Lý Uyên mới vừa từ Lý Thế Dân nhận được tin tức mới nhất. Triều Tùy đã đóng cửa mỏ bạc ở quận Hội Ninh, thợ mỏ đã bắt đầu đi chuyển về phía bắc. Tin tức này khiến Lý Uyên rất bất ngờ, ông ta liền muốn biết tình hình đàm phán giữa Lý Kiến Thành và Dương Sư Đạo ra sao.
- Trẫm nghe Thế Dân báo cáo, triều Tùy đã đóng cửa mỏ bạc Hội Ninh, đây là chuyện gì? Dương Sư Đạo có ý kiến gì về việc này không?
Lý Kiến Thành thật sự không ngờ triều đình nhà Tùy hành sự quyết đoán như vậy. Y vừa mới nhận được tin tức đây thôi thì triều Tùy đã đóng cửa mỏ rồi. Lý Kiến Thành vội vàng nói:
- Khởi bẩm phụ hoàng, tầm khoảng một canh giờ trước, Dương Sư Đạo có tìm gặp nhi thần, nói rằng triều Tùy chấp nhận sẽ tỏ thành ý, đáp ứng yêu cầu của chúng ta, chính thức đóng cửa mỏ bạc, đồng thời tạm ngưng phát hành đồng tiền mới, xem ra triều Tùy lần này giữ chữ tín rồi.
- Giữ chữ tín
Lý Thế Dân bên cạnh cười lạnh một tiếng nói:
- Nếu Dương Nguyên Khánh là kẻ giữ chữ tín thì mỏ bạc Hội Ninh hiện giờ phải là của chúng ta rồi. Năm ngoái ký kết hiệp nghị đình chiến, giấy trắng mực đen rõ ràng, chúng ta tuân thủ hiệp nghị, từ Võ Quan xuất binh tấn công Lạc Dương, bọn chúng lại trực tiếp từ huyện Thiểm qua sông, trực tiếp phá hủy hiệp nghị. Ta chẳng thấy Dương Nguyên Khánh có chỗ nào giữ chứ tín. Hiện tại hắn đóng cửa mỏ bạc chẳng qua là vì quyền lợi, bị buộc bất đắc dĩ mà thôi. Hiển nhiên, đây là vì quân Đột Quyết đã uy hiếp tới an toàn biên giới của hắn.
Nói đên đây, Lý Thế Dân thi lễ thật sâu với Lý Uyên rồi nói:
- Lời nhi thần vừa nói nhi thần còn muốn nói lại một lần nữa, để hoàng huynh hiểu rõ, xin phụ hoàng chấp nhận.
Lý Uyên thở dài một tiếng nói:
- Hoàng nhi nói đi!
Lý Thế Dân xoay người về phía Lý Kiến Thành, nói:
- Quận Kim Thành truyền tin đến rằng họ đào được thi thể của sứ giả người Đột Quyết và hộ vệ quân Đường trong một cánh rừng sâu. Việc này tất nhiên là do quân Tùy gây ra, đây chính là muốn ngăn chặn việc liên kết giữa chúng ta và Đột Quyết. Hiện tại, vùng phía bắc biên giới triều Tùy vô cùng bất ổn. Hiệt Lợi Khả Hãn vừa mới đăng cơ, ông ta sẽ nóng lòng tạo lập uy tín trong các bộ lạc Đột Quyết và Thiết Lặc, cho nên việc tiêu diệt đám tàn dư của bộ lạc Ô Đồ chính là lựa chọn tốt nhất của ông ta. Nếu đại quân Đột Quyết xuôi nam, tàn dư của bộ lạc Ô Đồ tất nhiên cũng sẽ chạy xuống phương nam tị nạn, quân Tùy và quân Đột Quyết sẽ khó tránh khỏi xảy ra một cuộc chiến tranh. Đây chính là nguyên nhân mà Dương Nguyên Khánh nóng lòng muốn trấn an chúng ta. Nếu không, hắn làm sao có thể đóng cửa mỏ bạc đang khai thác được cơ chứ.
Lý Kiến Thành lại chậm rãi lắc đầu.
