Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 857: Sách lược của triều Đường (p1)

Điều này… Theo thế cục hiện nay, có thể nói là triều Đường cường thịnh hơn triều Tùy. Chẳng lẽ Sở Vương Điện hạ không thừa nhận điều này?

- Ta không thừa nhận!

Bùi Tịch bị chất vấn, mồ hôi tuôn đầy đầu. Y lau mồ hôi trên trán rồi nói:

- Bệ hạ, mỏ quặng ở quận Hội Ninh, thật ra thì khai thác hay không thì cũng đã bị quân Tùy cướp đi. Thần nghĩ điểm mấu chốt không phải ở việc không khai thác quặng mỏ, mà quan trọng là chúng ta có thể bảo vệ được hay không.

Lý Kiến Thành ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng:

- Không thể nói như vậy. Nếu mỏ đã được khai thác quy mô lớn, phát triển rồi, triều Đường chúng ta tất nhiên phải cắt cử trọng quân bảo vệ. Nếu quân Tùy nghĩ đến việc đoạt quặng, cũng sẽ không dễ dàng thành công như vậy. Quân đội của chúng ta còn có thể đánh lui bọn chúng. Chính vì không khai thác quặng mỏ nên mới không có quân đội trú đóng. Bùi Tướng quốc, rõ ràng là tướng quốc có trách nhiệm, vì sao còn ngụy biện?

Bùi Tịch bị chất vấn, mồ hôi đầy đầu. Thánh thượng và Thái tử cùng nhau trách cứ y, nhưng y vẫn muốn thanh minh cho bản thân:

- Bệ hạ, tùy rằng lúc đó là thần chủ trương tạm thời không khai thác tài nguyên khoáng sản ở quận Hội Ninh, nhưng khi biểu quyết ở Chính Sự đường, cũng là bốn người đồng ý thông qua quyết định. Với lại, Thái tử Điện hạ cũng không phản đối việc tạm thời không khai thác quặng mỏ, vì sao bây giờ lại đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu thần. Đúng là thần đã phán đoán sai, nhưng cũng không phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm?

- Bùi Tướng quốc, là ngươi trách cứ Thánh thượng đổi trắng thay đen, cố ý nói oan cho ngươi có phải không?

Thái tử Kiến Thành lạnh lùng nói.

Bùi Tịch chợt phát hiện, Thái tử cũng không rộng lượng như lời đồn, cũng rất lợi hại, lập tức bắt lấy lỗ hổng trong câu nói, chuyển đề tài câu chuyện ên người mình, đem tội trạng của mình mở rộng ra.

Bùi Tịch cuống quít nói:

- Thần nào dám có ý trách cứ Thánh thượng!

- Vậy ngươi có ý gì, hãy nói rõ ra!

Lý Kiến Thành tứng bước ép sát, gần như đã bức Bùi Tịch vào góc tường.

Lúc này, trong lòng Lý Uyên thầm than một tiếng, hiện tại là lúc nào rồi mà bọn chúng còn đấu đá nội bộ? Chẳng lẽ trời sụp xuống, bọn chúng cũng không thèm quản sao?

- Được rồi, các ngươi không cần cãi nữa!

Lý Uyên mất hứng, cắt đứt cuộc nội đấu giữa hai người, sau đó lệnh cho hoạn quan mang bức thư của Tiêu Vũ đưa cho hai người xem. Lý Kiến Thành và Bùi Tịch xem qua một lần, sau đó đều trầm mặc. Hai người đều đã cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề. Hiện tại đúng là không phải thời điểm để cãi vã.

Lý Uyên đứng lên, chắp tay đi vài bước, sau đó nói với hai người:

- Hai người các ngươi nói một chút đi! Bây giờ chúng ta nên làm gì?

Bùi Tịch là cốt lõi của phái ổn định, y khom người nói trước:

- Khởi bẩm Bệ hạ, thần nghĩ là thái độ của Dương Nguyên Khánh có ý nghĩa thương lượng rất tốt. Nếu thần đoán không sai, chính vì hắn chủ định cướp quận Hội Ninh mới xuất binh chiếm lĩnh hai quận Nam Dương và Tích Dương. Nếu chúng ta có thể nhường một bước, đem quận Hội Ninh tặng cho hắn, đồng thời yêu cầu hắn trả lại hai quận Nam Dương và Tích Dương cho chúng ta, sau đó lại trao đổi hàng binh và đại thần bị bắt, vậy thì vấn đề có thể giải quyết một cách tốt đẹp.

