Đã một năm rưỡi trôi qua, Nguyên Khánh lúc này đã năm tuổi, lúc này là năm Khai Hoàng thứ mười bốn, năm mới vừa qua, không khí vẫn còn tràn ngập sự vui vẻ.
Nguyên Khánh và Nữu Nữu đã học hết “ Luận ngữ”, chuẩn bị bắt đầu học “ Mạnh tử”, hai đứa trẻ này đã học tới vài nghìn từ trong bụng rồi. Với kiến thức bây giờ trong đầu của chúng, toàn bộ những đứa trẻ trong gia tộc cũng không thể bằng được.
Sáng mùng bảy tháng giêng, Thẩm Thu Nương đi lên phố mua đồ ăn sáng, Nữu Nữu chạy đi tìm con gái của người quản lí bếp là thím hai Lưu ra sân chơi đá cầu, còn Nguyên Khánh một mình ở trong sân chẻ củi. Tháng này mới là đầy bốn tuổi, tuổi mụ là năm tuổi, nhưng trông cái đầu hắn phải tương đương với đứa trẻ bảy tám tuổi, bộ dạng vô cùng cường cường tráng.
Thật ra nhà họ không cần chẻ củi, căn bếp lớn của nhà họ Dương luôn có sẵn củi, nhưng Nguyên Khánh lại thích chẻ củi, đây là hắn đang luyện võ. Từ lúc một năm rưỡi trước đây, hắn đã bắt đầu học đao pháp tới nay, mỗi ngày đều phải dùng một chiếc đao cùn chặt năm trăm nhát, xung quanh mấy chục cái cây đều bị hắn tra tấn cho tới mức gần chết gốc hết rồi.
Tuy rằng hắn ta không học được Trúc Cơ nhưng luyện đao lại rất có hiệu quả, ra tay vô cùng nhanh, hơn nữa cánh tay nhỏ lại rất có lực, đánh nhau hung ác có tiếng, bọn trẻ cùng tuổi trong phủ Dương không ai là không sợ hắn ta.
Thẩm Thu Nương vẫn tưởng rằng hắn ta chỉ chơi một chút chứ không hề nghĩ rằng hắn ta đã kiên trì một năm rưỡi rồi, cũng không thể không khâm phục nghị lực của hắn. Mặc dù Thẩm Thu Nương có lòng chỉ bảo cho Nguyên Khánh nhưng võ công của cô không thích hợp cho con trai, hơn nữa cô nhìn ra Nguyên Khánh rất có khí phách, hắn ta hẳn là được sư phụ giỏi dạy dỗ.
Nguyên Khánh chặt củi rất có ý tứ, hắn ta thích đem mấy chục bó củi lớn xếp quây chính mình thành một cái vòng tròn lớn, giống như một đoàn kị binh đang bao vây lấy mình. Sau đó hắn hô to một tiếng giống như Triệu Vân tái thế vậy, một tay cầm đao, một tay cầm củi, chặt trái chặt phải, dũng mãnh không thể chặn được. Một lát sau toàn bộ cây củi đã bị chẻ làm đôi.
Sau đó vô cùng đắc ý thưởng thức thành quả của chính mình, những bó củi bị hắn đá lăn lốc, coi như các kỵ binh bị chặt nhưng vẫn chưa chết lại thêm một đao nữa.
Lúc hắn đi tìm cái chưa chết kia, chỉ nghe thấy tiếng khóc vang đến, Nữu Nữu khóc lóc chạy vào trong sân, bím đuôi sam bị tả tơi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn kia giống như bị đánh vậy, quả cầu cũng chỉ còn lại một chiếc lông chim.
- Nữu Nữu, có chuyện gì vậy, ai ăn hiếp muội à?
Nguyên Khánh vô cùng tức giận hỏi, Nữu Nữu giống như bị đánh một quyền, bên mắt trái còn có chút xanh thâm, khiến cho Nguyên Khánh vừa đau lòng vừa rất phẫn nộ.
Nữu Nữu thút thít khóc nói:
- Là béo tam lang bọn chúng đánh muộn, cướp quả cầu của muội. Bọn chúng có sáu người đánh lại một mình muội, muốn bắt muội làm áp trại phu nhân, còn mắng muội là con hoang không có cha.
Nguyên Khánh siết chặt nắm tay, ánh mắt lửa giận cháy hừng hực, béo tam lang kia chính là đứa nhỏ béo năm đó Dương Nguy, năm nay bảy tuổi, trông bộ dạng cũng cao lớn. Mẹ y là người đàn bà chanh chua, mắng chửi người rất hạ lưu, y cũng học được những điều đó.
- Muội đi rửa mặt đi, để huynh đi dạy dỗ bọn chúng.
