- Đương nhiên là ta sẽ đem nguyện vọng mãnh liệt của Tô Tướng quốc là muốn Sở Vương đăng cơ truyền đạt lại với Điện hạ.
Tô Uy cười híp mắt, nói Đỗ Như Hối không quá am hiểu đạo lý đối nhân xử thế, lời ấy thật quá sai lầm!
Quân đội của Dương Nguyên Khánh đã kết thúc chiến dịch Trung Nguyên. Hắn bổ nhiệm Từ Thế Tích làm Tổng quản binh mã Huỳnh Toánh, thống lĩnh năm mươi ngàn quân lính trấn thủ quận Toánh Xuyên. Đồng thời bổ nhiệm Ngưu Tiến Đạt làm Đoàn luyện sứ Trung Nguyên, chiêu mộ ba mươi ngàn quân ở Trung Nguyên. Còn quân đội thì phân ra trú đóng ở Hà Đông, Hà Bắc. Dương Nguyên Khánh thống lĩnh ba mươi ngàn quân tinh nhuệ theo đường bộ trở về Thái Nguyên.
Mấy chục ngàn quân Đường bị bắt sống được tạm thời bố trí ở các đồn điền thuộc quận Hà Nội. Những quân nhân này đều là người Quan Trung và người Thục, Dương Nguyên Khánh dự tính dùng số hàng binh này đổi lấy lương thực của triều Đường để giải quyết vấn đề thiếu lương thực của triều Tùy.
Buổi tối hôm nay, đại quân của triều Tùy đã về đến quận Thái Nguyên, còn cách thành Thái Nguyên hơn ba mươi dặm thì đóng quân nghỉ ngơi ở bên cạnh bờ sông.
Ánh trăng tròn như cái khay bạc, chiếu ánh sáng trong suốt xuống cả vùng đất. Binh lính quân Tùy cũng thả xuống nước mấy nghìn âm đăng, ký thác niềm thương nhớ với các tướng sĩ tử trận.
Dương Nguyên Khánh đứng trên bờ, yên lặng nhìn về phía một chiếc thủy liên đăng khổng lồ chứa đựng ước nguyện các tướng sĩ tử trận có thể yên nghỉ, sau đó nhận lấy cây đuốc, châm vào khay dầu hỏa trong thủy liên đăng. Ngọn lửa bốc lên, mấy tên lính dùng sức đẩy thủy liên đăng ra giữa dòng sông. Thủy liên đăng theo sóng nước phập phồng, dần dần trôi theo dòng nước.
Lúc này, một gã kỵ binh từ trong đại doanh chạy vội tới, từ xa đã cao giọng hô:
- Tổng quản!
- Chuyện gì?
Dương Nguyên Khánh tiến lên hỏi.
- Đỗ Tướng quốc tới, đang chờ Tổng quản trong lều lớn.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, bước nhanh tới bên cạnh chiến mã, xoay người lên ngựa, thúc giục chiến mã. Mấy trăm thân vệ lập tức theo hắn chạy về đại doanh.
Trong lều lớn trung quân, Đỗ Như Hối và Lý Tĩnh đang đứng trước sa bàn, thưởng thức thành quả của lần đại chiến Trung Nguyên này.
Tay Lý Tĩnh cầm cây gỗ chỉ về phía nam nói:
- Lần chiến dịch Trung Nguyên này, ngoại trừ ba quận Nam Dương, Tích Dương và Nhữ Nam ra, các quận còn lại của Trung Nguyên đều bị chúng ta thu thập. Hơn nữa, ở quận Lương, quân Ngụy của Lý Mật cũng đang từng bước rút lui. Ngày quân Ngụy hoàn toàn rút khỏi, quận Lương cũng sẽ nhập vào bản đồ Đại Tùy chúng ta.
Đỗ Như Hối trầm tư một chút rồi hỏi:
- Vì sao không lấy quận Nam Dương và quận Tích Dương?
Lúc này, từ phía sau truyền đến tiếng cười của Dương Nguyên Khánh:
- Hai quận kia dùng để hòa hoãn, quân Đường không trú quân, chúng ta cũng không trú quân. Đây là thỏa hiệp giữa ta và Lý Hiếu Cung.
Đỗ Như Hối quay đầu lại, thấy Dương Nguyên Khánh từ ngoài trướng đi vào liền vội vã khom người thi lễ:
- Hạ quan Đỗ Như Hối tham kiến Sở Vương Điện hạ!
