- Thưởng cho ông ta mười lượng bạc và thả ông ta đi.
Bọn lính thả tên đạo sĩ, một gã thân binh đưa cho đạo sĩ một thỏi bạc, đạo sĩ cảm tạ và bước thẳng đi. Lúc này, Lý Tĩnh hạ lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, đội ngũ tăng tốc hành quân!
Đội kỵ binh quân Tùy lập tức tăng tốc, nhanh chóng đi về hướng cửa bắc của khe núi... Một lát sau liền đã đi được bảy tám dặm đường. Không lâu sau, đội quân đã ra khỏi khe núi. Hai bên là khu đồi thấp, cây cối um tùm. Đây là rừng tùng đen rậm rạp, còn chưa có đường đi về hướng tây, kỵ binh quân Tùy đành phải đi dọc theo lòng sông nhanh chóng tiến quân về hướng tây bắc.
Ước chừng đi được hai mươi mấy dặm, đồi núi càng ngày càng thấp, rất nhanh liền đã đi tới chỗ uốn lượn của Tử Hà, tầm mắt rộng mở, phương xa không có đồi núi mà là thảo nguyên mênh mông vô bờ. Chính ở chỗ này, Tử Hà uốn mình chuyển hướng chảy về phía tây nam.
Phía sau bọn họ là dãy núi Võ Chu sừng sững, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, thế núi cao lớn hùng tráng vô cùng. Khe núi bọn họ vừa đi ra đã trở thành một dải đen nhỏ, không còn nhìn thấy rõ nữa.
- Lý tổng quản!
Một gã thám báo chạy vội báo lại:
- Các thám báo phát hiện có rất nhiều dấu vó ngựa, có mấy chục ngàn kỵ binh đi qua, đã đi dọc theo bờ bắc lòng sông đi về phía tây, ước chừng hơn một canh giờ trước.
Lý Tĩnh nhẩm tính một lát. Lô cốt Tử Hà cách nơi này chừng trăm dặm. Nếu phi ngựa nhanh hơn, ước chừng nửa ngày là đuổi kịp nhưng bọn họ hành quân đã một ngày một đêm, người ngựa đã mệt mỏi lắm rồi. Như thế này mà đuổi theo thì không được, có thể cho thám báo đi trước thám thính tình hình.
Đương nhiên, Lý Tĩnh không phải vì nghĩ cách cứu viện mấy ngàn binh lính cuối cùng của Ô Đồ bộ. Mục đích của ông ta là muốn tiêu diệt này hai mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết tách đàn này. Nếu hai mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết bị tiêu diệt hoàn toàn sẽ khiến đại quân Đột Quyết không dám dễ dàng xuôi về phía nam nữa.
Lý Tĩnh lập tức hạ lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân xuống ngựa nghỉ ngơi...
Dọc theo Tử Hà về hướng tây hơn trăm dặm, thế núi dần kết thúc. Đi tiếp về hướng tây hơn hai trăm dặm thì không còn bóng dáng núi đồi nữa. Hoàng Hà bắt đầu chảy xuyên xuống, tạo thành một cửa ải chiến lược vô cùng quan trọng.
Xuyên qua cửa ải này xuống phía nam đều là vùng đất bằng phẳng, tạo thành một mối uy hiếp thật lớn với Trung Nguyên. Năm Đại Nghiệp thứ ba, Dương Quảng hạ lệnh động viên gần triệu dân phu năm quận Lâu Phiền, Mã Ấp, Nhạn Môn, Định Tương, Du Lâm xây dựng và cải tạo Trường Thành.
Phía tây đoạn Trường Thành này bắt đầu từ Du Lâm, phía đông là đoạn núi cuối cùng của Tử Hà, dài hơn hai trăm dặm, cửa ải chiến lược được dùng để ngăn cản chỗ này. Mà mặt đông của đoạn Trường Thành này nương tựa vào đoạn cuối của thế núi, chính là Tử Hà Bảo (1).
(1) Bảo: những thành trấn có tường đất bao quanh.
Chính xác thì Tử Hà Bảo là một tòa thành quân sự. Mới đầu, chu vi của tòa thành này không đến ba dặm, có sông Tử Hà chảy xuyên qua, để lại trên tường thành một cái thủy động hình bán nguyệt.
