Thiên Hữu

Chương 44: Thẹn quá thành giận

“Gia, Thất a ca làm sao vậy?” Thư Nhã nhìn thấy Thất a ca được hai gã sai vặt đỡ vào, cúi chào Dận Chân, liền lo lắng nhìn Dận Hữu đang mê man, vừa phân phó nha hoàn lớn tuổi đi nấu canh giải rượu, vừa cho người đi múc nước.

“Chỉ là uống rượu say mà thôi, không có gì nghiêm trọng.” Dận Chân phân phó hai gã sai vặt đỡ người đến phòng của mình, mới nói với Thư Nhã : “Ngươi đi chiếu cố Hoằng Huy đi, việc này để Tiểu Lộ Tử lo.”

“Vâng.” Thư Nhã hơi cúi người, liền dẫn ma ma và nha hoàn trở về viện của mình, hai người từ lúc thành thân tới nay, mặc dù vẫn lãnh đạm, nhưng gia đối đãi với mình coi như không tệ, chuyện hằng ngày trong phủ, đều phải qua tay nàng. Hơn nữa trong hậu viện cũng không có nhiều người lắm, cũng không có người nào tranh với nàng, cứ sống như vậy cả đời, coi như cũng là một phúc khí.

Dận Chân trở về phòng mình, thấy gã sai vặt đang muốn cởi áo choàng của Dận Hữu ra, hắn phất tay: “Các ngươi đều lui xuống hết đi, đem nước tắm đến là được, còn cái khác không cần các ngươi xen vào.”

“Dạ.” gã sai vặt lui ra ngoài, trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh.

Lúc này Dận Hữu thực im lặng, cho dù Dận Chân cỡi y phục của y, y cũng không nhúc nhích. Cởi đến trung y thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Dận Chân kéo chăn che người Dận Hữu lại, “Tiến vào.”

Hai gã sai vặt mang thùng gỗ lớn đi vào, các thái giám xách nước và các nha hoàn mang vật dụng tắm rửa đi theo sau.

Đợi mọi thứ đã chuẩn bị tốt, Dận Chân cho bọn họ lui ra, mới cúi đầu nhìn người đang ngủ say, bởi vì say rượu mà hai má ửng đỏ, thoạt nhìn càng thêm phần đáng yêu, làm cho Dận Chân nhớ lại bộ dạng lúc trước của y, đứa nhỏ lắc lắc góc áo mình.

Tay chạm vào trong vạt áo trung y, rồi thoáng dừng lại, sau đó liền không chút do dự cởi ra, lại kéo cái khố xuống, xoay người đem người kia ôm vào trong thùng tắm. Mặc dù hắn rất muốn làm chuyện kia, ở trong đầu đã nghĩ tới vô số lần, nhưng nhìn người đang ngủ say trong lòng, chỉ quy củ giúp y tắm rửa toàn thân.

Vai, lưng, eo, bụng, xuống dưới một chút liền khựng lại, hắn không biết mình tiếp tục tắm xuống thêm nữa, sự kiên trì trong lòng mình có tan biến thành mây khói không, sau đó có thể làm ra sự tình mà mình sẽ hối hận không.

Cuối cùng tay vẫn vòng qua chỗ kia, trượt xuống phần đùi trơn mịn, chà rửa, sau khi tắm xong, mu bàn tay lơ đãng cọ sát qua chóp đỉnh, người ngồi trong thùng tắm phát ra tiếng rên khẽ, toàn thân Dận Chân cứng đờ, cảm giác vật kia tựa hồ đang giật giật, mu bàn tay liền có cảm giác nóng hổi.

Hắn mạnh mẽ thu tay lại, đem người ôm ra khỏi thùng, rất nhanh lau khô toàn thân, rồi thả lại trên giường, vội vàng đi ra khỏi phòng, tới tận lúc này hắn mới cảm giác hô hấp bình thường trở lại. Không khí trong phòng rất nặng nề khiến hắn không dám quay trở vô, gọi gã sai vặt thu dọn phòng, rồi bản thân đi qua phòng bên cạnh tắm rửa.

Nằm ở trên giường, Dận Hữu vô ý thức cọ cọ trên giường, khuôn mặt càng ngày càng hồng, giằng co xong một trận, mới yên tĩnh trở lại.

