Thiên Hạ Truyền Kỳ

Chương 27: Lục dương trước thủy thảo như yên hà nhân ỷ kiếm bạch vân thiên



“Nước rờn liễu biếc cỏ bồng lơi,



Nào ai chống kiếm trắng mây trời.”



Lại nói, ban đầu Nam Thần vừa tức giận vì bị khinh thường, vừa lo lắng cho sư muội nên xông thẳng tới tấn công Đại Đầu Quái. Mải mê tấn công đối phương nên y cũng không kịp để ý. Đến khi nhìn lại thì mới thấy từ hai bàn tay Đại Đầu Quái có một làn khí màu trắng đục kỳ lạ, tỏa ra như làn sương mỏng, dần dần vây lấy người y.



Y hoang mang không biết đấy là loại công phu gì. Nhãn tuyến bị làn bạch vụ che khuất nên đường kiếm của y cũng dần dần chậm lại, sát khí yếu dần.



Đến lúc này, Đông Hải Song Tiên cũng vừa đuổi đến nơi. Khi nhìn vào đấu trường, cả hai lão đều nhận thấy nguy cơ nên cả kinh biến sắc.



Nhưng cả hai lão hãy còn chưa kịp lên tiếng cảnh báo thì Nam Thần đã đột ngột ngã lăn ra đất, sắc mặt tái ngắt nhợt nhạt như người sắp chết đến nơi. Xem tình trạng thì dường như y đã ngộ kỳ độc.



Hoàng Diện Quái cười khanh khách nói :



- Hôm nay quả là một ngày đại cát đại lợi. Ta lại có thêm một bộ tim gan nữa để nhắm rượu rồi. Tuyệt quá.



Lão già có thân hình thấp nhỏ trong Đông Hải Song Tiên trầm giọng hỏi :



- Chư vị là cao nhân phương nào ? Khi động thủ tỷ đấu sao không giữ đúng quy tắc võ lâm mà lại dùng độc chưởng ám toán tệ đồ.



Đại Đầu Quái cười hềnh hệch nói :



- Đây là tại gã đã tới số chết nên mới đòi động thủ với lão phu. Hơn nữa, lão phu đường trường giao đấu chứ có ám toán gã đâu.



Mã Diện Quái xen vào :



- Chúng ta ghét nhất cái thứ gọi là đạo nghĩa võ lâm. Xưa nay chúng ta chỉ hành sự theo ý thích, chẳng quan tâm đến đạo nghĩa, cũng không cần phân biệt thiện ác chính tà hay quy tắc võ lâm gì cả. Hừ. Các ngươi lo liệu hậu sự cho chúng ngay lúc này là vừa.



Hoàng Diện Quái xen lời :



- Khoan đã. Để ta lấy tim gan gã xong thì các ngươi muốn đem thi thể gã đi đâu cũng được.



Lão già cao lớn giờ này mới lên tiếng :



- Chư vị là cao nhân môn phái nào ? Bọn lão phu muốn thỉnh giáo cao danh quý tính.



Đại Đầu Quái cười nói :



- Lễ phép như thế là tốt. Chúng ta tự lập môn hộ, xem là Vạn Ác Môn cũng được.



Mã Diện Quái xen vào :



- Hay hay. Cái tên Vạn Ác Môn nghe thật là hay. Từ giờ chúng ta sẽ là người của Vạn Ác Môn.



Đại Đầu Quái nói tiếp :



- Chúng ta hiệp xưng là Vạn Ác Ma Chủ, cùng là môn chủ Vạn Ác Môn. Lão phu là Đại Ma Chủ Ác Quán Mãn Thiên. Lão nhị là Nhị Ma Chủ Vạn Ác Chi Vương. Lão tam là Tam Ma Chủ Hỗn Thế Ác Thần. Và lão tứ là Tứ Ma Chủ Cùng Hung Cực Ác.



