Dương ca đương nhiên chính là Dương Nguyên Khánh. Hắn dẫn theo mười tám Tiết Vệ hóa trang thành gia đinh, thuê một chiếc xe ngựa tốt. Ở Bồ Châu, bọn họ có được tộc bài của Cao thị (họ Cao) Bột Hải do Trưởng sử Bồ Châu Cao Nghĩa Minh đưa cho. Đồng thời Cao Nghĩa Minh tìm một thị nữ thanh tú xinh đẹp hóa trang thành cháu gái của Cao Trấn.
Một đường xuyên qua châu, qua huyện, bóng dáng khôi ngô và những con ngựa dũng mãnh, dọc theo đường đi vô số lần kiểm tra và hoài nghi. Nhưng bọn họ có tộc bài Cao Trấn, ngoài ra còn chi tiêu tiền nong đầy đủ, kiểm tra cuối cùng cũng trở nên không hề nguy hiểm, càng quan trọng hơn là thanh danh của Cao Trấn ai nấy trong thiên hạ đều phải kính trọng, không có ai sẽ làm khó cháu gái của ông ta.
Phía trước chính là Tỉnh Hình Quan. Qua Tỉnh Hình thì sẽ đi vào địa bàn U Châu. Bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm càng lớn hơn.
Dương Nguyên Khánh chắp tay cười nói:
- Chung lão hán, tìm một nhà nào đó ăn cơm đi, chúng ta phải tranh thủ thời gian qua Thái Hành.
- Được rồi, tôi đi sắp xếp trước.
Chung lão hán thúc giục con lừa chạy về phía một quán rượu lớn nhất. Một lát sau, tiểu nhị nhiệt tình ra chào đón.
Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nói với Tô Liệt và Thiết Ảnh thập bát kỵ:
- Cả nhà đi ăn cơm đi. Cơm nước xong, chúng ta sẽ trực tiếp đi qua Tỉnh Hình.
Thiết Ảnh thập bát kỵ là thị vệ ngay cạnh Dương Tố, ai nấy võ nghệ cao cường, có thể một địch trăm. Bọn họ theo Dương Tố đã hơn mười năm, tuổi tác đa số cũng hơn ba mươi tuổi, rất tận tâm trung thành với Dương Tố.
Mười tám người này không có họ tên, mà chia ra làm hai đội Giáp, Ất, lấy số hiệu làm tên. Thủ lĩnh là Giáp Nhất. Anh ta là một người đàn ông mặt đen tầm khoảng ba mươi lăm tuổi, tính cách điềm đạm trầm mặc. Anh ta trầm giọng nói với Dương Nguyên Khánh:
- Công tử, tôi đề nghị chúng ta đừng nên đi Tỉnh Hình.
- Vì sao?
Dương Nguyên Khánh biết anh ta vốn không nhiều lời. Anh ta nói như thế này tất phải có nguyên nhân:
- Ngươi phát hiện ra điều gì sao?
Ánh mắt Giáp Nhất nhìn về phía đám thương nhân ở bên trong quán rượu, chậm rãi nói:
- Tôi có cảm giác những người này không giống thương nhân lắm.
Kỳ thật Dương Nguyên Khánh cũng phát hiện ra, bên trong quán rượu này có hơn bốn mươi thương nhân. Hiển nhiên là thương nhân chuẩn bị qua Tỉnh Hình. Tuổi tác của bọn họ chừng khoảng ba mươi tuổi, ai nấy dáng người khôi ngô, có vẻ như to cao lực lưỡng. Tuy đều là ăn mặc như thương nhân nhưng khí chất lại không giống. Hơn nữa làm gì mà có đội thương nhân nào mà lại đều là trẻ tuổi trai tráng khỏe mạnh, vừa nhìn đã biết bọn họ là người luyện võ rồi.
Nếu đều là người luyện võ thì cũng không sao. Nhưng mấu chốt là người luyện võ ăn mặc như thương nhân thì có chút khiến người ta sinh nghi. Dương Nguyên Khánh biết rằng nhiệm vụ của bọn họ là quan trọng, không thể sơ suất chút nào được.
- Chung lão hán!
Dương Nguyên Khánh vẫy vẫy tay, Chung lão hán cưỡi con lừa chạy tới:
- Công tử, cơm trưa rất nhanh sẽ có thôi.
