Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 865: Lại thêm điều kiện (1+2)

Nhưng một khi Hà Bắc và Trung Nguyên bắt đầu khôi phục, triều Tùy sẽ trở nên hùng mạnh. Khi đó Đường triều liệu còn có thể ngăn cản bước chân thống nhất thiên hạ của Tùy triều chăng?

- Kiến Thành, trẫm cảm nhận được nguy cơ lớn vô cùng. Tuy luôn mong chăm lo việc nước, nhưng trẫm không biết phải làm thế nào mới bảo vệ được xã tắc Đại Đường. Đến cả nằm mơ trẫm cũng thấy quân Tùy tiến vào Trường An.

Lý Uyên che mặt, lòng uể oải vô cùng, nước mắt tuôn tràn.

Lý Kiến Thành cắn chặt môi nói:

- Phụ hoàng, không phải chúng ta không có cơ hội, chỉ là Dương Nguyên Khánh không cho chúng ta thời gian chăm lo việc nước, thường xuyên quấy nhiễu. Nhi thần có một cách, có lẽ có thể giúp chúng ta vớt vát thế suy sụp.

Lý Uyên dấy lên một tia hi vọng trong lòng, vội nói:

- Hoàng nhi cứ nói, là cách nào?

- Phụ hoàng, bước đầu chúng ta cần nhận thua, đáp ứng tất cả điều kiện của Dương Nguyên Khánh để đưa tù binh và đại thần về, cố gắng kết thúc đàm phán, chấm dứt cuộc chiến ác mộng ở Trung Nguyên.

- Nhưng Dương Nguyên Khánh muốn năm trăm ngàn thạch lương thực, gần như bằng một nửa trong kho phủ của chúng ta.

Lý Uyên vẫn hơi không cam lòng.

- Phụ hoàng, cứ cho hắn đi. Nếu không đáp ứng hắn thì hắn sẽ còn gây ra nhiều sự tình nữa. Chúng ta cần học Câu Tiễn nằm gai nếm mật, sau đó chăm lo việc nước, làm nước giàu quân mạnh.

Cho dù Lý Uyên không cam lòng nhưng y cũng biết Kiến Thành nói có lý. Hiện giờ chính là lúc Đường triều cần thu mình. Y không thể không tiếp nhận sự thật.

Lý Uyên chỉ đành cắn răng đồng ý:

- Được rồi! Trẫm cho hắn. Hắn muốn gì trẫm cũng cho, thậm chí muốn công chúa trẫm cũng cho!

Lý Kiến Thành lại nói:

- Phụ hoàng, cái cần hạ thấp chỉ là thái độ mà thôi. Dương Nguyên Khánh cũng không phải kẻ đần, hắn cũng sẽ giống chúng ta tập trung chăm lo việc nước. Vì thế nhất định chúng ta phải tìm kiếm một đồng minh hùng mạnh giúp chúng ta đối phó quân Tùy, kìm hãm sự phát triển của triều Tùy.

Lý Uyên chần chừ một chút:

- Con định nói là... Lý Mật?

- Không!

Lý Kiến Thành lắc đầu:

- Nhi thần muốn nói là Đột Quyết.

- Đột Quyết!

Lập tức Lý Uyên ngây ngẩn cả người. Đột Quyết dường như là một chuyện rất xa xôi đối với lão, khiến lão nhất thời mơ hồ.

Nhưng Lý Kiến Thành lại đặc biệt tỉnh táo. Y đã sớm có ý tưởng liên kết với Đột Quyết, chỉ có điều về đạo nghĩa thì có vẻ không ổn, phụ hoàng chưa chắc sẽ đồng ý. Y một mực chờ đợi cơ hội, và hôm nay chính là cơ hội tốt nhất để thuyết phục phụ hoàng.