- Tuy nói là bị buộc bất đắc dĩ như vậy nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn là biểu hiện thành ý. Từ xưa tới này, dân tộc du mục phương bắc xâm lấn Trung Nguyên đều mang đến tai họa khủng khiếp cho dân chúng. Nếu quân Tùy đang chống cự với sự xâm lấn của Đột Quyết, chúng ta lại từ phía sau cho quân Tùy của hắn một đao. Điều này sẽ khiến cho người trong thiên hạ cảm thấy chúng ta thế nào? Sẽ dấy lên sự phẫn nộ của dân chúng trong thiên hạ, sẽ làm chúng ta mang tiếng câu kết với Đột Quyết. Phụ hoàng, nếu muốn giữ gìn chính thống triều Đường, trước tiên không thể mất đi đại nghĩa. Nhi thần kiên quyết phản đối lợi dụng cơ hội Tùy, Đột khai chiến để giành lợi ích cho Đại Đường. Chúng ta hẳn là nên ủng hộ triều Tùy chống lại Đột Quyết. Đây mới chính là việc mà những người nhân nghĩa nên làm, chứ không phải là nhân cơ hội tấn công Tùy…
- Cực kỳ cổ hủ!
Lời nói của Lý Thế Dân chỉ trích gay gắt cái gọi là “Ngôn luận quốc sự nhân nghĩa” của Thái tử Lý Kiến Thành.
- Lịch sử cho tới bây giờ đều do kẻ thắng viết lên, chỉ cần chúng ta có thể cướp lấy thiên hạ, ai dám nói chúng ta nhân lúc cháy nhà hôi của. Sử sách có thể nói chúng là bắc thượng là vì chống đỡ sự xâm lấn của Đột Quyết, có thể nói chúng ta là nhận sự thỉnh cầu mà xuất binh trợ chiến của Tùy triều, không phải là có Dương Sư Đạo đi sứ hay sao? Cũng có thể nói rằng chúng ta là vì bảo hộ tính mạng và tài sản của dân chúng Trung Nguyên mà xuất binh chống đỡ Đột Quyết, càng có thể nói là Dương Nguyên Khánh dẫn quân Đột Quyết vào Trung Nguyên, bộ tộc Ô Đồ chính là chứng cớ tốt nhất. Nếu tương lai là chúng ta thấy bại, hoàng huynh cho rằng Dương Nguyên Khánh sẽ đem vinh quang “nhân nghĩa chi bang” mà đội lên đầu chúng ta ư?
Lý Thế Dân không chút khách khí chỉ trích đã khơi dậy phẫn nộ của Lý Kiến Thành, anh ta cũng không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, liền phản bác nói:
- Thôi được! Chúng ta không nói cái gì “nhân nghĩa chi bang” nữa, cùng loại người như ngươi nói nhân nghĩa chính là đàn gảy tai trâu. Chúng ta chỉ lấy việc luận việc, bài học Trung Nguyên thảm bại ngươi đã quên rồi sao, lúc trước không phải chính ngươi luôn miệng nói quân Tùy bị Hà Bắc kiềm chế, vô lực chú ý tới Trung Nguyên, chúng ta mới tiến binh xuống Trung Nguyên, kết quả thì sao? Dựa vào kinh nghiệm đánh trận được vài năm, ngươi có lần nào đánh bại được quân Tùy chưa, có lần nào không phải là bị đánh cho tối tăm mặt mũi chứ? Lần này Đột Quyết xâm lược Tùy, ngươi có thể bảo chứng Tùy triều sẽ sụp đổ không, Đột Quyết không có vũ khí công thành, nhiều lắm chỉ là đến đánh cướp một phen rồi liền bỏ đi, sau đó thì sao? Chúng ta phải đối mặt như thế nào?
- Cơ hội nếu không nắm chặt? Chẳng lẽ chúng ta nghển cổ đợi người tới giết!
Lý Thế Dân cũng nổi giận rồi.
- Vốn là sáu quận Quan Bắc nằm trong tay quân Tùy, về sau lại chiếm lĩnh quận Hội Ninh, bước tiếp theo chính là chiếm toàn bộ Quan Nội đạo, bởi vì e ngại Tùy triều mà không dám khai chiến, không bằng hiện tại liền đầu hàng cho rồi, đao đều đã treo lơ lửng trên đỉnh đầu chúng ta, vậy tại sao lại còn phải nhịn làm gì?
- Toàn bộ câm miệng!
Lý Uyên bị cuộc cãi vã của hai đứa con trai chọc giận, ông ta vỗ bàn một cái thật mạnh, lớn tiếng mắng:
- Các ngươi xem trẫm là bù nhìn hả? Ở trước mặt trẫm không kiêng nể gì mà cãi nhau, một người đường đường là Thái tử, một người là Thiên Sách Thượng tướng. Các ngươi giống sao? Tất cả cút hết ra ngoài cho trẫm, cút!
