Cô ta liền chuyển ánh mắt, đúng lúc nhìn thấy Dương Nguyên Khánh, mắt đột nhiên mở to ra. Trình Giảo Kim ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng của cô ta, đã nhếch mép, cúi đầu một cách khổ sở. Y nhớ lại thời thanh xuân tốt đẹp không gì sánh bằng đó! Bùi Thanh Tùng lại buột miệng hô lên:
- Chị U!
Nữ chủ nhân của quán rượu này chính là Bùi U. Dương Nguyên Khánh gần mười năm nay không gặp, nữ trưởng tôn của Bùi Củ. Bỗng nhiên gặp lại ở quán rượu, khiến Dương Nguyên Khánh vô cùng kinh ngạc, không chỉ là vì nơi bản xứ không ngờ tới gặp lại mà kinh ngạc, mà là vì sự thay đổi của cô ta mà kinh ngạc. Nữ trưởng tôn của Bùi gia, vậy mà đã biến thành một nữ thương nhân mạnh mẽ, hơn nữa sự thay đổi tướng mạo của cô ta.
Năm đó vẫn không cảm thấy cô xấu xí, nhưng hiện tại Dương Nguyên Khánh thở dài một tiếng trong lòng. Năm tháng đúng là con dao giết lợn, điều này quả nhiên không sai.
Dù sao Bùi U đã làm chủ nhân quán rượu nhiều năm. Đã thấy hiểu biết sâu rộng, cô lập tức phản ứng lại, Dương Nguyên Khánh là đang cải trang vi hành, người còn lại là em họ của cô Bùi Thanh Tùng, tất nhiên cô nhận ra, còn có một nam tử hán mặt đen cúi đầu, y là ai?
Bùi U chậm rãi đi lên trước, thi lễ với Dương Nguyên Khánh, cười nói:
- Quý nhân này, làm sao có thể tới huyện Thanh Hà?
Dương Nguyên Khánh cũng cười hỏi:
- Đường đường nữ trưởng tôn của Bùi gia, làm sao lại mở quầy bán rượu? Đã có Văn Quân, giống như đó vậy?
Bùi U hừm một tiếng:
- Đơn giản chỉ cần nói dễ hơn làm, người cho rằng nơi này là Phong Châu sao? Ở đây chỉ là quận Thanh Hà, hồ Cao Kê cách nơi này chỉ có 50 mét, là một trong những nơi cướp loạn dữ dội nhất của thiên hạ. Khi Phùng Hiếu Từ bị giết, người có biết đã chết bao nhiêu người không? Bị giết chết, chết đói, thời gian chiến loạn, có thể sống sót đúng là vô cùng may mắn rồi. Người cho rằng nữ nhân thiên hạ đều có thể được nuôi dưỡng yêu kiều quý phái giống vợ nhà anh sao. Tôi dựa vào đôi bàn tay của chính mình kiếm tiền nuôi sống người trong nhà, người dám cười nhạo tôi ư?
Dương Nguyên Khánh áy náy trong lòng, vội vã để ra một chỗ ngồi:
- Đại tỷ mời ngồi!
Bùi U trước đây luôn có chút đố kỵ vì Mẫn Thu được gả cho Dương Nguyên Khánh, nhưng đã qua nhiều năm, cô sớm không còn đố kị với Mẫn Thu và có tình cảm tốt với Dương Nguyên Khánh.
Cô nghe Dương Nguyên Khánh gọi cô đại tỷ, cảm thấy sĩ diện gấp bội lần, đây chính là Sở Vương à! Trên thực tế chính là hoàng đế của Đại Tùy, cô đã rót cho mình chén rượu, liền hỏi Dương Nguyên Khánh:
- Mẫn Thu thế nào?
- Nàng ấy vẫn khỏe! Đã sinh hai đứa con, một trai một gái.
Dương Nguyên Khánh cố gắng nói qua loa, không muốn kích động Bùi U, hắn vừa chuyển chủ đề, hỏi lại cô:
- Tỷ làm sao lại là chủ quán rượu ở đây vậy?
Bùi U đã nhìn chăm chăm Bùi Thanh Tùng:
- Cậu không nói gì sao?
Bùi Thanh Tùng cứng họng nói:
- Tôi cũng không biết chị U ở dây.
- Ai da!
Bùi U thở dài:
- Xem ra, việc xuất giá của ta là không có người nào quan tâm rồi.