Lý Kiến Thành chậm rãi nói:

- Thật ra từ trước đến giờ nhi thần đều giữ liên lạc với Khang Sao Lợi. Mấy ngày trước Khang Sao Lợi phái người đưa tin rằng hiện tại Đột Quyết phát sinh biến lớn, Xử La Khả Hãn bị bệnh mà chết, em trai Đốt Bật lên ngôi, xưng là Hiệt Lợi Khả Hãn. Bộ lạc Ô Đồ ở phương bắc đã bị diệt vong, còn tàn dư thì xuôi nam đầu nhập quân Tùy, được an bài ở quận Định Tương.

Lông mày Lý Uyên nhăn lại:

- Không ngờ trẫm lại không hề biết gì về việc này. Sao con không nói sớm?

- Vì phụ hoàng đang tập trung vào sự việc ở quận Hội Ninh nên tạm thời nhi thần mới chưa bẩm báo. Nhi thần vốn định hai ngày nữa mới nói, nhưng thấy tâm tình của phụ hoàng không tốt nên mới bẩm báo trước.

Lý Uyên cũng không quá để ý việc đứa con giấu diếm mình. Điều lão quan tâm là Đột Quyết có thể giúp lão chèn ép triều Tùy hay không.

- Nhưng năm đó ở Phong Châu Đột Quyết đại bại, ba trăm ngàn đại quân gần như bị diệt sạch, liệu bọn họ còn bao nhiêu lực lượng? Hơn nữa trẫm nghe nói hình như Đột Quyết và quân Tùy năm ngoái đã giảng hòa rồi.

- Phụ hoàng, sau trận thuở Phong Châu thì thực lực của Đột Quyết đã hết sức suy yếu, đây đúng là sự thật. Nhưng bọn họ toàn dân giai binh, những năm Khải Dân Khả Hãn mạnh nhất còn có cả triệu lính giáp, vì vậy chắc hẳn Đột Quyết còn có lực lượng, lại thêm bộ lạc Ô Đồ bị diệt vong khiến Hiệt Lợi Khả Hãn đạt được hơn trăm ngàn nhân khẩu và một lượng lớn vật tư. Sứ giả Khang Sao Lợi nói Đột Quyết có thể lấy ra ba trăm ngàn quân, dã tâm Hiệt Lợi Khả Hãn cực lớn, tiếp theo chắn chắn gã sẽ dẫn binh xuôi nam tiêu diệt tàn dư của bộ lạc Ô Đồ, như vậy hiển nhiên sẽ xung đột với quân Tùy.

Lý Uyên trầm tư thật lâu, sau chậm rãi nói:

- Đột Quyết lòng muông dạ thú, luôn trông ngóng mưu đồ với Trung Nguyên. Kỳ thật chúng ta cũng không cần cố liên minh với Đột Quyết, tránh cho thiên hạ chỉ trích chúng ta kết giao dị tộc. Chúng ta có thể thành lập khu buôn bán với Đột Quyết thông qua Hà Tây, cho bọn họ một ít tình báo để họ hiểu về đại thế của Trung Nguyên, biết rõ nội tình của triều Tùy. Chỉ cần thời cơ chín muồi, Hiệt Lợi Khả Hãn tự nhiên sẽ xuôi nam công Tùy, khi đó chính là cơ hội của chúng ta.

Lý Kiến Thành phấn khởi vô cùng, phụ hoàng đồng ý liên kết với Đột Quyết làm y trông thấy hi vọng, vội nói:

- Phụ hoàng, tuy chúng ta không chính thức liên minh với Đột Quyết nhưng nên có qua có lại. Tỷ dụ như Khả Hãn mới của Đột Quyết đăng cơ, chúng ta có thể phái người đi chúc mừng.

Lý Uyên ngẫm nghĩ một lát liền vui vẻ đáp ứng:

- Tốt rồi, có thể cho Vĩnh An quận vương Hiếu Cơ đi sứ Đột Quyết, thay trẫm chúc mừng Khả Hãn mới của Đột Quyết đăng cơ.

...

