- Hừ! Lần trước ngươi thả địch, ta tha thứ cho ngươi. Không nghĩ tới ngươi không nghe giáo huấn, dám lần thứ hai thả địch.
Dương Nguyên Khánh vỗ mạnh xuống bàn:
- Ngươi thật lớn mật!
Da đầu của La Sĩ Tín tê đi. Y chậm rãi cúi đầu:
- Ty chức biết tội!
- Người đâu!
Dương Nguyên Khánh gầm lên một tiếng. Vài tên thân binh từ ngoài cửa đi vào, hắn chỉ tay vào La Sĩ Tín:
- Mang y đi ra ngoài, chém!
Đội thân binh đều ngây như phỗng. Trình Giảo Kim sợ đến suýt đái ra quần. Không ngờ y cáo trạng lại khiến La Sĩ Tín mất mạng, chân mềm nhũn, vội quỳ rạp xuống đất:
- Tổng quản, tha mạng… cho Sĩ Tín!
Nhóm thân binh cũng quỳ theo:
- Tổng quản, đây là La tướng quân ạ!
La Sĩ Tín cúi đầu, cả người run lên. Y đương nhiên biết sư huynh cũng không thực sự muốn giết mình. Mà những việc mình làm đã là sư huynh tức giận. Y không dám nói dối mà thấp giọng nói:
- Sư huynh, ta biết sai rồi.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng cực kỳ căm tức. Sáng sớm hắn nhận được báo cáo của Trình Giảo Kim. Ngày hôm qua Đậu Tuyến Nương trải qua trăm nghìn đau khổ đến tìm La Sĩ Tín. Không ngờ lại bị y lạnh lùng răn dạy một phen, khiến người ta tức giận bỏ đi. Lúc này, Dương Nguyên Khánh hận đến nỗi chỉ muốn đá y lăn quay.
- Tất cả đứng lên cho ta!
Trình Giảo Kim lúc này mới biết, tổng quản cũng không phải thật sự muốn giết La Sĩ Tín mà chỉ muốn hù dọa y. Trong lòng Trình Giảo Kim thầm mắng một tiếng, đứng lên cười bồi nói:
- Tổng quản, không bằng bảo La Sĩ Tín tìm người ta trở về.
Dương Nguyên Khánh hung hăng liếc y một cái nói:
- Cần ngươi lắm miệng à?
Trình Giảo Kim sợ đến run rẩy, không dám nói thêm câu nào. Lúc này, La Sĩ Tín cũng đứng lên, khoanh tay đứng ở một bên. Dương Nguyên Khánh lại nhìn y một cái. Thấy trong mắt y toàn là tơ máu. Phỏng chừng cả đêm hôm qua cũng không ngủ. Đúng là tự làm tự chịu.
Lửa giận trong lòng Dương Nguyên Khánh liền tiêu tan một ít, chậm rãi hỏi:
- Vì sao ngươi lại cự tuyệt cô ấy?
La Sĩ Tín cắn môi, thấp giọng nói:
- Nàng là cháu gái của Đậu Kiến Đức. Nếu ty chức có quan hệ với nàng, luôn cảm thấy có lỗi với các huynh đệ đã chết trận.
- Thật đúng là một vị tướng quân thanh cao bất phàm của Đại Tùy a.
Dương Nguyên Khánh giận quá hóa cười nói:
- Cứ như cách nghĩ của ngươi, Dương Sư Đạo nên thắt cổ rồi, anh cả của y là Thượng Thư triều Đường. Ta Dương Nguyên Khánh cũng nên nhảy sông tự vẫn, Dương Tuấn, Dương Vanh hai người còn đang ở Đông cung của triều Đường làm quan. Các huynh đệ chết trận cũng không cần La Sĩ Tín ngươi đi đánh giặc, ngươi tự mình đa tình cái gì?
Dương Nguyên Khánh liên tiếp mắng chửi khiến La Sĩ Tín không ngẩng đầu lên được. Dương Nguyên Khánh mắng xong lại hừ một tiếng:
- Uổng xưng cho ngươi là đại trượng phu. Kỳ thực lòng dạ ngươi lại hẹp hòi, tự cho là thanh cao mà thôi. Ngươi ngay cả một nữ nhân còn không tha thứ được, trong ngực ngươi có thể chứa được ai nữa?