Bùi U cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch, có chút thương cảm nói:
- Lúc năm Đại Nghiệp thứ năm ta đã được gả cho con cháu Thanh Hà Thôi thị, từ quê hương Văn Hỉ xuất giá, không chừng Mẫn Thu cũng không biết. Chồng của ta rất tốt, học thức uyên bác, hiền lành quan tâm chăm sóc. Năm thứ hai ta đã sinh một con gái, năm thứ ba đã sinh một con trai. Lúc đó, ta cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thiên hạ, đáng tiếc chồng ta là Thư sinh, tới lúc thiên hạ đại loạn, mới biết cái gì gọi là Thư sinh không có tác dụng gì.
Dương Nguyên Khánh rót cho cô một chén rượu:
- Anh ta bây giờ còn ở đây không?
Bùi U nhìn hắn chằm chằm:
- Người có ý gì, đương nhiên ông ta vẫn ở đây. Ôi! Người sợ chết đó, sợ mất mặt không dám kinh doanh quán rượu, gái già này đành phải xuất đầu lộ diện. Cả ngày mệt sống mệt chết, thì để kiếm ít tiền nuôi gia đình sống qua ngày.
- Thế nhưng chị gả cho Thanh Hà Thôi thị à!
Dương Nguyên Khánh không kìm chế được cảm xúc nói.
- Thanh Hà thôi thị có tác dụng gì đâu!
Bùi U oán hận mắng:
- Ai để gia tộc này cách hồ Cao Kê gần như thế, đao của Trương Kim Xưng cũng không nhận thấy danh môn thế gia gì. Cuộc chiến vừa mới bắt đầu một hai năm, Thôi gia khắp nơi bố tí lương thực, mua danh chuộc lợi. Tới sau cùng chính gia tộc mình cũng không còn hạt gạo nào, nhưng lại chết bởi sĩ diện, không dám xin viện trợ. Từ năm trước bắt đầu phân chia tài sản gia tộc, các huynh đệ tự kiếm kế sinh nhai. Chồng của ta là con trai trưởng, được phân quán rượu này. Ngoài trong bụng của ông ta có ít học vấn ra, cái gì cũng đều không biết, càng không để ý buôn bán kinh doanh. Ta đành phải đưa mặt ra chống đỡ. Ôi! Chống đỡ vất vả hai năm, nếu không phải là chiến tranh kết thúc, ta thật cũng chống đỡ không nổi rồi!
Dương Nguyên Khánh giờ mới hiểu rõ ngọn nguồn của phương diện này, xem ra thời kỳ chiến tranh, thế gia cũng giống như vậy, khó mà gặp được may mắn. Trong lòng của hắn có chút buồn phiền, liền hỏi cô:
- Tỷ có khó khăn vì sao không báo cho Mẫn Thu?
- Các người ở Phong Châu, tôi làm sao đi cầu viện. Hơn nữa, chồng của tôi là một người hiếu thắng, ông ta thà rằng chết đói, cũng không thể đi cầu cứu người khác. Nhưng nếu ông ta chết đói, thì ta liền dẫn con gái về nhà mẹ đẻ, ta mặc kệ thể diện của Thôi gia.
Bùi U cằn nhằn lải nhải một hồi, ánh mắt của cô ta vẫn liếc nhìn Trình Giảo Kim một cách rất kỳ quái. Cô đã sớm quên duyên phận một lần gặp mặt năm đó, thấy khuôn mặt đen của người đối diện than vãn. Dáng vẻ của gương mặt đau khổ không chịu đựng được, cặp lông mày thô của cô không vì lý do gì mà động đậy:
- Vị tướng quân mặt đen này, anh không thoải mái chỗ nào sao?
Dương Nguyên Khánh hiểu nỗi đau khổ của Trình Giảo Kim. Hắn nhớ tới Trình Giảo Kim đã từng rất thích Bùi U, nhưng thời gian đã trôi qua mười ba năm, y lại vẫn còn có thể giữ trong lòng ư?
Vừa nghĩ lại, Dương Nguyên Khánh liền hiểu rồi. Trình Giảo Kim cũng không phải là tình cũ khó quên, mà là thay đổi của Bùi U khiến y có điểm khó chấp nhận, nhưng y và Dương Nguyên Khánh chẳng phải là không giống nhau sao?