Tiêu Vũ lại tới trước cung Tấn Dương lần nữa, nhưng giờ khắc này tâm cảnh của y đã hoàn toàn khác so với lần trước. Giờ triều Tùy tiếp đãi y khá long trọng, cho y ở quán khách quý, dùng xe ngựa lớn đưa đón, nói chung là y sẽ không phải chờ đợi khổ sở trong gió rét nữa.

Xe ngựa chậm rãi giảm tốc độ. Tiêu Vũ có thể nhìn thấy Dương Sư Đạo từ xa, còn có vài tên quan viên khác đang cung kính đứng chờ ở trước cửa cung Tấn Dương.

Cho dù hiện giờ triều Tùy làm đủ thứ lễ nghi, cho y đủ thể diện, nhưng trong lòng Tiêu Vũ vẫn chua xót khó tả. Y thà ở nhà trọ, thà đứng chờ dưới gió rét, thà bị không ai để ý, như vậy ít nhất y sẽ không cảm thấy khuất nhục sâu sắc như bây giờ.

Ngày hôm qua y nhận được thủ lệnh khẩn cấp của Thánh Thượng, mệnh lệnh y đáp ứng tất cả điều kiện của triều Tùy, nhanh chóng chấm dứt đàm phán. Tiêu Vũ cũng biết đây là do ảnh hưởng của việc phò mã Sài Thiệu bị bắt mà có, y hiểu được nỗi bất đắc dĩ của Thánh Thượng.

Nhưng là một sứ giả, cứ đáp ứng tất cả điều kiện của triều Tùy như vậy khiến trong lòng y thấy vô cùng sỉ nhục.

...

Xe ngựa dừng lại trước cửa cung. Tiêu Vũ và Vũ Văn Sĩ Cập vừa xuống xe, Dương Sư Đạo chạy tới đón chào, chắp tay thi lễ thân thiết hỏi han:

- Sắc mặt Tiêu tướng quốc có vẻ không tốt lắm, có phải là bị cảm nhẹ hay không?

- Tôi không sao!

Tiêu Vũ hừ một tiếng:

- Chỉ là tâm tình không tốt mà thôi. Nếu đổi lại là Dương tướng quốc chắc cũng chẳng khá hơn được đâu.

- Ha hả! Có thể hiểu. Tiêu tướng quốc, mời!

Vài tên thị vệ khiêng kiệu đến. Chờ tất cả ngồi lên, trong lòng Tiêu Vũ thở dài. Y thật sự không muốn đến Tử Vi Các, thà cứ ở đây bàn giao lại một câu, tiếp nhận tất cả điều kiện, sau đó đi luôn là tốt nhất.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng y lại không thể làm thế. Y là sứ giả triều Đường, đại biểu cho hình tượng của triều Đường chứ không phải cái loại phân bua quê mùa xó chợ, hơn nữa y còn phải kí tên vào một ít công văn nữa. Tiêu Vũ đành ngồi lên kiệu, Dương Sư Đạo cũng leo lên ngồi cạnh, thị vệ khiêng kiệu đi đến Tử Vi Các.

- Hôm nay vẫn do Dương tướng quốc đàm phán cùng tôi sao?

Tới cửa Tử Vi Các, Tiêu Vũ xuống kiệu hỏi.

Dương Sư Đạo lắc đầu:

- Hôm nay tôi chỉ tiếp khách thôi, người sẽ nói chuyện với Tiêu tướng quốc là Sở Vương điện hạ, điện hạ đã chờ tướng quốc lâu rồi.

Tiêu Vũ hiểu tất cả mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay của Dương Nguyên Khánh. Hôm nay cũng chính là ngày mọi chuyện trở nên rõ ràng.

...

Dương Nguyên Khánh đứng ở phía trước cửa sổ, dùng ánh mắt của một kẻ chinh phục dõi theo bước Tiêu Vũ đi vào Tử Vi Các. Giờ đây trong lòng Dương Nguyên Khánh tràn đầy sự hả hê của người chiến thắng. Từ vài ngày trước, khi mà Bùi Hành Nghiễm báo tin đã tiêu diệt năm nghìn quân do Sài Thiệu mang theo, cũng như bắt được phò mã Sài Thiệu thì Dương Nguyên Khánh liền biết chắc rằng triều Đường sẽ phải khuất phục.