Lý Uyên lãnh đạm nói:

- Ý của Bùi Tướng là đem quận Hội Ninh cắt nhượng cho hắn? Lượng tài nguyên khoáng sản khổng lồ như vậy, lượng đồng và bạc khai thác được cũng đủ cho triều đình Đại Đường ta chi dùng, còn có thể tuyển quân muacứ như vậy trơ mắt nhìn triều Tùy cướp đi?

Lý Kiến Thành đứng ở bên cạnh, ánh mắt lại liếc về phía lão hoạn quan đứng ở góc tường. Lão hoạn quan tặng lại cho y một ánh mắt, nắm tay xiết chặt lại một chút, đây đúng là ám hiệu của y.

Lý Kiến Thành lập tức hiểu ra là phụ hoàng muốn dùng vũ lực đoạt lại quận Hội Ninh. Thật ra, đối với Lý Kiến Thành mà nói, y đang rơi vào mâu thuẫn. Một mặt, y tuyệt đối không muốn quân Tùy chiếm lĩnh tài nguyên khoáng sản của quận Hội Ninh. Y chủ quản chính vụ nên hiểu rõ những mỏ bạc và mỏ đồng ở đây có ý nghĩa thế nào. Bất kể là đối với Đại Đường hay đối với triều Tùy, đây đều là một số lượng của cải to lớn khó mà có được.

Nhưng về phương diện khác, y lại không muốn phụ hoàng vì tài nguyên khoáng sản mà khai chiến với quân Tùy. Nếu chẳng may thất bại, không chỉ có quận Hội Ninh hoàn toàn bị quân Tùy chiếm lĩnh mà phương diện đàm phán cũng sẽ càng thêm bị động.

Lý Kiến Thành bị vây trong một hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Lúc này, ánh mắt của Lý Uyên hướng vào y, muốn biết ý kiến của y.

Lý Kiến Thành cắn môi một cái, trầm giọng nói:

- Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối không muốn tài nguyên khoáng sản của quận Hội Ninh bị quân Tùy cướp đi. Nhi thần cảm thấy quân ta và quân Tùy chắc chắn phải có một cuộc chiến tranh đoạt quận Hội Ninh. Cho dù có thua cũng không thể biểu hiện sự yếu đuối, đây là vấn đề tôn nghiêm của triều Đường chúng ta. Nếu chúng ta cứ như vậy mà nhượng bộ, sau quận Hội Ninh chính là quận Võ Uy, Dương Nguyên Khánh sẽ như tằm ăn rỗi, từng bước từng bước đạp lên lãnh thổ của chúng ta.

Ngừng một chút, Lý Kiến Thành lại nói:

- Mấu chốt chính là, cho dù chúng ta có thua thì quận Hội Ninh cũng không phải do chúng ta cắt nhường ra ngoài, cũng có thể ăn nói với thần dân Đại Đường. Mặt khác, cũng là khúc dạo đầu để sau này lại dùng vũ lực đoạt lại quận Hội Ninh.

Lý Uyên chậm rãi gật đầu:

- Hoàng nhi nói vậy rất hợp ý trẫm. Chúng ta không thể buông bỏ quân Hội Ninh dễ dàng như vậy, nhất định phải cho người trong thiên hạ một cái lý do.

Nói đến đây, Lý Uyên ra lệnh một cách dứt khoát:

- Nhanh chóng lệnh cho Hữu dực vệ Đại tướng quân Lý Thần Thông tới gặp trẫm!



Trước sau Lý Uyên đều không cam lòng nhìn tài nguyên khoáng sản phong phú của quận Hội Ninh cứ như vậy bị quân Tùy cướp đi, hơn nữa còn phải cho triều đình, dân chúng và quý tộc Quan Lũng một lời giải thích, vì thế y dứt khoát quyết định xuất binh chiếm quận Hội Ninh. Y mệnh cho hoàng đệ của mình, Quận Vương Hoài An, Hữu dực vệ Đại tướng quân Lý Thần Thông làm Tổng quản Quan Nội, thống lĩnh ba mươi ngàn quân đến quận Hội Ninh.

Bùi Tịch vừa ra khỏi cung liền vội vã chạy đến phủ Tần Vương, đây cũng là chỗ khoan dung của triều Đường thời kỳ đầu. Lý Uyên không hề nghiêm cấp việc các hoàng tử kết giao với các đại thần, thậm chí còn ủng hộ bọn họ tạo mối quan hệ.

