Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 899: Tâm cơ của Tiêu Hậu

Bùi Mẫn Thu ngẩn ra, đây là ai? Lời này có ý tứ gì? Nàng hướng sự nghi ngờ về phía Tiêu Hậu. Tiêu Hậu tức giận đến xanh mặt, cúi đầu mắng một tiếng:

- Tên súc sinh này!

Tiêu Hậu lại nói:

- Vương phi ngồi tạm, ta đi ra đây một chút rồi sẽ quay trở lại.

Tiêu Hậu bước nhanh ra khỏi điện. Chỉ thấy dưới bậc thang ngoài điện, trưởng tôn Dương Đàm hai mắt đỏ bừng, người đầy mùi rượu, dường như muốn xông vào. Y đang bị mấy người nữ thị vệ giữ chặt lấy.

Nhưng y vẫn hét gào như trước:

- Để cho ta đi vào cùng nàng ấy giảng đạo lý. Hắn đã chiếm một vị hoàng cô của ta rồi, ta tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ động vào Đan Dương!

Tiêu Hậu xanh mặt, không nói một lời, tiến tới tát vào mặt y một cái, mắng to:

- Cút! Cút về cung của ngươi đi.

Dương Đàm bụm mặt, đôi mắt đầy căm thù liếc nhìn Tiêu Hậu một cái, chân đập mạnh, xoay người chạy như điên. Tiêu Hậu nhìn bóng lưng của y, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bà trở lại điện, Bùi Mẫn Thu vẫn bình tĩnh như thường, không tỏ vẻ kinh ngạc cũng như căm tức, đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế. Tiêu Hậu ngồi trở lại vị trí của mình, thở dài nói:

- Là Tấn Lăng Vương, không biết uống rượu ở đâu, đến đây nói xằng nói bậy.

Tiêu Hậu lại oán hận nói:

- Ta nhất định phải dò tra xem, là ai nói cho nó biết Vương phi ở đây, mang rắc rối đến.

Bùi Mẫn Thu khẽ cười nói:

- Cậu ấy dù sao vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện. Thái hậu không cần so đo với cậu ấy.

Tiêu Hậu lắc đầu, thở dài nói:

- Y đã không còn nhỏ. Sang năm đã mười bảy rồi. Mười bảy tuổi, ở Đại Tùy có thể đảm nhiệm chức Thái Thú. Lúc trước Sở Vương đảm nhiệm chức tổng quản Phong Châuđâu nhiều tuổi gì. Nó thực sự khiến ta lo lắng.

Bùi Mẫn Thu cũng có chút giật mình hỏi:

- Tấn Lăng Vương đã đến tuổi mười bảy rồi sao?

Tiêu Hậu cười khổ một tiếng:

- Nó đã không còn là trẻ con.

Dừng một chút, Tiêu Hậu lại cẩn thận nói:

- Vương phi, có chuyện này ta không biết nên nói hay không. Theo lý mà nói, có một số việc, ta không nên nói với người ngoài. Nhưng nếu như không nói, ta lại lo lắng xảy ra nhiễu loạn.

Bùi Mẫn Thu biết, nếu Tiêu Hậu đã nói như vậy, khẳng định là muốn nói ra. Bùi Mẫn Thu cười nói:

- Thái hậu có việc, xin cứ nói. Dấu mãi ở trong lòng, lâu dài có thể sinh bệnh.

- Vương phi, chúng ta đều là người từng trải, Vương gia đã trưởng thành, không nên sống trong cung. Nếu nó chỉ mê uống rượu thì không nói làm gì, đằng này nó lại còn…Ai! Mấy điều này, thực khó nói ra.

Bùi Mẫn Thu cũng hiểu ý của Tiêu Hậu. Dương Đàm ngoài mê rượu ra, còn rất háo sắc. Nếu cứ để y trong cung, đám cung nữ sẽ bị y làm cho ô uế. Điều này khiến đôi lông mày thanh tú của Bùi Mẫn Thu không khỏi nhăn lại.

Tiêu Hậu nhìn ra trong lòng của Bùi Mẫn Thu có một tia bất mãn, nàng lại nói:

- Tấn Lăng Vương lâu ngày trong cung, sẽ gây ra rối loạn luân thường. Hơn nữa nó thường xuyên đi tìm Hoàng đế, nói những lời khó nghe. Cho nên ta có chút lo lắng.

- Vương gia nói những gì ạ?

Bùi Mẫn Thu tò mò hỏi.

Tiêu Hậu thở dài:

- Nói một vài lời bất kính, vừa rồi Vương phi cũng đã nghe thấy..