La Sĩ Tín bị mắng đến mặt đỏ bừng. Y lại quỳ xuống một lần nữa. Dương Nguyên Khánh liếc Trình Giảo Kim một cái. Trình Giảo Kim nhất thời tỉnh ngộ, lập tức lôi kéo mấy người thân binh đi ra ngoài, đóng chặt cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Dương Nguyên Khánh và La Sĩ Tín hai. Dương Nguyên Khánh lấy một phần tình báo trong ngăn kéo ném cho y nói:
- Ngươi tự nhìn xem! Xem trong huyện Lịch Thành xảy ra chuyện gì?
La Sĩ Tín nhặt lên tình báo nhìn một chút, Dương Nguyên Khánh ở một bên lạnh lùng nói:
- Đậu Kiến Đức muốn làm thông gia với Lưu Hắc Thát. Kết quả là Tuyến Nương chạy mất. Lưu Hắc Thát dưới sự giận dữ liền trở mặt với Đậu Kiến Đức. Quan hệ của hai người trở nên ác liệt. Tuyến Nương đã không có chỗ để đi nên mới không ngại xa xôi vạn dặm đi tới tìm ngươi. Nhưng ngươi khiến người ta tức giận bỏ đi. Ngươi tự hỏi lòng mình, xem có xứng là nam tử hay hông?
Giờ La Sĩ Tín mới biết được Tuyến Nương đào hôn đến tìm mình. Trong lòng y cực kỳ hối hận, hận không thể tự sát tạ tội:
- Ty chức đi…tìm nàng trở về!
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:
- Như vậy mới đúng. Ta chỉ khuyên ngươi một câu, đại trượng phu phải biết co được dãn được. Ngươi đi đi!
La Sĩ Tín xoay người chậm rãi rời đi. Lúc này, Trình Giảo Kim mới đi đến:
- Tổng quản, còn có chuyện gì muốn phân phó cho ty chức không?
Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một chút nói:
- Ngươi cùng y đi tìm. Ta cho phép ngươi mang theo năm trăm quân sĩ hỗ trợ tìm kiếm. Ta phỏng chừng nhất thời Đậu Tuyến Nương vẫn chưa rời khỏi Thái Nguyên. Làm tốt chuyện này, ta sẽ có phần thưởng.
Trình Giảo Kim con ngươi xoay động, thi lễ nói:
- Ty chức cùng La Sĩ Tín tình như huynh đệ. Đây là vì tình mà làm, không dám đòi tổng quản ban thưởng.
- Nói không sai!
Dương Nguyên Khánh gật đầu khen ngợi. Tên Trình Giảo Kim này tuy rằng độc mồm độc miệng, lại tham tài háo sắc. Nhưng ở thời khắc mấu chốt, y lại biểu hiện không tệ. Lúc này, Dương Nguyên Khánh lại nghĩ tới một chuyện, liền hỏi:
- Vợ ngươi bao giờ sinh?
- Sắp rồi! Bà đỡ nói trong vòng mười ngày nữa. Bà đỡ cũng bảo rằng có một nửa là con trai. Tổng quản có thể đặt cho đứa con của ty chức một cái tên hay không vậy?
- Một nửa là con trai.
Dương Nguyên Khánh cười mỉm.
- Nếu sinh con gái thì sao?
- Con gái cũng là bảo bối. Nương tử nói nếu là con gái thì do Vương phi ban thưởng tên.
Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một chút, bèn nói nói:
- Đây là đứa con đầu của ngươi. Nếu là con trai thì gọi là Trình Nguyên Tự, tên mụ là Thiết Ngưu. Ngươi thấy thế nào?
Trình Giảo Kim đại hỉ. Tổng quản thưởng tên, tiền đồ của con mình về sau cũng có chỗ dựa, vội vàng thi lễ thật sâu:
- Đa tạ tổng quản ban thưởng tên. Thừa phúc của tổng quản, ty chức nhất định sẽ khiến nương tử sinh ra một Thiết Ngưu…
Trình Giảo Kim lui xuống. Trong phòng trở lại yên tĩnh. Dương Nguyên Khánh chắp tay đứng ở trước địa đồ. Hắn đang lo lắng hành động tiếp theo. Tuy rằng cây trồng vụ hè sắp tới, lúc này cũng không phải thời gian đại chiến. Nhưng hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, sớm thiết lập bố cục.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến thị vệ bẩm báo:
- Điện hạ, Tiêu Lang trung tới.
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Bảo y vào đi!