- Đỗ Tướng quốc giải quyết triều chính đã cực khổ rồi.
Dương Nguyên Khánh nở nụ cười, tiến lên phía trước cầm lấy cây gỗ chỉ về hướng hai quận Nam Dương và Tích Dương, tiếp tục giải thích:
- Hai quận này đều giống quận Hoằng Nông, đều bị Phục Ngưu Sơn vắt ngang qua, có nhiều vùng núi, thiếu thốn ruộng cày, nhân khẩu không nhiều, không có ý nghĩa lớn về mặt chiến lược. Ta cũng không nghĩ đến chuyện có đường biên giới trực tiếp giáp với quân Đường, vì thế ta và Lý Hiếu Cung đã đạt thành hiệp nghị.
Dừng một chút, Dương Nguyên Khánh nói tiếp:
- Đương nhiên, nếu như triều Đường không chịu thừa nhận hai quận hòa hoãn này, vậy thì quân Tùy chúng ta sẽ không chút do dự mà chiếm lấy chúng.
Đỗ Như Hối gật đầu:
- Ý của Điện hạ, ty chức đã hiểu, cũng là tạm thời không lấy mà thôi.
Dương Nguyên Khánh nở nụ cười:
- Cặp mắt Đỗ Tướng quốc quả nhiên rất tinh tường. Hiện tại triều đình rất khó gánh vác chiến dịch quy mô lớn. Ta dự định nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian, chờ đến khi thực lực triều đình dần sung túc, Trung Nguyên khôi phục sinh cơ, sẽ không còn lo lắng, xuất binh tiêu diệt Đậu Kiến Đức.
Dương Nguyên Khánh mời Đỗ Như Hối ngồi xuống, lệnh cho thân binh dâng trà. Lý Tĩnh biết hai người có việc quan trọng cần thương lượng bèn mượn cớ rút lui, trong lều lớn chỉ còn lại hai người Dương Nguyên Khánh và Đỗ Như Hối.
Lúc này, Đỗ Như Hối mới trầm ngâm một chút rồi nói:
- Đêm nay ty chức tới gặp Điện hạ là có một đại sự muốn thương lượng với Điện hạ.
Đỗ Như Hối nhìn chăm chú vào hai mắt Dương Nguyên Khánh, chậm rãi nói:
- Chiến dịch Trung Nguyên đã kết thúc, Điện hạ có nghĩ tới việc đăng cơ hay không?
Đột nhiên nói tới vấn đề này, Dương Nguyên Khánh chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Một lát sau, hắn hỏi lại một cách nhàn nhạt:
- Vì sao Đỗ Tướng quốc lại nghĩ đến chuyện này?
Đỗ Như Hối đột nhiên ý thức được mình hỏi có chút mạo muội, nói những chuyện này hẳn trước tiên phải rào trước đón sau, ví dụ như quyền lực biến hóa, quân dân một lòng, sau đó là văn võ cả triều rất kỳ vọng, cuối cùng mới chậm rãi chuyển đề tài câu chuyện sang vấn đề đăng cơ.
Một điểm gợi chuyện mình cũng không có, đột nhiên vào thẳng chủ đề, Điện hạ có thể đồng ý ngay mới là chuyện lạ. Đỗ Như Hối áy náy nói:
- Ty chức thật là, làm quan lâu như vậy lại không hiểu chuyện, một chút kiềm chế cũng không có. Ty chức có chút đường đột, mong Tổng quản thứ lỗi!
Dương Nguyên Khánh cười cười, đây cũng chỉ có Đỗ Như Hối, đổi lại người khác hỏi như vậy, hắn thực sự sẽ không cao hứng. Thân làm Tướng quốc, nói chuyện phải uyển chuyển kín đáo, đây là kỹ năng tối thiểu. Nếu chút kỹ năng ấy cũng không có thì còn làm Tướng quốc cái gì? so với quan thất phẩm thì khác gì nhau?
Tuy nhiên bản thân Đỗ Như Hối vẫn thường như vậy, nói rất thẳng. Làm việc với y đã mấy chục năm, cho tới bây giờ vẫn không chịu sửa cái tính này, chính hắn cũng từng nhắc nhở Đỗ Như Hối vài lần, nhưng dạy mãi không được, lâu dần cũng thành thói quen.
