ chưa từng hành tẩu giang hồ, lại có thể hiểu rõ giang hồ hiểm trá khôn lường, thế thì những cái kinh nghiệm này thật có chép trong sách vở?
Vạn Lương nói :
- Thế gian có biết bao nhiêu kẻ sĩ, bụng chứa đầy văn chương thi sĩ cổ kim. Nếu bảo họ ngâm thi phú, thì không một giây ngập ngừng đọc ra vanh vách, nghe rất êm tai. Nhưng nếu gặp phải tai biến bất ngờ, họ chỉ biết cụp đầu than vãn.
Ngừng giây lâu ông tiếp :
- Người bạn lão hủ, Trọng Minh từng nói với lão phu rằng nếu đọc sách ngu người thì thà đừng đọc, một người học được một bụng sách mà không biết cái lẽ ứng dụng, biến thành một con mọt sách không bằng bảo y đi học cày ruộng có lẽ lại hay hơn.
Thiếu Bạch nói :
- Vạn lão tiền bối nói rất phải.
Vạn Lương thở dài :
- Người bạn quá cố của lão, không những cơ trí xuất chúng, mưu lược hơn người, lại có tài an bang cái thế. Nếu theo con đường sĩ hoạn tất phải là một vị hiền tướng, tạo phúc cho thiên hạ.
Ngước mặt than dài, lão tiếp :
- Còn nếu được lãnh đạo võ lâm thì có thể cải biến một giang hồ đầy những hiểm trá và chém giết thành một cảnh giới mới mẻ, nhân hòa. Ôi! Đáng tiếc người thế ấy ai ngờ không được làm đấng phù tá dưới quân vương cũng không được dẫn dắt võ lâm đồng đạo, cũng phí cái khối óc tài hoa, phải mai một theo năm tháng!
Thiếu Bạch nghe lão cảm thán Phạm Trọng Minh là tay tuyệt thế tài hoa, cõi trần chưa thấy, bất giác cũng sinh lòng cảm phục.
Vạn Lương quắc mắt nhìn mấy người tiếp :
- Chỉ mong sao nhị vị cô nương được tài năng chân truyền của người quá cố, có thể vì võ lâm làm rạng rỡ chính nghĩa thì dưới cửu tuyền, người bạn của lão hủ này cũng được yên lòng nhắm mắt.
Hoàng Vĩnh nhìn ra ngoài cửa nhà nói :
- Vạn lão tiền bối, Phạm lão tiền bối y đạo thế nào?
- Đệ nhất thế gian.
- Nhìn xem bề ngoài hai chị em họ, không có dấu hiệu gì là tàn khuyết. Nếu Phạm lão tiền bối có y thuật kinh nhân chắc phải tìm ra duyên cớ.
Cao Quang xen vào nói :
- Phải đấy! Cứ theo tại hạ nghĩ thì nhị vị đáng lẽ không mù, câm mới đúng.
Vạn Lương trầm ngâm :
- Nhị nữ sắc đẹp tuyệt trần. Nếu cõi đời không có đôi tàn khuyết mù, câm ấy thì mỹ nữ trong thiên hạ chắc phải ôm mặt tủi hờn mất.
Thiếu Bạch xen lời :
- Có lẽ chính vì ngưỡng mộ nhị vị cô nương quá đẹp cho nên trời xanh mới bắt chị em họ tàn khuyết.
Cao Quang nói :
- Ông trời không mở mắt, Cao lão tam này không phục rồi!
Vạn Lương bật cười :
- Trời có tối sáng, trăng có khuyết tròn, trên đời này làm gì có người mỹ mạo vẹn toàn.
Hoàng Vĩnh vụt nói :
- Trời đã muộn, chúng ta phải kịp coi ba cách cự địch ấy ra sao?
Vạn Lương mở tấm giấy trắng ra, thấy trên có ghi :
“Cách thứ nhất : Bày kế nghi binh.
Người đến không tốt, người tốt tất không đến. Đêm nay địch tới xâm phạm, thế lực phải rất mạnh. Bốn vị võ công tuy cao nhưng cũng chẳng cần đấu thí. Theo ý thiếp thì cứ mở rộng cửa, thắp đèn sáng trưng, treo thây địch ngoài cửa để làm nhụt nhuệ khí, gây hoang mang cho kẻ địch rồi leo lên đỉnh núi, chuẩn bị lăn đá, làm rối loạn hàng ngũ địch. Xong bốn vị có thể tìm chỗ hoang vắng, nằm dưỡng thần. Thiếp đã có sắp đặt vài cơ quan nho nhỏ trong nhà, phòng cường địch phá hủy mái tranh sẽ gặp báo ứng.”
Cao Quang bật cười ha hả :
- Đúng kế hay.
Thốt đảo mắt nhìn quanh quất, chàng lẩm bẩm :
- Nhưng cơ quan, không hiểu bố trí ở đâu?
Vạn Lương phì cười :
- Nếu như để cho lão đệ thấy được, cũng không gọi là cơ quan nữa.
Hoàng Vĩnh nói :
- Chúng ta hãy xem cách thứ hai đi!
Vạn Lương đọc tiếp :
“Cách thứ nhì: Dụng hỏa chống địch.