Tắm rửa xong, đổi bộ y phục mới thật sạch sẽ, Dận Chân mới bước ra khỏi sương phòng, thấy Tiểu Lộ Tử đang đứng canh chừng ở bên ngoài, liền hỏi: “Thất a ca đã uống canh giải rượu chưa?”

“Hồi gia, nô tài thấy Thất a ca đang ngủ, nên không để ai quấy rầy, canh giải rượu vẫn đặt trên bàn.” Tiểu Lộ Tử biết gia mình từ trước đến nay luôn trân trọng vị đệ đệ này, cũng không dám làm việc qua loa.

“Thôi, cứ để y ngủ, kêu nhà bếp cứ chuẩn bị sẵn canh dưỡng dạ dày, đợi tiểu Thất tỉnh lại, đem cho y uống.” Dận Chân vừa nói, vừa đi tới chủ phòng, đi được hai bước, lại xoay người, “Tới thư phòng, gọi người canh chừng ngoài chủ phòng, nếu Thất a ca tỉnh, phái người tới gọi gia.”

“Dạ.” Đây không phải là đến chỗ nào cũng nhớ nhung?

Dận Hữu mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy nơi nào đó dưới thân vô cùng lạnh lẽo, nhất thời thanh tỉnh ngồi dậy, gương mặt vặn vẹo thành đủ loại biểu tình, y thế nhưng mộng để lại quà, mà mộng để lại quà chưa tính, lại còn ở trong quý phủ của Tứ ca, rốt cuộc muốn mất mặt đến đâu nữa đây? Trong nháy mắt, một con alpaca thong thả bò ngang qua trong đầu y, trên mặt còn treo biểu tình khinh bỉ

Vô lực nằm úp sấp trên giường, khuôn mặt bây giờ còn hồng hơn so với lúc say rượu.

Dận Chân nghe được nô tài trong phủ báo Thất a ca tỉnh, liền trở về phòng, kết quả nhìn thấy người vốn đã tỉnh còn nằm co ro trên giường, hắn đi đến bên giường, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy, không thoải mái sao?”

Đống nho nhỏ trên giường khẽ động đậy, khóe miệng Dận Hữu giật giật, Dận Chân không nghe được chữ nào, đưa tay vỗ vỗ đống núi nhỏ kia, “Vừa nòi cái gì?”

“Ta muốn thay khố mới.” Dận Hữu vội vàng nói, âm thanh đề cao không ít.

Dận Chân hơi ngây ra, sau đó liền cong khóe miệng: “Làm sao, mặc không quen y khố của quý phủ ta?”

Dận Hữu chết lặng nhìn Dận Chân, nhưng trong nội tâm thì đang rít gào, ngươi muốn lão tử mở miệng như thế nào đây, muốn lão tử nói mình không thể khống chế tình dục sao?

Thấy biểu tình của Dận Hữu không thích hợp, ý cười trên mặt Dận Chân dần biến mầt, do dự một lúc rồi nghiêm túc hỏi: “Chẳng lẽ ngươi. . . đái dầm?”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Xoảng!” nha hoàn cùng gã sai vặt canh giữ ở bên ngoài liền nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng chén bị vỡ.

Tiểu Lộ Tử kéo khóe miệng, Thất gia, ngài sẽ không đem cái chén cháo lá sen đập vỡ đi chứ, chén kia có màu sắc cùng họa tiết ngài thích nhất a, giá trị tới mấy trăm lượng bạc lận đó.

Dận Hữu thay khố xong, nhìn thấy nha hoàn tới thu dọn giường, sắc mặt thay đổi liên tục, tách trà trong tay bị siết chặt đến nỗi rung lên và phát ra tiếng kẽo kẹt.

Tiểu Lộ Tử bưng hai chén cháo huyết yến tiến vào, thấy sắc mặt khó coi của Thất a ca, biết Thất a ca đang ngượng ngùng, liền mang theo ý cười bước lên phía trước, “Thất gia, đây là cháo huyết yến do chủ tử phân phó cho nhà bếp hầm riêng cho ngài, mời ngài nếm thử.” Tuổi Thất gia không lớn lắm, lại ở nhà ca ca mình gặp phải loại sự tình này, quả thật thẹn quá thành giận, chỉ là, không biết chủ tử nhà mình nói gì, làm cho Thất gia tức giận đến nỗi phải đập vỡ chén cháo lá sen kia.

