-các ngươi sao có thể đối sử với chúng tôi như vậy được,dù có là phạm nhân
thì chúng tôi cũng là con người,không phải là củ cải mặc cho các ngươi
dày xéo.
Anh ấy vừa dứt lời thì một tên cai ngục lao tới phang
tới tấp vào cơ thế mới mấy ngày trước cận nặng là 80kg,bây giờ chắc giảm được vài kg rồi.
-Tiểu Minh,trước cứ để bố theo bọn họ,rồi họ sẽ lại thả bố về với con thôi.
Tiếng của bố nuôi thì thào phát ra,đôi mắt ông khó khăn mở nhìn tôi.Tôi nhìn
ông,cảm thấy bố nuôi vô cùng yếu ớt,như thể sinh lực của ông đã bị rút
cạn kiệt.
-Không !không!
Tôi lắc đầu,mặc kệ bọn họ kẻ đánh kẻ lôi,tôi vẫn ương bướng giữ chặt ông ấy.Một tên cai ngục bực bội nói.
-tên này bị sao vậy?đánh bầm dập như thế mà vẫn không chịu nhả ra,sốc điện xem sao.
-Con mà cứ thế này chỉ khiến ta càng lo lắng thêm.
Bố nuôi mấp máy đôi môi,âm thanh thật nhỏ vẫn vọng vào đôi tai của tôi.Rồi đột nhiên cơ thể tôi co giật,mọi sức lực đều bị suy giảm tới mức cuối
cùng bọn chúng cũng lôi ông ấy đi khỏi tôi.
Tôi chỉ còn biết cố
gắng mở to cặp mắt bất lực nhìn theo…tôi muốn làm gì đó,nhưng lại không
biết phải làm như thế nào…những luồng hắc khí từ người bọn chúng tỏa ra
càng đậm hơn…tôi nhìn chăm chăm vào dòng khí vô hình đó…
Chú
Vương quân và anh Trương tú mỗi người một bên dìu cơ thể tàn tạ thẫn thờ là tôi vào khu vực tắm rửa dành cho phạm nhân nam ,ở đây chúng tôi có
15 phút để làm vệ sinh.
Tôi khó khăn cởi đồ,nhìn ngó một hồi cơ
thể trắng toát gầy trơ xương đong đầy những vết bầm tím.Tôi đưa tay sờ
nắn thương tích,có lẽ nghiêm trọng nhất là phần đầu đi nhưng máu đã
ngừng chảy,cũng chỉ còn hơi đau,có lẽ sáng mai sẽ lành hết.
Trước giờ tôi cũng hay bị thương tích lặt vặt,nhưng không nhiều và nặng như
lúc này,đương nhiên là do bản tính hậu đậu của tôi tự chuốc lấy.Những
vết thương nhỏ đó hầu như không tạo ra cảm giác đau đớn và thường lành
rất mau,nên tôi chẳng bận tâm gì.
Tôi dùng chiếc khăn nhúng vào
dòng nước lạnh lẽo mà lau lau.Xung quanh tôi vô số người cũng đang lặng
lẽ tự cởi đồ lau thân,họ lầm lũi làm như những linh hồn trầm mặc bị thời gian lãng quên .
Chúng tôi được phát quần áo tù nhân mùa đông
rồi cho đi ăn cháo loãng sau đó được ngồi trong các cũi sắt biệt lập,may mắn hơn một chút là giờ được đi vào trong nhà tù,không còn ở ngoài trời giá rét nữa.
Những cái cũi sắt đó dài,rộng, 80cm,cao 120cm,mỗi
người bị nhét vào đó trông chẳng khác nào mấy con chó lang thang ngoài
đường bị bọn trật tự tròng cổ lôi về rồi nhét vào cũi chờ ngày tống
khứ.
Một tên cai ngục quét mắt một vòng,lớn giọng hỏi.
-trong các ngươi ai từ bỏ môn phái tà giáo đó lập tức được thả về phòng giam có giường.
Có vài cánh tay run run giơ lên, 2 bác gái khoảng hơn 50 tuổi,cô gái hơn
20 tuổi kia là người có chị gái bị ốm nặng đưa đi,và một chú ngoài 30.
Gã gật nhẹ ra hiệu cho 2 tên cai ngục khác đi mở cửa cũi,tiếp theo 4 người đó được cho ngồi trên ghế giữa phòng,tay run run cầm một tờ giấy.
-hãy đọc to,rõ ràng những điều ghi trên giấy .
Gã ra lệnh,4 người nhìn tờ giấy một hồi rồi thận trọng đưa mắt nhìn nhau
xong lại đưa mắt nhìn một vòng những con người khác bị giam cầm trong
cũi như những con vật.
-mẹ khiếp,mau đọc cho tao.
Gã không kiên nhẫn rít lên.
-còn chần chừ nữa tao nhốt lại vào cũi.
Đó là một bài tuyên truyền phỉ báng Đại Pháp,bọn họ buộc bản thân phải đọc to nó suốt 3 tiếng đồng hồ cho chúng tôi nghe sau đó mới được thả đi.Về phần chúng tôi sau khi được nghe trực tiếp xong lại được cho mở đài
nghe thâu đêm đến sáng hôm sau. Trong quá trình nghe chúng tôi tuyệt
nhiên không được cho uống một giọt nước chứ đừng nói là cháo húp.
Mọi người nghe đến phát điên rồi,có lẽ sẽ lại có thêm một nhóm nhỏ nữa được “chuyển hóa” thành công.Nhưng tôi thì không sao,trong đầu hiện giờ chỉ
lo lắng cho an nguy của bố nuôi…phải nghĩ cách đi gặp ông mới được.
Không đúng,phải trốn khỏi nơi này..nhưng mà trước mắt phải làm như thế nào
thì tôi lại hoàn toàn mù mờ …có lẽ ai cũng đang ôm ấp ảo tưởng vượt
ngục.