Các đại thần đều quay đầu lại, chỉ thấy hai mươi mấy tên kỵ binh tay cầm trường kích, hộ vệ một chiếc xe chở tù đi về phía cửa chính. Trên xe tù, một gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang mặc áo trắng, trên tay là xiềng xích, đầu thò ra khỏi xe chở tù, tóc tai bù xù, vẻ mặt dại ra.
Mọi người lập tức dẹp ra thành một con đường, yên lặng nhìn chăm chú vào xe chở tù, đi qua bên người, có người hô nhỏ một tiếng:
- Đây không phải là Trương Thái Thú của quận Triệu sao?
Trong đám người lập tức vang lên một đợt bàn luận xôn xao, Thái Thú quận Triệu, em rể tướng quốc Thôi Hoằng Nguyên. Hai ngày trước, Sở Vương hạ ý chỉ, Trương Ký Bắc là kẻ khả nghi nhận hối lộ, không làm tròn trách nhiệm, và có quan hệ chặt chẽ tới tham ô kho dự trữ lương thực với huyện Phòng Tử, giao trách nhiệm cho Đại tam ti hội thẩm, nhưng không nghĩ tới việc Trương Ký Bắc đã bị áp giải vào kinh vào lúc này.
Trong số quan viên ngoài cửa lớn, có không ít là người Hà Bắc hệ. Trong số bọn họ, không ít người có quan hệ không tệ lắm với Ký Bắc. Nhìn thấy Trương Ký Bắc bị xe chở tù mang đến, có người lặng lẽ chuồn ra khỏi đám người, cưỡi ngựa chạy vội đi về bẩm báo Thôi Hoằng Nguyên.
Lúc này, tại cung Tấn Dương có binh lính từ trên thành chạy xuống dưới. Một gã Giáo Úy đang trực cao giọng hỏi:
- Xe chở tù đi nơi nào?
Người áp giải lạnh lùng nói:
- Phụng mệnh áp giải tới Ngự Sử đài!
Một tên lính chạy vào cung đi về phía Ngự Sử đài bẩm báo. Không bao lâu, Ngự Sử Trung thừa Hàn Thọ Trọng mang theo vài tên Ngự Sử và hơn mười người thị vệ vội vàng đi ra. Y chắp tay, đem tấm ngư bài của mình đưa lên:
- Ta chính là Ngự Sử Trung thừa Hàn Thọ Trọng, phụng chỉ làm chủ thẩm án Trương Ký Bắc. Các ngươi giao y cho ta đi!
Quan quân áp giải kiểm chứng tấm ngư bài của Hàn Thọ Trọng, trả tấm bài lại cho y, khoát tay chặn lại:
- Đem xe chở tù cho bọn họ!
Hơn mười người thị vệ tiến lên tiếp quản xe chở tù. Một gã Ngự Sử lại tiến lên giao công văn. Xe chở tù bị bọn thị vệ mang vào cung Tấn Dương. Đúng lúc này, Trương Ký Bắc trong xe chở tù bỗng nhiên giãy dụa. Gã ra sức hướng ra phía bọn quan viên hô to:
- Dương Nguyên Khánh mượn gió bẻ măng, muốn loại trừ quan trường Hà Bắc...
Còn chưa dứt lời, một tên binh lính dùng cán mâu hung hăng nện một nhát lên trên mặt của gã. Hét thảm một tiếng, máu mũi phun ra, Trương Ký Bắc bị nện đã hôn mê. Bọn quan viên được một trận hô nhỏ, đều lùi lại phía sau một bước. Hàn Thọ Trọng mặt âm trầm ra lệnh:
- Đem vào tù lao của Ngự Sử đài!
Xe chở tù bị đẩy mạnh vào trong cung. Bọn quan viên ở trước đại môn nghị luận một lát. Lúc này, tiếng chuông trong cung Tấn Dương gõ vang. Đây là tiếng thứ nhất trong ba tiếng chuông vào triều. Bọn quan viên đều tiến vào cung. Trước đại môn cung Tấn Dương lại an tĩnh lại.
