Thiên Khiển Chi Tâm

Chương 43: Cạnh tranh (thượng)


Cửa hiệu thuốc này của La Mông làm ăn phát đạt khiến nhiều người sinh đố kỵ. Mặc dù mỗi ngày có rất nhiều người mạo hiểm đến cửa hiệu thuốc. Thế nhưng những người dân trên trấn sau khi dùng thuốc của La Mông, thì những lúc rảnh rỗi cũng tới.

Sau khi hết thời hạn ưu đãi ban đầu, lợi nhuận thu được hàng ngày ở cửa hiệu của La Mông vẫn rất khả quan. Mà sau vài lần quan thuế vụ đến cửa hiệu gây khó dễ, Ni khắc tuy còn ít tuổi, nhưng cũng dần dần trưởng thành hơn.

Hắn bắt đầu chăm chỉ học tập những điều luật cơ bản trong lãnh địa, Không có gì nghi ngờ, có lẽ do chế độ phong kiến bảo thủ, giai đoạn đầu phát triển mở rộng khuếch trương đến bây giờ, công pháp của đại lục trở nên tương đối hoàn chỉnh. Đồng thời, gã cũng bắt đầu chăm chú tìm hiểu kiến thức về các loại thuốc để khi có khách hàng hỏi thì có thể trả lời.

La Mông nhìn thấy toàn bộ mọi sự thay đổi đó. Đối với việc này, chỉ vì hắn mà cậu thiếu niên Ni khắc bị thương. La Mông thấy trong lòng áy náy, khiến đối phương có thể viện cớ, có thể dựa vào chính năng lực của bản thân để sống. Hắn nhất định phải làm việc.

Mà sự chăm chỉ và nỗ lực của đối phương cũng đúng với dự đoán của La Mông. Chẳng hạn, hắn giúp đỡ Ni Khắc, nhưng trên thực tế, những nỗ lực của Ni Khắc đã đem lại lợi nhuận cho cửa hiệu thuốc của nhà hắn. Sự trung thành, tận tâm của Ni Khắc thì những người mới được chọn vào làm không thể sánh được.

Đó là lý do vì sao, rốt cuộc vẫn là ai trợ giúp cho ai, thì về sau mới biết.

Chí ít, mỗi lần La Mông đi tới trong cửa hiệu, nhìn thấy khuôn mặt Ni Khắc đang nỗ lực chăm chỉ. Bởi lý do thân thể của mình nên Ni Khắc so với bất luận kẻ nào đều phải nỗ lực hết sức.

Ở nơi này còn phải để thử xem. Không riêng gì Ni Khắc, Pháp Phí cũng thi thoảng đến cửa hiệu để giúp đỡ. Nhưng có điều, vì khát vọng của hắn là trở thành một chiến sĩ, cho nên, cũng không giống Ni Khắc dồn toàn bộ công việc trút xuống cửa hiệu thuốc. Đã tới vài lần, ngoại trừ nghĩa vụ hỗ trợ, về cơ bản thì không phải là nhân viên phục vụ chính thức của cửa hàng.

Ngoài hai người bọn họ, La Mông còn nhờ Ba Ân Nhĩ tìm kiếm một người giúp việc vừa có kinh nghiệm, từng trải, lại vừa thông minh lanh lợi.Trước đây, y cũng từng làm người bán hàng ột cửa hàng thuốc vì vậy mà vào trong cửa hiệu của La Mông, y nhanh chóng thích nghi. .

C òn La Mông mặc dù là ông chủ, nhưng lại thản nhiên lui về phía sau hậu trường. Ngoại trừ thi thoảng có tình cờ đến xem xét ở cửa hiệu, thời gian khác hắn để dành cho việc ôn luyện vũ kỹ và kiểm tra xem cây cối bên trong không gian sinh trưởng thế nào.


Ngày này, hắn để tâm thần rời khỏi không gian, Ni Khắc đi tới căn phòng của hắn. Bởi vì La Mông đã mua toàn bộ cả mảnh đất có cửa hiệu , hơn nữa để đề phòng có người giở trò mánh khóe vào ban đêm, hắn đã chuyển từ chỗ vợ chồng Mặc Đặc về qua đây.
Tuy rằng ban ngày không dễ dàng thấy hắn ở cửa hàng, thế nhưng, ban đêm hắn lại chủ yếu đứng ở cửa hiệu.