- Không, chúng ta đi thôi.
Chung lão hán ngạc nhiên. Cũng không chờ ông ta nói cái gì nữa, mọi người liền đã quay lại đầu ngựa hộ vệ xe ngựa đi như bay về phía trước, rất nhanh liền lách qua một đường quặt. Dương Nguyên Khánh nháy mắt với một Thiết Ảnh Vệ. Thiết Ảnh Vệ hiểu ý, nhanh chóng giục ngựa chạy đến đường chính, vọt vào một khu rừng rậm ở bên đường, nấp ở trong rừng rậm quan sát động tĩnh Tỉnh Hình trấn.
Mấy người Dương Nguyên Khánh nhanh chóng đi được một lúc không lâu, mấy chục thương nhân bên trong quán rượu liền nhanh chóng xoay người lên ngựa, đuổi theo hướng của Dương Nguyên Khánh. Thiết Ảnh Vệ nấp trong rừng rậm đã chú ý tất cả. Anh ta đuổi theo đội của mình theo một hướng khác.
Sau khi rời Tỉnh Hình trấn chừng ba mươi dặm, Thiết Ảnh Vệ cuối cùng cũng đuổi kịp mấy người Dương Nguyên Khánh.
Trong một nông trại, Dương Nguyên Khánh nghe Thiết Ảnh Vệ báo cáo. Hắn đứng trước cửa sổ hồi lâu trầm tư không nói. Rất hiển nhiên, bọn họ đã bị người theo dõi. Vấn đề hiện tại là không biết vì sao đối phương phải theo dõi bọn họ. Là vì sứ mệnh của bọn họ đã bị bại lộ hay là vì đối phương chỉ là đang nghi ngờ điều gì? Hay là kẻ thù của Cao Trấn?
Kỳ thật Dương Nguyên Khánh biết, kẻ thù của Cao Trấn - lý do này hiển nhiên là không đúng. Đối phương bình thường sẽ không vì con gái nhà họ Cao mà làm thế, chẳng có ý nghĩa gì cả. Nếu như nghi ngờ điều gì đó thì hoàn toàn có thể mệnh lệnh quan phủ chặn bọn họ lại, điều tra xác minh là xong. Nhưng tại sao đối phương lại phải cải trang để theo dõi bọn họ?
Mà nếu quả là hành tung tiết lộ, Dương Lượng càng phải phái quân đội tới bắt bắt bọn họ, sao lại phái người cải trang theo dõi? Điều này có chút khiến người ta mơ hồ.
Lúc này, Tô Liệt đi đến bên Dương Nguyên Khánh:
- Có thể là đối phương đã bày ra thiên la địa võng ở Tỉnh Hình, đợi chúng ta tiến vào không? Còn nhiệm vụ của những người này chỉ là theo dõi. Anh thấy có khả năng này hay không?
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu. Tỉnh Hình là quan khẩu cuối cùng của Dương Lượng. Nếu như muốn bắt họ thì đối phương tất sẽ phải ra tay ở Tỉnh Hình.
Thủ lĩnh Giáp Nhất của Thiết Ảnh Vệ cũng đi lên phía trước trầm giọng nói:
- Công tử, chúng ta có thể chuyển bị động sang chủ động, trực tiếp mai phục hơn bốn chục người này, có thể từ họ có được thông tin tình báo có liên quan.
Dương Nguyên Khánh trầm tư thật lâu rồi nói:
- Phục kích bọn họ cũng được nhưng cố gắng rời xa Tỉnh Hình. Chúng ta ra tay ở bên bắc, chúng ta sẽ chuyển sang đi khe núi Phi Hồ đi vào U Châu.
- Tôi cùng đồng ý với tướng quân!
Tô Liệt cũng vui vẻ nói:
- Chuyển sang đi khe núi Phi Hồ, có thể phá hỏng sự bố trí của đối phương. Thứ hai trên đường có thể giao chiến với đối thủ, chứ không cần đợi đến vào bên trong khe núi hẹp, nếu như thế thì chúng ta sẽ vô cùng bị động.
Dương Nguyên Khánh thấy Giáp Nhất như muốn nói điều gì lại thôi, liền cười nói:
- Giáp thủ lĩnh có lời gì muốn nói sao?
