- Đừng tưởng rằng bọn họ ngu, trong lòng bọn họ rõ ràng, giống như một cái gương, nhưng con cẩn thận không có sai, nói lại cho đặc sứ, thân thể ta không khỏe, không thể tiếp kiến hắn được.
- Con hiểu rõ.
Vương Huyền Ứng xoay người đi, Vương Thế Sung lại gọi gã lại:
- Vẫn còn, ta có thể cho người nhà bọn họ rời khỏi thành Lạc Khẩu, nhưng bọn họ đưa tài vật tới, ta nghĩ vẫn còn chưa đủ thành ý, ta cần hai trăm nghìn thạch lương thực.
Ngụy quận thành An Dương, đây đã từng là đô thành Bắc Ngụy, cũng là đại thành lớn nhất Hà Bắc. Mặc dù Đậu Kiến Đức cướp đoạt U Châu lấy toàn cảnh Hà Bắc, nhưng chỉ riêng hai tòa thành An Dương và Lê Dương không có cướp, thành Lê Dương là căn cứ của Lý Mật ở Hà Bắc, Đậu Kiến Đức cũng không có công phạt.
Mà thành An Dương là khối đất cuối cùng của Lạc Dương tại Hà Bắc thuộc triều Tùy, do Ngụy quận Thái Thú Dương Thiện Hội cùng Trưởng Sử Nghiêu Quân Tố thống lĩnh mười nghìn quân Tùy gác, đại quân Đậu Kiến Đức trải qua mấy chục lần công thành, thành trì đồ sộ vẫn không đổ, nhưng từ khi chiến dịch Hà Bắc kết thúc, sở hữu thành An Dương cũng trở thành vấn đề lớn.
Buổi chiều hôm nay, hơn một trăm quân Tùy bảo vệ Thái Thú Hà Gian quận mới vừa nhậm chức, bị điều đến Hà Bắc là Dương Huyền Tưởng đến dưới thành An Dương.
Sau một lúc lâu, cửa thành mở ra, Thái Thú Dương Thiện Hội đi ra. Dương Thiện Hội khoảng chừng năm mươi tuổi, vóc người cao gầy, khuôn mặt ngăm đen, ánh mắt lấp lánh có thần.
Dương Thiện Hội cũng là người trong họ Hoằng Nông Dương thị, cùng tộc với Dương Tố nhưng mà khác chi, y cùng lứa với Dương Huyền Tưởng. Y làm quan ở Hà Bắc, năm Đại Nghiệp thứ chín, người cùng tộc là Dương Huyền Cảm tạo phản, nhưng Dương Quảng cũng không bị liên lụy Hoằng Nông Dương thị.
Trái lại Dương Thiện Hội lại được trọng dụng, tiếp nhận chức vụ của Phùng Hiếu Từ làm Thông Thủ quận Thanh Hà, giúp đỡ Dương Nghĩa Thần giết chết Cao Sĩ Đạt đứng đầu loạn phỉ Hà Bắc, được Dương Quảng ngợi khen.
Sau khi Dương Nghĩa Thần bị gọi về triều đình, lần thứ hai Đậu Kiến Đức mang tất cả đến, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chỉ chiến đấu cùng Dương Thiện Hội, nhưng lại càng chiến càng bại, Dương Thiện Hội trở thành trụ cột vững vàng ở Hà Bắc chống lại Đậu Kiến Đức.
Đầu năm ngoái, bởi vì lương thực không đủ, Dương Thiện Hội bị ép lui về Ngụy quận, được phong làm Thái Thú Ngụy quận. Mấy tháng sau, Khuất Đột Thông đầu hàng Lý Uyên, phó tướng Nghiêu Quân Tố bại trận trốn về Ngụy quận, được Dương Đồng phong làm Trường Sử Ngụy quận, cùng với Dương Thiện Hội thủ vững Ngụy quận.
Lúc này Đậu Kiến Đức bị thảm bại tại huyện Nhạc Thọ, tin tức toàn bộ ba trăm nghìn đại quân Đậu Kiến Đức bị diệt sạch cũng đã truyền tới thành An Dương, làm cho quân dân thành An Dương hoan hô nhảy múa. Dương Thiện Hội cũng giống vậy vui mừng khôn xiết, nhưng cùng với niềm vui mừng cũng có một nỗi lo âu, thành An Dương đi con đường nào?