Nguyên Khánh và Dương Nguy đêm 30 đã tranh đoạt tiền thưởng đã đánh nhau một trận, con cháu Dương gia căn bản không phải là đối thủ của hắn, bọn họ đánh không lại chính mình liền đến ức hiếp Nữu Nữu. Hơn nữa bọn chúng không ngờ rằng nhục mạ thím, chính là thể hiện sự dạy dỗ của cha mẹ chúng. Nguyên Khánh sớm đã coi Thẩm Thu Nương là mẹ, vì thế hắn tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho bất kì kẻ nào dám nhục mạ thím của hắn.
Nguyên Khánh chạy một mạch trên đường, hắn biết chỗ nào có thể tìm được bọn chúng, trong đình có một gốc cây hạnh, đã có khoảng hơn trăm tuổi, bốn phía dùng đá xanh rải thành một cái bồn hoa cao khoảng 3 phân, phạm vi một trượng, Dương Nguy liền chiếm chỗ làm địa bàn của chúng. Một mặt cắm cờ, trên viết “ Dương gia trại”, y tự phong mình là Bắc Uy Đại vương. Y có bộ dạng to béo, mới có năm sáu tuổi mà đám con cháu ở nhà họ Dương đều đi theo y làm tay sai, ở trong phủ y xưng vương xưng bá, chuyên môn ức hiếp con cái của đầy tớ và nô bộc trong nhà.
Nguyên Khánh sớm đã không vừa mắt với bọn chúng, chỉ có điều hắn không muốn gây chuyện, nhưng hôm nay tên khốn này dám bắt nạt Nữu Nữu, còn nhục mạ thím của hắn, không đấm cho bọn chúng thật nặng thì hắn quyết không bỏ qua.
Triều Tùy và đời sau bất đồng, võ phong thịnh hành, nhân dân dũng mãnh, là một thời đại chỉ phục cường nhân, những người chỉ biết chịu đựng thì vĩnh viễn bị người khác bắt nạt, hơn nữa ở Dương Tố quý phủ lại chỉ tin tưởng vào thực lực, Nguyên Khánh thân phận thấp kém, Dương gia từ trên xuống dưới đều xem thường hắn.
Nếu như lần này hắn nhẫn nhịn được, nhát gan yếu đuối, như vậy thì những đứa trẻ ức hiếp hắn sẽ được nước lấn tới, thậm chí cả con cái của những người quản gia cũng sẽ coi thường hắn, không có ai thương hắn, cũng không có người nói lý, nếu mình không phản kháng thì chính là xứng đáng.
Đây không phải là vấn đề gặp rắc rối mà là chuyện liên quan tới địa vị sinh tồn, cho dù sau chuyện này sẽ bị người lớn trách đánh nhưng đứa trẻ kia sẽ bị hắn đánh làm cho sợ hãi, về sau không dám ức hiếp hắn và Nữu Nữu, không dám nhục mạ thím hắn nữa.
Nguyên Khánh đã cảm nhận được sâu sắc cái đạo lí cá lớn nuốt cá bé ở đây, hắn muốn không bị người khác bắt nạt thì hắn cần phải tàn nhẫn hơn, hung hãn hơn, không có con đường thứ 2.
Hắn theo cửa bên nhảy vọt vào trong đình, liếc mắt một cái liền thấy Dương Nguy với mấy đứa trẻ, từng đứa một mặc áo gấm sáng sủa, đầu đội tiểu kim quan. Nguyên Khánh lại thân áo vải, phụ thân Dương Huyền Cảm đã quên hắn từ lâu rồi, mà ông nội Dương Tố cũng đã hai năm không gặp, cuộc sống của họ rất khó khăn, đều là thím mua quần áo cho hắn.
Năm sáu đứa trẻ cùng đứng trên bồn hoa, trong tay cầm đao gỗ, vẻ mặt hung ác, pha lẫn bộ dạng của thổ phỉ.
- Hắn đến rồi!
Một đứa nhìn thấy Nguyên Khánh, hô lên một tiếng, Dương Nguy nhảy xuống. Y so với Nguyên Khánh phải cao hơn một cái đầu, vừa béo vừa to, trong tay cầm một cái kiếm gỗ. Y dùng kiếm chỉ vào Nguyên Khánh:
- Đồ tiểu tử, quỳ xuống đất đầu hàng, ông nội sẽ tha cho ngươi một mạng!
Nguyên Khánh cười lạnh lùng một tiếng, đồ tiểu tử thối tha!
Hắn đi lên trước, sáu đứa trẻ con lập tức vây quanh hắn, Nguyên Khánh nhìn thấy xem ra bọn chúng chỉ là sáu bó củi khô. Nguyên Khánh rút ra ở bên hông một cây gậy dài, thừa lúc sáu người kia đang nghĩ cách cướp cái cây gậy, Nguyên Khánh liền chuyển động.
