Trong lều lớn của Lý Thế Dân, một người tướng lĩnh đang quỳ một gối trước mặt Lý Thế Dân. Vị tướng này tuổi chừng ba mươi. Dáng người cao to cường tráng, khuôn mặt gầy gò, trong mắt tràn đầy bi phẫn và nước mắt.
- Huynh đệ chúng ty chức vì y bán mạng, y lại nhốt phụ thân của chúng ta lại ở hoàng cung. Còn nói nhốt đó làm con tin. Mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm. Đáng thương phụ thân của chúng ty chức tuổi già sức yếu. Chúng ty chức vừa mới nhận được tin, tối hôm qua, phụ thân đã chết đói ở trong cung.
Vị tướng lĩnh này tên là Lý Quân Mộ, là một thám báo lang tướng của Vương Thế Sung. Y chẳng qua chỉ là một người tướng lĩnh bình thường. Nhưng Lý Thế Dân lại rất có hứng thú với huynh trưởng của y là Lý Quân Tiện. Lý Quân Tiện là người võ nghệ cao cường, được xưng là mãnh tướng đứng đầu của Trịnh Quân, đảm nhiệm chức Phiêu Kỵ tướng quân.
Hai huynh đệ Lý Quân Tiện vốn là quân Ngõa Cương. Do Lý Mật dời nam về Giang Nam, bọn họ không muốn đi theo liền thoát ly Lý Mật, đầu hàng Vương Thế Sung. Không ngờ, lần này quân Đường tấn công Lạc Dương, Vương Thế Sung sợ tướng sĩ chạy trốn, liền nhốt toàn bộ gia quyến của bọn họ ở trong cung làm con tin.
Phụ thân của hai huynh đệ Lý Quân Tiện cũng bị nhốt vào hoàng cung, không thể liên lạc được. Thẳng đến buổi trưa hôm nay, đến phiên Lý Quân Tiện canh giữ. Y mới biết được tối hôm qua phụ thân của bọn họ đã chết vì đói. Điều này khiến huynh đệ hai người rất là bi phẫn, liền quyết định đầu hàng quân Đường.
Tin tức này khiến Lý Thế Dân cực kỳ hưng phấn. Đồng thời cảm thấy thời khắc phá thành đã tới. Nhưng y vẫn nghĩ tới một khả năng, đó là Lý thị huynh đệ là do Vương Thế Sung phái tới trá hàng. Lý Thế Dân không thể không đề phòng, y dấu diếm thanh sắc hỏi:
- Vương Thế Sung phòng ngự nghiêm mật như vậy, Lý tướng quân định phá thành như thế nào?
Lý Quân Mộ nhận thấy Lý Thế Dân còn chưa phải tin tưởng mình. Y vội vàng giải thích nói:
- Bởi vì Dương Nguyên Khánh và Vương Thế Sung có ước hẹn năm ngày. Dương Nguyên Khánh yêu cầu Vương Thế Sung thủ vững năm ngày, hắn sẽ tới cứu viện. Hôm nay đã là ngày thứ sáu, mà quân Tùy vẫn chưa thấy đến. Vương Thế Sung lòng nóng như lửa đốt, liền mệnh lệnh ty chức thừa dịp lúc ban đêm rời thành, đi đến bến sông thám thính tin tức của quân Tùy.
Tuy sự nghi ngờ của Lý Thế Dân chưa chưa mất, nhưng điều giải thích này cũng hợp tình hợp lý. Lý Thế Dân tạm thời kiềm chế sự hoài nghi trong lòng. Y tiến lên nâng Lý Quân Mộ dậy cười nói:
- Uy danh của hai huynh đệ các ngươi, ta đã sớm được nghe nói tới. Nếu như các ngươi nguyện ý quy phục quân Đường, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi.
Lý Quân Mộ mừng rỡ, vội vàng nói:
- Hồi bẩm điện hạ, lòng người ở Lạc Dương đã loạn. Vương Thế Sung dần bị các tướng lĩnh xa lánh. Hiện tại đã tới lúc phá thành. Huynh trưởng của ty chức đang đảm nhiệm việc phòng ngự của Lạc Dương. Huynh ấy nguyện ý đêm nay hiến thành quy phục Đại Đường!
Lý Thế Dân gật đầu nói:
- Ta đi an bài một chút, sau đó lại cùng ngươi nói chuyện.
Lý Thế Dân sai người đưa Lý Quân Mộ đi nghỉ ngơi. Lúc này mới quay đầu lại cười hỏi Phòng Huyền Linh, vốn im lặng từ nãy giờ:
- Tiên sinh cho rằng việc đầu hàng của bọn họ là thật hay giả?
Phòng Huyền Linh vuốt râu khẽ mỉm cười nói:
- Điện hạ cho rằng, tình hình đã bết bát như vậy, huynh đệ bọn họ còn có thể toàn tâm toàn ý vì Vương Thế Sung trá hàng hay sao? Còn có thể chấp nhận nguy hiểm tính mạng vì y sao?
Nghi vấn này của Phòng Huyền Linh khiến Lý Thế Dân bừng tỉnh đại ngộ. Con cháu, huynh đệ của Vương Thế Sung còn có khả năng trá hàng. Nhưng huynh đệ Lý thị đầu hàng Vương Thế Sung còn chưa tới một năm. Vương Thế Sung không có khả năng có thể khiến bọn họ trá hàng. Việc này hẳn là không phải giả.
Lý Thế Dân kìm nén không được hưng phấn trong lòng. Như vậy đêm nay đã là thời điểm để phá thành. Y chờ đợi thời khắc này đã lâu. Bỗng ngoài cửa của tiếng thân binh gấp giọng bẩm báo:
- Điện hạ, có tin tức khẩn cấp từ Trường An truyền tới.
Lý Thế Dân và Phòng Huyền Linh sửng sốt nhìn nhau. Tính cả mấy bức thư khẩn cấp từ trước, hiện tại đã là bức thứ chín. Lý Thế Dân lập tức ra lệnh:
- Mau mang thư đến đây!
Một người thân binh bước nhanh đi vào lều lớn, quỳ một gối thi lễ, dâng bức thư khẩn cấp lên. Lý Thế Dân tiếp nhận bức thư. Rút ra một tấm lụa mỏng bên trong, run rẩy mở ra nhìn. Trên mặt y không khỏi lộ ra nụ cười khổ. Đó là một vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Lại là thư giục điện hạ rút quân trở về?
Phòng Huyền Linh nhìn vể mặt Lý Thế Dân mà đoán ra được.
Lý Thế Dân gật đầu, đưa bức thư cho Phòng Huyền Linh rồi nói:
- Phụ hoàng tự tay viết chỉ thị, nói rằng Dương Nguyên Khánh có thể sẽ tấn công Trường An vào ban đêm. Ra lệnh cho ta lập tức điều binh trở về trợ giúp Quan Trung.
- Điện hạ, đây đã là bức thư thứ chín. Nếu điện hạ còn không quan tâm, có thể sẽ khiến Thánh Thượng nghi kỵ. Vậy thì liền thành cái được không bù đắp đủ cái mất.
- Nhưng ta đã phái mười nghìn quân đội quay trở về. Tiên sinh cho rằng số binh lực này vẫn còn ít sao?
Phòng Huyền Linh thở dài nói:
- Điện hạ, đây kỳ thực là một loại thái độ. Nếu như Thái Tử tự mình dẫn theo năm mươi nghìn quân trở về Quan Trung. Mà điện hạ chỉ phái mười nghìn quân về cứu viện. Một sự đối lập rõ ràng như vậy, sẽ khiến Thánh Thượng có cái nhìn xấu đối với điện hạ. Ít nhất, Thánh Thượng sẽ cho rằng điện hạ không đặt sự an nguy của Thánh Thượng trong lòng. Điện hạ, tha thứ cho hạ thần nói thẳng, phái mười nghìn quân trở về cứu viện, còn không bằng không phái.
Lý Thế Dân chắp tay sau lưng đi lại trong lều lớn. Chỉ thị của phụ hoàng khiến y rất khó xử. Phụ hoàng ra lệnh cho y phái năm mươi nghìn quân trở về cứu viện Quan Trung. Nhưng nếu năm mươi nghìn quân đội trở về, binh lực trong tay y liền trở nên mỏng. Đừng nói là cướp lấy Trung Nguyên, chỉ sợ hạ thành Lạc Dương cũng trở nên khó khăn. Lý Thế Dân không thể không thừa nhận tài điều binh khiển tướng của Vương Thế Sung rất lợi hại. Chỉ dùng mấy chục nghìn quân đội mà có thể thủ vững trước sự tấn công của hai trăm nghìn quân Đường suốt ba ngày liền.