Dương Thiện Hội cười ha ha đi ra ngoài thành, chắp tay vái chào Dương Huyền Tưởng nói:
- Ta nghe nói ngươi ở quận Linh Võ, sao lại chạy đến Hà Bắc vậy?
- Vừa tới Hà Bắc, được bổ nhiệm làm Thái Thú Hà Gian quận, cho nên mới đến xem huynh trưởng như thế nào.
Đương nhiên Dương Thiện Hội biết dụng ý của Dương Huyền Tưởng đến thành An, y cũng không nói lộ ra, lập tức cười nói:
- Chúng ta cũng gần năm năm rồi không gặp nhau! Đến đúng lúc, theo ta vào thành rồi nói chuyện tiếp.
Y dẫn theo Dương Huyền Tưởng vào thành An Dương. Vốn kết cấu thành An Dương cùng với Trường An là giống nhau, cũng được phân ra thành các phố phường, ở giữa vốn là phố lớn Nghiệp Thành, vẫn đi tới phủ Thái Thú Ngụy quận, đi vào phủ Thái Thú, đi vào phòng quan ngồi xuống.
Dương Thiện Hội mời hắn một chén trà nóng, lúc này mới thở dài nói:
- Bị Đậu Kiến Đức vây công gần một năm, cuối cùng chiến tranh cũng kết thúc, trái lại trong lòng lại là một khoảng không vắng vẻ, không biết nên đi con đường nào?
Dương Huyền Tưởng chậm rãi uống một ngụm trà, lúc này mới không chút hoang mang nói:
- Nhị ca, có một số việc huynh nên đối mặt với sự thực, hiện tại Đậu Kiến Đức đã xong, Hà Bắc đã bị triều đình chiếm lĩnh, huynh nhất định phải tìm được lựa chọn, huynh không thể hàm hồ một lần nữa.
Dương Thiện Hội yên lặng gật đầu. Đương nhiên y biết Bắc Tùy không thể nhường cho y chiếm lĩnh lại An Dương, trừ phi tự mình đầu hàng, thế nhưng triều Tùy này không phải triều Tùy kia.
Y vẫn thở dài nói:
- Ta có lựa chọn gì sao?
- Có! Huynh có hai sự lựa chọn, thứ nhất đầu hàng triều đình, nhờ danh dự cùng lý lịch của nhị ca, huynh sẽ được sắp xếp một chức quan tốt. Nếu như huynh không chịu đầu hàng, vậy huynh lựa chọn cách thứ hai, quân đội để lại, nhị ca tự rời đi.
Dương Thiện Hồi cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên hỏi:
- Là Dương Nguyên Khánh bảo ngươi tới đây sao?
Dương Huyền Tưởng nghe thấy y nói thẳng tên Dương Nguyên Khánh, lông mày đột nhiên nhíu lại:
- Nhị ca rất ác cảm với Sở Vương sao?
- Thật sự không có ác cảm, chỉ là cách làm của hắn khiến cho ta có chút bất mãn.
Dương Thiện Hội cũng không giấu diếm, nói thẳng thắn:
- Là ta nói việc hắn rời khỏi Dương gia, đương nhiên, trước tiên là Dương gia không đúng, nhưng sau đó Dương gia đã nhận sai, Huyền Cảm còn tự mình tiếp nhận hắn về gia tộc, hắn lại không chịu. Aizz! Vậy có phần quá bạc tình.
Dương Huyền Tưởng lắc đầu, cười khổ nói:
- Nhị ca, chuyện này không đơn giản như người ta tưởng, sở dĩ hắn chậm chạp không trở về gia tộc, là do Thánh Thượng làm khó dễ, hắn cũng không còn cách nào!
- Thánh Thượng?
Dương Thiện Hội có chút không hiểu. Dù sao y không phải là cùng chi, chỉ là có nghe thấy một chút, chi tiết cụ thể y cũng không rõ ràng lắm, lập tức Dương Huyền Tưởng đem nguồn gốc mọi chuyện phát sinh năm đó nói cho y biết, cuối cùng thở dài nói:
- Năm đó hắn chỉ có năm tuổi, ta cũng có cảm giác người này không giống như bình thường, tương lai nhất định sẽ thành đạt, nhưng ta nằm mơ cũng không ngờ được, hắn là rồng trên trời cao rơi xuống Dương gia chúng ta, hắn sẽ là Đế vương đầu tiên của Dương gia chúng ta!