Đông Hải Song Tiên ngơ ngác nhìn nhau. Hai lão trước khi vào Trung Nguyên đã cho điều tra tên tuổi lai lịch của những nhân vật nổi danh trên giang hồ, nhưng hai lão chưa hề nghe thấy những danh hiệu này.



Giữa lúc ấy, bỗng đâu từ một cánh rừng gần đó có một thanh âm trầm ấm cất lên :



- Tứ vị Ma Chủ có thể nể mặt tiểu sinh mà dĩ hòa vi quý được chăng ?



Mọi người giật mình đưa mắt nhìn về phía tiếng nói. Từ trong rừng, một chàng thanh niên công tử vận y phục cực kỳ hoa lệ đang từ từ thả bước tiến ra. Chàng ta tuổi độ hai mươi bốn, hai mươi lăm, dung mạo anh tuấn, uy nghi đường bệ, phong độ tiêu sái, nghi biểu phi phàm. Theo sau chàng còn có hai người, một nam một nữ.



Từ nơi chàng công tử xuất ra một khí thế mà người đối diện phải sinh lòng kinh nể. Đại Đầu Quái, tức Vạn Ác Môn Đại Ma Chủ Ác Quán Mãn Thiên, nhã nhặn hỏi :




- Công tử danh hiệu là gì ?



Chàng công tử mỉm cười, khẽ ngâm :



“Vũ lâm chính khí



Bình trị nam phương.”



Đại Đầu Quái gật gù nói :



- Thì ra là Dương huynh đệ. Chúng ta cũng là người đồng đạo. Huynh đệ đã nói thế thì chúng ta cũng nể lời huynh đệ mà tha cho chúng lần này vậy.



Nói xong, lão xoa hai tay vào nhau, rồi cúi xuống vuốt nhẹ lên mặt Nam Thần. Một lúc sau, y khẽ cựa quậy tay chân rồi từ từ mở mắt nhìn quanh. Tứ Ma Chủ cũng đồng thời thu hồi tấm lưới và giải huyệt cho sư muội của y.



Xong đâu đó, cả bọn quay sang từ biệt chàng công tử rồi giở tuyệt kỹ khinh công phóng đi, thân pháp khinh khoái siêu tuyệt, chỉ chớp mắt là đã biệt dạng.



Bọn Đông Hải Song Tiên mắt thấy khinh thân pháp kỳ tuyệt ấy đều kinh hãi. Trước đây bọn họ vốn cho rằng cao thủ Trung Nguyên võ công có cao lắm cũng chỉ đến trình độ nào đó thôi, chứ không nghĩ sẽ có những cao nhân như vậy. Đặc biệt là chàng công tử trước mặt, tuy dáng vẻ nhã nhặn ôn hòa, nhưng từ nơi chàng ta toát lên một khí thế bất phàm, không giận mà uy, khiến người nể phục.



Sau khi bọn Vạn Ác Môn Tứ đại Ma Chủ đã khuất dạng, Đông Hải Song Tiên bước đến trước chàng công tử vòng tay thi lễ, nói :



- Đa tạ công tử đã tương trợ.



Chàng công tử mỉm cười nói :



- Cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhị vị tiên sinh bất tất phải bận tâm.



Song Tiên lại nói :



- Bọn lão phu là Bình Giả Công Tạo và Hạ Điền Linh Mộc có ngoại hiệu là Đông Hải Song Tiên, đến từ Bản Châu Đông Doanh. Còn đây là hai đồ đệ Sơn Bản Mộ Đồ và Tuyết Nghi Phương Tử.



Chàng công tử tươi cười nói :



- Cửu ngưỡng. Cửu ngưỡng. Uy danh hiền sư đồ lừng lẫy võ lâm, tiểu sinh hâm mộ đã lâu. Nay được diện kiến thật là vạn hạnh.



Song Tiên hỏi :



- Công tử đã quá khách sáo. Chẳng hay công tử xưng hô thế nào ?