Nhưng, trong thời thế loạn lạc dựa vào hai tay Bùi U nuôi cả gia đình sống qua ngày, lại càng thêm người khác tôn trọng. Nghĩ tới đó, Dương Nguyên Khánh lấy ra một tấm danh thiếp của mình đưa cho cô ta:
- Có khó khăn gì thì đi tìm quan phủ địa phương, có tấm thiếp này của ta, bọn họ sẽ phục tùng. Ngoài ra, tỷ đi tuyển một người thủ quỹ. Dù sao tỷ cũng là chị vợ của ta, để mọi người biết chị vợ của Dương Nguyên Khánh ta cũng mở quầy bán rượu, tỷ biết dấu mặt mũi ta ở đâu?
Bùi U nghe mà nở nụ cười:
- Lấy tấm thiếp của người ra làm chiêu bài, như vậy kinh doanh của quán rượu ta sẽ càng tốt.
- Không được nói bừa.
Dương Nguyên Khánh có chút hờn giận trong lòng:
- Tỷ về nhà giúp chồng dạy con, nếu không các ngươi liền chuyển tới Thái Nguyên, Mẫn Thu tự nhiên sẽ giúp đỡ phía trong cho các ngươi. Nếu thực sự tỷ muốn mở quán rượu, thì tới Thái Nguyên mở, thì ngươi kinh doanh ngay phía sau màn, không nên lại xuất đầu lộ diện nữa.
Sắc mặt của Bùi U cũng trầm xuống, cực kỳ không vui vẻ nói:
- Ta không cần cầu cứu người, chuyện của ta cần người lo sao?
Cô hừ một tiếng, đứng người dậy đi lên tầng ba, lại quay đầu dặn dò tiểu nhị:
- Tiền trả của bọn họ thì miễn đi, coi như ta mời khách!
Cô “Cộc! Cộc! Cộc!” bước nhanh lên tầng, không hề để ý tới Dương Nguyên Khánh. Trong lòng Dương Nguyên Khánh quả thực có chút phiền muộn, lại đã uống mấy chén rượu sầu, đứng dậy nói:
- Chúng ta đi thôi!
Hắn chắp tay sau lưng đi xuống dưới tầng, hai gã thân binh và Bùi Thanh Tùng cũng đứng dậy đi rồi. Trình Giảo Kim lại vội vàng tới mức chân tay luống cuống, lấy nửa bầu rượu còn lại uống ừng ực ừng ực, lại đã gắp hai miếng thức ăn, đi được mấy bước, lại nghĩ tới cái gì, lấy ra một thỏi bạc năm mươi lượng, chỉ chỉ lên tầng ba, kín đáo đưa cho tiểu nhị:
- Cái này đưa cho chủ nhân nhà các ngươi, bảo với cô ta, đây là một chút tấm lòng của ta.
Y chạy vội đuổi theo Dương Nguyên Khánh. Bọn họ rời quán rượu, đi vào trong thành, Bùi U đứng ở bên cạnh cửa sổ trên tầng ba, nhìn chăm chú bóng dáng của Dương Nguyên Khánh. Cô cúi đầu thở dài một tiếng, cô không phải là không nghĩ tới cuộc sống như vậy, chỉ là người đang thời thế loạn, cô cũng không thể làm chủ được mình.
- Chủ nhân!
Tiểu nhị đi tới bên cạnh Bùi U, mang bạc đưa cho cô:
- Đây là tiền rượu bọn họ trả.
Mắt của Bùi U sáng lên, nhận lấy thỏi bạc ước chừng, nhiều đủ tới năm mươi lượng, cô nhất thời mở cờ trong bụng, không hổ là Sở Vương, ngay cả ăn cơm trưa cũng hào phóng vung tay như vậy.
- Ngươi biết người đàn ông vóc dáng cao đó là ai không?
Bùi U nói với tiểu nhị một cách đắc ý:
- Nói cho ngươi, hắn chính là Sở Vương, cũng là em rể của ta.
Tiểu nhị ngây người một lúc, miệng há rộng ra, một lát sau nói:
- Chủ nhân, bà đã có em rể quý nhân như vậy, chúng ta làm sao vẫn khổ như vậy?
- Nói vậy cũng đúng mà!
Bùi U nheo mắt mình, nói với tiểu nhị:
- Cái tên “Nhã trai” mày lão nương sớm đã không thích. Từ trong xương cốt bốc lên khí nghèo hèn, từ hôm nay trở đi, quán rượu của chúng ta đổi tên gọi quán rượu Dương Nguyên Khánh, vừa vang dội, vừa quyền thế.
- Tên này thật hay, nhưng…
Tiểu nhị có chút lo lắng:
- Nếu như chọc giận Sở Vương sẽ phải làm thế nào?