Động tác của Nguyên Khánh cực nhanh, lực khí lại lớn, trong nháy mắt đã đánh bay những binh khí trong tay bọn trẻ con kia, Nguyên Khánh dùng quyền cước đấm đá, giống như một con mãnh hổ, hung hãn vô cùng, ra tay không chút nể tình nào. Nếu đã đánh rồi, thì phải đánh cho bọn chúng hoàn toàn sợ hãi. Hắn đánh sáu đứa nhỏ tới mức khóc gọi cha gọi mẹ, lăn lộn đầy dưới đất, áo gấm bị xé nát. Thảm nhất là Dương Nguy, bị Nguyên Khánh một gậy đánh trúng vào trước trán, vỡ đầu chảy máu.
- Dừng tay!
Có người hô to một tiếng:
- Ngươi mau dừng tay lại!
Nguyên Khánh thấy có người tới can mới bèn chậm rãi dừng tay lại, vỗ vỗ tay, ném cây gậy đi. Chỉ nhìn thấy trong đình đi ra hai người, phía trước một người hổn hển chạy tới, Nguyên Khánh nhận ra đó là Phong Đức Di, là tâm phúc bên cạnh ông nội Dương Tố, hai mươi bốn hay hai mươi lăm tuổi, dáng người gầy gò, ánh mắt gian xảo, hiện rõ là người vô cùng tinh quái.
Người đi phía đằng sau, Nguyên Khánh chưa từng gặp qua, ước chừng phải năm mươi tuổi, dáng người rất cao to, người này làn da trắng nõn nà, cặp mắt dài nhỏ, ánh mắt thâm thúy mà sáng ngời, người này mặc một áo bào màu tím, đầu đội mũ sa đen, chân đi hài da đen. Mặc dù cách ăn mặc giống bộ dạng quan văn nhưng Nguyên Khánh bằng cảm giác biết được rằng người này cũng luyện võ, trên người có một một khí thế uy nghiêm không nói ra lời.
Người đàn ông trung niên từ xa đã nhìn thấy Nguyên Khánh phát ra uy lực, sáu đứa trẻ bị đánh ngã xuống đất lăn lộn khóc lóc, trong lòng có chút kinh dị sự hung hãn của Nguyên Khánh.
Phương Đức Di phụng lệnh dẫn quý khách tới thăm hỏi Dương Tố, đang trên đường đi khen ngợi Dương gia canh gác cẩn thận, nghiêm túc, huynh đệ hòa thuận, chị em dâu thân như tỷ muội, không nghĩ tới trung đình lại gặp một đám trẻ con đánh nhau, hơn nữa lại đánh rất thảm thương, không ngờ lại gặp cảnh máu me này khiến Phong Đức Di vô cùng mất mặt, ông vừa tức vừa giận, xông lên phía trước hô to dừng tay.
Ông đã từng gặp qua Nguyên Khánh, không khỏi giọng căm giận trách móc hắn:
- Sao lại là ngươi, tại sao lần nào ngươi cũng đi ăn hiếp người khác?
Nguyên Khánh thấy ông ta không hỏi cho rõ ràng mà đã đổ hết trách nhiệm lên đầu mình, liền hừ mạnh một tiếng:
- Quân tử không cầu công lý, có gì là không thể?
- Nói không sai!
Triều Tùy rất thích cường nhân, người đàn ông trung niên phía sau nhìn thấy một mình Nguyên Khánh có thể đánh được sáu người, trong ánh mắt lộ ra một vẻ tán thưởng, đi lên phía trước cười nói:
- Cháu là cháu của Dương tướng quốc à? Rất biết nói chuyện nhỉ!
Phong Đức Di lắc đầu nói.
- Cao tướng không biết, nó chính là con trai của Huyền Cảm, là đứa con vợ kế vô dụng nhất. Ngoại trừ việc đánh nhau lợi hại ra, những cái khác không đúng chút nào, hôm nay mới mùng bảy, nó đã bắt đầu gây chuyện.
Nguyên Khánh nghe thấy Phong Đức Di xưng với vị Cao tướng trẻ tuổi này, suy nghĩ của Nguyên Khánh lại thay đổi, người này không phải là Đệ nhất tướng quốc Cao Quýnh của triều Đại Tùy chứ!
Ở thời đại Tùy Văn Đế, Cao Quýnh được xếp vào vị quyền thần đứng thứ nhất, Dương Tố chỉ có đứng thứ 2. Nguyên Khánh lâu nay đã nghe qua đại danh, hắn lập tức nghĩ có thể ở trước mặt Cao Quýnh thể hiện một chút, nói không chừng lại có cơ hội cho chính mình.