Nhưng đến các đời vua sau, Hoàng đế triều Đường bắt đầu nghiêm cấm các hoàng tử và các đại thần qua lại, đặc biệt là Thái tử. Ví dụ như vụ án Vi Kiên thời Đường Huyền Tông, nguyên nhân là vì Thái tử Lý Hanh và ngoại thích Vi Kiên bí mật gặp mặt trên điện Nguyên Tiêu một lần mà khiến cho Hoàng đế Lý Long Cơ tức giận, khiến cho mấy chục người bị giết và giáng chức.

Mà thời kỳ đầu thì triều Đường không có nhiều cấm kỵ như vậy, quan trọng hơn là thiên hạ chưa định, Lý Uyên còn cần dựa vào Tôn thất và các Hoàng tử thay y bình định thiên hạ.

Lúc này, Lý Thế Dân đã biết việc quân Tùy chiếm lĩnh quận Hội Ninh, cũng biết việc phụ hoàng triệu kiến Thái tử và Bùi Tịch vào cung để thảo luận. Lý Thế Dân cảm thấy lo lắng bất an, y rất muốn biết thái độ của phụ hoàng đối với chuyện này.

Y đang chờ Bùi Tịch đến. Ngay khi Bùi Tịch tới phủ Tần Vương, Lý Thế Dân lập tức sai người đưa y đến thư phòng gặp mặt.

- Phụ hoàng chuẩn bị xuất binh đến quận Hội Ninh sao?

Vừa thấy mặt Bùi Tịch, Lý Thế Dân đã vội vã hỏi.

Bùi Tịch khẽ thở dài một tiếng:

- Thánh thượng tỏ ý kiên quyết xuất binh, ta cảm thấy không phải là Bệ hạ muốn bảo vệ tài nguyên khoáng sản, mà là giữ gìn thể diện.

Trong lòng Lý Thế Dân trầm xuống, vậy là phụ hoàng đã quyết định xuất binh rồi. Lý Thế Dân cũng không tán thành việc xuất binh đến quận Hội Ninh. Quân Tùy nhất định sẽ không bỏ qua khoáng sản ở quận Hội Ninh, hai bên chắc chắn phải có một trận chiến.

Mà quận Hội Ninh không thể so với Trung Nguyên. Dù sao thì Trung Nguyên cũng ở xa, có thất bại cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn, mà quận Hội Ninh lại gần sát Quan Trung, một khi chiến bại sẽ chấn động Quan Lũng, đả kích nặng nề đến sĩ khí và dân tâm Quan Lũng, các quý tộc Quan Lũng sẽ vì thế mà lục đục với triều đình.

Dĩ nhiên, nếu có thể chiến thắng thì lại là sự cổ vũ sĩ khí to lớn với quân Đường, nhưng khả năng chiến thắng là bao nhiêu? Lý Thế Dân không dám nghĩ đến.

Phụ hoàng đã quyết định xuất binh, vậy thì chuyện này đã không thể thay đổi được nữa rồi. Rơi vào đường cùng, Lý Thế Dân đành phải hỏi một vấn đề khác mà y cũng rất quan tâm:

- Phụ hoàng quyết định là do ai cầm binh?

- Hồi bẩm Điện hạ, do Quận Vương Hoài An Lý Thần Thông suất lĩnh. Cụ thể điều động bao nhiêu binh lực thì không rõ, đoán chừng là sử dụng quân đội ở Quan Nội và Hà Tây, tổng cộng khoảng ba mươi ngàn người.

Lý Thế Dân chắp tay sau lưng đi lại vài bước. Lý Thần Thông thuộc phe ủng hộ Lý Kiến Thành, mà Lý Thần Thông còn có quan hệ vô cùng thân thiết với Bình Dương Công chúa Tú Ninh, điều đó khiến cho Sài Thiệu cũng có thiên hướng ủng hộ Kiến Thành.

Lý Thế Dân lắc lắc đầu:

- Quân đội Hà Tây sẽ không động. Ta đoán là sẽ sử dụng quân đội ở Quan Nội và quân đội của Sài Thiệu.

- Vì sao Điện Hạ nói vậy?

Bùi Tịch rất quan tâm đến thái độ của Lý Thế Dân:

- Chiến dịch tranh đoạt quận Hội Ninh này, Điện hạ có tham chiến hay không?

Lý Thế Dân lắc đầu:

- Phụ hoàng không cho ta vào cung gặp mặt thương lượng, thật ra là đã có ý tứ không cho ta đặt chân vào quận Hội Ninh. Rõ ràng là phụ hoàng muốn cho phe cánh Thái tử tham gia trận chiến tranh đoạt này, vậy thì ta sẽ khoanh tay đứng nhìn.