Bùi U đắc ý dương dương tự đắc nói:
- Ta chỉ mong hắn giận, tốt nhất ra lệnh chúng ta đổi tên. Cứ như vậy, danh tiếng quán rượu của chúng ta càng lan xa, buôn bán chỉ có thể càng tốt.
Tiểu nhị giơ ngón tay cái lên tán thành nói:
- Chủ nhân quả nhiên thông minh, việc này ta sẽ đi tìm người viết biểu ngữ.
Y xoay người rồi đi, Bùi U lại gọi y lại:
- Không cần đi tiêu uổng phí tiền đó, tên cửa hàng tự ta sẽ viết. Chiều nay ngươi tới cửa hàng nhỏ của Lý A Đa làm biển hiệu, y vẫn nợ chúng ta ba chuỗi tiền rượu, thì để y làm biển hiệu trả nợ, lại nhân tiện mua hai mươi bánh pháo về.
Bùi U lấy danh thiếp của Dương Nguyên Khánh ra, trên mặt có chữ ký tự viết tay của hắn, đúng lúc có thể lợi dụng chữ ký này làm biển hiệu. Hơn nữa chờ Dương Nguyên Khánh đi rồi, cô phải đi hỏi thăm quận Nha và huyện Nha, để quan phủ cũng kéo đến đây.
Bùi U mạnh mẽ quyết đoán, buổi chiều cùng ngày, trong một tiếng pháo nổ vang, tấm biển mới của quán rượu Dương Nguyên Khánh treo trên cửa lớn. Phần ghi tên chữ ở phía dưới tấm biển dĩ nhiên là Sở Vương Dương Nguyên Khánh, dẫn tới vô số thực khách cũ mới cổ động ăn mừng. Ngay tại buổi chiều hôm đó, lần đầu tiên quán rượu đã ngồi đầy khách.
Dương Nguyên Khánh đương nhiên không biết hắn đã trở thành cơ hội kinh doanh của Bùi U. Hắn vẫn đang lo lắng làm sao giúp đỡ Bùi U, vì thể diện của Mẫn Thu, hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Một lúc sau, bọn họ đã tới Thôi phủ, Thôi thị Thanh Hà cũng là một trong ngu họ thất vọng trong thiên hạ, con cháu xuất sắc môn hạ tầng tầng lớp lớp. Tướng quốc Thôi Quân Tố chính là nhân vật quan trọng của Thôi thị Thanh Hà. Nhà cũ của Thôi thị cũng vốn dĩ không nằm ở trong thành, mà là ở Thôi gia thôn, cách thành Thanh Hà mười dặm, bởi vì chiến loạn mà dời vào trong thành.
Trong các danh môn thế gia lớn của thiên hạ, Thanh Hà Thôi thị nhận xung kích lớn nhất từ loạn chiến Tùy mạt, đó là bởi vì, quận Thanh Hà luôn là trung tâm gió bão của một cuộc Tùy mạt loạn phỉ tạo phản. Hồ Cao Kê cách huyện Thanh Hà không quá mười cây. Trong chiến loạn duy trì liên tục mấy năm, con cháu Thanh Hà Thôi thị tử thương quá một nửa, cơ sở kinh tế bị phá hủy triệt để.
Để giữ gìn mạch nguồn của gia tộc, Thanh Hà Thôi thị chia làm ba, một bộ phận bị gia chủ Thôi Bá Túc đưa đi Lạc Dương, một bộ phận khác cùng Thôi Quân Tố đi Phong Châu, con cháu còn lại do tam đệ Thôi Bình Tố dẫn đầu ở lại huyện Thanh Hà.
Trong mạch ba nhánh của gia tộc Thôi thị, thảm hại nhất lại là một nhánh của Thôi bá Túc đã đi tới Lạc Dương, chịu đựng đủ nạn đói của Lạc Dương.
Mà nhánh ở lại quận Thanh Hà lại vì Thôi Bình Tố bệnh chết mà rơi vào chia rẽ, sự gian nan của cuộc sống khiến bọn họ phải bỏ xuống sự thanh cao của thế gia. Các con cháu phân chia gia sản, đều tự mưu sinh. Gia đình Bùi U liền được phân một quán rượu đã đóng cửa ngừng kinh doanh, lại khai trương lần nữa, bắt đầu dốc sức gian khổ gây dựng sự nghiệp.