Huynh đệ hai người thấy phụ hoàng tức giận, đều sợ tới mức không dám nói gì, nơm nớp lo sợ, lui ra bên ngoài. Rời khỏi ngự thư phòng, hai người gần như không hẹn mà cùng hừ một tiếng thật mạnh, rồi xoay người rời đi.
Hai đứa con trai ở ngay trước mặt mình tranh chấp với nhau khiến trong lòng Lý Uyên vô cùng tức giận, mặc dù đây cũng là cảnh tượng mà ông ta hy vọng thấy được, đó là hai đứa con trai kiềm chế lẫn nhau, nhằm đảm bảo cho ngôi vị hoàng đế của mình được ổn định.
Nhưng thực sự khi hai đứa con trai trước mặt ông ta cãi vã, ở trên mặt cảm tình, Lý Uyên khó có thể chấp nhận được. Dù sao ông ta ngoại trừ là một hoàng đế thì vẫn còn là một người cha.
Làm hoàng đế quan trọng nhất là bảo vệ và củng cố ngai vị của mình, đứa con chính là uy hiếp lớn nhất của hoàng đế, lúc này mà nói thì không có gì gọi là tình cảm cha con cả. Ông ta sẽ trăm phương ngàn kế, vắt hết óc để đối phó với đứa con của mình.
Nhưng cũng không phải ông ta đều từng giây từng phút làm hoàng đế, thỉnh thoảng ông vẫn có lúc quay trở về làm một người cha. Lúc này, hai đứa con bất hòa đã làm ông ta cực kỳ tức giận, ông ta hoàn toàn quên mất rằng mâu thuẫn của hai đứa con trai chính là do ông ta một tay tạo ra.
Phiền não của Lý Uyên còn ở việc ông ta đối với chuyện liên kết với Đột Quyết vẫn còn lưỡng lự. Trong lòng ông ta cũng chả xem cái “nhân nghĩa chi bang” là gì, ông rất rõ ràng, nhân nghĩa chẳng qua là cái áo khoác mà thôi, lợi ích mới là căn bản.
Một mặt, ông ta đồng ý với chủ nghĩa cơ hội của đứa con thứ hai Thế Dân. Lần này Đột Quyết tấn công Tùy, đúng là cơ hội cho bọn họ chiếm lấy Quan Nội đạo, từ khi Đại Đường lập nước tới nay, sáu quận Quan Bắc vẫn là tâm bệnh lớn nhất trong lòng ông ta, chính như lời Thế Dân nói, đây quả là một lưỡi đao sắc treo trên đầu bọn hắn.
Vốn cây đao này vẫn nằm trong vỏ, nhưng từ khi quận Hội Ninh bị Tùy triều cưỡng đoạt thì cây đao này cũng đã rút ra được một nửa rồi, mũi đao lóng lánh khiến cổ bọn họ cảm thấy từng đợt lạnh ngắt.
Nhưng mặt khác, Thái tử nói cũng có lý, Đột Quyết không phải Tiên Ti, bọn họ sẽ không chiếm lĩnh Hà Đông để lập nước, nhiều nhất chỉ là cướp người cướp của rồi sau đó lập tức sẽ rút về thảo nguyên. Tùy triều không có khả năng bị Đột Quyết tiêu diệt, vậy sau đó thì sao? Khi Đột Quyết bỏ đi, bọn họ làm thế nào đối mặt với quân Tùy vồ tới, thất bại trong trận đại chiến ở Trung Nguyên đã để lại bóng ma cực kỳ sâu sắc trong lòng, khiến Lý Uyên rất e ngại Dương Nguyên Khánh.
Lý Uyên bị vây trong một hoàn cảnh khó cả đôi đường… Lý Thế Dân nổi giận đùng đùng về tới phủ Tần Vương, vừa vào trong cửa phủ, Trưởng Tôn Vô Kỵ liền chạy ra đón, vẻ mặt có chút khẩn trương nói:
- Điện hạ, Thái Nguyên Thần Phong đã xảy ra chuyện.
- Cái gì?
Lý Thế Dân cả kinh, lập tức quên mất bực bội trong lòng, liền vội hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trưởng Tôn Vô Kỵ lấy ra một cuốn tin tức đưa cho Lý Thế Dân.
