- Ta, Thổ Mê Độ phụng lệnh Đại tù trưởng ra ngoài làm việc!
Y giơ một cái kim tiễn lên. Lũ lính gác này đều biết y là đệ nhất dũng sĩ của Hồi Hột, lại thấy y có kim tiễn của Đại tù trưởng liền lui xuống. Thổ Mê Độ giục ngựa dẫn mọi người tiếp tục chạy về hướng đại doanh. Liên tiếp vượt qua hai trạm gác, lúc này, đội kỵ binh chỉ còn cách đại doanh không đầy một dặm, đã có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng đen nhanh của lều trướng Đột Quyết.
Thổ Mê Độ ghìm chặt chiến mã, quay đầu trầm giọng nói với Chung Căn Sinh:
- Ở phía trước đã không còn trinh sát tuần tra rồi, ta cũng chỉ có thể trợ giúp đến đây thôi. Khẩu lệnh đêm nay là “Đêm trước đại chiến”, các ngươi tự bảo trọng đi!
Chung Căn Sinh chắp tay thi lễ với y:
- Đa tạ!
Y khoát tay lên, dẫn theo mười chín tên thám báo chạy vội về hướng đông. Thổ Mê Độ nhìn bóng dáng của họ dần xa, không khỏi lắc đầu, giục ngựa chạy về hướng đại doanh của Hồi Hột.
Chung Căn Sinh dẫn theo mười chín thám báo, đầu đội mũ thoát hồn, mặc áo da dày, bên ngoài là bì giáp chắc chắn, dùng lông trâu già thật dày che mặt, hoàn toàn giống với cách ăn mặc của kỵ binh Đột Quyết. Bọn họ chạy dọc theo đại doanh, gấp gáp chạy về hướng đông.
Chung Căn Sinh là một lão trinh sát, đối với cách hạ trại của Đột Quyết y nắm rõ như lòng bàn tay. Bọn họ đã vượt qua ba trạm gác, chỉ cần không tiến vào khu vực Vương trướng thì cũng sẽ không gặp phải rắc rối gì. Hai mươi thám báo này đều được tuyển chọn cẩn thận, ngoại trừ Chung Căn Sinh và hai gã thám báo khác là người Hán, còn lại mười bảy người đều là bộ lạc Ô Đồ của người Đột Quyết.
Bọn họ tiến vào đại doanh Đột Quyết ở một khu đóng quân khá yên lặng. Đại bộ phận binh lính Đột Quyết đều đã đi ngủ, dọc theo đường đi không có một người nào chặn bọn họ lại để hỏi han.
Đi thẳng vài dặm, đi tiếp sẽ đế khu Vương trướng rồi. Trên mặt đất có chiến hào, nhiều đội quân cận vệ Đột Quyết qua lại tuần tra, phòng ngự vô cùng nghiêm mật. Chung Căn Sinh quay đầu gật gật với mọi người, đã có thể hành động. “Tạch…!” một tiếng, một cây đuốc được đốt lên, ngay sau đó, hai mươi cây đuốc được thắp lên. Bọn họ bắt đầu phát động, tay cầm đuốc chạy về phía doanh trướng, bắt đầu châm lửa vào từng căn lều lớn.
Từng căn lều lớn bị đốt cháy, ánh lửa ngút trời, khói đặc cuồn cuộn. Vô số binh lính Đột Quyết từ trong lều lớn chạy ra, lớn tiếng quát to, liều mạng dập lửa ở những căn lều bị đốt cháy. Trong đại doanh Đột Quyết là một mảnh hỗn loạn.
Đại tù trưởng Hồi Hột Bùi Tát đứng trước lều lớn nhìn ánh lửa ở phía xa. Bỗng nhiên, y quay đầu lại liếc mắt nhìn Thổ Mê Độ một cái.
Thổ Mê Độ cúi đầu. Bùi Tát lại quay đầu nhìn ánh lửa ở phương xa, trong mắt y cũng lóe lên một đóa hoa lửa của niềm hy vọng.
Có lẽ đúng như lời của Thổ Mê Độ, tự do còn quan trọng hơn của cải.
Khả Hãn Hiệt Lợi cũng đã bị kinh động. Y chạy ra khỏi Vương trướng, nhìn ánh lửa ngút trời ở phương xa. Y vội vàng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Có tên lính vội chạy tới bẩm báo:
- Khả Hãn, có gian tế quân Tùy trà trộn vào đại doanh, đốt lều trại. Hiện tại quân ta đang lùng bắt bọn chúng.
Khả Hãn Hiệt Lơi giận quá liền giậm chân một cái, gấp gáp ra lệnh:
- Lệnh cho quân cận vệ lập tức xuất động, xếp thành hàng chờ lệnh, phòng ngừa quân Tùy tập kích đêm!
Một trăm ngàn kỵ binh cận vệ quân của Đột Quyết xuất động. Bọn họ xếp thành hàng trên cánh đồng bát ngát trước đại doanh, chỉnh đốn trang bị chuẩn bị chiến tranh. Nhưng ngoại trừ màn đêm đen kịt trên thảo nguyên, ngoại trừ gió Bắc lạnh căm căm gào thét ra thì không thấy bất kỳ bóng dáng nào của quân Tùy.
Mục đích của quân Tùy chỉ là nhiễu loạn quân tâm, quấy nhiễu sự nghỉ ngơi của quân Đột Quyết, cũng không có kế hoạch tập kích đêm. Trận lửa lớn này đã quấy rối quân Đột Quyết suốt một đêm, đại đa số binh lính Đột Quyết đều lo lắng cho đến bình minh, một đêm không ngủ. Trời dần sáng. “Ô… ô..!” Vô số tù và trong đại doanh quân Tùy được thổi lên, tiếng kèn trầm thấp trên thảo nguyên cũng vang lên. Đây chính là tiếng báo hiệu đại chiến đã đến.
Binh lính quân Tùy đều mặc áo giáp, đội nón sắt, thu thập chiến mã, trường mâu bén nhọn, lưỡi đao sắc bén, dây cung cũng được đổi sang dây mới, từng mũi trường tiễn được cho vào trong lọ tên. Chiến mã đã ăn no, binh lính cũng đã để lại di chúc và tài vật cho người nhà, cẩn thận gói kỹ, yên lặng giao cho Giáo úy.
Dưới sự thúc giục không ngừng của tiếng kèn, bọn lính xoay mình lên ngựa, tụ tập thành từng đội kỵ binh, tiến đến xếp hàng ở cửa đại doanh phía bắc, nhằm hướng mấy ngàn lá cờ lớn tung bay phần phật ở ngoài mấy chục dặm ở đại doanh Đột Quyết mà tiến tới.
Nhưng chỉ mới đi được hơn chục dặm, một gã thám báo chạy vội tới, nhằm hướng đại kỳ chủ soái quân Tùy của Dương Nguyên Khánh bẩm báo:
- Đại quân Đột Quyết đã xuôi nam, hiện tại còn cách ngoài hai mươi dặm!
Dương Nguyên Khánh khoát tay ra lệnh:
- Đại quân dừng lại, bày trận!
Tám mươi ngàn kỵ binh quân Tùy bắt đầu bày trận lần nữa, chia làm ba cánh quân, tả hữu và trung quân. Dương Nguyên Khánh đích thân dẫn dắt năm mươi ngàn đại quân ở trung quân, hai cánh trái phải, mỗi cánh có mười lăm ngàn người. Chủ tướng tả quân là Đại tướng La Sĩ Tín, phó tướng Vương Quân Khuếch. Chủ tướng hữu quân là Đại tướng Bùi Hành Nghiễm, phó tướng Tạ Ánh Đăng. Chủ tướng hậu quân là Ngưu Tiến Đạt, y dẫn mười ngàn quân theo sau.
Lần này quân Tùy chủ yếu lấy kỵ binh làm chủ, ngoài ra còn có sáu ngàn mạch đao trọng giáp binh và bốn ngàn cường nỏ binh. Năm ngàn trọng giáp kỵ binh thì giao cho Lý Tĩnh, y dẫn mười lăm ngàn quân đứng ở cạnh sườn, làm quân sinh lực, sẽ xuất hiện vào thời khắc trọng yếu của cuộc chiến.
Tám mươi ngàn quân Tùy ở trên thảo nguyên đã chỉnh đốn xong. Mấy ngàn cán cờ lớn phân bố ở phía trước chiến tuyến dài chừng ba dặm, gió thổi lá cờ bay phần phật. Sĩ khí quân Tùy dâng cao, binh lính ngẩng cao đầu, sát khí đằng đằng. Chiến mã ở bên cạnh cũng cảm nhận được sự khẩn trương của đại chiến trước mắt, cúi đầu, miệng phát ra tiếng Xi..Xiiii, lỗ mũi phát ra tiếng phì phì.
Lúc này, hơn chục thám báo quân Tùy hướng đại trận của quân Tùy chạy tới, bọn họ chính là đám người Chung Căn Sinh đi tập kích đại doanh Đột Quyết đêm qua. Lúc đầu, quân Tùy cho rằng bọn họ đã hi sinh, nhưng không ngờ là lúc này bọn họ lại xuất hiện, khiến cho khắp đại trận quân Tùy vang lên tiếng vui mừng.
