Thiên Hạ

Chương 20







Trên vách núi Lý Khánh An băng bó lại vết thương lần nữa, rồi dọc theo chân núi thăm dò doanh trại của người Đột Kỵ Thi, lúc này, bên kia cửa cốc ánh lửa ngút trời, khói bay nghi ngút, quân Đường đốt cây cối và thi thể của người Đột Kỵ Thi, mấy chục người Đột Kỵ Thi đang ở gần đó thăm dò, xem ra là tới quan sát tình hình, đứng nhìn một lúc, rồi dồn dập quay đầu chạy về doanh trại.



Doanh trại của người Đột Kỵ Thi cách cửa cốc khoảng ba dặm, dựng xuống hơn ba mươi cái lều trại, ngựa chiến của bọn họ được một hàng rào cực lớn vây quanh, có hơn chục binh lính canh giữ, phòng thủ rất nghiêm ngặt.



Lý Khánh An lấp sau một tảng đá lớn bên bờ sông quan sát một hồi lâu, đang suy nghĩ xem làm thế nào để tiếp cận hàng rào bảo vệ ngựa, hắn bỗng phát hiện một tên người Đột Kỵ Thi mang theo vài cái túi da đi về phía hắn. miệng nói điều gì đó. Truyện "Thiên Hạ "



Lý Khánh An hiểu tiếng Đột Quyết, hắn lắng nghe đối phương nói, thấy những đám dê non xuống núi, không biết khi nào trở về.



Lý Khánh An từ sau tảng đá đi ra, khom lưng rồi chậm rãi tiến gần, hắn bỗng nhiên vồ tới như báo, ánh đao chớp loé, thi thể đối phương đổ xuống, Lý Khánh An thây bộ quần áo của hắn, nhanh chóng chạy về phía chuồng ngựa, xung quang im ắng, không có một ai.



Lý Khánh An nhảy vọt vào bên trong chuồng ngựa, trong chuồng ngựa có vài ngàn con ngựa chiến, hắn di chuyển thoăn thoắt, như con báo, trong chớp mắt đã tới chỗ cho ngựa ăn, chỉ thấy chỗ đó chất hàng đống cỏ khô, hai tên binh sĩ đang dựa vào đống cỏ trò truyện, Lý Khánh An chậm rãi tiến tới phía sau bọn họ, khẽ thổi sáo, hai tên linh bỗng quay đầu lại, chỉ thấy tia sáng vụt qua, hai cái đầu dính nguyên máu tươi cùng rơi xuống đất.



- Hai huynh đệ, xin lỗi nhé!




Lý Khánh An mỉm cười, hắn lập tức lấy đá ra đánh lửa, ‘ kẹt’, ‘ket’ hai tiếng, một ngọn lửa sáng bừng trong tay hắn, mấy con ngựa bên cạnh sợ quay đầu chạy hết.



Trong chớp mắt ngọn lửa ngùn ngụt, lửa càng ngày càng lớn, những chiến mã trong chuồng ngựa bắt đầu sợ hãi, chạy toán loạn, tiếng hí liên tiếp vang lên, Lý Khánh An lấy một chiến mã hùng tráng, quay người lên ngựa, động dây cương hướng ngựa chạy về phía vòng bảo hộ, chạy tới phía trước chỗ bảo hộ, hắn giơ đao lên chém, ánh đao chớp loé, vòng bảo hộ bị chép một lỗ rộng năm trượng, chiến mã vượt qua chỗ hổng đó chạy đi, Lý Khánh An điều ngựa hướng về phía doanh trướng, lúc đó Đột Kỵ Thi thấy ngọn lửa ngun ngút rất kinh hãi, có rất nhiều người chạy ra chỗ đó.



Lý Khánh An vừa chạy vừa hô:



- Cháy, mau đến dập lửa!



Đúng lúc này, hắn thấy hơn mười tên Đột Kỵ Thi cưỡi ngựa lao tới, những tên khác chạy bộ theo, chỉ có những tên đó cưỡi ngựa đến, người đi đầu tiên chính là Đô La Tiên mà năm ngoái hắn để thoát.



Lý Khánh An nhanh chóng giương cung lên, rồi giấy cung tên vào phía sau đầu ngựa, hắn hướng tới hô lớn:



- Đô La Tiên tướng quân!



Đô La Tiên lập tức ôm cương, lớn tiếng hỏi:



- Xảy ra chuyện gì vậy?



- Chủ lực của Đường Quân đánh đến rồi, nhìn kìa! Đang ở phía su mọi người đó.



Đô La Tiên và những tên khác đều kinh hãi, đồng loạt quay đầu nhìn lại, ngay lúc này, Lý Khánh An giương cung bắn tới, lực cung rất mạnh, một tên trúng vào phái sau đầu Đô La Tiên, xuyên qua trán, Đô La Tiên kêu hự một tiếng, rơi từ trên ngựa xuống.



Không đợi người khác có phản ứng, Lý Khánh An đã kịp tháo chạy xa bay, biến mất sau bóng đem mờ mịt…



Chiến mã tháo chạy, chủ tướng bị giết, Đột Kỵ Thi một phen hỗn loạn, bọn họ đều là những tên du mục lập thành, cái chết của Đô La Tiên, mọi người không còn sự trói buộc gì, lấy cớ tìm ngựa rồi đi luôn, đến trời sáng, trong doanh trại chỉ còn lại hai trăm tên thân vệ của Đô La Tiên.