Giáp Nhất thở dài một tiếng nói:
- Thực sự tôi không lo lắng Dương Lượng thế nào, điều tôi lo lắng là tổng quản U Châu Đậu Kháng. Nếu như Dương Lượng đã biết sứ mệnh của chúng ta… thì ông ta đương nhiên sẽ thông báo cho Đậu Kháng. Đậu Kháng đã biết chúng ta muốn bắt y thì y còn có thể bó tay chịu trói hay sao?
- Xe đến trước núi ắt sẽ có đường. Ngươi không cần lo lắng nhiều thế, đợi đến khi vào đến U Châu rồi thì ta sẽ tự có cách.
Dương Nguyên Khánh ngẫm nghĩ một chút lại dặn anh ta:
- Ngoài ra, ngươi có thể để Chung Hướng Đạo tiễn thị nữ của Cao Nghĩa Minh về, cảm tạ bọn họ lần nữa!
Nửa canh giờ sau, Dương Nguyên Khánh dẫn mười chín thủ hạ rời khỏi ngôi làng nhỏ đó, phi nhanh như chớp về hướng bắc.
Sự chặn lại ở Tỉnh Hình đối với mấy người Dương Nguyên Khánh đúng là sự sắp xếp của Tiêu Ma Ha. Quan tướng ở Tỉnh Hình Quan là Vương Diên chính là tướng lĩnh tâm phúc dưới tay y. Tiêu Ma Ha cũng đã từng suy nghĩ, dứt khoát sẽ ra tay với mấy người Dương Nguyên Khánh trước Tỉnh Hình Quan. Dù sao thì mục đích của y không phải là muốn giết Dương Nguyên Khánh mà là muốn mượn Dương Nguyên Khánh để cảnh cáo Dương Quảng, để cho ông ta tăng cường phòng ngự, chống lại việc Dương Lượng tiến vào Quan Trung. Đây mới là dụng ý thực sự của y.
Vì thế Tiêu Ma Ha phái ra một đội bốn mươi hai thám báo cải trang thành đội thương nhân, tìm kiếm và theo dõi mấy người Dương Nguyên Khánh. Đội thám báo này là ở Thấm Châu phát hiện ra đội của Dương Nguyên Khánh và bám theo phía sau. Nhưng mấy người Dương Nguyên Khánh trên đường phòng ngự nghiêm mật, khiến cho bọn họ không thể nào ra tay, Tiêu Ma Ha liền quyết định ra tay với mấy người Dương Nguyên Khánh ở Tỉnh Hình trấn.
Bên trong phủ Ma Ha phủ Thái Nguyên, Tiêu Ma Ha ngồi ở trên một cái ghế mềm, ung dung nghe báo cáo của thủ lĩnh nhóm thám báo.
- Đại tướng quân, chúng tôi thật không ngờ đối phương lại giảo hoạt như thế, đã tới Tỉnh Hình Quan rồi lại bất ngờ quay sang hướng bắc. Điều này chứng tỏ đối phương đã phát hiện ra chúng tôi đang theo dõi và thay đổi kế hoạch rồi. Chúng tôi xin chỉ thị của đại tướng, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Ánh mắt Tiêu Ma Ha chớp lên, không ngờ bị phát hiện rồi. Xem ra Dương Nguyên Khánh cũng là có chút bản lĩnh. Ông ta trầm tư một lát nói:
- Các ngươi tiếp tục theo dõi, nhưng không cần các ngươi ra tay. Thủ hạ của Dương Nguyên Khánh đều vô cùng lợi hại, các ngươi không phải là đối thủ của bọn họ. Ta sẽ sắp xếp người khác, đi đi! Có bất cứ thông tin gì thì báo cáo ngay cho ta.
Thủ lĩnh thám báo đáp ứng một tiếng rồi lui ra. Tiêu Ma Ha lại ngẫm nghĩ một chút, liền nói với thị vệ ở bên:
- Lập tức đi gọi Tôn Diệu Võ đến đây cho ta!