Hôm nay, do hắn ra ngoài khu đất trống ở trên rừng để luyện công từ sớm. Nên khi về tới phòng, thì chưa tới giờ đóng cửa hiệu thuốc , vừa vặn gặp Ni Khắc ở đó.

“Khà…khà…, Ni Khắc!” Vừa thấy đối phương có chút sắc mặt ốm yếu, La Mông thấy rằng chính mình phải chăng là một ông chủ rất hay trốn tránh những khó nhọc.

“La Mông, ngươi vẫn còn thong dong ở chốn này?” Vẻ mặt Ni Khắc có phần băn khoăn, xoay người lại đóng cửa. Sau đó, nói nhỏ: “Ta vừa mới nghe nói cửa hiệu đối diện của chúng ta bị đem ra bàn bạc, ngươi xem có thể liên quan tới chúng ta không?

“Phải không?” La Mông ngẩn người, sau đó nở nụ cười: “Ni Khắc, sao phải suy nghĩ nhiều. Về chuyện mở cửa hiệu, chúng ta không thể quản lý hết được, đừng bận tâm những điều này. Hãy ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”

“Thế nhưng…hai ngày qua, ta cuối cùng nghĩ cũng có chút băn khoăn…” Ni Khắc lầm bầm.

Thấy diện mạo La Mông thần thanh khí nhàn, ngay lập tức gã nói: “Ngươi làm ông chủ thật nhàn đấy. Ta đang tự hỏi trước đây suy nghĩ không sang suốt, cho nên ta mới nhận làm thân trâu ngựa cho ngươi.”

“Ha…ha…rốt cục ngươi cũng cảm nhận được? Đáng tiếc là hiện ngươi không còn chỗ để trốn nữa rồi!”. La Mong ha hả cười, diện mạo càng khiến Ni Khắc phát bực.

Hai người trêu chọc nhau một hồi, Ni Khắc lần nữa nhớ tới sự kiện vừa nãy: “La Mông, ngươi nên đi xem chứ, ta cảm thấy cửa hiệu này rất có thể hướng về phía chúng ta tới đây mà.”

Nghe xong, La mông thôi cười, rồi lại nở nụ cười nhạt lạnh lùng, gật đầu với Ni Khắc.
Lúc này, mẫu thân của Ni Khắc mang bánh nóng hổi tới, chưa vào tới nơi mà hương vị bánh đã thoang thoảng bay vào. Vừa ngửi thấy vị bánh, hai thanh niên chẳng cần phải nói, chạy thẳng ra ngoài.

Nhìn bọn họ ăn ngấu nghiến, vẻ mặt của mẫu thân Ni Khắc toát lên sự yêu thương. Trong hoàn cảnh này, ai cũng sẽ như vậy thôi. Đều là con cái mà…

Sau một lát, La Mông xuất hiện ngoài cổng của cửa hàng thuốc.

Đó là một cửa hiệu đang được sửa sang, lắp đặt thiết bị, có vị trí đối diện chỗ cửa hiệu La Mông mới khai trương.

So về diện tích thì cửa hiệu đối diện có vẻ rộng hơn cửa hiệu của La Mông một chút, bên ngoài cũng đẹp hơn, thậm chí đến nỗi ngay cả ánh sáng bên đó cũng sáng sủa hơn của cửa hàng của La Mông.

Người làm trong cửa hiệu cũng hết sức tất bật, số lượng cũng nhiều hơn so với những người La Mông đã thuê trước đó. Có vẻ, nghi lễ khai trương của cửa hiệu này cũng sẽ náo nhiệt không kém so với hắn.

La Mông âm thầm nghĩ.

Kỳ thực, trước La Mông cũng đã từng để ý tới cửa hiệu này, nhưng ông chủ quả là người có lòng tham vô đáy, cho nên hai bên luôn luôn đưa ra mức giá cao không hợp lý.

