Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 764: Cao hơn một bậc (1+2)

Nhưng sau khi phát sinh sự kiện Đôn Hoàng, phụ hoàng bắt đầu có chút bất mãn đối với tình báo của gã, nhân cơ hội này Tần vương đưa ra một số tin tức tình báo quân sự và chính trị, chiếm được lòng tin của phụ hoàng, bởi vậy Đường Phong của Tần vương được thành lập.

Từ biểu hiện đó thấy, Đường Phong cùng Ngoại Giám Sát Đường, một người quản quân, một người quản chính trị, phân biệt rõ ràng, nhưng trên thực tế, hai bên đều quản một nhà, ranh giới không phân rõ ràng như vậy. Đường Phong chắc chắn sẽ thu thập tin tức chính vụ, Ngoại Giám Sát Đường của gã cũng sẽ thu thập tình báo quân sự, sớm muộn hai bên cũng sẽ phát sinh xung đột, kết quả cuối cùng chỉ còn một nhà. Đây là mục đích chủ yếu để Tần vương thành lập Đường Phong, hoàn toàn khống chế tình báo bên ngoài.

Mất đi tình báo, cũng là mất đi quyền lợi tham dự đại sự đối ngoại của đất nước. Nếu như thời kì thiên hạ thống nhất không quan trọng, như trong lúc tham dự tranh đoạt thiên hạ, không thể nghi ngờ đây chính là hòn đá tảng quan trọng để leo lên ngôi vị hoàng đế.

Lý Kiến Thành hiểu rõ, mất đi tiếng nói đối ngoại, ngôi vị Thái Tử của gã gặp nguy!

Nghĩ vậy, lúc này gã quyết đoán nói:

- Tướng quốc lập tức thông báo phân đường U Châu, ta cho bọn họ thời gian ba ngày, cần phải cung cấp cho ta một bản báo cáo chi tiết về quận Bình Nguyên.

Vừa mới dứt lời, ngoài điện truyền đến tiếng bẩm báo của thị vệ:

- Điện hạ, trong cung có chỉ, Thánh Thượng triệu điện hạ yết kiến!

Lý Kiến Thành ngẩn người, vội vã nhìn Lưu Văn Tĩnh nói:

- Phụ hoàng triệu kiến, ta phải đi gấp, Tướng quốc lập tức sắp xếp việc điều tra.

- Ty chức hiểu rõ.

Lý Kiến Thành dặn dò vài câu, lập tức thay y phục, ngồi trên xe kéo, vội vã đi tới điện Vũ Đức.

*****

Bên trong ngự thư phòng điện Vũ Đức, Lý Uyên ngồi trên giường nhỏ, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Ở trước mặt gã thả một tờ tình báo, khởi sự quận Bình Nguyên bị trấn áp nghiêm ngặt, bị giết hơn một nghìn người, đám người Khúc Lăng bị chém tận giết tuyệt, toàn bộ gia quyến cũng đều bị xử tử.

Lý Thế Dân bên cạnh nhẹ giọng nói:

- Phụ hoàng, tuy rằng lần này thất bại là do đích thân Dương Nguyên Khánh ra tay trấn áp, nhưng trên thực tế chính là bí mật bị tiết lộ, nhờ vả không đúng người. Phụ hoàng, Dương Nguyên Khánh dùng thủ đoạn tàn độc, máu tanh trấn áp khởi sự tại quận Bình Nguyên, đây thực sự là một loại cảnh cáo, giết một người răn trăm người, cho nên nhi thần dự kiến, không người Hà Bắc nào dám nảy sinh dị tâm nữa.

- Phịch!

Một tiếng, Lý Uyên vỗ vỗ bàn, y cũng không kiềm chế được tức giận trong lòng:

- Một chuyện nhỏ còn làm không xong, còn có thể làm được chuyện gì?