Chàng công tử khẽ mỉm cười :



- Vũ lâm chính khí, bình trị nam phương. Trong thiên hạ chỉ có một người như vậy.



Song Tiên ngẩn người, đưa mắt nhìn nhau, trầm ngâm nghĩ ngợi. Hồi lâu, cả hai lão chợt nghĩ đến một chuyện, đồng giật mình hỏi :



- Công tử phải chăng chính là … chính là vị đại giáo chủ ở Quân Sơn.



Chàng công tử gật đầu cười nói :



- Tiểu sinh họ Dương, đơn danh thảo tự là Lâm, vừa rồi tình cờ du ngoạn qua đây, chợt nghe có tiếng động thủ nên mới tìm đến xem sao.



Sơn Bản Mộ Đồ lúc này đã đỡ sư muội đứng dậy, cùng đến bên hai vị sư phụ, dáng vẻ ủ rũ buồn rầu. Riêng Sơn Bản Mộ Đồ sắc diện ra chiều khác lạ. Y thần người hồi lâu như đang nghĩ đến một quyết định trọng đại.



Đột nhiên, y quỳ xuống dưới chân sư phụ nói với giọng buồn bã nhưng kiên quyết :



- Sư phụ. Đệ tử nay bị thảm bại, xin được tự sát để tạ tội với sư môn.



Song Tiên lặng người không biết nói sao. Theo tinh thần võ đạo Đông Doanh, người nhục bại thường tự sát để khỏi tủi nhục. Nhưng … Sơn Bản Mộ Đồ lại là ái đồ của hai lão. Dương Lâm thấy vậy liền nói :



- Chúng ta ai lại không có lúc gặp thất bại, đáng quý là tinh thần phấn đấu vươn lên. Nếu như mỗi lần thọ bại lại tự sát thì chỉ e đất Đông Doanh rồi đây sẽ không còn một kiếm sĩ chân chính nào nữa.



Bình Giả Công Tạo gật đầu nói :



- Giáo chủ nói phải đó. Con hãy đứng lên. Đây chỉ là sơ suất nhất thời. Con hãy cố gắng phấn đấu để sau này có thể làm rạng danh sư môn.



Sơn Bản Mộ Đồ vâng dạ đứng dậy, rồi lại quay sang Dương Lâm hỏi :



- Giáo chủ xưa nay đã từng nhục bại lần nào chưa ?



Dương Lâm mỉm cười :



- Chưa.



Sơn Bản Mộ Đồ nói :



- Đối với kẻ chưa từng biết mùi thất bại như giáo chủ thì làm sao hiểu được cảm giác của kẻ thọ bại.



Dương Lâm cười nói :



- Không hẳn như vậy. Tiểu sinh chưa từng thất bại là vì biết tự lượng sức mình, những việc nào không nắm chắc thì nhất định không làm.



Sơn Bản Mộ Đồ hỏi :



- Nếu động thủ quyết đấu với ta, giáo chủ có nắm chắc hay không ?



Dương Lâm cười nói :



- Không thể nói được.



Sơn Bản Mộ Đồ gặng hỏi :



- Sao lại không thể nói được ?



Dương Lâm khẽ cười :



- Chẳng tại sao cả. Không thể nói được tức là không thể nói được.



Sơn Bản Mộ Đồ nói :



- Ta đến Giang Nam đã nghe uy danh của giáo chủ vang lừng khắp nơi, ai ai cũng đều tôn xưng giáo chủ như thần thánh. Chẳng hay giáo chủ có thể cho phép ta được lĩnh giáo cao chiêu.



Dương Lâm xua tay nói :



- Tiểu sinh vốn không thích trò chém giết, chỉ muốn chuyên tâm ôn luyện thi thư, học tập văn đạo. Hơn nữa, thượng lệnh bất khả kháng.