Sau khi Vương Thế Sung phát động binh biến Lạc Dương, Thôi Bá Túc không bằng lòng dốc sức phục vụ Vương Thế Sung, dẫn đầu hai mươi mấy con cháu Thôi thị trở về quận Thanh Hà. Mà lúc này, là Đậu Kiến Đức nắm chính trị Hà Bắc, tương đối coi trọng dân sinh, kinh tế có khôi phục, lúc khó khăn nhất đã qua rồi.
Thôi Bá Túc trở về Thôi gia muốn phục hồi gia tộc, nhưng một chút phiền phức của gia tộc lại do vậy mà nảy sinh, bị phân chia tài sản ra làm thế nào? Nếu tập hợp lại từ đầu ắt sẽ dẫn tới sự phản đối mạnh mẽ của một bộ phận đóng giữ, nhưng nếu không tập hợp lại, Thôi gia sẽ chia năm sẻ bảy. Hơn nữa đối với thành viên thị tộc của một tốp ở Phong Châu và một tốp ở Lạc Dương cũng không công bằng. Bọn họ vốn dĩ cũng nên có một phần, nhưng khi phân chia tài sản, lại không suy nghĩ lợi ích của bọn họ.
Mặc dù Thôi Bá Túc lấy chiến loạn để kéo dài sự việc, nhưng cùng với chiến sự Hà Bắc được dẹp, kinh tế bắt đầu nhanh chóng khôi phục. Mâu thuẫn trong nội bộ của Thôi gia cũng bắt đầu đột nhiên xuất hiện.
Thôi Bá Túc đã 52 tuổi rồi, ông ta ở Lạc Dương rất không vừa ýbị một đảng phái của Lô Sở và đảng phái của Vương Thế Sung cùng lúc cướp quyền lực, chỉ có một chức quan hư vinh, không có một chút thực quyền. Quan trọng hơn là, khu vực cai quản của Lạc Dương nhỏ hẹp, Tể tướng còn không bằng Huyện lệnh, ở Lạc Dương ông ta thật sự là không có việc gì.
Quan hệ cá nhân của Thôi Bá Túc và Dương Nguyên Khánh vô cùng tốt, ông ta cũng có ý định đi nhờ cậy Dương Nguyên Khánh. Tiếc rằng em họ Thôi Quân Tố đã chiếm vị trí cao. Ông ta lại di thì khó có thể đạt được chức vụ cao, đành phải mang tâm tư lại trở về gia tộc, không ngờ sự việc của gia tộc càng thành phiền não.
Trong phòng, Thôi Bá Túc đang cùng mấy trưởng lão của gia tộc bàn bạc thỏa luận việc thu hồi tài sản gia tộc. Ông ta đã hạ quyết định, nhất định phải nhanh chóng giải quyết việc này, nếu không Thanh Hà Thôi thị sẽ bị triệt tiêu hoàn toàn.
Phương hướng lớn đã quyết định, hiện tại chỉ là vấn đề dùng phương pháp nào để thu hồi, để giảm thiểu tới mức cao nhất mâu thuẫn nội bộ gia tộc.
- Chủ nhân, ta đề nghị hay là nên suy nghĩ lợi ích của bọn họ một cách thích đáng, dù sao mấy năm như vậy, bọn họ cũng không dễ dàng, duy trì sản nghiệp tiến lên. Bọn họ đã nỗ lực vất vả cực nhọc rất lớn, không thể nói lấy đi là lấy đi như vậy. Như vậy sẽ dẫn tới sự phản đối kịch liệt của bọn họ. Ta nhận thấy nên đưa bọn họ một chút bồi thường hợp lý.
Một người trưởng lão của gia tộc khéo léo đề ra đề nghị của bản thân. Một người trưởng lão khác lại phẫn nộ nói:
- Bọn họ đã chiếm không sản nghiệp gia tộc mấy năm, không hỏi bọn họ thu phí chiếm giữ đã tốt rồi, lại còn bôi thường bọn họ. Điều này khiến cho con cháu khác của gia tộc cảm nghĩ như thế nào? Tuyệt đối không thể bôì thường cái gì.
- Ngươi đã đi Lạc Dương, đương nhiên cái gì cũng không biết. Quận Thanh Hà năm nay có bao nhiêu cửa hàng đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, ngươi cho rằng là bọn họ chiếm lợi ư? Phía Bắc thành có quán rượu Nhã Trai được một người vợ của Bùi thị Nhị lang đã cố gắng gượng được. Mỗi ngày đều phải bận rộn tới nửa đêm, trời chưa sáng đã phải mở cửa, để mua được thức ăn rẻ nhất. Cô là một người phụ nữ biết mang con đuổi theo xe ngựa bôn ba hơn mười cây. Nếu không phải cô gắng gượng được, quán rượu đó vẫn tồn tại ư? Ngươi cái gì cũng không biết, mở miệng thì là thu hồi lại, gia tộc từ trên xuống dưới ó thể đồng ý không?