Lý Uyên kỳ vọng rất nhiều vào khởi nghĩa quận Bình Nguyên, nếu như có thể thành công, chắc chắn sẽ lại dẫn Hà Bắc tiếp tục nổi lên phong trào tạo phản. Trong lòng Lý Uyên rất rõ, Dương Nguyên Khánh đánh bại Hà Bắc, có người được lợi, tất nhiên sẽ có người không được lợi. Một ngày tất cả ngu dân theo tôn giáo tạo phản, những người bị tổn thất này tất nhiên gặp thời thế sẽ làm mưa làm gió, thậm chí Đậu Kiến Đức cũng sẽ phản công Hà Bắc.

Chỉ cần Hà Bắc loạn, Dương Nguyên Khánh sẽ bị Hà Bắc kéo chết, nhưng Dương Nguyên Khánh dùng thủ đoạn giết chóc đẫm máu chặt đứt nguồn gốc loạn Bình Nguyên, cũng làm kinh sợ những người làm tổn thất ngoài lợi ích của hắn, Lý Uyên cũng phải bội phúc sự quả quyết tàn nhẫn của Dương Nguyên Khánh, nói rõ đầu óc của Dương Nguyên Khánh cũng rất tỉnh táo.

Thất bại lần này làm cho Lý Uyên cảm thấy rất tức giận, vì sao mọi lần đều là kế hoạch tốt, nhưng người chấp hành lại thiếu năng lực như vậy? Hơn nữa việc này phải là Ngoại Giám Sát Đường đến báo cáo, bây giờ lại là Đường Phong kể lại tin tức.

Lúc này, thái giám ngoài cửa bẩm báo nói:

- Bệ hạ, Thái Tử điện hạ tới rồi.

- Tuyên hắn yết kiến!

Rất nhanh, Lý Kiến Thành vội vã đi đến, khom người thi lễ:

- Nhi thần tham kiến phụ hoàng.

Lý Kiến Thành thấy Nhị đệ Lý Thế Dân đã ở đó, trong lòng có chút bất an, gã miễn cưỡng cười nói:

- Nhị đệ, đã lâu không gặp rồi, thần sắc hình như vẫn tốt.

Lý Thế Dân khom người thi lễ:

- Đa tạ đại ca quan tâm, đại ca bận rộn việc chính vụ, nên chú ý nhiều đến thân thể.

Trước mặt phụ thân, hai huynh đệ luôn luôn quan tâm đến nhau, không có chút nào là không hòa thuận, nhưng lúc này Lý Uyên không có tâm tư để ý đến tình cảm của hai huynh đệ bọn họ.

Y lạnh lùng hỏi Lý Kiến Thành:

- Bên kia quận Bình Nguyên có tin tức gì không? Trẫm rất muốn biết tình hình Bình Nguyên gần đây như thế nào?

Trong lòng Lý Kiến Thành giật mình, lẽ nào Đường Phong của Nhị đệ đã có tin tức gì, gã không biết nên trả lời như thế nào, đành phải nói qua loa:

- Đánh giá hẳn là tin tức tình báo không tốt lắm, bây giờ còn chưa có tin chính xác, nhi thần đang rất nỗ lực, rất nhanh sẽ có tin tức truyền đến.

- Rất nhanh? Rất nhanh là bao lâu?

Lý Uyên không buông lỏng một chút nào, từng bước áp sát.

Lý Kiến Thành cúi đầu, hạ giọng nói:

- Lại qua bốn năm ngày nữa!

- Phịch!

Lý Uyên vỗ mạnh xuống bàn, cả giận nói:

- Còn muốn tiếp bốn năm ngày, ngươi nuôi những vật bỏ đi này làm gì?

Lý Uyên ném tin tình báo cho gã:

- Ngươi nhìn xem!

Lý Kiến Thành nhặt tin tình báo lên, khuôn mặt trở nên tái nhợt, không ngờ xảy ra vấn đề nghiêm trọng như thế, Lý Uyên không buông tha cho gã, cả giận nói:

- Ngươi giải thích với trẫm như thế nào?