Thấy khuôn mặt mang theo ý cười mập mờ của Tiểu Lộ Tử, Dận Hữu liền biết Tiểu Lộ Tử cũng đã biết chuyện này, nhớ tới lúc nãy gã sai vặt cùng nha hoàn thu dọn giường, sắc mặt y lại thay đổi, một lúc sau mới cứng ngắc mở miệng nhỏ giọng nói: “Đặt xuống đi.”

Tiểu Lộ Tử cười cười đem khay đặt trên bàn, đem một báo cháo để trước mặt Dận Hữu, rồi mới bưng cho chủ tử nhà mình một chén khác, hắn liếc nhìn sắc mặt của Dận Chân, liền lui ra ngoài.

Nhìn ý cười bao dung trên mặt Dận Chân, Dận Hữu không khỏi cảm thấy mình giận chó đánh mèo với Dận Chân hình như không đúng lắm, cộng cả đời trước,tính ra mình cũng đã mấy chục tuổi, còn giận chó đánh mèo với một thanh niên không đến hai mươi tuổi, thật sự có chút không phân rõ phải trái.

Sửa sang lại tâm tình, y mới cứng ngắt mở miệng: “Cháo này mùi vị cũng không tệ.”

Dận Chân biết tính Dận Hữu, mặc dù thẹn quá thành giận, nhưng y sẽ rất nhanh phân rõ đúng sai, cá tính này làm cho hắn vừa yêu vừa hận, một bên vui mừng vì người này hiểu chuyện, một bên lại có chút tiếc nuối vì rất khó thấy được bộ dạng không được tự nhiên như vậy của y. Là một huynh trưởng, tâm lý luôn mâu thuẫn. Là một huynh trưởng yêu mến đệ đệ, tâm ý càng thêm mâu thuẫn.

Trong đầu đột nhiên nhớ lại cảm xúc của mu bàn tay khi giúp Dận Hữu tắm rửa, Dận Chân bất giác nắm chặt cái thìa bằng bạc trên tay, nhanh chóng cúi đầu uống một ngụm cháo, che dấu đi điểm tâm tư không chịu nổi trong lòng: “Nếu ngươi thích, sau này đến quý phủ, ta sẽ bảo đầu bếp làm cho ngươi, chờ sau khi ngươi được phân phủ, liền đem đầu bếp này đưa đến chỗ của ngươi.”

“Như vậy không tốt, làm một chén cháo huyết yến rất tốn bạc, ta tới chỗ ngươi ăn (chực) là được.” Dận Hữu lại uống một ngụm cháo, rồi tươi cười đầy vẻ toan tính nói: “May mắn là hoàng a mã nhớ ta thích chạy đến chỗ của ngươi, nên chỗ ở cách nhau cũng gần, tiện nghi cho ta không ít.”

Dận Chân cười khổ, lần này trở lại kinh thành, hoàng a mã đối xử với Thất đệ tốt hơn rất nhiều, chỉ là, nghĩ đến nữ nhân kia không lâu nữa sẽ vào ở quý phủ của Dận Hữu, trong lòng hắn vẫn không thể nào chấp nhận được, “Ngươi lúc nào cũng nhớ thương đồ vật của quý phủ ta.” Nếu sau này lúc nào cũng nhớ đến, thì thật tốt.

“Ta không nhớ thương Tứ ca, thì nhớ ai đây?” Dận Hữu mở to hai mắt nói như đó là lẽ đương nhiên, “Chỗ ngạch nương cũng có rất nhiều thứ tốt, nhưng ta ngại tới.”

Nghe xong lời này, sắc mặt Dận Chân tốt hơn rất nhiều, trong mấy huynh đệ, vị trí của mình trong lòng y quả nhiên cao hơn một bậc.

Giờ hợi, đèn trong Càn Thanh cung vẫn chưa tắt, Khang Hi buông chiết tử vừa mới phê xong xuống, nhấp một hớp trà dưỡng thần: “Nghe nói hôm nay mấy vị a ca đã trưởng thành tụ họp uống rượu ở bên ngoài?”

Lý Đức Toàn cười đáp: “Hồi vạn tuế gia, đúng là như thế.”

Sắc mặt Khang Hi cũng không vì mấy huynh đệ tụ họp mà lộ ra vui mừng, giọng nói cũng không đổi nửa phần: “Ừm, có tiến triển, lão Thất có hồi cung không?”