- Đây là tin tức vừa mới thu được, nói rằng bởi vì sự kiện bạc giả nên quán rượu Bát Phương đã bị tra xét, Lý Thủ Trọng và hơn mười thành viên trụ cột Đường Phong bị giết, còn quán rượu Bát Phương bị thiêu rụi, Thái Nguyên Đường Phong gần như bị phá hủy.
Lý Thế Dân nhìn kỹ một lần nữa những tin tức này, lông mày xoắn cả lại vào nhau. Lý Thủ Trọng này tại sao lại vô dụng đến vậy, vì một chuyện bạc giả nhỏ nhặt như vậy mà làm mình bại lộ, dừng lại một lúc, anh ta lại hỏi:
- Tình hình những thành viên khác của Đường Phong như thế nào?
- Tạm thời vẫn chưa rõ, tuy nhiên từ việc bọn họ còn có thể thả chim ưng truyền tin mà xét thì hẳn là vẫn chưa bại lộ. Lý Thủ Trọng và hơn mười thành viên trụ cột toàn bộ bị giết, quán rượu Bát Phương bị thiêu rụi, chứng tỏ Lý Thủ Trọng vẫn giữ được bí mật, danh sách đã bị thiêu hủy.
Trong lòng Lý Thế Dân chỉ cảm thấy rối bời, do quá nhiều việc lo âu chắn ở trong lòng, khiến anh ta không thể nhìn rõ, anh ta cẩn phải tỉnh táo lại, hoặc là nghe một số đề nghị thông minh, anh ta lại hỏi:
- Phòng tiên sinh trở về rồi sao?
- Hồi bẩm điện hạ, Phòng tiên sinh đã trở lại, nghe nói đang ở nhà.
Lý Thế Dân mừng rỡ, lập tức hướng thị vệ nói:
- Đi mời Phòng tiên sinh tới đây, ta có chuyện quan trọng muốn cùng ông ta thảo luận.
Phòng Huyền Linh trở về, khiến trong lòng Lý Thế Dân có một chút lo lắng, rồi hướng Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
- Hiện tại, phải giữ gìn thực lực còn lại của Thái Nguyên Đường Phong, ra lệnh cho tất cả mọi người tạm ngưng hoạt động, nếu thấy có gì khác thường, có thể lập tức rút lui khỏi Thái Nguyên.
- Ty chưc đã hiểu, mặt khác ty chức còn một việc muốn bẩm báo, liên quan tới Đông cung.
Lý Thế Dân khoát tay chặn lại.
- Đến thư phòng của ta rồi nói!
Lý Thế Dân dẫn Trưởng Tôn Vô Kỵ đi tới bên ngoài thư phòng, vừa tới cửa lại dặn dò thủ vệ nói:
- Không cho bất cứ kẻ nào tới quấy rầy, cũng không cho ai tới gần!
- Tuân lệnh!
Đẩy cửa đi vào phòng, Lý Thế Dân ngồi xuống, lúc này anh ta mới hướng Trưởng Tôn Vô Kỵ nói:
- Nói đi! Chuyện gì?
- Điện hạ, chúng tôi phát hiện có thể Thái tử và Duẫn Đức Phi có quan hệ.
- Quan hệ?
Lý Thế Dân nhướng mày:
- Quan hệ gì?
- Chúng tôi phát hiện người của Thái tử và cha của Duẫn Đức Phi là Doãn Quý Bình thường qua lại mật thiết, bởi vậy mới suy đoán Duẫn Đức Phi có thể đã bị Thái tử mua chuộc.
Tin tức này khiến Lý Thế Dân có chút đứng ngồi không yên, Duẫn Đức Phi và Trương Tiệp Dư chính là hai phi tử mà phụ hoàng yêu mến nhất. Nếu Duẫn Đức Phi bị Thái tử mua chuộc, cô ta chỉ cần nói bóng nói gió thôi thì e rằng sẽ bất lợi với chính mình, Lý Thế Dân trầm tư một lúc hỏi:
- Các ngươi làm thế nào phát hiện tình huống này?
- Lần trước điện hạ cho ty chức một bản danh sách, là một số tâm phúc đại thần bên cạnh Thái tử. Ty chức phái Đường Phong lưu ý từng người trong đám này, trong đó khi theo dõi Thái tử Tẩy mã Dương Tuấn thì phát hiện được, tên này gần đây thường qua lại rất mật thiết với Doãn Quý Bình, mới vừa rồi hai người lại gặp nhau, điều này có hơi khác thường nên ty chức cảm thấy có vấn đề.