- Nếu dựa theo ý tứ của phụ hoàng, phái năm mươi nghìn quân trở về trợ giúp, vậy thì kế hoạch cướp lấy Trung Nguyên của chúng ta coi như đổ vỡ. Mà chiến quả chỉ là một thành Lạc Dương đã bị tàn phá nặng nề. Vậy thì chiến dịch lần này khác gì lần đại chiến Trung Nguyên trước kia chứ.
Lý Thế Dân thở dài một tiếng. Trong ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng. Y quả thật lo lắng. Lần đại chiến Trung Nguyên trước, là do y cực lực chủ trương. Kết quả rơi vào thảm bại. Lúc này cũng là do y cực lực thúc đẩy phụ hoàng. Thậm chí còn không tiếc vận dụng Đường Phong giám thị cha của Doãn Đức Phi để đả kích Thái Tử.
Lúc này, nếu mà chưa công đã lui, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới địa vị của y trong lòng phụ hoàng. Thậm chí sẽ ảnh hưởng tới việc phân phối quân quyền. Hiện tại Lý Thế Dân đang rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Phòng Huyền Linh cũng hiểu sự bất đắc dĩ của Lý Thế Dân. Nhưng cân nhắc lợi hại, y cho rằng vẫn nên điều quân trở về cứu viện Quan Trung. Điều này có liên quan tới vấn đề thái độ, ảnh hưởng vô cùng lớn tới tương lai của Lý Thế Dân.
- Điện hạ, chiếm không được Trung Nguyên, chỉ khiến cho Thánh Thượng thất vọng. Nhưng nếu không chịu cứu viện Quan Trung, sẽ khiến cho Thánh Thượng nghi kỵ. Cái nào nặng, cái nào nhẹ, hẳn là điện hạ hiểu được. Chúng ta nên phòng ngừa chuyện bị Thái Tử lợi dụng. Cho nên, đêm nay sau khi chiếm được thành Lạc Dương, điện hạ nên lập tức điều thêm bốn mươi nghìn quân trở về trợ giúp. Sau khi giải trừ được nguy hiểm ở Quan Trung, chúng ta có thể xem xét lại tình thế ở Trung Nguyên. Nếu điều kiện cho phép, chúng ta đánh tiếp Trung Nguyên cũng không muộn.
Lý Thế Dân trầm tư thật lâu, rốt cuộc gật đầu nói:
- Vậy cứ làm theo lời của tiên sinh…
Màn đêm buông xuống, rốt cuộc Vương Thế Sung đã rời vào tuyệt vọng. Điều hứa hẹn của Dương Nguyên Khánh đã không thực hiện được. Đã sáu ngày rồi, viện quân của triều Tùy còn chưa tới. Từ hy vọng, thất vọng, đến tuyệt vọng. Một tia hy vọng cuối cùng thành đế vương của Vương Thế Sung, rốt cuộc đã tan biến. Vương triều Trịnh thị của y sắp tan tành, y sẽ không còn cơ hội đông sơn tái khởi.
- Dương Nguyên Khánh, đồ nói không giữ lời. Như vậy ngươi có tư cách gì để tranh giành thiên hạ?
Trong nội cung, Vương Thế Sung ngồi trên giường bằng ngà voi, một tay nắm bảo kiếm. Tay kia thì liên tục nâng cốc uống rượu. Y đã uống say đến không biết trời đất. Vừa uống rượu, y vừa chửi Dương Nguyên Khánh ầm ỹ:
- Đồ ngụy quân tử. Lợi dụng Đường triều xử lý bọn ta, ngươi lại đến chiếm Lạc Dương, có phải hay không? Dương Nguyên Khánh, ngươi chính là một tên tiểu nhân vô liêm sỉ.
Trong nội điện, có năm sáu người cung nữ đang tránh phía sau tấm bình phong. Bọn họ đều sợ tới mức run rẩy. Ai cũng không dám tới rót rượu cho Vương Thế Sung. Chỉ có một người hoạn quan tâm phúc của Vương Thế Sung đứng một bên, thỉnh thoảng rót rượu tỠtrong bầu rượu cho y.
- Ngươi nói đi!
Vương Thế Sung mặt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào tên hoạn quan tâm phúc hỏi:
- Vì sao Dương Nguyên Khánh nói không giữ lời? Vì sao hắn lại lừa gạt ta?
Tên hoạn quan tâm phúc sợ tới mức hai chân như muốn nhũn ra:
- Có lẽ…Là do quân đội của hắn đã tới, nhưng còn ở bên ngoài, chưa có liên hệ với điện hạ.