Dương Huyền Tưởng nghĩ đến sự long đong của Dương gia hơn mười năm trước, gã không khỏi nước mắt vui mừng, kích động đến mức giọng nói cũng run rẩy.
- Nhị ca, Bùi thị có thể trở thành quyền quý trong triều, Thôi thị, Vương thị, Lô thị, bọn họ đều giữ địa vị cao trong triều đình, vì sao Dương gia lại không có cơ hội, Nguyên Khánh là người Dương thị, chỉ nhìn việc hắn hậu táng cha của mình, lập tức biết hắn cũng không có quên gốc rễ, chỉ là Dương gia không có người. Ta nói thẳng thắn với nhị ca, ta chủ động yêu cầu đến thành An Dương, ta muốn khuyên bảo huynh chủ động quy hàng, ta muốn cho huynh thành thế lực đại diện ở triều đình cho Dương gia chúng ta.
Dương Thiện Hội suy nghĩ một lúc lâu, lập tức nhìn Dương Huyền Tưởng nói:
- Chuyện này để cho ta suy nghĩ một lúc, ta muốn bàn bạc một lúc với Nghiêu Trưởng Sử, hiền đệ đi xa đến đã mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đi!
Dương Huyền Tưởng đi theo một tỳ nữ xuống phía dưới nghỉ ngơi. Dương Thiện Hội chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, trong lòng y cũng đã bị thuyết phục. Y biết Dương Huyền Tưởng là chú ruột của Dương Nguyên Khánh, trái lại không được trọng dụng, rất khó tiến vào tầng lớp trung tâm, nếu như chính mình thì lại khác.
Y biết rõ tình hình trong triều Thái Nguyên, hiện tại nhìn thấy Bùi Củ, Tô Uy đã già, năm tướng quốc lại muốn tăng lên bảy vị, trên thực tế là đã có tên bốn người, có thể Dương Nguyên Khánh lo lắng cho một người trong gia tộc của mình làm Tể tướng hay không?
Tại Hoằng Nông Dương thị, hiện tại bàn về lý lịch công lao, chưa có người nào vượt được mình, có thể đúng như Dương Huyền Tưởng nói, chính mình sắp trở thành thế lực đại diện cho Hoằng Nông Dương thị trong triều đình, làm Dương Tố thứ hai.
Dương Thiện Hội làm quan thanh liêm, được người dân Hà Bắc rất kỳ vọng, trong triều đình rất được Dương Quảng và Dương Đồng kỳ vọng. Nếu như không phải bởi vì y nhiều lần đánh bại Đậu Kiến Đức, y cũng sẽ vào triều làm chức cao, cũng giống tất cả quan trong triều đình, y cũng muốn lo lắng cho tiền đồ của chính mình.
Lúc này, tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, Trưởng Sử Nghiêu Quân Tố đã đứng ở trước cửa:
- Dương sứ quân tìm ta sao?
Nghiêu Quân Tố cũng là một người cực kỳ cương trực, trung thành và tận tâm đối với triều Tùy. Trước khi Khuất Đột Thông đầu hàng triều Đường, còn chuyên môn tới khuyên gã, bị gã mắng cho một trận, nhưng gã không ở lại được quận Hà Đông nữa, lập tức trở về Ngụy quận quê hương của chính mình. Dương Đồng cảm kích trung nghĩa của gã, liền bổ nhiệm gã làm Trưởng Sử Ngụy quận.
Đúng là hai người Nghiêu Quân Tố cùng với Dương Thiện Hội phối hợp ăn ý, mới làm cho Đậu Kiến Đức đánh thành Dương mấy chục lần đều không được, nếu như Đậu Kiến Đức diệt vong, cũng đã tới thời điểm bọn họ chia tay rồi.
Nghiêu Quân Tố ngồi xuống, không có nói lời nào. Dương Thiện Hội cũng cho gã một chén trà nóng, liếc nhìn gã cười hỏi:
- Ngươi biết chưa?
Nghiêu Quân Tố gật đầu, gã đã biết được tin tức Dương Huyền Tưởng đến.
- Vậy ngươi nói thử xem, bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?
- Nếu như không về hàng Bắc Tùy, chúng ta không còn cách nào ở lại tại Ngụy quận, đúng không?
Nghiêu Quân Tố hỏi trước nói.
Dương Thiện Hội thở dài:
- Điều này là chắc chắn, nếu như chúng ta không đi, cũng không đầu hàng, quân đội sẽ đến, trừ phi chúng ta vẫn tiếp tục chống lại.