Loại khuất phục này cũng không phải vì Sài Thiệu quá quan trọng, mà là rốt cục triều Đường không thể chịu nổi bất cứ thất bại nào nữa. Một khi quân Đường ở Quan Lũng đại bại thì không khác gì bị đâm vào chỗ hiểm, toàn bộ căn cơ của Đường triều sẽ phải rung chuyển.

Thật ra ở một mức nào đó thì việc quân Tùy chiếm lĩnh quận Hội Ninh chỉ là một phép thử, thử năng lực chịu đựng của triều Đường, sự thật chứng minh rằng triều Đường chịu không nổi thất bại ở Quan Lũng. Ánh mắt Dương Nguyên Khánh dần híp lại, nếu hắn đi bước một xử lí trọn quan nội đạo thì sẽ như thế nào?

Lúc này một gã thị vệ ở cửa bẩm báo:

- Đã đưa sứ Đường tới phòng nghị sự.

Dương Nguyên Khánh gật đầu, nhặt ở trên bàn một chồng công văn thật dày, đây là một loạt công văn cần phải kí của hai triều Tùy Đường. Hắn bước nhanh tới phòng nghị sự.

Phòng nghị sự ở dưới lầu, Tiêu Vũ và Vũ Văn Sĩ Cập đã chờ trong phòng khá lâu. Vũ Văn Sĩ Cập có vẻ có tâm trạng khá nặng nề, Tiêu Vũ nói hôm nay bàn giao xong, mai sẽ trở về Trường An. Điều này khiến trong lòng Vũ Văn Sĩ Cập rối loạn, gã còn có cơ hội gặp lại vợ con sao?

Hôm nay Tiêu Vũ không trách cứ gã mất tập trung vì chính lòng Tiêu Vũ còn rối bời không yên, không biết nên đối mặt với Dương Nguyên Khánh như thế nào. Lúc này thị vệ ở cửa hô to:

- Sở Vương điện hạ giá lâm!

Tiêu Vũ giật mình quay người lại, thấy Dương Nguyên Khánh bước nhanh đến liền vội tiến lên thi lễ:

- Tham kiến Sở Vương điện hạ!

- Để Tiêu tướng quốc đợi lâu, mời ngồi!

Hai bên đều tự ngồi xuống. Bây giờ Dương Nguyên Khánh ngồi ở ghế chủ, Dương Sư Đạo ngồi bên cạnh, Ngự sử Hàn Thọ Trọng và Phù tỷ Lang Khương Tế ngồi ở dưới. Hai người một phụ trách ghi chép, một phụ trách cầm ngọc tỉ.

Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói:

- Mấy ngày nay Tiêu tướng quốc ăn ngủ tốt chứ, chỗ dịch trạm có phục vụ thỏa đáng không?

- Cảm tạ sự quan tâm của điện hạ, dịch trạm săn sóc khá tận tình.

Hai người nói chuyện vài câu liền đi vào vấn đề chính. Tiêu Vũ trầm giọng nói:

- Điều kiện triều Tùy đề xuất lần trước đã được tôi báo cáo xin chỉ thị của triều đình và Thánh Thượng, tôi đã nhận được hồi đáp chính thức. Chúng tôi có thể tiếp nhận tất cả điều kiện của triều Tùy, dùng năm mươi ngàn tấn lương thực để đổi lấy tất cả tù binh. Mặt khác, triều đình cũng đáp ứng cắt nhường quận Hội Ninh đổi lấy hai quận Nam Dương và Tích Dương. Hi vọng triều Tùy có thể cố gắng tuân thủ cam kết.

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Điều kiện lần trước được đề xuất vào ngày mùng 5 tháng 8. Trước ngày đó, tất cả tù binh sẽ được trả lại. Nhưng điều đó không bao gồm những chuyện phát sinh sau ngày mùng 5 tháng 8, hi vọng Tiêu tướng quốc rõ ràng vấn đề này.