Sau khi Dương Nguyên Khánh tiêu diệt Lưu Vũ Chu liền hạ lệnh xây dựng và gia cố thêm, cho nên hiện tại, tòa thành quân sự này cao hơn trước, chu vi cũng lên tới tám dặm, trở thành một cái thành trì nhỏ cỡ huyện thành. Lượng quân trú đóng duy trì là hai ngàn người.
Lần này Lý Tĩnh đảm nhiệm Tổng quản Đại Châu, suy xét đến việc quân Đột Quyết sắp tổ chức xuôi nam quy mô lớn, y hạ lệnh tăng cường quân số của Tử Hà Bảo lên đến năm ngàn người. Năm ngàn quân đóng ở Từ Hà Bảo đảm nhiệm phòng ngự toàn bộ vùng tây bộ của quận Mã Ấp.
Tướng trấn thủ Từ Hà Bảo tên là Tiết Thiều, là cháu trai của Đại tướng triều Tùy Tiết Thế Hùng, cũng là em họ của huynh đệ Tiết thị, đảm nhiệm chức vụ Á Tướng, phụng lệnh Lý Tĩnh trấn thủ Tử Hà Bảo.
Sáng sớm hôm nay, ánh mặt trời rực rỡ vừa mới chiếu xuống Tử Hà Bảo, một đội trinh sát tuần tra đã mang về tin tức, một bộ phận kỵ binh tàn dư của bộ lạc Ô Đồ đang tiến về phía Tử Hà Bảo.
Tin tức này khiến cho toàn bộ quân trấn thủ Tử Hà Bảo đều tăng cường phòng bị. Bọn họ đều chạy lên đầu thành, tay cầm trường mâu và nỏ quân, ánh mắt có chút khẩn trương nhìn về hướng đông bắc.
Ánh mắt của chủ tướng Tiết Thiều cũng chăm chú như đám binh lính. Y biết gần đây đã phát sinh chuyện gì. Trước khi y đến Tử Hà Bảo, Tổng quản Lý Tĩnh đã nói cho y biết, sắp tới sẽ bùng nổ một trận đại chiến, có lẽ người Đột Quyết sẽ giống như châu chấu trên thảo nguyên, che trời phủ đất, tiến về Tử Hà Bảo.
Mặc dù chỉ là có lẽ, nhưng Tiết Thiều biết Lý Tĩnh tăng thêm ba ngàn quân cho Tử Hà Bảo là có dụng ý gì, không phải là không có khả năng xảy ra. Hiện tại người Ô Đồ đại bại trốn tới đây, vậy phía sau bọn họ là cái gì? Một đám người Đột Quyết nhàn nhã tản bộ sao?
Rất nhanh, từ phương xa truyền đế tiếng vó ngựa như sấm rền. Một đám người Đột Quyết, đội hình tán loạn xuất hiện, ước chừng có khoảng hai ba ngàn người, tay cầm một cái cờ màu trắng hình đầu sói, đó là cờ xí của bộ lạc Ô Đồ.
Lính đào ngũ ngày càng đến gần Tử Hà Bảo. Vẻ mặt bọn họ hoảng sợ như chó nhà có tang, quần áo xộc xệch, chiến mã sùi bọt mép, đã như tên hết đà, sắp không duy trì nổi nữa rồi.
Ở phía sau bọn họ vài dặm xuất hiện một vùng xám xịt, đó là kỵ binh Đột Quyết, đông nghìn nghịt, thế như che trời phủ đất, vó ngựa dẫm khắp thảo nguyên. Cả vùng đất bắt đầu xuất hiện chấn động, quân thủ thành hoảng sợ biến sắc, tiếng kèn trên đầu thành không ngừng vang lên.
Mắt thấy binh lính bộ lạc Ô Đồ ngày một tới gần, chỉ còn cách Tử Hà Bảo không đến trăm bước. Bọn họ liều mạng vẫy tay, khẩn cầu quân thủ thành cho bọn họ vào trong thành. Một gã Lang tướng vội vã chạy đi, khẩn trương đến chỗ Tiết Thiều xin chỉ thị:
- Tiết Tướng quân, làm sao bây giờ, phải mở cửa sao?
Trong lòng Tiết Thiều vô cùng khó xử. Mặc dù y biết bộ lạc Ô Đồ và triều Tùy có quan hệ khá tốt, bọn họ đến là để dựa vào triều Tùy. Nhưng y không biết ở bên kia hồ Khất Phục đã xảy ra chuyện gì? Nếu đây là kế dụ binh của người Đột Quyết thì phải làm sao? Mang cờ xí của bộ lạc Ô Đồ, nhưng thật ra lại là người Đột Quyết giả trang.