Ngay tại thời điểm tiếng hoan hô vang lên trong trận hình quân Tùy thì ở phương xa bỗng truyền đến tiếng kèn dồn dập, một đoàn dài ước chừng mười dặm cuối cùng cũng xuất hiện trên thảo nguyên.
Đêm qua, sự quấy nhiễu của quân Tùy chỉ có thể coi là một khúc nhạc dạo, không ảnh hưởng gì đến quyết tâm đánh bại quân Tùy của Khả Hãn Hiệt Lợi, cũng không thể ngăn cản hai bước chân xuôi nam của hai trăm ngàn đại quân Đột Quyết.
Nó chỉ tạo ra ảnh hưởng rất nhỏ ở một vài mặt như thể lực và tâm trạng của binh lính Đột Quyết. Sự ảnh hưởng rất nhỏ này tạm thời còn chưa thể nhận ra, chỉ trong khi đại chiến được một thời gian dài, khi một lượng lớn thể lực đã bị tiêu hao thì nó mới từ từ biểu hiện ra ngoài.
Đối với Khả Hãn Hiệt Lợi mà nói, trận chiến này cũng là do tình thế bắt buộc. Hiện tại trên thảo nguyên, bão tuyết đang tàn sát bừa bãi, bão tuyết sắp kéo đến phía nam, y đã không còn đường lùi nữa rồi.
Mặc dù là phải tử chiến đến cùng nhưng Khả Hãn Hiệt Lợi vẫn tràn đầy tin tưởng. Y có hai trăm ngàn quân tinh nhuệ, gấp đôi quân Tùy. Trận chiến này y giành thẳng lợi là điều không phải nghi ngờ.
Nhưng Khả Hãn Hiệt Lợi cũng biết, chỉ tin tưởng thôi là chưa đủ, còn cần phải bày binh bố trận, cần phát huy lú giao chiến. Trong quá khứ, Đột Quyết và quân Tùy từng giao chiến nhiều lần, có rất nhiều kinh nghiệm và giáo huấn, y nhất định phải tiếp thu.
Trong số hai trăm ngàn đại quân của y, quân Đột Quyết có một trăm hai mươi ngàn người, trong đó có một trăm ngàn quân cận vệ. Quân cận vệ là một loại chế độ do Khả Hãn Khải Dân sáng tạo ra, lựa chọn những binh lính tinh nhuệ nhất trong các bộ lạc Đột Quyết tạo thành.
Bọn họ không hề tham gia hoạt động chăn nuôi, chỉ chuyên trách chức nghiệp binh sĩ, phụ trách bảo vệ Khả Hãn, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện kỹ lưỡng, là tinh nhuệ trong đại quân Đột Quyết, do mười Vạn phu trưởng thống lĩnh, trực tiếp nhận sự chỉ huy từ Khả Hãn Đột Quyết.
Ngoại trừ một trăm hai mươi ngàn quân Đột Quyết thì còn có tám mươi ngàn quân liên hiệp. Tiết Diên Đà và Hồi Hột đều có bốn mươi ngàn người, phân bố ở hai cánh. Khả Hãn Hiệt Lợi đã hứa hẹn với bọn họ, chỉ cần trận chiến này có thể đánh bại quân Tùy, tiền tài và phụ nữ của triều Tùy mặc cho bọn chúng đánh cướp, sẽ không tiến hành phân phối.
- Khả Hãn! Quân Tùy đã ở phía trước rồi.
Một gã Vạn phu trưởng chỉ về phía tiền phương hô to.
Ánh mắt Hiệt Lợi Khả Hãn híp lại, y cũng đã nhìn thấy quân Tùy các đó hơn mười dặm. Y giơ cánh tay lên ra lệnh:
- Toàn quân giảm tốc độ. Đến cách ba dặm thì dừng lại!
Hai trăm ngàn đại quân Đột Quyết bắt đầu chỉnh đốn đội ngũ, lấy mười ngàn người làm một phương trận, chia làm hai mươi cái phương trận lớn, che trời phủ đất, gần như bao phủ toàn bộ thảo nguyên.
Trường mâu được giơ cao, dày đặc như rừng rậm. Đội ngũ chậm rãi nhằm hướng đến tiền phương bước đến, càng ngày càng gần. Khi đại quân còn cách quân Tùy chừng ba dặm thì đồng loạt dừng lại.
Từng đợt gió lạnh thổi qua thảo nguyên, một con chuột chũi từ dưới vùng đất nằm giữa hai quân chồi lên, quay đầu nhìn về hai phía liền lập tức hoảng sợ, vội vàng chui vào hang, không dám ra nữa. Trên bầu trời, mây đen âm trầm kéo đến.