Dương Nguyên Khánh cũng không cho là đúng, cười nói:
- Bệnh cũ của ngươi ta biết, biết làm việc nhưng không biết nói chuyện. Nếu có ngày nào đó, ngươi đột nhiên có thể nói chuyện uyển chuyển, ta thật là không quen, đây có còn là Đỗ Tướng quốc sao?
Đỗ Như Hối nghe xong liền nở nụ cười không tốt lắm:
- Điện hạ thật biết nói đùa.
Dương Nguyên Khánh trực tiếp đưa câu chuyện đang vòng vo về chủ đề chính:
- Đỗ Tướng quốc, nếu như ta đoán không sai, chuyện này chắc là do Tô Tướng quốc nói ra đầu tiên phải không?
Đỗ Như Hối gật đầu:
- Điện hạ nói không sai. Tô Tướng quốc là người đầu tiên nói ra. Tối hôm qua, lão Tướng quốc đến tìm ty chức. Sáng sớm hôm nay, ty chức và Thôi Tướng quốc chụm đầu bàn bạc chuyện này, cả hai người thuộc hạ đều cho rằng đầu tiên cần phải biết được ý tứ của Điện hạ. Nếu quả thật Điện hạ có ý này, vậy thì cũng nên sớm tiến hành chuẩn bị, ví dụ như thực hiện một ít thao tác, ví dụ như thụy điềm, thiên ứng các loại (tạo ra các biểu tượng điềm lành, hợp mệnh trời). Còn nếu như Điện hạ không có ý này, tạm thời không nhắc đến việc này nữa.
Dương Nguyên Khánh chắp hai tay sau lưng, bước lên hai bước. Quả thật là hắn có nghĩ đến chuyện này. Hiện tại hắn là Nhiếp chính Vương của Đại Tùy, hoàn toàn nắm trong tay quyền lực tối cao của triều Tùy. Đối với hắn mà nói, đăng cơ hay không đăng cơ cũng chỉ là vấn đề danh phận mà thôi. Hiện tại, Tùy Đế cũng chỉ là Hoàng đế trên danh nghĩa mà thôi.
Hiện tại địa vị của Dương Nguyên Khánh hắn không khác gì địa vị của Tào Tháo, nhưng Tùy và Hán không giống nhau. Triều Tùy không chiếm được nhân tâm mạnh mẽ như triều Hán. Tào Tháo có kiêng kỵ, mà Dương Nguyên Khánh hắn lại không bị kìm chế nhiều lắm. Nếu như hắn muốn đăng cơ cũng không có trở ngại gì.
Tuy nhiên Dương Nguyên Khánh cho rằng thời cơ vẫn chưa chín muồi, vẫn còn chưa có được cảm giác nước chảy thành sông. Hiện tại mà đăng cơ, còn có chút miễn cưỡng.
Về phương diện khác, hắn không có khả năng buông lỏng quân quyền. Hiện tại, các thế lực nhà Tùy vẫn còn rất nhiều, người nắm quân quyền rất dễ sinh ra dị tâm, Lưu Hắc Thát và Tống Kim Cương chính là ví dụ tốt nhất.
Điểm này thì Lý Uyên cũng hiểu được, vì thế mà các thế lực lớn nắm giữ quân quyền của triều Đường đều là tôn thất Lý thị, thậm chí đối với tôn thất y cũng tỏ ra lo lắng. Từ cuộc chiến Trung Nguyên này có thể thấy được, về mặt chiến lược, Lý Uyên vẫn khống chế quân đôi như cũ.
Mặc dù loại chiến lược không chế này dẫn đến thất bại của chiến dịch Trung Nguyên, nhưng thủ đoạn của Lý Uyên không sai. Nếu như y ngự giá thân chinh, đại chiến Trung Nguyên nhất định sẽ không gặp phải thảm bại như vậy.
Nhiều lần suy nghĩ, kết quả chỉ có một, hiện tại hắn còn đang ở thời kỳ gây dựng sự nghiệp, còn lâu mới đến lúc nói chuyện đăng cơ đế vị.
Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh đem câu chuyện chuyển sang đề tài khác:
- Hiếm khi nào Đỗ Tướng quốc chủ động đêm hôm đến đây, chúng ta nói chuyện về vấn đề lương thực đi!
Đỗ Như Hối nhẹ nhàng thở dài. Y thở dài vì Sở Vương nói chuyện uyển chuyển sâu xa hơn y không biết bao nhiêu lần. Sở Vương cái gì cũng không nói, chỉ thể hiện ra một cái phong thái, liền mang ý tứ của mình truyền đạt một cách chính xác ra ngoài.