Sắc mặt Tiêu Vũ méo xệch. Ý của Dương Nguyên Khánh chính là trong điều kiện đó không bao gồm Sài Thiệu. Nhưng cái này sao được, Thánh Thượng đặc biệt dặn phải đưa Sài Thiệu phóng thích trở về. Gã vội vàng la lên:

- Điện hạ, ít nhất phải bao gồm cả phò mã Sài Thiệu nữa chứ!

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

- Thật xin lỗi, Sài phò mã bị bắt vào mùng 8, lúc nói điều kiện lần trước ta không tính Sài phò mã vào bên trong. Sài phò mã cũng có thể phóng thích, nhưng ta cần tiền chuộc. Đây là sự trao đổi công bằng và hoàn toàn chính đáng.

Tiêu Vũ gần như tuyệt vọng. Năm mươi ngàn tấn lương thực vẫn còn chưa đủ, Dương Nguyên Khánh lại muốn tăng giá. Gã hận đến ngứa cả răng.

Nhưng vẻ mặt Dương Nguyên Khánh lại vô cùng kiên quyết, dường như chuyện này là không thể thương lượng. Bất đắc dĩ, Tiêu Vũ đành tiếp tục kiên trì hỏi:

- Không biết điện hạ còn có điều kiện gì?

Dương Nguyên Khánh xòe tay, thản nhiên nói:

- Một trăm ngàn lượng vàng, hoặc ba mươi ngàn tấn lương thực.

Điều kiện này suýt làm Tiêu Vũ tắc thở, đến cả phó sứ Vũ Văn Sĩ Cập bên cạnh cũng biến sắc mặt, thậm chí Ngự sử phụ trách ghi chép Hàn Thọ Trọng cũng ngây ra đến rớt cả bút.

Đây đúng là công phu sư tử ngoạm. Triều Đường đã đáp ứng năm mươi ngàn tấn lương thực rồi, giờ Sở Vương lại còn muốn moi thêm trăm ngàn lượng vàng hay ba mươi ngàn tấn lương thực nữa, hỏi sao mà triều Đường chịu được.

Trong lòng Tiêu Vũ hiểu rõ, tuy lương thực trong kho của triều Đường còn một trăm ngàn tấn, nhưng nếu bị Dương Nguyên Khánh đào bới ra tám mươi ngàn tấn thì các kho quan chắc phải thấy được đáy kho rồi. Đưa năm mươi ngàn tấn lương thực đã là giới hạn của triều Đường, không thể đưa nhiều hơn nữa.

Nhưng một trăm ngàn lượng vàng gần như là một nửa trữ lượng kho bạc, nếu cho triều Tùy thì triều Đường sẽ gặp ảnh hưởng về tài chính vô cùng lớn. Một nửa kho bạc quốc gia đổi một phò mã, Thánh Thượng phải giải thích với triều đình thế nào đây. Gã cũng vậy, không thể đáp ứng được.

Cho dù Thánh Thượng đã nhắn nhủ gã có thể đáp ứng tất cả điều kiện của triều Tùy, nhưng là một Tướng quốc của Đại Đường, Tiêu Vũ có nguyên tắc và điểm mấu chốt của riêng mình. Gã cúi đầu không nói.

Dương Nguyên Khánh liếc gã một cái, cười nói:

- Thế này đi! Ta sẽ lui một bước. Chỉ cần đáp ứng thêm điều kiện đó, ta không chỉ thả Sài phò mã mà còn thả luôn hơn bốn nghìn tù binh bị bắt. Như thế chắc Tiêu tướng quốc có thể tiếp nhận rồi chứ!

Tiêu Vũ cắn môi nói:

- Sở Vương điện hạ, tôi có thể không cần bốn nghìn tù binh, chỉ cần Sài phò mã. Ba mươi ngàn tấn lương thực hay trăm ngàn lượng vàng chúng tôi đều không chịu nổi. Có thể lại nhường một bước nữa được không, năm mươi ngàn lượng vàng chuộc lại Sài phò mã.

Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười, nói:

- Như vậy cũng phải đem gia đình của hơn bốn nghìn tù binh chuyển cho ta.

Tiêu Vũ quyết định chắc chắn:

- Vậy một lời đã định!

Vẻ mặt Dương Nguyên Khánh đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tiêu Vũ, chậm rãi nói:

- Chúng ta, một lời đã định!

Cuối cùng hai bên đã hoàn thành thỏa thuận. Triều Đường trả giá năm mươi ngàn tấn lương thực để kết thúc chiến dịch Trung Nguyên, nhưng vì chuộc lại Sài Thiệu mà triều Đường lại phải bỏ thêm năm mươi ngàn lượng vàng cùng gia đình của hơn bốn nghìn tù binh. Sau khi hai bên kí kết hiệp nghị, năm mươi ngàn đại quân của Lý Thế Dân từ quận Hội Ninh rút về quận Lũng Tây. Quận Hội Ninh chính thức bị triều Tùy thâu tóm.

Sau khi ký tên xong công văn thỏa thuận, Dương Nguyên Khánh tự mình tiễn Tiêu Vũ ra Tử Vi Các, cười tủm tỉm hỏi hắn:

- Kết thúc sứ mệnh rồi, không biết Tiêu Tướng quốc có muốn làm chút việc riêng nào không, như gặp Thái hậu một lần chẳng hạn.

Tiêu Vũ là anh của Tiêu thái hậu, tiện thể ghé qua gặp em gái một lần cũng chẳng sao, nhưng y vẫn lắc đầu:

- Gặp mặt cũng chẳng biết nói gì. Tùy Đường rối loạn, bình an được cũng đã là may mắn, tự biết bảo trọng là được rồi! Xin điện hạ dừng bước.

Y nhìn Vũ Văn Sĩ Cập đang đứng cách đó chừng một trượng, đi đường chậm chạp, rõ ràng biểu lộ ý định không muốn trở về cùng mình.

Tiêu Vũ không thích Vũ Văn Sĩ Cập. Đầu tiên vì Vũ Văn Sĩ Cập là con của Vũ Văn Thuật, đối thủ của Tiêu Vũ. Hai người họ từ trước đến nay đều đối đầu nhau, đương nhiên Tiêu Vũ cũng sẽ không thích đứa con của Vũ Văn Thuật.

Hơn nữa, Tiêu Vũ là cậu của công chúa Nam Dương, y không thể tha thứ việc anh em Vũ Văn hành thích vua. Ghét ai sẽ ghét cả nhà, vậy nên y cũng không tỏ vẻ thân thiện gì đối với Vũ Văn Sĩ Cập.

Chỉ là trước mặt Dương Nguyên Khánh, Tiêu Vũ cần phải giữ thể diện của Đại Đường, không thể để người ngoài nhìn ra quan thần triều Đường đang nội chiến.

- Vũ Văn Ngự sử, ngài theo ta về hay quay lại dịch quán?

Vũ Văn Sĩ Cập đang rầu rĩ vì không có cớ ở lại, không ngờ Tiêu Vũ lại cho gã bậc thang. Gã vội vàng thi lễ:

- Tướng quốc xin đi trước một bước, hạ quan còn chút việc riêng nên sẽ trở về sau.

Tiêu Vũ không nén nổi hừ một tiếng, trong mắt lộ vẻ bất mãn đối với Vũ Văn Sĩ Cập. Chẳng lẽ gã thật sự không muốn gặp mặt em gái mình sao?

Chẳng qua thận phận của y đại biểu cho Đại Đường, là sứ giả của hoàng đế Đại Đường. Bây giờ đến cung Tấn Dương làm chuyện riêng, nếu truyền đi không lẽ để người trong thiên hạ cười chê hay sao, y phải giải thích với Thánh Thượng sao đây?