Bùi Mẫn Thu đã hiểu, toàn những lời nói xấu Sở Vương. Những lời bất kính, Bùi Mẫn Thu cũng không thèm để ý. Nhưng về việc làm dơ bẩn cung đình, nàng lại rất phản cảm. Nàng trầm ngâm một chút nói:

- Chuyện này Mẫn Thu đã biết. Mẫn Thu sẽ nói với Sở Vương. Dựa theo quy củ bình thường thì nên cấp phủ đệ cho Tấn Lăng Vương. Cậu ấy đã gần mười bảy tuổi, quả thật không nên ở lại trong cung.

Tiêu Hậu mừng thầm. Bà sở dĩ đem Sở Vương phi tới chính là vì mục địch này. Nhất định phải để Dương Đàm chuyển ra khỏi cung Tấn Dương. Nếu không sẽ có một ngày cuộc sống vinh hoa phú quý của mình sẽ bị hủy trong tay của y.

Lúc Bùi Mẫn Thu trở lại vương phủ thì trời đã tối. Nàng đi vào nội đường, Trương Xuất Trần liền ra đón, có chút oán giận nói:

- Sao về trễ vậy, đã ăn cơm tối chưa?

Bùi Mẫn Thu áy náy cười nói:

- Ăn tạm cái gì vậy. Kỳ thực cũng có chút đói bụng.

- Tỷ chờ ở đây, muội sẽ mang chút điểm tâm tới.

Trương Xuất Trần xoay người đi ra ngoài, Bùi Mẫn Thu gọi lại nàng:

- Nguyên Khánh đã trở về chưa?

- Về lâu rồi, bây giờ đang ở trong thư phòng.

Bùi Mẫn Thu gật đầu, ngồi xuống. Trong lòng nàng vẫn suy nghĩ tới những lời Tiêu Hậu đã nói. Rất nhanh, Trương Xuất Trần bưng cơm canh tới, Bùi Mẫn Thu ăn xong, liền đứng dậy đi tới thư phòng của Dương Nguyên Khánh.

Bùi Mẫn Thu là một người cực kỳ thông minh. Nàng đã đoán ra, Tiêu Hậu e là đặc biệt nói chuyện của Tấn Lăng Vương cho nàng, ngay cả tặng lễ vật chúc mừng cũng là vì mời nàng tới.

Tuy nhiên, Tiêu Hậu tuy là đùa bỡn tâm cơ, nhưngBùi Mẫn Thu vẫn phải xử lý việc này. Dù sao nàng cũng là người phụ nữ, suy xét vấn đề rất nhẵn mịn. Một vị vương tử ở trong hậu cung, hơn nữa lại ham mê tửu sắc. Không thể nghi ngờ là sẽ khiến hậu cung bị ô uế. Tương lai sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Dương Nguyên Khánh.

Bất kể như thế nào, Bùi Mẫn Thu không thể dễ dàng tha thứ những chuyện như vậy. Nàng là người thông minh, chuyện này không thể bỏ qua.

Đi đến trước cửa thư phòng cuả Dương Nguyên Khánh, nàng gõ cửa. Trong thư phòng truyền đến thanh âm của Dương Nguyên Khánh:

- Là ai?

- Phu quân, là thiếp.

- Vào đi.

Bùi Mẫn Thu đẩy cửa đi vào. Trong phòng tràn ngập ánh sáng. Dương Nguyên Khánh đang viết cái gì, thấy thê tử đi vào, liền bỏ bút xuống cười hỏi:

- Hôm nay đi gặp Tiêu Hậu à?

- Ai!

Bùi Mẫn Thu thở nhẹ một hơi, đi đến ngồi đối diện với Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh đứng dậy ngồi bên cạnh nàng, ôm eo của nàng cười hỏi:

- Vào cung bị người ta ức hiếp à?

- Làm sao có thể?

Bùi Mẫn Thu ngả đầu lên vai của trượng phu cười nói:

- Dựa vào quyền thế của phu quân thiếp, thiên hạ còn ai dám ức hiếp thiếp. Hôm nay Tiêu Hậu rất khiêm tốn, khiến thiếp có chút không quen.

- Vậy nàng than thở cái gì?

Bùi Mẫn Thu đứng dậy, khuôn mặt trở nên nghiêm túc nói:

- Phu quân, thiếp tìm phu quân là có chính sự!

Dương Nguyên Khánh thấy vẻ mặt của nàng nghiêm túc, nụ cười cũng biến mất, liền gật đầu hỏi:

- Nàng nói đi, có chuyện gì?

- Phu quân, chàng cảm thấy Tấn Lăng Vương đã đến lúc chuyển ra khỏi cung Tấn Dương chưa?

Dương Nguyên Khánh nhướn mày hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại hỏi như vậy?