Một lúc Lý Kiến Thành mới nói:

- Phụ hoàng, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, Khúc Lăng đã cố gắng hết sức, không ngờ rằng Dương Nguyên Khánh đúng lúc đã ở Hà Bắc. Hơn nữa Di Lặc giáo rất nhiều người tham gia khởi nghĩa, rất khó giữ được bí mật, khẳng định sẽ bị người tố giác, đúng lúc Dương Nguyên Khánh ở chỗ đó, chỉ có thể nói là trời cao không cho bọn họ thành sự.

Sắc mặt Lý Uyên hơi ôn hòa một chút, quả thực, đột nhiên Dương Nguyên Khánh xuất hiện, làm người ta không chuẩn bị kịp, không thể trách Thái Tử bất lực, nhưng Thái Tử cũng có vấn đề, Lý Uyên lại nói:

- Trẫm là nói Ngoại Giám Sát Đường của ngươi, vì sao đến giờ vẫn chưa có một chút tin tức gì?

Lý Kiến Thành im lặng không trả lời được, quả thực là y không nói được gì, mười ngày trôi qua, y lại không có chút tin tức rõ ràng nào của Ngoại Giám Sát Đường, trái lại Đường Phong của Lý Thế Dân lại nhận được tin tức trước.

Lý Kiến Thành lau một chút mồ hôi trên trán, hạ giọng nói:

- Chủ yếu là bởi vì quận Bình Nguyên là một địa phương nhỏ, Ngoại Giám Sát Đường không có cứ điểm ở chỗ đó, vẫn đều là Uông Thọ trực tiếp báo cáo, đột nhiên không có tin tức gì về hắn, mới làm cho tin tức bị cắt đứt.

Bên cạnh Lý Thế Dân mỉm cười:

- Thần đệ nghĩ ngược lại việc này không phải là vấn đề, Đường Phong cũng không thiết lập một điểm nào ở quận Bình Nguyên. Là do Thái Nguyên Đường Phong hăng hái chạy đi thám thính tin tức ở quận Bình Nguyên. Thần đệ nghĩ người chủ quản không để ý đến chuyện này, thật sự nếu ngày thứ ba không có một tin tức gì, thì nên thông báo cho Ngoại Giám Sát Đường ở U Châu hay Thái Nguyên. Có thể Lưu Tướng quốc quá bận bịu, không rảnh để bận tâm đến việc này, huynh trưởng nghĩ sao?

Lý Thế Dân hời hợt, lập tức đổ trách nhiệm lên đầu Lưu Văn Tĩnh. Sắc mặt Lý Uyên càng thêm âm trầm, chuyện này tất nhiên phải có người chịu gánh trách nhiệm, Khúc Lăng chính là do Lưu Văn Tĩnh đề cử, hiện tại Ngoại Giám Sát Đường do Lưu Văn Tĩnh phụ trách, y không chịu gánh trách nhiệm, thì người nào sẽ chịu trách nhiệm?

Lý Uyên lạnh lùng nói:

- Bắt đầu từ bây giờ, cắt chức Trưởng Sử Ngoại Giám Sát Đường của Lưu Văn Tĩnh, bên trong Ngoại Giám Sát Đường tạm dừng tất cả hoạt đông, do Đường Phong tạm thay mặt.

Lý Uyên lại nhìn Lý Thế Dân nói:

- Về thất bại quận Bình Nguyên, trẫm cần một bản báo cáo chi tiết, trẫm muốn bảy ngày sau, bản báo cáo đó hiện ra trên bàn.

Lý Thế Dân vui mừng, đình chỉ hoạt động Ngoại Giám Sát Đường, chính là điềm báo trước giải tán, rốt cục lần này tranh đoạt y chiếm thế thượng phong, đạt được thắng lợi ban đầu, y cúi người thi lễ:

- Nhi thần tuân chỉ!

Nhưng trong lòng Lý Kiến Thành lại vô cùng khổ tâm, chuyện gã lo lắng nhất cũng đã xảy ra.

*****

Lý Kiến Thành lui xuống, Lý Thế Dân cũng chưa đi, y còn có chuyện bẩm báo, Lý Uyên nhìn y một cái:

- Hoàng nhi còn có chuyện gì sao?