Rõ ràng đăng cơ quan trọng hơn vấn đề lương thực nhưng hắn tình nguyện nói chuyện lương thực, nói cách khác, việc đăng cơ không nên nhắc lại nữa.
Đỗ Như Hối cũng không nhắc lại việc đăng cơ. Y lấy ra một bản tấu chương đưa cho Dương Nguyên Khánh:
- Đây là một ít tư liệu do hạ quan chỉnh lý sau khi xem qua một số tấu chương, cũng là ý nghĩ của hạ quan về vấn đề lương thực, mời Điện hạ xem qua.
Dương Nguyên Khánh nhận lấy tấu chương, chỉ thấy điều đầu tiên chính là “Đề cao việc quan phủ nắm giữ giá tiền lương thực, đem lương thực của các hộ nông cất giữ vào nông khố.”
Đỗ Như Hối giải thích:
- Điện hạ, mặc dù hôm nay lương thực hơi thiếu, nhưng có khong ít nông hộ có thừa lương. Chúng ta nghĩ cách thu lấy số lương thực này. Hạ quan cho rằng, để cho nông hộ cảm thấy có thể kiếm lời, tự nguyện bán cho quan phủ là biện pháp tốt nhất.
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Trên nguyên tắc ta đồng ý, quan trọng là làm thế nào. Chuyện này hãy để cho Hộ bộ viết một bản báo cáo chi tiết.
Lễ mừng tết Trung Nguyên dài ba ngày, mười bốn, mười lăm, mười sáu tháng bảy. Ngày đầu tiên, quan phủ cử hành một số hoạt động tế lễ, ngày mười lăm là ngày chính, dân gian thả đèn là chủ yếu. Ngày hôm nay, là ngày đi chợ đêm và ngắm hoa đăng. Ngày mười sáu chủ yếu là các chùa chiền và đạo quán cử hành pháp hội.
Đối với dân chúng bình thường mà nói, pháp hội ở chùa chiền và đạo quán đều giống nhau, đông đúc chưa từng có, gần như cả thành đều xuất động, các chùa chiền và đạo quán đều chật ních dân chúng tới tham gia pháp hội.
Nhưng tới buổi tối ngày mười sáu, cơ bản là trên đường cái không có người, bởi vì buổi tối ngày mười sau tháng bảy là lúc quỷ đói lấy lương, bày bồn vu lan trước cửa nhà, chính là để lúc này quỷ đói hưởng thụ.
Phố Bích Phượng ở phía bắc thành Thái Nguyên cũng đồng dạng vắng ngắt, một tầng mỏng sương đêm bao phủ đường phố. Trên đường cái không có một bóng người đi lại. Trước cửa từng nhà đều có đặt bồn vu lan, bên trong có các loại lương thực như gạo, lúa mì, đậu, kê để quỷ đói hưởng thụ.
Lúc này, một gã nam tử dắt ngựa đi qua đường cái, trong bóng đêm nhìn không rõ dáng dấp nhưng có thể thấy được là người từ xa đến, hai bên lưng ngựa treo một quấn thảm thật dày và hòm hành lý.
Y vừa đi vừa kiểm tra hai bên đường, hình như đang tìm kiếm một cái gì đó. Cuối cùng, y dừng bước trước cửa một phủ đệ.
Dưới ánh sáng lờ mờ của hai cái đèn lồng lớn, có thể thấy loáng thoáng phía trên bảng hiệu viết bốn chữ “Ngụy Bình Huyền Bá phủ”.
Đây là phủ đệ của một bá tước, chính là chỗ này. Nam tử buộc ngựa vào một chiếc cọc gỗ, sau đó bước nhanh lên phía bậc thềm, trước cửa cũng đặt vu lan bồn, bên trong có đầy đủ các loại lương thực.
Y dùng lực gõ cửa. Một lát sau, bên trong cửa truyền ra giọng nói nơm nớp lo sợ:
- Lương thực đều ở trong vu lan bồn, các ngươi lấy mà ăn.
Nam tử ngẩn ra, lập tức cảm thấy vừa buồn cười vừa bực mình:
- Ta không phải quỷ đói. Ta từ Trường An đến, tìm lão gia của ngươi.
Một lát sau, cửa mở ra một khe nhỏ, một khuôn mặt lo sợ hiện ra, chính là quản gia trong phủ. Y liếc mắt quan sát nam tử, đúng là không phải quỷ đói du đãng bèn vội vã mở cửa to ra một chút.