Đôi mắt của Tiết Thiều nhìn chằm chằm vào mấy ngàn bại binh, lúc này, y bỗng nhiên nhận ra tướng lĩnh cầm đầu trong số đó, đúng là Đại tướng A Mộc Đồ của bộ lạc Ô Đồ. Tháng trước y cùng đi với tù trưởng A Nỗ Lệ đến bái kiến Lý Tĩnh mới đến đảm nhiệm chức vụ Tổng quản. Lúc ấy Tiết Thiều cũng có mặt. Lúc này, sắc mặt của A Mộc Đồ trắng bệch, sau lưng cắm hai mũi tên, có thể thấy là sắp không chịu nổi nữa rồi.
- Nhanh mở cổng cho bọn họ vào!
Tiết Thiều vội vàng ra lệnh.
Cổng thành của Tử Hà Bảo chậm rãi mở ra, mấy ngàn bại binh của bộ lạc Ô Đồ dùng chút sức lực cuối cùng vọt vào bên trong thành. Cửa thành lại chậm rãi đóng lại, cầu treo được kéo lên. Năm ngàn quân thủ thành giương cung lắp tên, bày ra trận địa sẵn sang nghênh địch, chăm chú nhìn đại quân Đột Quyết ở nơi xa đang nhanh chóng đánh tới.
Vài tên lính mặc khôi giáo quân Tùy mang theo một cái cáng bước nhanh lên đầu thành. Trên cáng cứu thương là A Mộc Đồ đang nằm hấp hối. Y vài lần trốn thoát đại nạn, nhưng khi sắp đến Tử Hà Bảo thì bị trúng tên của quân địch.
Tiết Thiều vội vàng chạy lên trước, ngồi xổm xuống cầm tay của y:
- A Mộc Đồ Tướng quân, đã xảy ra chuyện gì?
Vẻ mặt A Mộc Đồ hiện ra nụ cười sầu thảm, sắc mặt trằng bệch lộ ra vẻ mặt vô cùng thống khổ:
- Bộ lạc Ô Đồ xong rồi. Hai mươi mấy vạn đại quân Đột Quyết đuổi theo chúng ta, nam nhân bị giết, nữ nhân bị cướp đi. Thê tử của ta và nữ nhi cũng bị bọn chúng bắt đi rồi.
- Tù trưởng A Nỗ Lệ đâu?
- Nàng mang theo … mấy ngàn phụ nữ và trẻ em theo cốc đạo u ám trốn đi rồi. Chúng ta… dẫn dụ truy binh của Đột Quyết rời đi.
A Mộc Đồ cố sức nói.
Tiết Thiều biết thung lũng u ám trong lời của y chính là lòng chảo sông Tử Hà. Y cầm lấy tay của A Mộc Đồ:
- Ngươi sẽ không chết, cũng không thể chết. Sở Vương Điện hạ muốn gặp ngươi. Ngươi cứ an tâm ở lại Tử Hà Bảo dưỡng thương.
Y đứng lên ra lệnh:
- Lệnh cho quân y điều trị cho y thật tốt!
Mấy tên lính Tùy lại nhấc cáng lên, đưa xuống phía dưới. Lúc này, khu vực này lại tiếp tục rung động, dường như đang xảy ra động đất vậy. Hai mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết gào thét đánh tới, chạy đến khoảng cách ngoài mười bước thì giương cung bắn tên. Một trận mưa tên che trời phủ đất bắn về phía đầu thành. Hai mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết không mang vũ khí công thành, đối mặt với tường thành chắc chắn và cao ngất này, ngoại trừ việc bắn tên lên đầu thành để trút bỏ sự tức giận ra thì bọn chúng cũng không có biện pháp nào khác.
Sau khi giằng co hơn một canh giờ, Vạn phu trưởng Đột Quyết là Cáp Cát thấy không có biện pháp nào có thể xoay chuyển tình hình, đành phải hạ lệnh rút quân về chủ doanh bên hồ Khất Phục. Hai mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết giống như thủy triều, nhanh chóng rời đi.
Nhưng ngay khi kỵ binh Đột Quyết vừa mới rút lui, vài tên thám báo quân Tùy lại cưỡi ngựa từ trong cánh rừng ở mặt đông chạy tới, bọn họ chạy đến gần thành, giọng thành kính hô to: