Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 738: Tấn công du quan

Một mạch đi vào trong lều lớn trung quân, các tướng lĩnh lần lượt lui xuống, trong lều chỉ còn lại bốn năm vị đại tướng, trong lều có bày một chiếc sa bàn, lúc đó, Tư Mã Hành quân Tào Thắng cầm thước gỗ chỉ vào Lâm Du Quan nói:

- Theo tình bào mới nhất của chúng ta, Lâm Du Quân tổng cộng có mười hai nghìn quân phòng thủ trong thành, quan ải hiểm trở, dễ thủ, khó tấn công, đây là miếng mồi khó nhai.

- Quân phòng thủ được trang bị như thế nào?

Dương nguyên Khánh hỏi.

La Sĩ Tín ở bên cạnh tiếp lời:

- Tướng phòng thủ tên là Trương Sĩ Hoành, nguyên là hãn tướng thủ hạ của Đậu Tử Cương Cách Khiêm, nay là đại tướng tâm phúc của Cao Khai Đạo, thống lĩnh mười lăm ngàn quân tinh nhuệ, mọi chuẩn bị đều giống như quân Tùy, được trang bị vũ khí từ La nghệ, hơn nữa ty chức nghe nói sau khi Cao Khai Đạo đầu hàng triều Tiên, Triều Tiên đã cấp cho họ ba mươi ngàn bộ vũ khí, với sự trang bị này, không thể khinh thường đội quân của Cao Khai Đạo.

Dương nguyên Khánh gật gật đầu nói với mọi người:

- Còn một tin tức cần nói với mọi người, lần này đánh Liêu Đông, rất có thể Triều Tiên cũng sẽ tham chiến, binh lực khoảng ba mươi đến năm mươi nghìn quân.

Dương nguyên Khánh chăm chú nhìn La Sĩ Tín xem phản ứng của y, La Sĩ Tín lại tỏ ra rất bình thản, y đã sớm dự tính được chuện này, không có gì bất thường. Dương Nguyên Khánh lại quay lại hỏi Ngưu Tiến Đạt:

- Ngưu tướng quân nghĩ thế nào?

Ngưu Tiến Đạt không nói nhiều nhưng những lời nói của y đều nói đúng, y nghĩ một lúc rồi nói:

- Ty chức nghĩ tổng quản đang đợi Triều triên xuất binh.

Dương Nguyên Khánh mỉm cười, tên Ngưu Tiến Đạt này có con mắt rất tinh tường, có thể nhìn thấu vấn đề, hắn bèn hướng ánh mắt về phía Trình Giảo Kim,

- Trình tướng quân nghĩ thế nào?

- Ty chức ư!

Trình Giảo Kim cười ha ha,

- Là một đại tướng, ty chức không có bất kỳ ý kiến gì, tổng quản bảo ty chức xuống biển lửa, ty chức tuyệt đối không lên núi đao, ty chức chỉ tuân theo quân lệnh không giống Ngưu tướng quân, lại còn có suy nghĩ riêng nữa.

Dương Nguyên Khánh thấy bản tính tính nịnh thần của y khó mà thay đổi bèn cười nói:

- Nếu ngươi đã nói vậy, vậy trọng trách tấn công Lâm Du Quan ta giao cho ngươi, ngươi sẽ tuân theo quân lệnh chứ!

Trình Giảo Kim há hốc miệng, nửa ngày vẫn nói không nên lời.

...

Lâm Du Quan là nơi biên ải cực kỳ hiểm yếu, miệng núi bóp chặt một nhánh núi Yên Sơn, dài khoảng ba dặm, thành trì được xây dựng cao lớn và kiên cố, phía trước thành ải, có một dòng Du Thủy rộng khoảng ba trượng, trở thành điểm phòng ngự đầu tiên của Lâm Du Quan.

Bờ nam của Du Thủy, mấy trăm tên binh sĩ và mấy chục đại tướng tháp tùng Dương Nguyên Khánh, đứng từ phía xa xa ngắm thế hũng vĩ của Lâm Du Quan, quan ải cao khoảng ba trượng, mỗi một lỗ châu mai đều có một binh sĩ đứng canh, tay cầm cung tên, trận đĩa sẵn sàng đón quân địch.

- Tổng quản, ty chức nghĩ để Trình Giảo Kim chịu trách nhiệm tấn công Quan thành e là không thích hợp.

La Sĩ Tín đứng bên cạnh nói nhỏ.

Dương Nguyên Khánh nhìn Trình Giảo Kim với vẻ mặt đang lo lắng cách đó không xa, nói:

- Ta biết để y tấn công quan ải các huynh đệ tử trận sẽ tăng gấp đôi.

- Vậy mà tổng quản còn để y lĩnh binh?

Dương Nguyên Khánh hừ một tiếng

- Ta thấy y rất hay nịnh nọt, nên mới gây thêm cho y chút áp lực, ngươi thấy không, đến giờ y vẫn không nói được câu nào, đây là cách tốt nhất để y ngậm miệng lại.

Cao Khai Đạo tự xưng là Yến Vương, quân đội của y được gọi là Yến quân, có khoảng một trăm nghìn quân, trong đó có ba mươi nghìn quân là do y thu nạp sau khi Cách Khiêm, từ năm Đại Nghiệp thứ bảy thì bắt đầu tạo phản, trải qua các loại chiến dịch trong vòng năm sáu năm, rất có năng lực chiến đấu, ba mươi nghìn quân này là đội quân trọng tâm tinh nhuệ nhất của y, được trang bị rất tốt và giỏi chiến đấu.

Mà trong số mười hai nghìn quân phòng ngự ở Lâm Du Quan, có mười nghìn quân là đội quân tinh nhuệ nhất của Cao Khai Đạo, do đại tướng Trương Sĩ Hoành chỉ huy.

Trương Sĩ Hoành là tướng cũ của Đậu Tử Cương, cũng là ái tướng tâm phúc của Cao Khai Đạo, khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người cao lớn, võ nghệ cao cường, vì y tạo phản, vợ và con y bị quan phủ triều Tùy giết sạch, vì thế từ đó y hận triều Tùy đến tận xương tủy. Đây cũng là nguyên nhân cơ bản khiến y kiên quyết không chịu đầu hàng triều Tùy.

Trương Sĩ Hoành đứng ở trên đầu thành chú y quan sát bờ nam của Du Thủy, y không biết Dương Nguyên Khánh nhưng biết La Sĩ Tín, y thấy La Sĩ Tín đang nói gì với tướng lĩnh đầu đội mũ kim khôi, y nhất thời cảm thấy căng thẳng.

Với thân phận của La Sĩ Tín mà còn phải khiêm nhường như vậy, vị danh tướng này ngoài Dương Nguyên Khánh ra thì còn ai vào đây nữa? Trương Sĩ Hoành cắn chặt răng, đáng tiếc là Dương Nguyên Khánh ở cách xa năm trăm bước, nếu không y đã một tên chết hắn.

Mặt khác, y cũng kinh hãi, bỗng dưng Dương Nguyên Khánh lại xuất hiện, điều này có nghĩa là gì Trương Sĩ Hoành biết rõ, điều này có nghĩa là chiến dịch Liêu Đông sắp bắt đầu rồi.

Họ đã giằng co hơn một tháng, vốn cho rằng vẫn phải tiếp tục giằng co, nhưng xem ra y đã đoán sai. Trương Sĩ Hoành nghi ngờ nhìn đội quân vây quanh Dương Nguyên Khánh ở nơi xa, y quay người ra lệnh:

- Truyền lệnh của ta, toàn quân chuẩn bị vào trận...

Lo lắng của Trương Sĩ Hoành không thừa, vào lúc hoàng hôn ngày hôm đó, trống trận quân Tùy vang lên tùng tùng, ba mươi nghìn quân Tùy dàn trận, đội ngũ chỉnh tề, đằng đằng sát khí, đội quân mang theo mười chiếc thang, năm nươi cái giá ném đá hạng nặng.

Phía trước là ba mươi máy ném đá, mỗi máy đều được kéo bởi mấy chục con bò, chậm rãi đi qua cầu phao. Chưa đầy nửa tiếng, ba mươi cỗ máy ném đá cỡ lớn đã được xếp thành chữ nhất ở bờ bắc Du Thủy.

Loại máy ném đá này có thể ném loại đá lớn nặng khoảng năm nươi cân, lực rất mạnh. Một viên là có thể phá hủy cột trụ của lầu thành, mỗi máy ném đá cần hai trăm binh sĩ phụ trợ, giống như ba mươi người khổng lồ đứng sừng sững dưới thành.

Đồng thời quân Tùy cũng mang đến quả cầu vải tẩm dầu cực lớn, có thể bắn ra quả cầu lửa cực lớn, mỗi quả nặng hai lăm cân, loại cầu vải tẩm dầu này chủ yếu dùng để tăng lực rung chấn, đốt đầu thành.

Lúc đó, một tên binh sĩ chạy nhanh về phía Ngưu Tiến Đạt, bẩm báo lớn:

- Ngưu Tướng quân, máy ném đá đã sẵn sàng!

Ngưu Tiến Đạt quay đầu nhìn về phía tây, mặt trời sắp lặn xuống biển trở nên rất đỏ, sắc đỏ tía trên bầu trời làm lộ ra không khí lạnh lẽo bi thương.

- Bắt đầu tấn công!

Ngưu Tiến Đạt hạ lệnh tấn công, y nhìn tường thành và Yến Sơn đã bị nhuộm thành màu tím, đôi mắt tràn đầy nghị lực.

'Tùng! Tùng! Tùng!'

Tiếng trống cực lớn, mỗi tiếng trống vang lên đều nện vào lòng các binh sĩ ở trên thành, khiến trái tim nguội lạnh của bọn họ run rẩy. Bọn họ tay cầm cung tên, lực lượng mong manh, ngơ ngác nhìn ba mươi cỗ máy ném đá khổng lồ ở dưới, trong lòng bọn họ đều ngập tràn nỗi sợ hãi.

Tiếng trống đã ngừng, không gian trở nên tĩnh mịch, trong chốc lát. Hàng chục bóng đen cực lớn bay lên bầu trời, tạo nên hàng chục vệt cong trên không trung, phát ra những tiếng rít thật chói tai.

A!

Trên đầu thành phát ra những tiếng kêu tuyệt vọng, ‘Rầm! Rầm!’ những tiếng nổ lớn không ngừng vang lên, trên đầu thành cát bụi bay cuốn lên, khói mịt mù, mặc dù toàn bộ thành Lâm Du Quan là được xây dựng bằng những tảng đá lớn, tường thành cao và kiên cố, nhưng dưới sự công phá của những phiến đá nặng những năm chục cân, khiến tường thành liên tục xuất hiện những nguy hiểm.

‘Rầm!’ một âm thanh cực lớn, một phiến đá cực lớn nện trúng lỗ châu mai bên cạnh Trương Sĩ Hoành, lỗ châu mai bị phá vỡ, đá vỡ bay loạn xạ, đá lớn vẫn chưa hết, bay ngang qua, mấy tên cận vệ ở đó bị đè nát máu bắn tung tóe.

Trương Sĩ Hoành bị hai gã binh sĩ đụng phải ngã xuống mặt đất, một viên đá vụn đâm trúng phần màng nhĩ của y, máu chảy không không cầm được, binh sĩ ở trên thành kinh hãi kêu gào, trận đầu tiên đã làm chết và bị thương hai hơn trăm người, thành lầu bị hai phiến đá lớn ném trúng cột chống, sụp đổ ầm ầm, mười mấy tên binh sĩ bị chôn vùi trong đống đổ nát.

Lượt thứ hai ngay sau đó lại lần nữa sử dụng đá lớn công kích, ba mươi phiến đá lớn nặng hơn năm mươi cân chuyển động trong không trung, có sức mạnh hủy diệt, phá tường thành, lại những tiếng công phá lớn mà nặng trĩu vang lên.

Tiếp theo đó là lần công kích thứ ba, thứ tư, một đoạn tường thành dường như không chịu nổi những đợt công kích liên tiếp của những phiến đá cực lớn đã xuất hiện những khe hở, mấy viên đá trên tường bị lung lay dường như sắp đổ.

Đúng lúc đó, lại một phiến đá kích thước lớn bay trên không trng đập trúng vào khe hở khiến tường thành như bị tách ra, trong chốc lát đã bị cắt ra hai trượng, tường thành được kè hai lượt, vô số bùn, đất cát, đổ xuống, tạo thành một sườn dốc.

Trương Sĩ Hoàng nhất thời rối trí mắt đỏ ngầu, hô lớn:

- Mau dùng bao cát chắn tường! Mau!

Hơn nghìn binh sĩ vác bao cát chặn lối vào, bất chấp tất cả đem bao đất cát ném vào chỗ hổng, muốn xây dựng lại một đoạn tường thành. Phía xa, quân Tùy vẫn án binh bất động, bọn họ đội ngũ chỉnh tề, quân dung lạnh lùng, lạnh lùng nhìn binh sĩ trên thành đang bận rộn, bọn họ không thèm để ý, xem ra thành trì này không thể chịu thêm một đợt công kích nữa.

Trên thành đã bắt đầu phản công rồi, họ không có máy ném đá, chỉ có nỏ sàn, khi nghìn bộ nỏ sàn bắn ra, một nghìn mũi tên bằng sắt bắn về phía những cỗ máy ném đá, trong âm thanh lao vùn vụt của hàng loạt mũi tên, có hàng chục binh sĩ bị trúng tên ngã xuống đất, hai cỗ máy ném đá bị bắn trúng dây đai đổ xuống rầm rầm.