- Vào trong rồi nói sau!
Nam tử vừa bước vào bên trong liền hỏi:
- Lão gia nhà ngươi đâu?
- Trong phủ! Ngươi là...?
Quản gia thấy toàn thân người này mặc đồ đen, đội nón tre rộng vành, khuôn mặt bị che mất phân nửa, có chút thần bí, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Nam tử lấy ra một cái danh thiếp đưa cho quản gia:
- Đưa danh thiếp này cho lão gia nhà ngươi.
- Ngươi chờ một lát, ta sẽ trở lại ngay.
Quản gia đi rồi, nam tử bỗng kéo y lại:
- Có thể đưa ngựa của ta vào chuồng không?
Quản gia gật đầu, phân phó một gã hạ nhân dắt ngựa vào chuồng sau đó mới chạy vào trong phủ. Chỉ chốc lát sau quản gia đã trở lại, giọng nói hiện rõ sự cung kính:
- Mời khách quý theo ta, lão gia cho mời.
Hắc y nhân theo quản gia đi thẳng vào nhà trong.
Chủ nhân của tòa phủ đệ này chính là Thiếu giám Trương Lôi của triều Tùy. Trương Lôi tên thật là Độc Cô Lôi, chính là con cháu của Độc Cô thị, từng là thợ chế tạo cung nỏ của triều Tùy, được Độc Cô Chấn phái tới Phong Châu.
Bởi vì kỹ thuật chế tạo nỏ của y rất cao siêu nên được Dương Nguyên Khánh trọng dụng, từng bước thăng quan. Lúc thành công chế tạo ra trọng nỏ trang bị cho hậu quân, Trương Lôi được phong làm Ngụy Bình huyền bá. Hiện tai y giữ chức Thiếu giám, phụ trách giám sát quân khí, chủ quản việc chết tạo binh khí của Đại Tùy.
Trong thư phòng, Trương Lôi chắp tay sau lưng đi đi lại lại, trên bàn đặt một tấm danh thiếp, chính vì tấm danh thiếp này mà tâm trạng của y trở nên lo âu nên mới đứng lên đi lại.
Từ khi y rời khỏi Độc Cô phủ thì đã không còn liên hệ với Độc Cô gia. Ba năm đã qua, y đã dần quên đi sứ mệnh của mình. Vậy mà hôm nay, Độc Cô gia tộc lại tới tìm y.
- Lão gia, khách đã tới.
Giọng của quản gia từ ngoài cửa truyền vào.
- Mời vào!
Cửa mở ra, hắc y nam tử từ ngoài bước vào, quản gia tiện tay đóng cửa lại. Hắc y nam tử tháo mũ xuống, lộ ra gương mặt khoảng chừng ba mươi bốn mươi tuổi, măt vuông tai to, khí thế áp người. Y khẽ cười nói:
- Ngũ đệ còn nhớ ta không?
Trương Lôi lập tức nhận ra, y chính là thứ tôn Độc Cô Vĩ, cháu ruột Độc Cô Chỉnh. Trong Độc Cô gia tộc, Trương Lôi địa vị hèn mọn, đứng trước mặt Độc Cô Vĩ, cháu đích tôn của Độc Cô gia, cho tới bây giờ y không ngóc đầu lên được, Độc Cô Vĩ cũng sẽ không cho y sắc mặt hòa nhã như vậy.
Nhưng lúc này, nội tâm của hai người đều có biến hóa, quan trọng nhất chính là Trương Lôi đã độc lập, dựa vào tài năng của chính mình trở thành Thiếu giám giám sát quân khí Đại Tùy, trong lòng y cũng có đủ tự tin, dấu vết hèn mọn trong gia tộc đã trở thành quá khứ ảm đạm.
- Hóa ra là nhị ca, đã lâu không gặp, tạ lỗi!
Trương Lôi cũng chắp tay, thái độ ôn hòa, rất thong thả mời Độc Cô Vĩ ngồi xuống.
Độc Cô Vĩ thấy Trương Lôi không có vẻ vui mừng và kích động, hơn nữa y đối với mình cũng không có sự tôn trọng đầy đủ, trong lòng Độc Cô Vĩ cảm thấy có chút mất mát.
Y cười một tiếng rồi ngồi xuống, một ả nha hoàn tiến đến dâng trà. Trương Lôi phẩy phẩy tay, a hoàn lập tức đi ra ngoài.