Nói tới đây, khóe miệng Lý Thế Dân lộ ra một nụ cười trào phúng:

- Ta chúc cho bọn họ kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công!



Trong một cửa hàng bán lừa ngựa ở chợ Lợi Nhân thuộc Trường An, một gã trưởng quầy râu rậm ngồi phía sau quầy, đang híp mắt quan sát những người đi đường.

Gã trưởng quầy râu rậm này chừng ba mươi tuổi, tên là Phan Văn Điển, từng là Giáo úy Thân binh của Dương Nguyên Khánh, hiện tại là đầu mục tình báo ở Trường An.

Y đã sống ở Trường An này đã được mấy năm, đã hoàn toàn dung nhập vào cái thế giới to lớn này, giọng nói cũng dần dần trở thành giọng Trường An, còn mang một chút âm điệu của đất Quan Trung.

Cửa hàng bán la ngựa này rộng khoảng hai mẫu rưỡi ruộng, cũng là tổng đường tình báo ở Trường An. Từ sau khi quân Đường thành lập tổ chức tình báo Đường Phong, Trường An cũng tăng cường tuần tra phản tình báo, một phân đường của bọn họ ở huyện Hàm Dương đã bị phát hiện, may mắn là các thành viên đã kịp thời rút lui nên cũng không tạo thành tổn thất nghiêm trọng nào.

Từ đó về sau, Phan Văn Điển càng thêm cẩn thận, tuyệt đối sẽ không dễ bại lộ thân phận của mình và cửa hàng.

Lúc này, một gã tiểu nhị của y dắt theo con lừa bước nhanh về, từ xa đã la lên:

- Chưởng quầy, Phong lão gia lo ngại mấy con lừa này đã quá già, không chịu nhận nên ta đành dắt về.

Ước chừng khoảng một canh giờ trước, Nội sử Thị lang Phong Thường Thanh sai đứa con đến cửa hàng mua vài con lừa, Phan chưởng quỹ liền sai tiểu nhị dắt vài con lừa đến Phong phủ.

Phan chưởng quỹ bước ra đón:

- Không lấy thì thôi vậy, dắt mấy con lừa vào trong đi, lấy cho chúng nó chút cỏ khô và nước sạch.

Tiểu nhị nhìn xung quanh thấy không có người, liền nhanh chóng lấy một tờ giấy nhỏ đưa cho Phan chưởng quỹ. Phan chưởng quỹ hiểu ý, sai tiểu nhị dắt mấy con lừa về phía sau cửa hàng, còn y thì vội vàng đi vào trong buồng, đóng cửa lại, mở tờ giấy nhỏ ra.

Trên tờ giấy chỉ có một câu: “Triều đình xuất binh quận Hội Ninh, Lý Thần Thông làm chủ tướng, phó tướng Sài Thiệu, binh lực ba mươi ngàn người.”

Phan chưởng quỹ hiểu ý, lập tức lấy ra một tấm giấy lụa mỏng, dùng bút nhỏ cẩn thận viết một phong thư tình báo khẩn cấp.



Sau thất bại của cuộc đàm phán sơ bộ ở quận Diên An, Dương Nguyên Khánh không tiếp tục ở lại quận Diên An nữa mà lập tức trở về Thái Nguyên. Tiêu Vũ cũng quay đầu theo Dương Nguyên Khánh về Thái Nguyên.

Tiêu Vũ đến sau Dương Nguyên Khánh một ngày, y từ Tây Môn vào thành Thái Nguyên. Đàm phán sơ bộ thất bại khiến cho nội tâm Tiêu Vũ cảm thấy rất uể oải.

Y uể oải cũng không phải là vì vấn đề đàm phán thất bại. Trong lòng y hiểu rõ, đàm phán sẽ không thuận lợi như vậy. Sự phiền muộn của y là vì rất có khả năng triều đình sẽ xuất binh chiếm lại quận Hội Ninh, đây là điều mà y hoàn toàn không mong muốn.

Tiêu Vũ giống với Lý Thế Dân, phản đối việc vì tranh đoạt quận Hội Ninh với quân Tùy mà bùng nổ chiến tranh. Bởi vì một khi chiến tranh thất bại, sẽ ảnh hưởng đến sự ổn định của triều đình, nghiêm trọng hơn, nó còn khiến cho quân tâm và dân tâm ở địa khu Quan Lũng dao động.