Lý Đức Toàn khom người đáp: “Nô tài nghe nói Thất a ca say rượu, liền ngủ lại ở quý phủ Tứ a ca.”

“Từ trước đến nay lão Tứ luôn đối tốt với lão Thất.” Khang Hi cầm lấy một chiết tử khác lên, dùng bút chu sa khoanh lại một cái tên, “Để nó đi đi, dù sao hài tử này. . .” Bút chu sa hơi khựng lại trên chiết tử, cũng không nói thêm gì nữa.

Thân mình Lý Đức Toàn hơi hơi cúi xuống, người lùi lại phía sau.

“Ngày thành thân của Thất a ca liền định vào trung tuần cuối tháng đi.” Khang Hi đột nhiên đổi đề tài nói: “Ngươi báo cho phủ Nội Vụ cẩn thận lo liệu việc này.”

“Dạ.” Lý Đức Toàn quỳ xuống lĩnh chỉ.

Sáng sớm ngày thứ hai, Dận Hữu và Dận Chân cùng thượng triều, tuy rằng tư thế đi đường không quá đẹp mắt, nhưng các vị đại thần trong triều đối y thập phần khách khí, ánh mắt nhìn y có chút ít kính nể như vị anh hùng chiến trường.

Dận Hữu đứng bên phải Ngũ a ca, y nhìn trộm sống lưng thẳng tắp của Đại a ca và Thái tử, đem sức nặng toàn thân đặt ở trên đùi phải của mình, làm một nhân sĩ tàn tật, muốn cùng những huynh đệ khác so thế đứng, y thật sự bị áp lực a.

Làm một hộ bộ nhàn nhã, công việc của Dận Hữu không nhiều lắm, đại sự đã có Dận Chân đứng ra lo, chuyện tình không lớn không nhỏ thì có hộ bộ Thị Lang làm chủ, việc nhỏ cũng đã có những quan viên khác giải quyết, y chỉ cần đúng giờ xuất hiện, không gây thêm phiền phức là được.

Hơn nữa cách thức ghi chép ở nơi này không giống với đời sau, nó rất phức tạp, nhưng lại không dễ dàng làm giả, chỉ cần sửa một khoản, giảm một khoản liền có khác biệt rất lớn.

Nhớ tới lời đồn đãi của đời sao, bảo Ung Chính sau khi kế vị, liền đem thập đổi thành vu, Dận Hữu cảm thấy rất buồn cười, hắn đúng là không biết chữ giản thể khi Khang Hi tuổi già liền lưu truyền ra đây.

Khang Hi truyền ngôi cho Tứ a ca với lý do rất hợp lý, ba vị a ca lớn hơn đều mắc sai lầm, còn các a ca nhỏ hơn, không phải tuổi còn quá nhỏ thì là không ổn trọng, hoặc là mẫu gia có thân phận quá thấp, có mắt cũng thấy được, Tứ a ca được dưỡng bên người Đông Giai thị, từ trước đến nay Khang Hi luôn coi trọng đứa con này, mà năng lực của Tứ a ca lại càng rõ ràng hơn, so về điểm này, Thập Tứ a ca còn kém Tứ a ca rất nhiều.

Cái gọi là truyền ngôi cho Thập Tứ a ca căn bản là lời nói vô căn cứ, truyền ngôi cho Bát a ca lại càng vớ vẩn, nếu Khang Hi mắng mẫu thân Bát a ca thân phận đê tiện trước mặt triều thần, lại luôn đối xử lạnh nhạt với hắn, sao lại có thể đem ngôi vua truyền cho hắn?

Dận Hữu ngồi ở hộ bộ vừa uống trà vừa thưởng thức cảnh Dận Chân cùng các vị quan viên khác làm việc, chỉ còn thiếu cuốn tiểu thuyết trên tay nữa thôi là y trở thành người nhàn nhã xem vui chứ không phải đi làm việc.

Sau khi y trở lại viện a ca và nhận được ý chỉ tháng sau thành hôn, trạng thái nhàn nhã này liền biến mất không còn thấy tăm hơi. Là một ông chú có khẩu vị thanh đạm, đối với một con nhóc mới hơn mười tuổi đầu còn có thể có hứng thú sao?