Lý Thế Dân chắp hai tay sau lưng đi vài bước, Dương Tuấn này khiến hắn nghĩ tới người em của tên này là Dương Vanh, chính là một trong hai đại Trung Lang Tướng bảo vệ Đông cung, cũng là một kẻ ăn chơi trác táng không hơn không kém. Tên này thường dẫn thị vệ Đông cung đi giáo phường chơi gái, tiếng tăm rất xấu.
Mà huynh trưởng Dương Tuấn lại là tâm phúc của Thái tử, một tên ngay cả cha mình cũng dám phản bội, Thái tử vậy mà vẫn tin tưởng tên này như vậy, quả thực không thể tin nổi.
Lý Thế Dân biết được nhược điểm của huynh trưởng Lý Kiến Thành, mà nhược điểm lớn nhất của Lý Kiến Thành chính là y quá trọng tình cảm, đối với người khác quá độ lượng, huynh đệ Dương thị chỉ là nhờ có quan hệ với Thái tử phi, vậy mà y liền trọng dụng bọn chúng, lại quên mất bọn chúng rất nguy hiểm. Từ xưa tới nay, người trọng tình cảm khó thành đại sự.
So sánh với mức độ quan trọng của huynh đệ Dương thị, thì chuyện của Duẫn Đức Phi liền có vẻ không còn quan trọng gì nữa, nghĩ vậy Lý Thế Dân không khỏi cười lạnh một tiếng, anh ta lập tức hướng Trưởng Tôn Vô Kỵ thấp giọng nói:
- Chuyện này không cần lộ ra, cứ tiếp tực theo dõi Dương Tuấn, đừng cho hắn phát hiện, đồng thời thu thập một số nhược điểm của hai huynh đệ bọn chúng.
Trưởng Tôn Vô Kỵ hiểu ý tứ của Lý Thế Dân, huynh đệ Dương thị trong tương lai có khả năng sẽ xài tới, gã lập tức khom người nói:
- Ty chức đã hiểu, sẽ không bứt dây động rừng.
Lúc này, Lý Thế Dân nghe thấy âm thanh của thị vệ bên ngoài truyền đến:
- Phòng tiên sinh, điện hạ nói không phận sự không được tiến vào!
- Nhưng là điện hạ tìm ta, nói có việc quan trọng, ngươi thay ta đi bẩm báo một chút.
Đây là Phòng Huyền Linh đến, Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức chắp tay nói:
- Điện hạ, vậy ty chức đi trước.
Gã vô cùng khôn khéo, biết có một số việc mình không thể tham dự, Lý Thế Dân gật gật đầu.
- Đi đi! Đem chuyện ở Thái Nguyên an bài thỏa đáng, phải cố gắng bảo vệ lực lượng.
Trưởng Tôn Vô Kỵ xoay người đi rồi, Lý Thế Dân mới mở cửa cười nói:
- Để Phòng tiên sinh vào đi!
Phòng Huyền Linh buổi sáng mới từ quận Lũng Tây trở về, quần áo còn chưa kip thay ra, trông có vẻ khá mệt mỏi. Hơn một tháng mệt nhọc đi về phía tây, khiến y trở nên vừa gầy vừa đen, y đi Quan Tây là để kiểm tra quân lương và nhu yếu phẩm cho quân đội, y đang định ngày mai cùng Lý Thế Dân bàn bạc về việc này.
Nhưng lúc này Lý Thế Dân chẳng còn quan tâm tới việc này nữa, anh ta liền đem nhưng việc mới phát sinh gần đây nói rõ ràng mạch lạc lại cho Phòng Huyền Linh, cuối cùng cực kỳ lo âu nói:
- Quan trọng là Thái tử phản đối mãnh liệt việc xuất binh, khiến phụ hoàng sinh ra nghi ngờ rất lớn. Quan trọng hơn nữa là Thái tử sẽ phát động yêu cầu với các bá quan văn võ, lần trước tấn công Tiêu Tiển cũng do sự phản đối mãnh liệt bá quan mà bị hủy bỏ, ta lo lắng lần này cũng sẽ giống vậy.