Nếu triều đình thông minh một chút, tỏ ra là sấm lớn nhưng mưa nhỏ, xuất binh thì xuất binh, nhưng không cần tác chiến thật sự với quân Tùy, sau đó tìm một cái lý do để chấm dứt cuộc tranh chấp này.

Trong lòng Tiêu Vũ thở dài, đoán là Thánh thượng sẽ không chấp nhận đề nghị của y, nhất định sẽ xuất binh đoạt lại quận Hội Ninh. Nếu như quân Tùy nhất định không chịu từ bỏ ý đồ, vậy thì không tránh khỏi việc nổ ra một cuộc chiến rồi.

Tiêu Vũ dẫn theo hai mươi mấy hộ vệ và tùy tùng từ Tây Môn tiến vào thành Thái Nguyên. Vừa tiến vào thành y liền cảm thấy không khí trong thành không giống với lúc trước, cửa thành đầy ắp người, giống như đang tranh nhau xem một cái bố cáo của quan phủ, mà bố cáo vẫn còn nằm trong tay hai gã binh lính trực phiên, tay cầm trường mâu, lưng đeo ngang một thanh đao.

Lúc này Tiêu Vũ mới phát hiện, tường thành phía trên bố cáo có treo một cái lồng gỗ, trong lồng gỗ có ba cái đầu người, đều rất mới, hình như mới xử trảm ngày hôm nay.

- Đi xem có chuyện gì xảy ra?

Tiêu Vũ lệnh cho một gã tùy tùng.

Gã tùy tùng chen vào đám đông, một lát sau liền quay lại nói:

- Hồi bẩm Tướng quốc, hình như là Vương gia tự ý ủ rượu, số lượng rất lớn, đứa con của Vương Tự và hai cháu trai là thủ phạm chính, đã bị chém. Mặt khác, đất đai của Vương gia, cửa hàng và quán rượu đều bị sung công. Nghe nói là đêm qua Vương phủ đã bị tịch thu rồi, toàn bộ tài sản đều bị đưa đi.

Tiêu Vũ ngầm thở dài, cái Vương gia này coi như xong rồi, không có tài sản làm hậu thuẫn, gia tộc Vương thị chắc chắn chia năm xẻ bảy, không thể duy trì. Có thể coi đây là thế gia Sơn Đông đầu tiên bị Dương Nguyên Khánh thu thập, là mượn vụ án rượu lậu để danh chính ngôn thuận ra tay.

Lúc này, Tiêu Vũ chợt nhớ tới một việc còn quan trọng hơn, lập tức kinh sợ, mồ hôi lạnh tuôn ra khắp người. Y nhớ rất rõ rằng, Ôn Đại Nhã phụng chỉ đến trấn an Vương gia. Nếu Vương gia bị tịch thu gia sản, vậy thì hiện tại Ôn Đại Nhã thế nào?

Y quay đầu lại nhìn thoáng qua ba cái đầu người, không có Ôn Đại Nhã. Trong lòng y có chút chần chừ, sau đó lấy hết quyết tâm, giục chiến mã chạy về phía trong thành. Y nhất định phải tìm hiểu tung tích của Ôn Đại Nhã.



Tối hôm qua, sau khi Dương Nguyên Khánh trở về liền chính thức kết án Vương gia ủ rượu lậu. Ba huynh đệ Vương thị vì chủ mưu ủ rượu mà bị giết. Vương Tự cùng huynh đệ Vương Túc là tòng phạm, bị cách chức làm dân thường, giam cầm ba năm.

Còn lại vây cánh của Vương đảng cũng căn cứ vào biểu hiện mà phạt. Kẻ cương quyết đi theo Vương Tự thì phán liên quan đến vụ án rượu lậu, bỏ tù ba đến năm năm. Kẻ nào tỏ ý hối cải, nặng thì cắt chức, nhẹ thì giáng chức.

Đại lao Nội vệ ở bên trong hậu viện Nội Vệ quân nha phủ, là một nhà giam ngầm chiếm một diện tích rất lớn, xây bằng đá tảng. Trong nhà tù có hơn hai mươi phòng giam, có thể giam giữ hơn một trăm người cùng lúc.

Trong địa lao ẩm ướt âm u lạnh lẽo, ánh sáng lờ mờ có vẻ âm trầm ghê rợn. Lúc này, trong nhà lao có rất ít người, huynh đệ Vương Tự đã bị giải đến nhà giam tội phạm của Đại Lý Tự. Hiện tại, toàn bộ nhà giam chỉ giam giữ hai người.