Tên Vũ Văn Sĩ Cập này đúng là đầu có vấn đề, ngay cả đạo làm quan cơ bản cũng quên. Sau khi trở về phải báo cáo chuyện này cho Thánh Thượng, xem gã đó giải thích với Thánh Thượng thế nào.

Tiêu Vũ không thèm để ý tới gã nữa, xoay người nghênh ngang rời đi. Thật ra Vũ Văn Sĩ Cập cũng biết mình ở lại thì không ổn, sẽ có người nghĩ y cấu kết với triều Tùy. Nhưng … y vừa nghĩ tới vợ con, tất cả do dự đều quẳng đi. Vũ Văn Sĩ Cập nhìn bóng lưng của Tiêu Vũ, vui buồn lẫn lộn, không kìm nổi cúi đầu thở dài.

Dương Nguyên Khánh đứng bên cạnh gã, thấy vẻ mặt hồn bay phách lạc đó liền cười vỗ vai:

- Thật muốn gặp sao?

Vũ Văn Sĩ Cập im lặng gật đầu. Cho dù Lý Uyên nói gã thông đồng với địch cũng sẽ không hối hận.

Dương Nguyên Khánh cũng là một người chồng, một người cha, hắn có thể hiểu nỗi thống khổ của Vũ Văn Sĩ Cập. Lần trước ở Trung Nguyên hắn từng nói với gã hai câu, bảo gã lợi dụng cơ hội đàm phán để gặp mặt vợ con, không ngờ gã thực sự đến. Dương Nguyên Khánh cũng thông cảm, quyết định giúp gã một lần.

Hắn quay đầu vẫy tay cho một gã thị vệ tiến lên rồi phân phó:

- Mang Vũ Văn sứ quân đi nội cung, nói cho thái hoàng thái hậu đây là ý của ta, thỉnh bà ấy an bài cho Nam Dương công chúa và Vũ Văn sứ quân gặp mặt một lần.

Thị vệ nhận lệnh, nói với Vũ văn Sĩ Cập:

- Sứ quân, mời ngài đi theo tôi!

Vũ Văn Sĩ Cập cảm động, nhìn Dương Nguyên Khánh thật sâu rồi thi lễ:

- Ân tình của Sở Vương Sĩ Cập sẽ mãi không quên.

Nói xong, Vũ Văn Sĩ Cập hít sâu một hơi, xoay người đi theo thị vệ vào trong cung. Nhìn Vũ Văn Sĩ Cập rời đi xa, Dương Nguyên Khánh mới trở lại phòng làm việc của mình.

Trong phòng, Đỗ Như Hối và Thôi Quân Tố đã đợi hắn từ lâu:

- Ngồi tự nhiên đi.

Bận rộn đàm phán ký kết hơn một canh giờ, Dương Nguyên Khánh cũng thấy hơi mệt. Hắn ngồi xuống chỗ của mình, tiện tay rót chén trà. Không ngờ trà còn nóng, hắn cười chỉ tay ngoắc hai người.

Thôi Quân Tố cười nói:

- Tôi cũng không có tính cẩn thận như vậy đâu, đây là do Đỗ tướng quốc bảo trà đồng thay trà cho điện hạ đó.

Đỗ Như Hối khẽ cười nói:

- Điện hạ vì chuyện lương thực của Đại Tùy mà tốn công hao sức giằng co cùng sứ Đường, rót chén trà cho điện hạ là việc nên làm.

Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng hớp ngụm trà, một luồng nước trà ấm nóng tràn vào ngực bụng, cảm giác sảng khoái vô cùng. Hắn đặt chén trà xuống rồi nói với hai người:

- Đúng là không dễ dàng! Năm mươi ngàn tấn lương thực, một nửa của cải của triều Đường bị chúng ta vét sạch, còn có ba mươi ngàn tấn lương thực của gia tộc Độc Cô nữa. Bọn họ định chia làm ba năm phân phát cho chúng ta, năm nay đưa trước mười ngàn tấn. Đúng là một gia tộc giảo hoạt