Gần sau nửa canh giờ, cảnh tượng phát sinh ở trước cung Tấn Dương liền truyền khắp trong ngoài triều đình, gần như trở thành chủ đề nghị luận của tất cả quan viên trong triều đình. Vụ Án Trương Ký Bắc mặc dù chỉ đơn giản là nhận hối lộ, không làm tròn trách nhiệm, nhưng suy nghĩ của bọn quan viên lại không đơn giản. Trương Ký Bắc có hậu trường là Bác Lăng Thôi thị, thân phận lại là em rể của Thôi Hoằng Nguyên, khiến cho cái án này từ đơn giản trở nên phức tạp.
Lúc Dương Nguyên Khánh đi vào cung Tấn Dương. Sự việc xảy ra trước đại môn đã hét. Hắn cũng như ngày thường, đi vào quan phòng của mình. Vừa mới ngồi xuống, Bùi Thanh Tùng liền bẩm báo ở ngoài cửa:
- Điện hạ, Thôi tướng và Dương tướng cầu kiến.
Lúc này, những bất mãn trong lòng Dương Nguyên Khánh đã bớt đi hơn phân nửa. Hai người này tối hôm qua tìm đến xin lỗi mình, hôm nay lại xuất hiện. Điều này cho thấy, thái độ vẫn tương đối thành khẩn. Bọn họ đã thành khẩn như thế thì cũng không so đo với bọn họ làm gì.
- Để cho bọn họ vào đi!
Rất nhanh, Dương Sư Đạo và Thôi Quân Tố bước nhanh đến. Sự xấu hổ trên mặt hai người đều không thể che dấu được. Dù sao đến nhận sai, xin lỗi, bình thường trên mặt người ta đều không thể không lộ ra. Hai người cùng nhau khom người thi lễ:
- Vi thần đặc biệt thỉnh tội với điện hạ!
Dương Nguyên Khánh khoát tay áo:
- Mời ngồi đi!
Hai người ngồi xuống. Tuy rằng không khí hơi gượng, nhưng có mấy lời nhất định phải nói rõ.
- Hai người các ngươi một đi theo ta nhiều năm, còn người kia là chỗ giao tình của ta, ta cứ việc nói thẳng thôi.
Dương Nguyên Khánh liếc nhìn hai người bọn họ một cái. Hai người đều cười khổ hạ thấp người nói:
- Điện hạ, xin cứ nói thẳng!
- Tâm tình của các vị ta có thể hiểu được, kiên trì thực hiện chế độ nguyên tắc thì ta tán thưởng. Ta vẫn xác định các vị là các đại thần, là cánh tay đắc lực của Đại Tùy.
- Tuy nói là như vậy, nhưng cách làm của các vị lại làm cho ta cực kỳ bất mãn!
Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc:
- Ta tuy rằng trái với chế độ, chưa qua Hình Bộ định tội đã giết Huyện lệnh. Điều này là không đúng. Nhưng các ngươi có khuyên ta hay không? Hoặc nói thẳng là ta không đúng. Nếu ta không nghe khuyên bảo, như vậy các ngươi mới bị ép bất đắc dĩ mà từ chức. điều này là hợp tình lý, ta cũng không thể nói gì hơn. Nhưng các ngươi không làm như vậy. Ta còn đang trên đường, các ngươi đã kêu la phải từ chức. Đường đường là một tướng quốc, mà lại khinh suất đưa ra quyết định như vậy sao? Ngay cả tối thiểu là khuyên can cũng không có, lại dùng từ chức đến bức ta. Các ngươi không cảm thấy, điều này làm quá đáng lắm sao?
Thôi Quân Tố và Dương Sư Đạo trên mặt đều lộ ra vẻ xấu hổ. Dương Sư Đạo càng có một chút xấu hổ vô cùng, đứng lên thi lễ thật sâu:
- Đây đều là khinh suất của vi thần, suy xét vấn đề không chu toàn. Thôi tướng quốc từ chức cũng là do vi thần tới tận nhà đi khuyên ông ấy. Vi thần chịu trách nhiệm chính, nguyện nhận sự xử phạt của điện hạ.
Thôi Quân Tố cũng đứng dậy tạ tội:
- Chuyện này không có quan hệ tới Dương tướng quốc khuyên thần. Là tại vi thần không đủ thận trọng từ lời nói đến việc làm, vi thần nguyện xin lĩnh tội!