Bùi Mẫn Thu liền kể lại từ đầu đến cuối cho trượng phu nghe. Nói xong, nàng cực kỳ nghiêm túc nói:

- Hoàng cung là chỗ ở của Hoàng đế. Những nữ nhân trong cung cũng chỉ có thể thuộc về Hoàng đế. Hiện tại Hoàng đế còn nhỏ, còn đang độ tuổi đọc sách. Nên để hậu cung là nơi thanh tĩnh. Nhưng Tấn Lăng Vương tham rượu háo sắc, dơ bẩn hậu cung, điều này sẽ khiến người trong thiên hạ nhạo báng.

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi lại trong phòng. Kỳ thực việc Dương Đàm ham mê tửu sắc, cũng không phải là trọng yếu.

Mấu chốt là Dương Đàm không ngờ lại đi khuyên bảo Dương Hựu. Điều này khiến hắn cảm thấy bất mãn. Y dám khuyên bảo Dương Hựu đối phó chính mình, xây dựng lại giang sơn Đại Tùy. Vị hoàng trưởng tôn này, quả thực ngu xuẩn khó tả.

Xem ra, nên tống y ra khỏi kinh thành. Lưu y lại kinh thành, có ngày sẽ gây ra họa. Nghĩ đến đây, Dương Nguyên Khánh gật đầu nói:

- Quả thật không nên để y ở lại cung. Ngày mai ta sẽ cho người đem y đi ra ngoài, đưa đến địa phương làm phú ông, rời xa quyền lực. Như vậy mọi người đều thanh tĩnh.

Bùi Mẫn Thu nhẹ nhàng cắn môi dưới, lại hỏi:

- Vậy việc của Đan Dương, phu quân định xử lý như thế nào?

Dương Nguyên Khánh có chút mất hứng nói:

- Chuyện này nàng đừng hỏi nữa. Cô ấy mới chỉ có mười bốn tuổi, nói đến cái này cũng quá sớm. Cứ để cho cô ấy sống ở trong phủ của chúng ta.

Bùi Mẫn Thu thở dài. Nàng hơi hiểu được tâm tư của trượng phu.



Sáng sớm ngày hôm sau, hơn mười cỗ xe ngựa dừng trước cửa cung Tấn Dương. Bọn thị vệ cưỡng ép Dương Đàm ra nội cung, đưa lên xe ngựa. Lại đem bảy tám người cung nữ và hoạn quan hầu hạ y cũng đưa lên xe ngựa. Xe ngựa lăn bánh, một gã Giáo Úy dẫn theo hơn trăm binh lính hộ vệ xe ngựa, nhanh chóng rời khỏi cung Tấn Dương.

Thời gian đã đến giữa tháng mười. Trưa hôm nay, một đội thuyền từ Hoàng Hà vòng qua Phần Thủy, đã tới thành Thái Nguyên.

Đoàn thuyền này bao gồm một trăm thuyền đáy bằng, là những thuyền vừa thu hoạch bạc thô cùng đồng thỏi từ quận Linh Võ trở tới. Đây là việc mà triều đình đã mong mỏi từ lâu. Chiếm được quận Hội Ninh, cướp lấy mỏ bạc lớn nhất, khiến Đại Tùy có được một nguồn tài phú cực kỳ sung túc.

Đội thuyền trực tiếp dừng ở bến tàu. Các quân sĩ vận chuyển bạc nén và đồng thỏi tới kho hàng. Ở đó có một chiếc xe bò, chở mười mấy miếng bạc nén, chuyển trực tiếp tới Tử Vi Các của cung Tấn Dương.

Trong Tử Vi Các, Dương Nguyên Khánh và bảy vị tướng quốc, cùng với chủ quan của các bộ tự đều tụ tập ở đây. Trên mặt bàn được đặt hơn mười miếng bạc nén. Chúng quan viên quay lại xung quanh. Mỗi người đều đang quan sát bạc cẩn thận. Liên tục vang lên tiếng khen do không kìm nổi xúc động.

Lúc này, Thiếu Phủ Tự Thừ Lý Tiến Hiền đi vào, trong tay y bưng một cái hộp.

Y rất cẩn thận đi vào. Dương Nguyên Khánh thấy y tiến vào, liền vỗ tay, hướng mọi người cười nói:

- Các vị đại thần mời ngồi xuống!

Mọi người đều ngồi xuống vị trí của mình. Lý Tiến Hiền bưng hộp gỗ đi tới trước đài, đem hộp gỗ đặt trên đài. Y khom người thi lễ, cất cao giọng nói:

- Các vị đại thần, ty chức phụng mệnh hướng các vị đại thần trình bày số tiền vừa được Thiếu Phủ Tự chế ra.