Trời dần sáng, cửa cốc im ắng, những ngọn lửa đã được quân Đường dập tắt, nhưng những ngọn lửa còn sót lại vẫn cháy hừng hực, hơn chục binh sĩ Đường vẫn chăm chú nhìn về phía cửa cốc, giương cung tên, tuy trên đỉnh đã báo tin doanh trại của Đột Kỵ Thi đã bị thiêu rụi, nhưng chưa nhận được tin tức chính xác, mọi người vẫn không dám lơi lỏng.




Lúc này, phía xa vang tới tiếng vó ngựa, mọi người lúc đó căng thẳng hẳn lên, lúc đó, một chiến mã băng qua chướng ngại vật, lập tức xuất hiện vẻ cao lớn đĩnh đạc của Lý Khánh An, hắn vẫy tay, xa xa hô lớn:



- Mau tới đây! Đột Kỵ Thi đã rút lui rồi.



Sau chút kinh hãi, Đường Quân liền vang lên những tiếng hoan hô sấm dậy, mọi người vui mừng đến nổi ôm chầm lấy nhau, tung mũ và cung tên lên không trung, trong chốc lát, tin tức truyền đến đoàn Hồ thương, đoàn Hồ thương cũng kích động đến rơi nước mắt, bọn họ quỳ xuống, dập đầu lạy trời đất, cảm tạ thần Quang Minh bảo hộ.



Thạch Câu Lan nhanh như gió chạy đến, la lớn:



- Tướng quân của các ngươi đâu! Chàng bình an chứ.



- Tướng quân của chúng tôi ở đằng kia.



Một binh sĩ chỉ tay về phía cửa cốc.



Thạch Câu Lan nhìn thấy Lý Khánh An, nàng xúc động chạy về phía chàng, chạy vài bước, nàng lại dừng lại, trong ánh mắt xanh thẳm tràn ngập hạnh phúc, chăm chú nhìn người anh hùng trong lòng nàng, ánh sáng mặt trời bao trùm thân thể nàng, lúc này, nàng hiện ra vô cùng xinh đẹp.



Lý Khánh An cũng nhìn thấy nàng, hắn cười lên, xoay người đưa tay về phía nàng, Thạch Câu Lan chạy như bay về phái hắn, ôm chầm lấy hắn và chiến mã. dưới ánh ánh mặt trời đang ló ra, bọn họ chạy về phái xa mạc vô tận.







Lại trải qua năm mươi ngày hành trình, quân Đường hộ tống đoàn Hồ thương tiến tới Quy Tư, Lý Khánh An trước đó đã phái người đến truyền tin trước, nhưng vì gặp phải chiến sự này, hắn vẫn đem chuyện này bẩm báo tường tận với Phó soái Cao Tiên Chi.



Thời điểm chia tay đã tới, quân Đường và Hồ thương từ biệt nhau, hai bên đều có những lời chúc tốt đẹp dành cho đối phương, mấy chục thiếu nữ Hồ nước mắt chan hoà, ôm chầm lấy quân Đường cáo biệt.



Lý Khánh An đi đến trước mặt Thạch Câu Lan, mỉm cười nhìn nàng, nước mắt đọng trong mắt của Thạch Câu Lan, chu dù nàng biết thời khắc này sớm muộn cũng tới, nhưng lúc chia tay này khiến nàng cảm thấy trống trải vô cùng.



- Lý tướng quân,sau này…còn có thể gặp lại chàng không?



Lời của nàng đã nghẹn ngào quá rồi.




- Chắc chắn rồi, lúc quay trở về nàng sẽ gặp lại ta, lúc đó ta sẽ hộ tống nàng rời khỏi Đại Đường.



Trong lòng Lý Khánh An cũng có chút thương cảm, nhưng chức trách quân nhân và tình cảm cá nhân, hắn không thể không đưa ra một lựa chọn.



Thạch Câu Lan không kìm nổi sự bi thương này, nàng ôm chầm lấy Lý Khánh An khóc rống lên, tình yêu có lẽ chỉ như một bông pháo hoa, chỉ rộ lên trong khoảnh khắc, rực rỡ vô cùng, nhưng hào hoa chỉ có chốc lát, lúc đẹp đẽ chỉ là nhất thời, chỉ có thể những ấn tượng đẹp lưu lại trong lòng mà thôi.



Lý Khánh An nhẹ nhàng nâng cằm của Thạch Câu Lan, dịu dàng giúp nàng lau đi giọt lệ trên gương mặt.



- Đến Trường An nhé! Xem vẻ hào hoa của Đại Đường Thiên Bảo, nếu nàng lưu luyến không muốn quay về, nàng có thể coi đây là quê hương thứ hai của nàng. Truyện "Thiên Hạ "



- Thiếp sẽ đến.



Hai mắt đẫm lệ, Thạch Câu Lan đắm đuối nhìn Lý Khánh An.



- Nếu Trường An cũng có bóng dáng của chàng, thiếp sẽ thích chỗ đó.



Tiếng vó ngựa gấp gáp, một tên kị binh chạy như bay tới thúc giục.



- Tướng quân, Phó soái lệnh cho ngài lập tức đến bẩm báo.



Lý Khánh An buông Thạc Câu Lan ra, khẽ cười nói:



- Ta phải đi rồi, nàng bảo trọng, vui lên nhé! Mong có ngày chúng ta gặp lại.



Thạch Câu Lan mắt đẫm lệ mỉm cười, Lý Khánh An bỗng quay đầu ngựa mà đi, không ngoái lại nhìn Thạch Câu Lan lần nữa, đội kị binh cũng dồn dập thúc ngựa, bám sát thủ lĩnh, cát bay mịt mù, Thạch Câu Lan thẫn thờ nhìn theo bóng dáng dần dần biến mất trong gió cát của Lý Khánh An.