Có điều, cái cửa hàng này vẫn còn là chủ đề bị mọi người bàn ra tán vào. Nhưng không biết vị nào là chủ cửa mà tiêu tiền như rác vậy? La Mông đứng trước cửa hiệu nhà mình, nhìn sang cửa hiệu đối diện phía trước, khuôn mặt thể hiện sự khinh mạt khiến người khác có nhìn cũng không hiểu mục đích của nụ cười và thần thái của hắn.

“La Mông, cái nhà này…ngươi xem, các việc họ làm lớn như vậy, lúc này vẫn còn ở phía sau nhưng mà sau này khai trương xong thì sẽ đối diện với chúng ta đấy. Như vậy có khéo léo thái quá không?”


“Binh tới thì tướng ngăn, nước lên thì lấy đất chặn.” Đối ngược với vẻ mặt lo lắng của Ni Khắc, La Mông bỗng thốt lên một câu.

“Hả? Có ý tứ gì đây?” Thế giới này làm sao có người hiểu những lời này của La Mông, Ni Khắc vừa nghe mà cảm thấy ngơ ngác.

La Mông cũng không muốn giảng giải quá nhiều, chỉ nhìn thẳng vào cửa hiệu bên kia cười: “Đã tới mà không cạnh tranh là sẽ không thắng được đâu nha..”

Vỗ vỗ vào bờ vai của Ni Khắc, rồi sau đó hắn quay trở vào bên trong cửa hiệu.
“La Mông, việc này, hắn nói, ta càng nghe càng không hiểu.” Vừa lắc lắc cái đầu, vừa quay lại nhìn lướt qua cửa hiệu đối diện, Ni Khắc cũng theo vào bên trong cửa hiệu.

Ngay khi bóng của hai bọn họ khuất sau cửa hiệu, một chiếc xe ngựa bỗng từ xa chạy đến, dừng lại ở phía trước cửa hiệu đối diện.

Một thiếu nữ nhảy xuống từ xe ngựa, tiếp đó, một người trung niên theo sau từ trên xe bước xuống.

Nếu lúc này La Mông vẫn còn đứng ở bên ngoài, thì nhất định sẽ nhận ra hai người này. Người trung niên đã từng là thầy của hắn, Đức Lỗ Y Kiệt Pháp, mà cái cô gái trẻ đi cùng với Kiệt Pháp cũng là ái đồ của y.

“Sư phụ, khi nào thì các thiết bị mới được lắp đặt xong?” Cô gái đi quanh 1 vòng cửa hiệu, vừa hỏi vừa có phần lo âu.

“Cô bé! tính tình kiểu này phải sửa lại à nha. Việc kinh doanh không thể sốt sắng như vậy được. Sở dĩ ta tán thành ngươi tới quán xuyến cửa hiệu này là vì muốn rèn luyện ngươi thật tốt, sau này tạo điều kiện thuận lợi cho con đường tu hành đức lỗ y của ngươi thật suôn sẻ. Ngươi cũng không thể vì việc khai trương cửa hiệu mà giống như người khác sao lãng việc ôn luyện, lẫn lộn linh tinh hết à.” Đức lỗ y kiệt pháp nói.

Lúc nói những lời này, ánh mắt của hắn vẫn hướng về phía đối diện cửa hiệu của La Mông phía bên kia.

“Lão sư, người đang nói đến tên La Mông kia đúng không? Nhưng ta nghe nói, hắn đã thăng tiến lên Đức Lỗ Y cấp hai rồi đấy chứ, tốc độ thăng tiến của loại người này đúng là kinh người!”. Y VI Đặcnói một cách ao ước.

“Cấp một hay cấp hai cũng chỉ là những thứ sơ đẳng ban đầu mà thôi, việc thăng cấp cũng không khó khăn, chỉ đạt tới cấp thứ 3 của Đức Lỗ Y thì mới thực sự là đức lỗ y. Con đường của hắn sau này vẫn còn dài lắm, ngươi không thể học theo hắn đâu.” Đức lỗ y kiệt pháp giáo huấn đồ đệ của mình.

“Vâng ạ, con biết rồi thưa lão sư.” Cô bé đáp lời.