Sau khi Phòng Huyền Linh trở về đã cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ bàn bạc qua một chút, tình hình trong triều đình ít nhiều cũng đã nắm sơ qua, y cũng đã suy xét qua, trong lòng có một số ý tưởng.
Phòng Huyền Linh có thể cảm nhận được lo âu trong lòng Lý Thế Dân, liền khẽ mỉm cười nói:
- Điện hạ đầu tiên phải tỉnh táo lại đã, rồi mới có thể thong dong sắp xếp mới việc. Thật ra ty chức nghĩ chuyện này mấu chốt là ở chỗ Thánh Thượng, chỉ cần điện hạ có thể thuyết phục Thánh Thượng, cho dù Thái tử có phát động bá quan phản đối thì ngược lại sẽ khiến Thánh Thượng có cảm giác bị áp chế, từ đó tất sẽ đối với quyền lực quá lớn của Thái tử mà sinh ra nghi kỵ. Điện hạ không thấy đây là một chuyện tốt hay sao?
Hai mắt Lý Thế Dân híp lại, mình tại sao lại không nghĩ đến điều này nhỉ…
Thảo nguyên đầu tháng mười đã trở thành một vùng mù mịt, cỏ cây, súc vật khô héo, sự sống ảm đạm, thảo nguyên mênh mông bao trùm bởi tử khí nặng nề. Ngay cả dân chăn nuôi của thảo nguyên cũng rất hiếm khi nhìn thấy thảo nguyên tang thương đến như vậy.
Bởi vì vào những năm trước, vào thời điểm này khắp nơi trên thảo nguyên bị tuyết dày bao phủ, trời đất toàn là một màu tuyết trắng, rất khó nhìn thấy một thảo nguyên khô cằn.
Nhưng năm nay thời tiết lại khô hạn đến lạ thường, đã đến tháng mười một rồi mà chưa thấy một trận tuyết nào ở phương bắc, chỉ là có hai trận mưa vào tháng chín nhưng không thể nào giảm bớt sự khô hạn, mà đại hạn mùa đông thì rất bất lợi đối với tính hình thổ nhưỡng. Điều này càng khiến mọi người lo lắng hơn về đại hạn mùa xuân.
Nhưng vào tháng mười một, một nỗi lo khác lại bao trùm lên triều đình và người dân Đại Tùy. Đó là Đột Quyết phương bắc có khả năng sẽ xâm lấn Trung Nguyên. Thông tin này là đến từ quận Mã Ấp, không ngừng có những nhóm nhỏ lính gác lưu động của Đột Quyết xâm nhập vào biên giới lãnh thổ triều Tùy.
Thông thường quân đội Đột Quyết đều là do dân chăn nuôi cấu thành, lúc bình thường, họ là dân chăn nuôi du mục, sống cuộc sống vô ưu vô lo. Quân đội Đột Quyết chỉ tập trung ở vùng phụ cận vương trướng Khả Hãn còn trên biên giới tuyệt nhiên không xuất hiện lính gác lưu động.
Lúc này biên giới xuất hiện lính gác lưu động của Đột Quyết thì chỉ có một khả năng là quân đội Đột Quyết bắt đầu tập kết quy mô lớn. Lính gác lưu động xuất hiện chính là một tín hiệu.
Cái tên của Lương Trảo sơn của quận Mã Ấp được bắt nguồn bởi dáng núi như hình móng sói. Ngọn núi nằm ở biên giới Tùy Đột. Trên vách núi ở độ cao vài chục trượng đã xây dựng một tòa tháp khói lửa báo động. Đây là tòa tháp khói lửa ở vùng cực bắc của quân Tùy, được gọi là tháp khói lửa Lương Trảo sơn.
Tháp khói lửa cao ba trượng, chia làm ba tầng, tổng cộng có mười tên lính đóng tại đây, bình thường nếu bình an vô sự thì họ sẽ đốt lên một tầng khói lửa, nếu có nhóm nhỏ lính gác lưu động đột kích thì sẽ đốt hai tầng khói lửa, nhưng nếu là đại quân kỵ binh Đột Quyết xuất hiện thì sẽ châm ba tầng khói lửa.
Tuy rằng gần đây không ngừng có các nhóm nhỏ lính gác lưu động Đột Quyết lui tới và cũng đã từng tập kích tháp khói lửa nhưng bởi vì địa thế rất cao nên tháp khói lửa cuối cùng vẫn không bị lính gác lưu động Đột Quyết công phá.