Hạ Điền Linh Mộc hỏi :



- Bấy lâu nay lão phu đã nghe nhiều người nói câu đó. Nhưng không hiểu nguyên ủy thế nào ? Giáo chủ có thể nói rõ hơn được không ?



Dương Lâm lắc đầu nói :



- Chuyện rất dài dòng chỉ trong ít câu thì không thể nói rõ được. Nay chư vị đã quang lâm tệ xứ, tiểu sinh xin mời chư vị một tiệc rượu để trọn tình địa chủ. Mong chư vị nể tình mà không từ chối.



Đông Hải Song Tiên thấy cũng không tiện chối từ liền cùng hai đệ tử cất bước đi theo Dương Lâm, trở lại bên bờ Trường Giang.



Trên dòng Trường Giang.




Một chiếc thuyền lớn trang hoàng lộng lẫy, đèn đuốc sáng ngời đang lững lờ trôi theo dòng nước.



Trong khoang thuyền, một chàng công tử y phục hoa lệ, phong thái uy nghi anh tuấn đang ngồi đánh cờ với một lão nhân cao lớn vận trang phục Đông Doanh. Quây quần xung quanh còn có thêm năm người nữa, gồm hai nam, hai nữ và một lão già. Đó là Dương Lâm và hai thủ hạ là Trương Thiên, Nguyên Linh Vân, cùng bốn thầy trò Đông Hải Song Tiên. Ai nấy đều tập trung tinh thần theo dõi cuộc đấu. Những quân cờ bằng ngà giáng xuống bàn chan chát.



Bỗng đâu, thân thuyền chợt chao động rất nhẹ, rồi trở lại bình thường ngay, nếu không để ý tất chẳng nhận ra. Dương Lâm cau mày hỏi :



- Tạ Hộ Pháp. Có việc chi thế ?



Liền đó, một bóng nhân ảnh từ mũi thuyền lướt vào, đến trước Dương Lâm chắp tay hành lễ, cung kính nói :



- Khải bẩm công tử gia, có lệnh dụ của lão nhân gia từ phương Bắc truyền đến.



Vừa nói y vừa kính cẩn trình lên một phong thư niêm kín. Dương Lâm cầm lấy, giở ra xem. Sau lúc ngẫm nghĩ, chàng gật đầu nói :



- Ta sẽ có cách sắp xếp. Nếu không có việc gì nữa thì huynh đệ có thể lui.



Tạ Hộ Pháp cung kính nói :



- Thuộc hạ xin cáo lui.



Vừa dứt lời thì thân ảnh chợt nhoáng lên, y đã lướt khỏi khoang thuyền ra ngoài, nhảy luôn xuống mặt nước, thi triển tuyệt kỹ Đăng Bình Độ Thủy, đạp sóng lao thẳng về phía bờ sông, thân pháp cực kỳ lăng lệ.



Đông Hải Song Tiên kinh ngạc trước thân pháp của y. Cả hai nghĩ rằng vị Dương giáo chủ này đã có thể thu phục được những thuộc hạ có võ công cao thâm như thế thì ắt hẳn bản lĩnh không thể tầm thường. Còn Đông Doanh Song Thần trước đây vẫn coi đất Trung Nguyên như chỗ không người thì nay cũng đã suy nghĩ lại.



Hạ Điền Linh Mộc nói :



- Nếu giáo chủ có việc cần phải giải quyết thì bọn lão phu không dám làm phiền.



Dương Lâm cười nói :



- Cũng không có gì quan trọng đâu. Trong thượng dụ, lão nhân gia chỉ bảo rằng vị trụ trì Đại Chiến Tự ở Tây Tạng đã thống lĩnh Bát đại Hộ Pháp của Hoàng Giáo sang Trung Nguyên gây hấn. Nếu bọn họ có đến tìm thì không cần phải nhân nhượng, cứ việc thẳng tay trừng trị. Nếu cần thì có giết chết cũng chẳng sao. Xem ra bọn họ rất khó ưa nên lão nhân gia mới truyền lệnh như thế.



Bình Giả Công Tạo nói :



- Giáo chủ phong thái uy nghi anh tuấn, tài hoa lỗi lạc phi phàm. Bọn lão phu vô cùng ngưỡng mộ.



Dương Lâm mỉm cười nói :



- Tiểu sinh tài sơ đức bạc, không dám nhận những lời khen tặng của tiên sinh.



Bình Giả Công Tạo nói :



- Giáo chủ quá khiêm nhượng rồi. Xin hỏi chẳng hay vị lão nhân gia ấy là ai thế ?



Dương Lâm lấy giọng nghiêm trang nói :



- Chính là gia sư. Hiện gia sư cùng với Lãnh thúc chấp sự ở Thánh Cung, phụng thừa thánh mệnh mà cai quản toàn giới võ lâm.



Bình Giả Công Tạo hỏi :



- Vậy cấm lệnh kia cũng là do lệnh sư ban ra.



Dương Lâm gật đầu :



- Chính là do gia sư và Lãnh thúc phụng thánh ý ban ra.



Đưa mắt nhìn bọn họ một lượt, chàng ta lại nói :



- Cũng vì cấm lệnh ấy mà Lữ huynh mới để cho hiền sư đồ đặt chân lên đất Trung Nguyên. Dưới quyền Lữ huynh có mấy chục hạm đội chia nhau kiểm soát hoàn toàn mặt biển. Nếu huynh ấy không muốn thì hiền sư đồ khó mà đến đây được. Tin tức về việc hiền sư đồ đến Trung Nguyên cũng là do huynh ấy truyền đi đấy.



Chuyện này bọn họ đã nghe ít nhiều từ miệng phân đàn chủ Tô Châu phân đàn của Bạch Giao Bang nên cũng không lấy làm lạ. Hạ Điền Linh Mộc bỗng hỏi :



- Việc đối phó với Hoàng Giáo Tây Tạng, giáo chủ định liệu lẽ nào ?



Dương Lâm nói :



- Tiểu sinh nghe nói chư vị đang ngược lên phía bắc, định tìm bọn họ động thủ tỷ đấu. Phải chăng tiên sinh muốn bản giáo nhường phần bọn họ cho chư vị ?



Hạ Điền Linh Mộc gật đầu nói :



- Chính thế. Lão phu có ý như vậy. Không biết ý giáo chủ thế nào ?



Dương Lâm mỉm cười :



- Nếu vậy thì tiểu sinh sẽ chờ tin chiến thắng của chư vị.



Hạ Điền Linh Mộc vòng tay nói :



- Bọn lão phu đa tạ giáo chủ đã nhân nhượng.



Dương Lâm khẽ cười :



- Tiên sinh bất tất phải khách sáo. Tuy thượng lệnh là thế nhưng thật ra bản giáo khó mà gặp được bọn họ, đừng nói chi đến chuyện động thủ quá chiêu.



Bình Giả Công Tạo kinh ngạc hỏi :



- Sao giáo chủ lại nói thế ?



Dương Lâm cười nói :



- Thượng lệnh đã như thế. Bọn họ đến lãnh địa của Lỗ huynh hành hung tác sự, Lỗ huynh bỏ qua cho bọn họ mới là chuyện lạ.



Bình Giả Công Tạo lại hỏi :



- Vị Lữ huynh chắc là Bang chủ Bạch Giao Bang ở Đông Hải. Còn vị Lỗ huynh kia là ai thế ?



Dương Lâm đáp :



- Thừa thánh ý, hiện võ lâm Trung Nguyên do Tam Giáo Nhất Bang chia nhau cai quản. Đông phương là vùng quản hạt của Hà huynh, giáo chủ Thiên Nhất Giáo. Tây phương là lãnh địa của Lỗ huynh, giáo chủ Bách Độc Giáo. Nam phương là vùng kiểm soát của bản giáo. Còn Bạch Giao Bang của Lữ huynh khống chế toàn vùng duyên hải và mặt biển.