Kiệt pháp với đồ đệ từ trước đến nay luôn yêu quý, thấy nàng đi vào trong không nghe nữa, chỉ có thể lắc đầu, chú ý tới công việc sửa sang và lắp trang thiết bị ở bên trên.

“Chỉ còn vài ngày, liệu có thể lắp đặt thiết bị được tốt không?” Kiệt Pháp lên tiếng hỏi. Bị hắn hỏi, quản đốc vội vã kính cẩn trả lời: “Thưa đại sư kiệt pháp đáng kính, còn 3 ngày là có thể hoàn thành công việc rồi ạ.”

“Tốt.” Kiệt pháp gật đầu, không thèm nhắc lại, đi ra khỏi cửa hiệu.

Thiếu nữ đành lưu luyến bịn rịn liếc mắt nhìn những chỗ chưa hoàn thành xong của cửa hiệu, sau đó đi ra ngoài theo Kiệt Pháp.

Chiếc xe xuất phát kéo theo bụi đường tung lên, đi rất xa.

“Là bọn hắn?” La Mông cũng lập tức xuất hiện tại cổng cửa hiệu thuốc. Vẻ mặt phức tạp của hắn khi nhìn theo chiếc xe đi dần xa và lắc đầu.


Cảm giác trong lòng hắn lúc này thật khác lạ. nhưng đúng là không có cạnh tranh thì không có sự chiến thắng.

Ba ngày sau. Cửa hiệu thuốc thứ hai trong tạp trấn khai trương hoành tráng. Cũng giống như sự khai trương cửa hiệu thuốc của La Mông, cửa hiệu này cũng dáp dụng chính sách hấp dẫn người dân trong tạp trấn.

Hơn nữa, có sự khác biệt với những gì La Mông đã làm, bọn chúng mời thêm cả một đội ca nhạc tạp kỹ đến biểu diễn ở bên ngoài cửa hiệu, trình diễn các tiết mục ở ngay đó. Tuy không có rượu, không có nhiều lời nói nhưng chính những tiết mục biểu diễn của đoàn tạp kỹ đã thu hút sự tham gia và tạo không khí nô nức đến xem khiến cho phía trước cửa hiệu kín hết chỗ.

Ngay khi chủ cửa hiệu xuất hiện đã gây ra sự xáo động lớn.

“Trời! Thì ra là đại sư Kiệt Pháp!”

“Kiệt pháp đại sư cũng mở cửa hiệu thuốc sao?”

“Ngươi hãy xem ý nghĩa kìa, cũng là một cửa hiệu thuốc đấy chứ!”

Khi ấy, tiếng phỏng đoán của mọi người về tấm biển hiệu được phủ tấm khăn đỏ bỗng ngưng lại.

Cửa hiệu thuốc Kiệt Pháp.

Năm chữ to, khiến những gì mọi người đang phỏng đoán, nghi ngờ bỗng chốc trở thành hiện thực. Đúng là phản xạ có điều kiện, ánh mắt của mọi người dân vây quanh tấm biển vừa hướng về phía cửa hiệu của La Mông và thấy có một người đang bước ra xem khung cảnh náo nhiệt.

Đúng là, đích thị 2 người cùng kinh doanh 1 mặt hàng là đối thủ cạnh tranh, huống chi hai người này trước đây đã từng có va chạm với nhau.

Nghĩ vậy, hai cửa hiệu thuốc lại khai trương đối diện với nhau, cả hai đều làm lễ khai trương thật long trọng và rùm beng, mọi người tham dự cũng đều ngửi thấy mùi thuốc súng như đang chuẩn bị được châm.

Tiếp đó, kiệt pháp đi tới, nói một đoạn vắn tắt tuyên bố khai trương cửa hiệu. có điều, tính nết của hắn cũng giống nhau, hắn nói một cách thản nhiên, rất khó gây ra sự thích thú ọi người.

Cũng học giống La Mông, chủ cửa hiệu thuốc nhà này cũng không phải do kiệt pháp đảm nhiệm, mà do đồ đệ của hắn quản lý.

Dù chỉ có vài lời phát biểu vắn tắt nhưng việc diễn xuất này của hắn phải nói là tuyệt vời.