Cửa mở. Lễ Bộ lang trung Tiêu Tấn bước nhanh đến, khom người thi lễ:
- Tiêu Tấn tham kiến điện hạ!
Dương Nguyên Khánh mỉm cười:
- Đã quen công việc ở Lễ bộ chưa?
- Hồi bẩm điện hạ, hạ quan đã có thể thích ứng.
Dương Nguyên Khánh nở nụ cười:
- Ngươi thực sự muốn ở luôn ở Lễ bộ sao?
Mặt Tiêu Tấn đỏ lên. Y đương nhiên là không muốn làm ở Lễ Bộ. Chỉ là y làm sao có thể trả lời. Chẳng lẽ nói ở Lễ bộ không thích ứng sao?
- Hạ quan mặc kệ làm ở nơi nào, luôn muốn tận tâm tận lực, làm trọn bổn phận của quân thần.
Đây đương nhiên là một loại khách sáo kiểu quan trường. Dương Nguyên Khánh nghe như vậy cũng không có gì khó chịu. Rất nhiều lời khách sáo trong quan trường là cần thiết, giống như ngôn ngữ ngoại giao vậy. Mặc dù không có chút ý nghĩa nào trong đó, nhưng lại là một loại bôi trơn, giúp cho mâu thuẫn ít phát sinh.
Nhưng nếu coi lời khách sáo hay ngôn ngữ ngoại giao là lời thật, thì chỉ có thể nói người đó thực sự ấu trĩ, không rành đạo lý nắm quyền. Quyền lực vĩnh viễn là dùng con mắt để nhìn, dùng đầu óc để suy nghĩ, chứ không dùng lỗ tai để nghe.
Sở dĩ Tiêu Tấn đối với Lễ bộ có thỏa mãn hay không không phải là quyền của y, mà là nắm trong tay Dương Nguyên Khánh. Tương tự một Ký thất Tham quân bị điều đi làm Lễ bộ Lang trung, không có ai là thỏa mãn. Nhưng từ Ký thất Tham quân điều đi làm Lễ bộ Thượng Thư thì lại khác nhau.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh biết rõ, hắn sẽ không bạc đãi Tiêu Tấn. Chỉ là có một số việc muốn làm yên phận một chút, không thể quá đường hoàng. Dù sao đây cũng là triều đình, nhất cử nhất động của hắn đều bị người chú ý. Không thể làm gì thì làm, ngày hôm nay hạ chức Tiêu Tấn, ngày mai lại đề bạt y lên.
Nhóm tướng quốc hiểu rõ tình huống có thể không để ý. Nhưng phần lớn quan viên đều không biết, họ sẽ bất mãn, sẽ cho rằng Dương Nguyên Khánh xử sự bất công. Mà hắn thì không thể công bố chân tướng cho toàn thể mọi người.
Cái này cần một chút trí tuệ chính trị. Cần dùng thủ đoạn khéo đưa đẩy để xử lý chức vụ của Tiêu Tấn một cách thích đáng.
- Ừ! Ta dự định cho ngươi đi Giang Hoài một chuyến, thay ta làm một việc đại sự.
- Thỉnh điện hạ phân phó!
- Ngươi đi một chuyến đến chỗ Đỗ Phục Uy. Cần phải bảo y tiếp thu sắc phong của triều đình, cùng quân Tùy kết thành liên minh...
Trình Giảo Kim kích động mà đi ra cung Tấn Dương. Anh ta muốn chạy nhanh về nhà để nghe tiếng con đạp bên trong bụng của vợ, trong bụng đó rốt cuộc là một Thiết ngưu nữ hay là một Thiết ngưu.
Mới ra khỏi cung Tấn Dương, đã thấy La Sĩ Tín chờ anh ta ở cửa. Da đầu anh ta lại tê dại. Anh ta biết La Sĩ Tín muốn nhờ mình hỗ trợ. Thế nhưng ai biết Đậu Tuyến Nương chạy đi đâu mà tìm.
Bất đắc dĩ, Trình Giảo Kim chỉ phải uốn uốn éo éo tiến lên nói:
- Sĩ Tín lão đệ, ngươi còn không vội đi tìm, còn đứng đây làm gì?
La Sĩ Tín thở dài:
- Biển người mênh mông, bảo ta đi đâu mà tìm? Tứ ca, huynh giúp ta đưa ra một chủ ý nhé.
- Cái này…Đợi ta về trước làm chút việc, rồi lại giúp ngươi nghĩ biện pháp.