Lý Thế Dân khom người nói:

- Phụ hoàng, nhi thần có được tình báo từ Thái Nguyên, nguyên nhân bởi vì việc người trong gia tộc nên Ký Thất Tham Quân Tiêu Tấn của Dương Nguyên Khánh rất oán hận Dương Nguyên Khánh.

Lý Uyên ngẩn người:

- Chuyện này là vì cái gì?

- Nhi thần cũng hỏi qua việc buôn bán ở Trường An của gia tộc Tiêu thị. Hắn nói là Tiêu thị vốn là đại tộc một chi ở Đôn Hoàng, nhưng đã bị Lý Châu nắm giữ quân quyền Đôn Hoàng làm hại, tộc người bị giết, gia sản dòng họ bị cướp đi, bọn họ bị bắt buộc rời khỏi Đôn Hoàng. Về Lý Châu, nhi thần cũng điều tra qua, người này chính là tâm phúc của Dương Nguyên Khánh ở quận Đôn Hoàng. Tô Định Phương chiếm được quận Đôn Hoàng chính là nhờ có quan hệ trực tiếp với y (Lý Châu). Nên Tiêu Tấn bởi vì Lý Châu mà có oán hận đối với Dương Nguyên Khánh.

Lý Thế Dân nhân tiện nói đến chuyện tửu quán. Lý Uyên suy nghĩ trong chốc lát nói:

- Có thể Tiêu Tấn bởi vậy có chút bất mãn, nhưng không vì bất mãn như vậy mà cho rằng có thể lôi kéo. Ký Thất Tham Quân không phải là tầm thường. Giống như một người nắm giữ cơ mật, Dương Nguyên Khánh sẽ không bổ nhiệm tín nhiệm nhầm người, cho nên không thể khinh thường được. Tự mình có thể lôi kéo hắn, hoàng nhi có thể hiểu rõ ý tứ của ta không?

Lý Thế Dân lập tức nói:

- Nhi thần hiểu rõ, nhất định sẽ không chủ quan.

Lý Uyên gật đầu, lại nói:

- Trưởng Tôn Vô Kỵ thống lĩnh Đường Phong thật sự rất có khả năng. Báo cáo rất nhiều tin tức quan trọng kịp thời, như vụ án ám sát Sở Vương phi, chiến dịch Liêu Đông … làm cho trẫm đã hiểu được suy nghĩ của Dương Nguyên Khánh. Khẳng định hắn còn muốn đánh Cao Ly, nhưng không phải bây giờ. Việc này cũng nói rõ hắn rất kiêng kỵ đối với chúng ta. Có thể chúng ta còn có điểm rất bi quan, quân Tùy cũng không phải cường đại như trong tưởng tượng của chúng ta.

- Phụ hoàng, nhi thần cho rằng Sơn Đông sĩ tộc thượng văn, Quan Lũng quý tộc thượng võ. Tuy rằng quân Tùy mới vừa bắt đầu mạnh mẽ, đó là bởi vì Dương Nguyên Khánh có gốc gác ở Phong Châu, nhưng lãnh thổ quốc gia của hắn không ngừng mở rộng, thực lực Phong Châu cũng không ngừng bị chia nhỏ, tất nhiên sẽ làm cho thực lực tác chiến quân đội của hắn chậm lại. Ngược lại, quân Đường chúng ta có Quan Lũng quý tộc làm nội tình, thực lực đang tăng cường không ngừng. Quan trọng hơn là, triều Tùy thu được Hà Bắc thủng trăm nghìn lỗ, chúng ta lại có Kinh Tương giàu có và đông đúc. Thực lực triều Tùy của một nước là bị yếu đi, nhưng thực lực của một nước chúng ta lại tăng cường. Mình tăng đối phương tiêu hao, thực lực chúng ta sẽ từ từ vượt lên trước triều Tùy, cuối cùng đánh bại nó.