- Nhị ca tìm ta có chuyện gì chăng?
- Ai! Một là vì chuyện của Hoài Ân thúc, hai là có chút chuyện gia tộc.
Lời còn chưa dứt, Trương Lôi đã xua tay cắt ngang lời của Độc Cô Vĩ:
- Trước tiên ta xin nói lời tục tĩu, nếu là việc muốn ta phải bội Đại Tùy, thứ cho ta không thể nghe theo!
- Điều này..!
Vẻ mặt Độc Cô Vĩ có chút xấu hổ, trong lòng cũng có chút căm tức đứng lên. Y biết là mặt mũi của mình quá nhỏ, không thể ảnh hưởng đến Trương Lôi. Một lát sau, y lạnh lùng nói:
- Trường thúc đã đến Thái Nguyên, đang ở ngoài thành. Ngài muốn gặp ngươi một lần.
Trường thúc chính là Độc Cô Lương, là nhân vật đứng thứ hai trong Độc Cô gia tộc. Thân thể Trương Lôi hơi chấn động, y không nghĩ là Trưởng thúc cũng tới. Đây không phải là vấn đế y có muốn hay không, Trưởng thúc đã tới, y nhất định phải gặp.
Trương Lôi trầm nhâm chốc lát liền hỏi:
- Trưởng thúc bảo ta gặp người lúc nào?
Độc Cô Vĩ thấy Trương Lôi không còn dáng vẻ tự cao tự đại, trong lòng âm thầm đắc ý, nhận tiện nói:
- Hiện giờ cổng thành còn chưa đóng, nếu ngươi có thời gian, bây giờ đi với ta!
Trương Lôi làm sao mà không có thời gian? Y gật đầu:
- Được rồi! Bây giờ ta theo ngươi.
Thành Thái Nguyên buổi tối đúng giờ hợi đóng cửa thành, trước khi hết một hồi trống, Trương Lôi và Độc Cô Vĩ cưỡi ngựa chạy nhanh như bay ra phía cửa đông thành.
Phía đông bên ngoài thành Thái Nguyên không phải là vùng đất hoang, vẫn có những ngôi làng, đi ra xa hơn là cánh đồng rộng lớn.
Cách thành khoảng ba dặm về bên ngoài, có một ngôi làng gọi là làng Mạnh Trang, có khoảng hơn hai trăm hộ dân. Trương Lôi và Độc Cô Vĩ suốt dọc đường đều đi rất nhanh, chốc lát đã vào đến trong làng, trong tiếng chó sủa, bọn họ dừng lại trước một ngôi nhà lớn.
Lúc đó cánh cửa của ngôi nhà đã được mở ra, một người quản gia già gật đầu chào bọn họ, Trương Lôi nhận ra ông già đó chính là Lục quản gia của phủ Độc Cô. Y giật mình, thì ra tòa nhà lớn này chính là biệt trạch của phủ Độc Cô ở Thái Nguyên, vậy mà y không hề hay biết.
- Ngũ đệ xin chờ một lát, ta đi bẩm báo trưởng bá.
Vào cổng chính, Độc Cô Vĩ buông một câu nói rồi bước nhanh vào trong nhà. Trương Lôi chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong phòng khách, trong lòng y cảm thấy vô cùng bất an, y không biết lần này gia tộc tìm y có việc gì? Có lẽ là vì chuyện của Độc Cô Hoài Ân.
Trương Lôi cũng biết Độc Cô Hoài Ân bị quân Tùy bắt làm tù binh, Độc Cô Hoài Ân là gia chủ đời sau của gia tộc Độc Cô, việc y bị bắt làm tù binh khiến gia tộc Độc Cô vô cùng căng thẳng.
Nhưng việc mà Trương Lôi lo lắng là gia tộc Độc Cô muốn mượn tay y để làm tổn hại đến lợi ích của triều Tùy, đây chính là điều mà y không thể chấp nhận.
Trương Lôi xuất thân là con của thứ phòng tại Độc Cô gia, từ nhỏ đã không có địa vị gì trong gia tộc, lại còn bị chính phòng kỳ thị. Nhưng Dương Nguyên Khánh lại là người trọng dụng hiền tài, y không những được phong tước, mà còn được phong làm tứ phẩm Thiếu giám, điều này khiến y vô cùng xúc động, và cũng khiến y tràn đầy lòng trung thành với Dương Nguyên Khánh.