- Ngươi nghĩ rằng chúng ta ở Lạc Dương thì dễ dàng sao? Đã chết đói bao nhiêu người, mọi người vẫn muốn ra khỏi thành đi đốn củi, tự mình làm ruộng trồng rau, càng không khổ cực bằng các ngươi sao?
- Được rồi! Các ngươi không cần tranh cãi nữa!
Thôi Bá Túc không chịu được mà cắt ngang cuộc tranh cãi của bọn họ:
- Thời kỳ chiến loạn, mọi người đều không dễ dàng, nhưng vấn đề tổng thể cần giải quyết, thì mọi người không thể nhường một bước ư? Thỏa hiệp giải quyết việc này, Thôi thị chúng ta mới có hy vọng phục hung, bằng không mọi người đều lo lắng lợi ích bản thân, vậy Thanh hà Thôi thị sẽ chấm hết.
Tất cả mọi người trong phòng đều không nói lên lời. Lúc này, ngoài cửa truyền tới một tốp tiếng bước chân chạy vội tới. Một con cháu Thôi thị cầm danh thiếp chạy vội vào, không kịp thở nói:
- Chủ nhân nhanh! Sở Vương Điện hạ tới rồi.
Thôi Bá Túc “hả” một tiếng đứng dậy, chỉ ngây người trong chốc lát, liền liên thanh nói:
- Mở cửa lớn nghênh tiếp!
Ở cửa lớn, đúng lúc Dương Nguyên Khánh gặp Thôi Kỷ con cháu Thôi thị hắn đã từng gặp qua. Năm thứ 7 Đại Nghiệp, Thôi Kỷ tới quý phủ nói cho hắn, Thanh Hà Thôi thị đã gặp chấn động cướp loạn.
Thôi Kỷ là con thứ của Thôi Bình, tuổi khoảng ba mươi, tướng mạo gầy gò mà nho nhã, là người xuất sắc đời thứ ba của Thanh hà Thôi thị. Năm thứ bảy Đại Nghiệp thi đỗ khoa cử, nhưng vì sinh bệnh không thể ra làm quan.
Y thấy Dương Nguyên Khánh dã thi lễ, lại chắp tay cười nói với Bùi Thanh Tùng:
- Nói ra, ta và Bùi Thanh Tùng vẫn còn chút quan hệ, vợ của ta Bùi thị là cháu gái của Văn Hỉ, nhưng hai năm này thời kỳ hỗn loạn này, lại phải để cô ấy xuất đàu lộ diện, mở quán rượu mưu sinh. Ôi! Mọi người đều không dễ dàng.
Cây nói đó vừa nói xong, Trình Giảo Kim lại đột nhiên tức giận, xông lên lấy một quyền đánh cho y ngã nhào trên mặt đất, chỉ vào y chửi ầm lên:
- Loại đàn ông nhút nhát như ngươi, dựa vào đàn bà nuôi sống, tính vào loại gì.
Dương Nguyên Khánh mới biết điều này, hóa ra Thôi Kỷ chính là chồng của Bùi U. Thấy y bị Trình Giảo Kim đánh một quyền ngã lộn dưới đất, Dương Nguyên Khánh không khỏi trừng trừng mắt nhìn Trình Giảo Kim, liền vội vàng lên trước nâng Thôi Kỷ dậy. Quyền đó đánh vào mũi của Thôi Kỷ, răng cửa đã rụng một cái, mũi cũng bị rách rồi, máu tươi chảy ròng ròng.
Thôi Kỷ đau tới mức không nói lên lời, nắm chặt mũi của mình, lại chỉ vào Trình Giảo Kim mắng úp úp mở mở:
- Ngươi, thật là thất phu vô lễ.
Đúng lúc đó, một hồi tiếng bước chân vang tới, Thôi Bá Túc dẫn theo mười mấy con cháu họ hàng Thôi gia đã nghênh đón ở cửa chính, lại thấy máu tươi trên mặt Thôi Kỷ, chỉ vào một người đàn ông to lớn mặt đen phẫn nộ mắng.