Lý Uyên vui vẻ vuốt râu cười nói:

- Hoàng nhi phân tích rất đúng, chiến tranh chính là chiến đấu về thực lực của một nước. Triều Tùy có được phương bắc rách nát, chúng ta có được phía nam giàu có và đông đúc, phần lớn sĩ tộc Sơn Đông ủng hộ triều Tùy không phải là hư danh, nhưng quý tộc Quan Lũng ủng hộ chúng ta thực lực rất mạnh mẽ. Trẫm tin tưởng, sau cùng người được thiên hạ, nhất định là chúng ta, mà không phải là triều Tùy.

- Phụ hoàng, nhi thần lo lắng bước tiếp theo đánh Lạc Dương, chẳng hay phụ hoàng nghĩ như thế nào?

Lý Uyên chớp mắt nói:

- Tại sao không tiêu diệt hoàn toàn Tiêu Tiển, ổn định Kinh Tương sau đó lo lắng đến Trung Nguyên?

Lý Thế Dân cười cười:

- Phụ hoàng, hiện tại thực lực còn sót lại của Tiêu Tiển đã vô hại ở Kinh tương, hắn chỉ có thể phát triển hướng đông, đánh bại Lâm Sĩ Hoằng. Nhi thần cho rằng, giữ lại Tiêu Tiển cùng nội chiến với Lâm Sĩ Hoằng, chờ hai hổ cắn nhau, chúng ta lại được thế ngư ông đắc lợi, như vậy, rõ ràng phía đông dễ như trở bàn tay.

Lý Uyên suy nghĩ trong chốc lát:

- Hoàng nhi nói cũng có lý, nhưng đánh Lạc Dương không phải chuyện đùa, việc này cần phải suy nghĩ cẩn trọng, đợi sau khi trẫm cùng Tướng quốc bàn bạc rồi ra quyết định, trẫm có chút mệt mỏi, hoàng nhi cáo lui đi!

- Vâng, nhi thần xin cáo lui.

Lý Thế Dân thi lễ, lui xuống, trong ngự thư phòng chỉ còn lại một mình Lý Uyên. Lý Uyên chắp tay sau lưng đứng ở trước cửa sổ. Nhìn thứ tử Thế Dân vội vã đi qua sân rộng điện Võ Đức, Lý Uyên nhớ tới trước đây không lâu Viên Thiên Cương một thuật sĩ nổi danh cho y xem qua hiện tượng thiên văn, nói cho y ngôi sao hoàng đế bất ổn, nảy sinh họa lớn ở trong nội cung, hiện tại việc này làm cho Lý Uyên cảm thấy bất an.

Y nghĩ đến chính là Thái Tử Kiến Thành, năm nay mình đã năm mươi hai tuổi, đang năm hưng thịnh, ít nhất y cũng muốn ngồi thêm hai mươi năm ngôi vị hoàng đế, khi đó Thái Tử đã hơn năm mươi tuổi, nó thực sự có thể chờ đợi được không?

Thật ra Lý Uyên cũng biết, Thái Tử nhân hậu hiếu thuận, không có dị tâm nhưng lại sợ thủ hạ cùng tâm phúc của nó, như là hàng ngũ Lưu Văn Tĩnh, có khuyên nó cướp ngôi hay không. Thái Tử luôn luôn suy nghĩ từ cái lỗ tai, nếu như thực sự Thái Tử nghe lời khuyên của bọn họ, phát động chính biến trong cung điện, cũng sẽ rất có khả năng này.

Lý Uyên không khỏi nghĩ tới thứ tử Thế Dân, nếu như có thể cho Thái Tử thêm một đối thủ, để cho anh em bọn họ đấu tranh, như vậy sẽ rất có hiệu quả chặn lại dã tâm của Thái Tử. Có kẻ địch, Thái Tử sẽ nghĩ đến làm sao để bảo vệ chức vị Thái Tử, mà sẽ không nghĩ đến ngôi vị hoàng đế.