Nhìn bọn họ, Dương Lâm lại mỉm cười nói :



- Hiền sư đồ nếu chậm chân thì cũng chưa chắc có thể nhìn thấy mặt bọn họ.



Hạ Điền Linh Mộc nói :



- Vậy bọn lão phu phải nhanh chân lên mới kịp. Đa tạ giáo chủ đã chỉ điểm.



Sơn Bản Mộ Đồ bỗng lẩm bẩm :



- Không biết lên phương bắc có còn gặp những chuyện như ở đây hay không ?



Bình Giả Công Tạo nhìn đệ tử, rồi hỏi Dương Lâm :




- Giáo chủ. Không biết những nhân vật thế nào mới phải tuân theo cấm lệnh. Lão phu nhận thấy dường như bọn Vạn Ác Ma Chủ không ngại kháng lệnh.



Dương Lâm gật đầu nói :



- Những nhân vật được liệt vào hàng Tản Nhân tuy không nắm giữ trọng quyền, nhưng được tiêu dao tự tại, chỉ có thánh ý mới ước thúc bọn họ được.



Ngẫm nghĩ giây lát, Dương Lâm lại nói tiếp :



- Đối với võ lâm Trung Nguyên, cấm lệnh lần này chỉ có ảnh hưởng đối với Tam Giáo Nhất Bang và các bang hội giáo phái thống thuộc, cùng quần hào tam sơn ngũ nhạc, giang hồ tứ hải chịu ảnh hưởng của những thế lực này. Còn Cửu đại môn phái và bọn quần hào Hắc Bạch lưỡng đạo không phải chịu sự ước thúc. Và ở phương bắc, đặc biệt là vùng Trung Châu, lực lượng của bọn họ lại rất đông đảo.



Bình Giả Công Tạo hỏi :



- Tại sao bọn họ không cần tuân giữ cấm lệnh.



Dương Lâm nói :



- Bọn họ xưa nay vẫn luôn ngông nghênh ngạo mạn, tự cao tự đại, tự xem mình là danh môn chính phái và cho người khác là tà ma ngoại đạo. Có lẽ thánh ý muốn bọn họ phải hứng chịu vài phen kiếp nạn để rèn giũa bớt tính ngông cuồng tự phụ kia đi.



Hạ Điền Linh Mộc hỏi :



- Lão phu nghe giáo chủ nhiều lần nhắc đến thánh ý, vậy chẳng hay thánh ý là của ai thế ?



Dương Lâm nói với giọng trang trọng :



- Thánh ý tức là thiên cơ, thiên mệnh, đương nhiên là của đấng toàn năng.



Nghe như hiểu mà không hiểu, lão nhìn qua cửa sổ, thấy trời đã rạng bình mình, liền nói :



- Giờ cũng đã rạng sáng, bọn lão phu xin giáo chủ cho phép được cáo từ.



Dương Lâm mỉm cười nói :



- Cũng không cần phải gấp như thế. Chư vị hãy nán lại giây lát để tiểu sinh bày tiệc tiễn hành.



Hạ Điền Linh Mộc nói :



- Bọn lão phu phải lên đường cho sớm. Thịnh tình của giáo chủ bọn lão phu xin tâm lĩnh.



Nói đoạn, lão đứng dậy định đi ra mũi thuyền. Bình Giả Công Tạo cùng hai ái đồ cũng đều đứng cả dậy. Dương Lâm vội nói :



- Khoan đã. Mong chư vị nán lại giây lát.



Hạ Điền Linh Mộc quay lại hỏi :



- Giáo chủ gọi lại chẳng hay có việc chi chăng ?