Trong ngăn kéo của tiện thiếp có chứa hỏa pháo do tiên sư chế, bốn vị hãy mang ra chôn rãi rác trong nhà, ngoài cửa và gốc cây ven bờ ao, rồi ẩn mình trong đám cỏ rậm ngoài nhà. Nếu cường địch tới, tất sẽ tụ tập ở ba chỗ này, nên khi chôn dây dẫn hỏa, bốn vị nhớ phủ lên một lớp cát để che giấu. Chờ đúng lúc hãy châm ngòi lửa, bắt đến hỏa dược, chất thuốc sẽ nổ tung bốc cháy.”
Hoàng Vĩnh nói :
- Cách này tuy hay nhưng phải hy sinh cả ngôi nhà.
Vạn Lương góp ý :
- Chúng ta thử nghe nốt cách thứ ba nói gì?
- “Cách thứ ba: Giăng bẫy bắt sẽ.”
Hoàng Vĩnh chen lời :
- Cứ nội nghe cái tên cũng đủ thấy hay rồi.
Thiếu Bạch đỡ lời :
- Phạm lão tiền bối quả nhiên tài hoa hơn người, có thể truyền cái tài trí ấy cho hai chị em nàng mù thì thật là trăm năm chưa có một người.
Vạn Lương nghe khen Trọng Minh, vui mừng ra mặt :
- Giờ phút này, chư vị mới biết lời lão hủ không ngoa.
Cao Quang xen vào nói :
- Chỉ xem qua cái vẻ mỹ lệ của nhị vị cô nương đủ biết là thông minh siêu việt.
- Chúng ta hãy nghe dùng cách này ra sao?
Nhìn xuống thư, lão đọc tiếp :
- “Thể chất của tiên sư, trời ban cho có hạn, khó đạt đến cảnh giới cùng cực về võ học cho nên người dốc tâm ra nghiên cứu y đạo. Người dùng hai khối mỹ ngọc, đúc thành hai pho tượng ngọc mỹ nhân, bụng rỗng, có chứa một loại kỳ dược, nếu cơ quan tác động sẽ biến thành làn khói, nhè nhẹ tỏa ra từ lỗ tai hai pho tượng. Làn khói ấy mỏng lắm, như sợi chỉ, nếu không lưu tâm tất khó nhận ra, nhưng có mùi hương dịu tỏa tan. Nên tốt nhất để khỏi khiến người nghi ngờ, bốn vị hãy thêm một ít hoa dại, trưng bày trong nhà...”
Nghe tới đây Hoàng Vĩnh buộc miệng kêu lên :
- Chỗ kỳ lạ là cái hương vị và làn khói ấy.
Rồi lại nghe tiếp :
- “... Trong mùi hương có chứa một chất độc rất mạnh, ngửi phải, lập tức choáng váng, hôn mê, dẫu có võ công tuyệt cao cũng không cách nào phản kháng được. Bốn vị có thể phân tán núp kín trong nhà, chờ đúng lúc sẽ ngầm xuất thủ. Tuy thiếp không dám nói một mẻ bắt sạch, nhưng chắc chắn mười tên cũng phải tóm được bảy, tám. Ngại có điều cách này dùng dược vật, nhiều khi thiếu vẻ quân tử. Vậy xin để bốn vị... chọn lựa...”.
Cao Quang nói vội :
- Nếu như chúng ta ẩn núp trong nhà, tất sẽ ngửi phải ngửi thấy mùi hương ấy hôn mê, chẳng phải lại để cho người ta bắt sống?
Vạn Lương nói :
- Lão đệ nghe xong rồi nói không muộn.
Hoàng Vĩnh chú tai nghe tiếp :
- “... Cái hộp gấm đựng Ngọc tượng giấu ở vách tường đằng kia sau thần vị của tiên sư, trong hộp có mười viên thuốc giải, mỗi vị xin ngậm một viên nơi miệng sẽ không ngại chất độc từ làn khói kia.”
- Tại hạ nghĩ, có mỗi cách sau cùng là hay nhất. Nếu như bắt sống được đối phương, không những có thể tra hỏi được chút ít nội tình lại bảo toàn cả ngôi nhà tranh này nữa.
- Tả lão đệ nghĩ sao?
Thiếu Bạch nói :
- Tuy cách hạ thủ âm thầm, không có khí độ quang minh chính đại nhưng tình thế hiện tại không cho phép ta nghĩ nhiều. Tại hạ cũng tán thành cách thứ ba.
Cao Quang xen vào nói :
- Nếu như chất thuốc chứa trong pho tượng Ngọc mỹ nhân ấy để hằng mấy mươi năm nay, lâu quá không mấy công hiệu thì thật là bậy.
- Phong thư này không phải đã viết từ lâu. Nhị vị cô nương định liệu thế nào chúng ta cũng theo nên dược vật chắc chắn không cần được xem xét lại.
Hoàng Vĩnh nói :
- Chúng ta đi lấy hai pho tượng đá Ngọc mỹ nhân coi xem!
Vạn Lương gật gù :
- Phải đấy!
Mọi người tiến về phía bàn thờ.
Nhấc thần vị của Phạm Trọng Minh lên, quả nhiên thấy trên vách có một cái núm nhỏ. Vạn Lương nắm lấy núm, quay về bên phải hai vòng, một tấm cửa ngầm hốt bật mở ra. Một hộp gấm hiện ra trong vách.
Vạn Lương nhẹ nhàng nhấc chiếc hộp ra, đóng cửa ngầm và đặt vị thần Trọng Minh vào chỗ cũ.