Đương nhiên, cuối cùng Lý Uyên cũng sẽ để Thái Tử nối ngôi, chỉ là y không muốn để cho Thái Tử được đăng cơ thuận lợi. Chỉ có trải qua cố gắng để lấy được ngôi vị hoàng đế, Thái Tử mới có thể quý trọng hơn. Về phần thứ tử Thế Dân, Lý Uyên biết rằng, y có thể khống chế được dã tâm của Thế Dân.

*****

Lý Thế Dân thẳng từ trong hoàng cung về tới vương phủ, trở lại thư phòng của mình, lập tức y ra lệnh nói:

- Nhanh mời Vô Kỵ đến gặp ta!

Trong chốc lát, Trưởng Tôn Vô Kỵ vội vã mà đến, Trưởng Tôn Vô Kỵ hiện giờ giữ chức Trưởng Sử Tần vương phủ, có khả năng khôn khéo, là cánh tay rất đắc lực của Lý Thế Dân, rất được y tín nhiệm. Lý Thế Dân sáng lập công sở tình báo, bởi vì nha môn là Đường Phong lâu, toàn bộ công sở tình báo được xưng là Đường Phong, đó là do Trưởng Tôn Vô Kỵ toàn quyền phụ trách.

Trưởng Tôn Vô Kỵ đi vào thư phòng liền cười nói:

- Ta cảm giác điện hạ có tin tức tốt cho ta.

Lý Thế Dân cũng nở nụ cười:

- Cái mũi của ngươi rất thính nha! Ta vừa về phủ, lại có thể rõ ràng nghe thấy được.

Trưởng Tôn Vô Kỵ vui mừng tự đắc nói:

- Đương nhiên là vậy, ta đã là chủ quản Đường Phong lâu, tự nhiên tai mắt cũng không phải bình thường. Ta đoán Thánh Thượng giận cá chém thớt nổi giận vì sự chậm chạp của Ngoại Giám Sát Đường, gia tăng chức quyền chúng ta.

Lý Thế Dân gật đầu vui mừng:

- Ngươi đoán không sai, phụ hoàng đã miễn chức Trưởng Sử Ngoại Giám Sát Đường của Lưu Văn Tĩnh, đồng thời đem tạm dừng, để Đường Phong chúng ta quản lý quân sự và chính trị, đó là một tin tức tốt!

Hai người ngồi xuống, một tỳ nữ tiến đến dâng trà, rồi lại lui xuống, Lý Thế Dân nâng chén lên uống một ngụm trà nóng nói:

- Về việc Ký Thất Tham Quân của Dương Nguyên Khánh, ta đã bẩm báo phụ vương.

Tinh thần Trưởng Tôn Vô Kỵ rung lên, vội vã hỏi:

- Vậy thái độ của Thánh Thượng như thế nào?

- Phụ hoàng rất cẩn thận, người cho rằng chức vụ của Ký Thất Tham Quân không phải chuyện đùa, nhất định là Dương Nguyên Khánh rất tín nhiệm Tiêu Tấn, mới có thể bổ nhiệm hắn. Phụ hoàng cho rằng Tiêu Tấn sẽ không dễ dàng phản bội Dương Nguyên Khánh, dặn chúng ta cẩn thận, không nên ăn trộm gà không được còn bị ăn một nắm gạo.

Lý Thế Dân nhìn thoáng qua Trưởng Tôn Vô Kỵ, lại nói:

- Thật sự ta cho rằng phụ hoàng lo lắng cũng là có lý, Dương Nguyên Khánh khống chế thuộc hạ rất có thủ đoạn, chúng ta cần phải cẩn thận nếu không Tiêu Tấn ngược lại tố giác chúng ta. Lý Trọng Thủ là tướng tài đắc lực của ta, ta không hy vọng hắn thua bởi chuyện này.

Trưởng Tôn Vô Kỵ chần chừ một chút hỏi:

- Vậy ý tứ của điện hạ là buông tha Tiêu Tấn?