Khe núi Phi Hồ là một đường thông nổi tiếng ở phía bắc Thái Hành Sơn, cũng là một trong tám khe núi của Thái Hành, vì nó xuyên qua khe Phi Hồ nên có tên như thế. Phía tây bắt đầu từ huyện Linh Khâu tỉnh Hà Đông (Ngày nay là huyện Lai Nguyên Hà Bắc), toàn độ dài là hơn ba trăm dặm. Độ rộng của khe Phi Hồ chừng mấy dặm, trên đường hào sâu rừng rậm, đường đi vô cùng phức tạp, là một đường thông quan trọng nhất đi vào U Châu trừ Tỉnh Hình ra.
Bây giờ đã là trung tuần tháng năm, ánh mặt trời ngay trên đầu trở bên càng nóng bỏng, lại thêm mấy ngày trước vừa có trận mưa, khiến cho khe Phi Hồ ấm ướt oi bức vô cùng.
Đoàn người của Dương Nguyên Khánh từ sáng sớm đã tiến vào đường Phi Hồ, thời gian cả ngày chỉ đi hơn ba mươi dặm. bọn họ đang đi trên một con đường núi gập ghềnh và hẹp, không thể đi ngựa được, chỉ có thể dắt ngựa đi được thôi. Tô Liệt đi ở giữa đội hình. Anh ta nhăn mày đánh giá tình hình xung quanh. Đường núi rất hẹp, chiều rộng chỉ có tám thước, hai bên là vách núi đá cao hơn mười trượng. Con đường núi hẹp đi về phía trước, những vách đá dựng đứng chừng năm sáu dặm, trên đỉnh đầu là khoảng trời hẹp. Nếu như có người mai phục ở đằng trước thì bọn họ sẽ bị thương vong vô cùng nặng nề.
Tô Liệt mấy lần muốn nói nhưng cuối cùng vẫn là thôi. Mối nguy hiểm mà anh ta có thể nghĩ đến, Dương Nguyên Khánh cũng nghĩ đến, thậm chí còn tỉ mỉ hơn anh ta. Dương Nguyên Khánh làm thám báo năm năm, kinh nghiệm phong phú hơn bất cứ ai.
Không lâu sau, mọi người xuyên qua con đường vách núi dựng đứng, trước mặt đã mở rộng. Đây là khoảng đất bằng ở chỗ sườn núi, chừng hai mẫu đất, nhìn ra bốn hướng chỉ nhìn thấy dãy núi cây rừng trùng điệp xanh mướt, rừng rậm rậm rạp, khiến người ta không kìm nổi sinh ra sự cảm khái non sông tráng lệ.
- Mọi người nghỉ ngơi một chút đi!
Dương Nguyên Khánh khoát tay, tất cả mọi người ngồi xuống. Bọn họ ở đây chỉ có mười sáu Thiết Ảnh Vệ, còn có hai người đã được hắn phái đi lên phía trước làm nhiệm vụ. Dương Nguyên Khánh sở dĩ dám một đường tiến về phía trước chính là vì ở phía trước hắn đã phái hai Thiết Ảnh Vệ dò đường, trên đường để lại ký hiệu, thể hiện rằng con đường bình an.
Mọi người đều tìm nơi ngồi xuống nghỉ ngơi, lấy bình nước hồ lô ra để uống, lại dùng túi nước cho ngựa uống. Dương Nguyên Khánh ngồi khoanh chân ở một hòn đá lớn bằng phẳng trước mắt, dùng bút than chì viết một vòng tròn lên tấm bản đồ, sau đó yên lặng nhìn chăm chú vào tấm bản đồ trước mắt.
Hắn đã dùng bút chì vẽ lên tấm bản đồ năm hình tròn. Điều này có nghĩa là bọn họ đã thông qua năm nơi mai phục tốt nhất, nhưng bọn họ đều chưa gặp phải bất cứ sự mai phục nào.
Đây là điều khiến hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Bởi vì bọn họ ở huyện Linh Khâu đã nhận được một thông tin, một đội quân hơn ngàn người đã đến khe Phi Hồ sớm hơn bọn họ nửa ngày, hắn liền đoán ra, điều này có khả năng chính là đội quân ngăn chặn bọn họ. Nhưng tại sao đội quân này lại mãi vẫn không thấy lộ diện? Lại đi về phía trước nữa, đoạn đường hiểm yếu đã quản địa hạt U Châu rồi. Bọn họ chắc sẽ không ở U Châu phục kích mình chứ? Rốt cuộc đối phương có ý đồ gì đây?