Dương Lâm mỉm cười khẽ vỗ tay ba tiếng. Từ khoang sau, một thiếu nữ bước ra, trên tay nàng là một chiếc mâm phủ lụa vàng. Thiếu nữ bưng mâm có phủ mảnh lụa kia cung kính dâng lên trước mặt bọn Bình Giả Công Tạo. Dương Lâm mỉm cười nói :



- Tiểu sinh xin tặng chư vị chút quà mọn gọi là lễ sơ kiến, mong chư vị nhận cho. Sau này hy vọng chúng ta còn có dịp tái hội.



Hạ Điền Linh Mộc vừa định mở lời từ chối thì Dương Lâm đã nói :



- Chúng ta tuy mới gặp nhau lần đầu nhưng đã như người thân thiết. Chư vị không nên quá khách sáo. Đây chỉ là chút quà mọn, chẳng quý báu gì.



Bình Giả Công Tạo đưa tay giở mảnh lụa ra. Trên mâm đặt một mảnh lụa trắng được xếp ngay ngắn. Lão liền cầm lấy, mở ra xem. Trên mảnh lụa có hàng chữ triện, nét chữ sắc sảo của bậc danh gia :



“Hán Thư viết : Việc đáng phải làm thẳng tay mà không làm thẳng tay thì thường thất bại.”



Ngay dưới hàng chữ trên là khẩu quyết luyện một chiêu kiếm có tên là “Vô Tình kiếm quyết”.



Lão cầm mảnh lụa mà hai tay run run. Lão không bấn loạn tâm thần sao được, bởi chiêu kiếm kia vô cùng huyền diệu, mà cũng tàn độc ghê gớm. Một kẻ suốt đời say mê kiếm thuật như lão, quả thật không sao cầm lòng được.



Hạ Điền Linh Mộc và hai đệ tử cũng xúm lại xem. Bọn họ đều là những nhân vật kiếm thuật cao siêu, vừa vào Trung Nguyên đã hạ sát không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm, thế mà giờ đây nhìn pho “Vô Tình kiếm quyết” cũng không khỏi lạnh người. Quả là một chiêu kiếm đặc dị.



Hồi lâu, Bình Giả Công Tạo ngẩng lên nhìn Dương Lâm, run giọng nói :



- Giáo chủ. Vật này …



Dương Lâm mỉm cười nói :



- Vật mọn chẳng đáng chi. Tiểu sinh xin tặng chư vị. Hy vọng chư vị không từ chối.



Bình Giả Công Tạo nghĩ ngợi giây lát, rồi nói :



- Thế thì bọn lão phu xin đa tạ giáo chủ. Sau này có việc chi cần đến, xin giáo chủ cứ nói với bọn lão phu một tiếng.



Dương Lâm cười nói :



- Không dám. Chư vị khách sáo quá rồi.



Đoạn chàng ra lệnh cho thủy thủ áp thuyền vào bờ. Đông Doanh Song Thần nhảy lên bờ trước. Đông Hải Song Tiên chắp tay vái chào Dương Lâm rồi mới thủng thỉnh theo sau. Dương Lâm nói vọng theo :



- Lần sau ghé thăm Giang Nam, chư vị hãy đến Quân Sơn một chuyến. Bản giáo luôn mở rộng cửa đón mời.



Tuyết Nghi Phương Tử quay lại nhìn Dương Lâm một lát, rồi mới chầm chậm bước đi. Chàng đứng trên thuyền nhìn theo, khẽ ngâm mấy câu :



“Dương Tử Giang đầu dương liễu xuân



Dương hoa sầu sát độ giang nhân



Tử thanh phong địch lưu đình vãn



Quân hướng Tiêu Tương, ngã hướng Tần.”



Vầng dương vừa ló dạng. Mặt sông phản chiếu ánh hồng rực rỡ như một giải lụa hồng trải dài tít tắp. Muôn nghìn tia nắng chiếu sáng lấp lánh. Cảnh quan tuyệt mỹ dễ làm say lòng bậc thi nhân.