Lý Thế Dân chắp tay đứng ở trước cửa sổ suy nghĩ một lúc lâu, chậm rãi nói:

- Chỉ là phụ hoàng tạm dừng Ngoại Giám Sát Đường, cũng không có hủy bỏ triệt để, chỉ có một biện pháp, để phụ hoàng tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Đường Phong. Hơn nữa phụ hoàng không nói việc này là không thể làm, chỉ là dặn chúng ta cẩn thận. Vô Kỵ, ngươi suy nghĩ thật kỹ một chút, ta mong muốn ngươi dùng biện pháp thỏa đáng nhất để thu được thành công.

*****

Đường Phong lâu ở phía tây Tần vương phủ, vốn là một tòa lầu nhỏ ba tầng, bốn phía còn có hơn mười gian phòng ốc, vốn là một quần thể kiến trúc, căn bản là một bộ phận của Tần vương phủ, từ khi phân thành nha môn tình báo, lập tức đưa cách ly ra, lại mở ra một cánh cửa nhỏ, làm cho nó trở thành một nha môn độc lập.

Công sở tình báo cũng không có treo biển hành nghề, bình thường cửa nha môn đóng chặt, người bình thường cũng không biết đây là một cái gì, ngay cả quan viên bình thường cũng không biết.

Buổi chiều, hai gã binh sĩ dẫn theo một người đàn ông vội vã vào công sở tình báo. Người đàn ông đó chừng hơn bốn mươi tuổi, vóc người trung bình, hơi hơi có chút béo phì. Gã tên là Tiêu Viễn Tụng, là đầu lĩnh đội buôn Đôn Hoàng Tiêu Gia ở Trường An. Năm Đại Nghiệp thứ tư, người dẫn đường để Dương Nguyên Khánh dùng trí tuệ chiếm thành Y Ngô, đó chính là Tiêu Viễn Tụng này.

Lúc này Đôn Hoàng Tiêu Gia đã chuyển đến Tương Dương định cư, dần dần trở thành nhà giàu ở địa phương. Sau khi quân chiếm Tương Dương, Đường công cũng có chút chiếu cố đối với Đôn Hoàng Tiêu Gia, một con cháu Tiêu Gia còn ra nhậm chức Huyện thừa huyện Tương Dương.

Tiêu Viễn Tụng mở cửa hàng tại chợ Lợi Nhân, chuyên môn bán lá trà Kinh Tương, làm ăn thịnh vượng, giúp Tiêu Gia buôn bán rất lợi nhuận. Ngày hôm qua Tần vương phủ sai người tìm được gã, hỏi thăm chuyện đã xảy ra của Tiêu Gia tại Đôn Hoàng, gã không có giấu diếm, nói lại đầu đuôi mọi chuyện.

Ngày hôm nay lại bị thị vệ Tần vương phủ tìm được, nói có chuyện quan trọng muốn gặp gã. Trong lòng Tiêu Viễn Tụng thấp thỏm đi vào Đường Phong lâu, gã không biết Tần vương phủ tìm gã có việc gì? Gã càng không biết Đường Phong lâu là cái gì, gã cùng binh sĩ đi tới một gian nhà trước, đợi binh sĩ lớn tiếng bẩm báo:

- Khởi bẩm Trưởng Sử, người Tiêu Gia đã tới.

- Vào đi!

Một âm thanh ôn hòa ở trong phòng truyền ra, binh sĩ dẫn theo Tiêu Viễn Tụng đi vào gian phòng. Trong phòng chỉ có Trưởng Tôn Vô Kỵ, gã đang ngồi ở bàn phê duyệt tin tình báo một lần nữa, gã bảo Tiêu Viễn Tụng tiến đến, liền cười nói:

- Tiêu tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau.

Tiêu Viễn Tụng nhận thấy quan viên trẻ tuổi trước mắt, ngày hôm nay chính là gã tìm chính mình, không ngờ gã là Trưởng Sử. Tiêu Viện Tụng là thương nhân khôn khéo giàu kinh nghiệm, y biết tại Tần Vương phủ được xưng là Trưởng Sử có ý nghĩa gì?