Phong Đức Di thấy hắn đứng dậy một cách ngốc nghếch, có chút linh tính, không có vừa rồi còn khen Dương gia con cháu mỗi người đều rất thông minh, bây giờ gặp phải chuyện của mấy đứa trẻ con này, ông ta chỉ cảm thấy đau hết cả đầu.
- Ta nhất định bảo cha ngươi dạy dỗ quản lý ngươi cho tốt!
Nguyên Khánh liếc mắt nhìn ông ta, hắn sớm đã biết được Phong Đức Di này là kẻ hai mặt, gió chiều nào xoay chiều ấy, hơn nữa lại thích cáo trạng sau lưng. Hôm nay hắn giáo huấn đám tiểu tử này, không sợ bị phạt nhiều, nhiều lắm bị đánh một chút. Nhưng nếu như Phong Đức Di thêm mắm thêm muối, vấn đề sẽ trở nêm rất nghiêm trọng, Nguyên Khánh lo sợ Trịnh phu nhân sẽ xử phạt thím. Nguyên Khánh gặp được vị danh tướng Cao Quýnh này đối với mình cũng có chút tán thưởng, hắn đảo mắt, liền có biện pháp đối phó với Phương Đức Di.
Hắn tiến lên hướng chỗ Cao Quýnh cúi xuống thật thấp hành lễ.
- Tiểu tử ngang bướng, đã làm phiền nhã hứng của đại nhân, tiểu tử xin được đền tội với đại nhân!
Người trung tuổi đúng là đệ nhất tướng quốc Cao Quýnh của triều. Hôm nay là ngày mùng bảy tháng giêng, ông ta đến tìm Dương Tố thương lượng việc cải tạo xây dựng cung Nhân Thọ, vừa lúc gặp Nguyên Khánh và đám trẻ con đang đánh nhau. Cao Quýnh nhìn thấy Nguyên Khánh còn có chút hiểu biết lễ nghĩa, hơn nữa vóc dáng mặc dù cao nhưng mặt mày đúng là đứa trẻ, không khỏi tò mò bèn hỏi hắn:
- Cháu tên là gì, năm nay mấy tuổi?
- Khởi bẩm đại nhân, tiểu tử Dương Nguyên Khánh, năm nay năm tuổi!
- Năm tuổi!
Cao Quýnh lại ngạc nhiên, sáu đứa trẻ bị hắn đánh thương bộ dáng của phải bảy tám tuổi, hắn ta mới năm tuổi, đúng là một đứa trẻ dũng mãnh!
Cao Quýnh chỉ vào sáu đứa trẻ đã xếp thành một hàng, giơ ngón tay cái lên khen hắn bé.
- Cháu có sự di truyền của ông nội, rất lợi hại!
Nguyên Khánh cũng không thèm liếc nhìn sáu người kia, lãnh đạm nói:
- Nếu như là mấy kẻ ăn chơi trác táng còn đánh không lại, tương lai dùng cái cái gì để diệt Đột Quyết!
Những lời này không chỉ khiến cho Cao Quýnh phồng mà trợn mắt, đến cả Phong Đức Di cũng không kìm nổi sự khâm phục trong lòng. Ông ta luôn tự xưng là người khôn khéo, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, có thể cảm thấy chính mình so với đứa bé này vẫn có chút thấp kém.
Cao Quýnh cười ha hả.
- Tốt! Nói hay lắm!
Ông ta lại thở dài nói với Phong Đức Di.
- Hôm nay ta có thể thấy được gia phong của Dương tướng quốc, có ông như vậy ắt có cháu thế này, quả nhiên là không thể so sánh với người bình thường.
Phong Đức Di thấy Cao Quýnh khen Nguyên Khánh, lập tức ông ta phải hạ thấp chính mình, lập tức chuyển biến giọng điệu.
- Ha ha, đứa trẻ này mặc dù thân phận thấp hèn, nhưng cũng có điểm kỳ dị, Cao tướng, Dương tướng quốc chờ đã lâu, mời đi theo tôi!
Cao Quýnh lại nhìn Nguyên Khánh một cái thật kĩ càng, ghi nhớ dung mạo đứa bé, liền gật đầu đi theo Phong Đức Di xuyên qua trung đình, hướng đi tới thư phòng Dương Tố.
Cao Quýnh vừa đi, sáu đứa trẻ lập tức chỉ vào Nguyên Khánh khóc lóc thảm thiết rồi chửai bậy.
- Ngươi ăn hiếp bọn ta, bọn ta sẽ đi tố cáo ngươi!
Nguyên Khánh chậm rãi nhặt cây gậy lên, ánh mắt quét qua, cười lạnh lùng với bọn chúng, sáu đứa trẻ lập tức sợ tới mức rùng mình, té chạy.