Một người là mật thám của triều Đường Ôn Đại Nhã, người còn lại là Đại Lý Tự Khanh Liễu Huyền Mậu. Lúc này, Liễu Huyền Mậu đã biết Vương Tự là vì có triều Đường yêu cầu mới kích động bọn chúng phản đối chiến dịch Trung Nguyên. Hiện tại trong lòng y có chút hối hận, y đã dẫm vào cái bẫy của Vương Tự.

Liễu Huyền Mậu cũng không có ý định phản Tùy, chỉ có điều là y khá chú trọng đến ích lợi của đại tộc Hà Đông. Dương Nguyên Khánh chiếm Trung Nguyên, không chỉ khiến triều đình phải gách vác quân phí, đồng thời cũng khiến cho một lượng lớn sức lao động ở các trang viên bỏ trốn.

Chính là vì mục đích này mà Liễu Huyền Mậu mới kiên quyết phản đối quân tùy tấn công Trung Nguyên, nhưng thật không ngờ lại bị Vương Tự lợi dụng.

Trong lúc Liễu Huyền Mậu ngồi trong nhà lao mà ngẩn người suy nghĩ, một loạt tiếng dây xích truyền đến, đây là biểu hiện của cửa lớn đại lao được mở ra. Liễu Huyền Mậu lập tức đứng lên, khuôn mặt dính sát vào khoảng giữa hai song chắn của đại lao, cố hết sức nhìn về phía cửa lớn.

Rất xa, chỉ thấy Dương Nguyên Khánh được mười mấy tên lính bảo vệ đang đi nhanh tới. Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng, bước đi không chút hoang mang, vô cùng bình tĩnh.

Liễu Huyền Mậu lập tức ngây người, chậm rãi lùi lại, ngồi xuống cạnh giường, trong lòng than “hỏng rồi”.

Lúc này, Dương Nguyên Khánh ngừng lại trước đại lao, ánh mắt có chút thương hại nhìn Liễu Huyền Mậu. Phụ thân của Liễu Huyền Mậu là Liễu Thuật chết trong lần cung loạn năm Đại Thọ thứ tư, khi đó Dương Nguyên Khánh hắn vẫn còn là một thiếu niên mười sáu tuổi, phạm một sơ suất to lớn, cứu Dương Quảng một mạng, Liễu Thuật thì uống thuốc độc tự sát.

Dương Nguyên Khánh rất tán thưởng học vấn và văn chương của phụ tử Liễu thị. Hơn nữa, học vấn và năng lực của Liễu Huyền Mậu đều vô cùng xuất chúng, chính vì vậy mà Liễu Huyền Mậu mới có thể đảm nhiệm một chức vụ quan trọng như Đại Lý Tự Khanh.

- Liễu Sứ quân còn chưa suy nghĩ kỹ càng sao?

Dương Nguyên Khánh nở nụ cười ôn hòa rồi nói.

Liễu Huyền Mậu cắn môi một cái, cúi đầu nói:

- Mặc dù vi thần đã biết mình sai, nhưng sai lầm của vi thần quá lớn, không dám cầu mong được Điện hạ tha thứ.

Đây chính là Liễu Huyền Mậu kín đáo thừa nhận khuyết điểm của mình. Y kích động hơn sáu mươi người ký tên trên danh sách.

Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:

- Nếu Liễu Sứ quân biết mình đã lạc đường mà quay lại, ta vẫn sẽ trọng dụng Sứ quân như trước.

- Ai!

Liễu Huyền Mậu thở dài:

- Điện hạ! Vi thần biết sai rồi.

Dương Nguyên Khánh chính là đang đợi một câu này, lập tức gật đầu:

- Ngươi đã biết sai, vậy ta phong ngươi làm Trưởng sử quận Trường Bình, hãy cố gắng làm lại, tranh thủ sớm ngày nhập tướng.

Trong lòng Liễu Huyền Mậu cảm động, mũi có cảm giác cay cay, giọng nói run rẩy, khom người nói:

- Vi thần tạ ơn Điện hạ!

Trong số tất cả con rể, người được Lý Uyên tín nhiệm nhất chính là Sài Thiệu. Không chỉ vì Sài Thiệu là người đi theo y lâu nhất, còn rất trung thành và tận tâm với Lý Uyên. Hơn nữa, trong quá trình Lý Uyên khởi binh, Sài Thiệu và vợ của y là Bình Dương Chiêu Công chúa đã lập được rất nhiều công lao hiển hách.