Dương Nguyên Khánh lại ngồi xuống, hai người thành khẩn nhận sai rốt cục khiến bất mãn trong lòng của hắn hoàn toàn biến mất. Hắn liền gật đầu:
- Vốn phải xử phạt các ngươi. Nhưng ta lại sợ triều thần cho rằng Dương Nguyên Khánh ta không chịu nạp gián. Cho nên xử phạt sẽ miễn đi. Ta chỉ hy vọng các ngươi nhớ kỹ một điều, ta có sai, các ngươi cứ việc tới khuyên gián, nếu ta kiên quyết không thay đổi, như vậy các ngươi nhắc lại từ chức, ta cũng không thể nói gì hơn. Bất kể như thế nào, nhất định phải cho ta cơ hội nạp gián một lần.
Tim hai người tâm bỗng dưng buông lỏng xuống. Chuyện này rút cục đã trôi qua, bọn họ cùng nhau thi lễ thật sâu:
- Đa tạ điện hạ dạy bảo, vi thần ghi nhớ!
- Được rồi! Chuyện này cũng không cần nhắc lại, mời hai vị tướng quốc và Đỗ tướng quốc cùng nhau thương nghị, nếu quản lý tốt kho lương, tiếp thu ý kiến quần chúng, thì đề ra phương án tốt nhất.
- Tuân mệnh!
Hai người lại thi lễ, cùng nhau lui xuống.
Dương Nguyên Khánh cũng thở ra nhẹ nhàng một hơi dài. Chuyện này rút cục đã trôi qua. Lúc này, hắn nhìn thấy Bùi Thanh Tùng thò đầu ở cửa, liền hỏi:
- Có chuyện gì không?
- Điện hạ, ty chức có một việc muốn bẩm báo.
- Chuyện gì?
- Sáng hôm nay, toàn bộ quan viên triều đình đều đang bàn tán một sự kiện, đã truyền đi xôn xao.
Câu nói này làm Dương Nguyên Khánh sực nhớ, sáng sớm hôm nay hắn đến cung Tấn Dương, dọc đường đi thấy bọn quan viên đều túm năm tụm ba và nghị luận cái gì đó. Thấy hắn đến thì lập tức không nói chuyện nữa. Điều này khiến hắn thấy hơi kỳ quái, vốn muốn hỏi Bùi Thanh Tùng, nhưng lại bị Dương Sư Đạo và Thôi Quân Tố đã cắt đứt.
- Ngươi nhắc ta mới nhớ, hôm nay ta cũng thấy có không ít người đang nghị luận cái gì đó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Hồi bẩm điện hạ, sáng hôm nay Trương Ký Bắc được xe chở tù nhân áp giải đến, đúng lúc ấy ty chức cũng đang ở đấy.....
Bùi Thanh Tùng liền đem chuyện xảy ra lúc sáng sớm ở cửa cung Tấn Dương, kể một hơi rõ ràng rành mạch. Dương Nguyên Khánh mặt âm trầm, nghe mà không nói được một lời. Nghe xong, hắn mới lạnh lùng hỏi:
- Y thật sự gọi ta là Dương Nguyên Khánh mượn gió bẻ măng sao?
- Y cứ xưng hô như thế, gọi thẳng tên điện hạ, cực kỳ vô lễ, còn nói điện hạ loại trừ quan trường Hà Bắc.
- Hừ!
Dương Nguyên Khánh hừ một tiếng thật mạnh:
- Ta xem ra y đã chán sống. Đến nước này rồi mà vẫn dám uy hiếp ta.
Dừng một chút, Dương Nguyên Khánh lại hỏi:
- Hôm nay Thôi Hoằng Nguyên có vào triều không?
- Hồi bẩm điện hạ, ông ta vẫn cáo ốm, không vào triều. Nhưng ngược lại, Lô tướng quốc thì vào triều rồi. Ty chức mới vừa rồi còn nhìn thấy ông ấy.
Dương Nguyên Khánh khoanh tay đi hai bước, liền nói ngay:
- Chuẩn bị ngựa xe, ta muốn đi Thôi phủ thăm bệnh...
Tòa nhà của Thôi Hoằng Nguyên ở Thái Nguyên cũng không lớn, chỉ có điều tòa nhà đó nằm ở khoảng rất đẹp, lại dựa vào gần cửa bắc, cách chợ Bắc của Thái Nguyên không xa. Từ đây, mỗi ngày vào triều đều rất gần, lại là đất phồn hoa, nhưng nhà cửa của y lại ở một góc sáng sủa, yên tĩnh.