Phía trước là một con đường, hai bên phân bố hơn mười tòa cái kho lớn. Những nhà kho này là do La Nghệ sửa chữa. Dương Nguyên Khánh chưa thấy qua, nhưng hắn phát hiện một hiện tượng thú vị. Bên trái nhà kho đều có đỉnh nhọn, mà nhà kho bên phải lại có đỉnh bằng. Không biết sao phải phân biệt vậy?
Lô Chiêu cười giới thiệu cho hắn:
- Điện hạ, toàn nhà kho trong thành này là do ty chức sửa chữa. Nửa bên trái là cất giữ lương thảo. Mà nửa bên phải là cất giữ quân tư. Xây như vậy để có thể dễ phân biệt.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, cách xây dựng này tốt hơn các nhà kho ở cung Tấn Dương. Nhà kho trong cung Tấn Dương toàn bộ chỉ làm cùng một loại, hơn nữa vật tư và lương thực lẫn lộn. Tuy nhiên, hắn phát hiện ku nhà kho trong thành này không có kênh đào. Như vậy việc vận chuyển có lẽ bất tiện.
- Vì sao nhà kho trong thương không mở một kênh đào?
Lô Chiêu thở dài nói:
- Vốn là định xây một cái kênh đào nối thẳng kênh Vĩnh Tế, cũng không phải phiền phức. Nhưng La tổng quản không đồng ý. Y nói kênh đào sẽ trở thành lỗ thủng phòng ngự U Châu.
- Nên xây một cái!
Dương Nguyên Khánh nói:
- Xây một cái kênh đào, sẽ dễ dàng cho việc vận chuyển vật tư. Giúp cho vật tư của Thái Nguyên có thể theo đường thủy đi vào thành U Châu.
- Nếu điện hạ đã phân phó, ty chức sẽ mau chóng an bài nhân lực. Điện hạ mời!
Bọn họ đi vào nhà kho lúa. Không gian trong nhà kho rất, trong nhà kho có thông gió nên khá khô ráo. Từng túi từng túi lương thực được sắp xếp chỉnh tề. Bằng trực giác, Dương Nguyên Khánh cảm thấy nhà kho này chí ít có ba mươi nghìn thạch lương thực. Hắn nhìn nước sơn trên một bao tải, có viết năm Đại Nghiệp thứ sáu, không khỏi sửng sốt, nói:
- Chỗ lương thực này đều là từ năm Đại Nghiệp thứ sáu à?
- Không! Không! Lương thực từ năm Đại Nghiệp thứ sáu làm sao còn có thể giữ được lâu như thế. Đây đều là lương thực từ năm Đại Nghiệp thứ mười. Là từ lần thứ ba đánh TrTiền từ nhà kho Lạc Khẩu vận chuyển đến. Trên túi viết năm Đại Nghiệp thứ sáu, trên thực tế đều không phải. Tuy nhiên chỗ lương thực này đã giữ được ba năm rồi, không ít bao đã mục nát, phải mau chóng xử lý.
Dương Nguyên Khánh đi dạo một vòng nhà kho, lại hỏi:
- Ta thấy báo cáo của Ôn Thái Thú, nói tồn lương của U Châu còn có hơn ba trăm nghìn thạch. Xác thực còn nhiều như vậy không?
Lô Chiêu cười gật đầu:
- Chuẩn xác mà nói, còn có ba trăm bốn mươi năm nghìn thạch. Nguyên bản có sáu trăm nghìn, nhưng hai năm nay đã tiêu hao gần nửa.
- Vậy còn lại bao nhiêu cuộn vải?
- Vải còn không ít, khoảng bảy trăm ngàn cuốn.
Dương Nguyên Khánh suy tư trong chốc lát rồi nói:
- Phàm là cư dân quận Trác, mỗi người được phát một cuộn vải, năm đấu lương thực, một đấu muối, coi như là lễ gặp mặt của ta. Mặt khác cày bừa vụ xuân nhanh đến rồi, quan phủ phải nắm chặt thời gian này an bài cày cấy. Quân điền mở rộng phỏng chừng không kịp rồi. Cho nên một bên cày cấy, một bên đo đạc ruộng đồng. Cụ thể làm như thế nào, triều đình sẽ phái người giúp đỡ các ngươi. Nếu như nhân thủ không đủ thì bảo quân đội hỗ trợ. Nói tóm lại, không thể làm lỡ cày bừa vụ xuân.
- Tỵ chức minh bạch, ngay ngày hôm nay sẽ chuẩn bị cùng Ôn Thái Thú thương lượng việc này.
Bọn họ đi ra khỏi nhà kho, Lô Chiêu lại chỉ vào một nhà kho khác nói:
- Ty chức đưa điện hạ đi xem kho vũ khí a!
Dương Nguyên Khánh nhìn sắc trời, đã nhanh buổi trưa. Hắn liền lắc đầu nói:
- Kế hoạch hôm nay là đi quận Bắc Bình. Giờ không đi thì chậm mất. Chờ ta quay lại thì xem kho vũ khí. Vốn định đi thăm hỏi gia tộc Lô thị của ngươi, nhưng sự tình còn nhiều lắm. Chờ ta trở lại ta sẽ cùng gia chủ các ngươi nói chuyện.
Lô Chiêu thật sâu thi lễ:
- Cửa lớn của Lô gia luôn mở rộng đón chào điện hạ.
Dương Nguyên Khánh xoay người lên ngựa, hướng bên ngoài đi. Đi được vài chục bước, hắn lại dừng ngựa chiến lại, quay đầu thở dài:
- Vốn một trong điều kiện mà ta cùng Vương Thế Sung đạt thành là thả Lô Sở đến Thái Nguyên. Không ngờ kỳ thực ta chuẩn bị dùng Lô Sở làm vị tướng quốc thứ sáu, thật là khiến người ta tiếc nuối!
Nói xong, hắn nhìn thật sâu vào Lô Chiêu, rồi mới thúc ngựa chạy đi.
Lô Chiêu kinh ngạc nhìn Dương Nguyên Khánh đi xa. Trong lòng đang suy nghĩ cẩn thận những lời của Dương Nguyên Khánh.
Thiên hạ có Năm họ Bảy vọng, Phạm Dương Lô gia cũng nằm trong số đó, là một trong ba đại danh môn của Hà Bắc. Danh tiếng ngang bằng Bác Lăng Thôi Thị cùng Thanh Hà Thôi thị. Danh vọng của Lô gia chủ yếu từ các môn sinh cùng đệ tử trải dài khắp các quận Hà Bắc. Thậm chí ngay cả tội phạm Lư Minh Nguyện cũng là đệ tử của Lô gia, chỉ là Lô gia không thừa nhận mà thôi.
Trong trung ương của triều đình, Tướng quốc Lô Sở không thể nghi ngờ là nhân vật chói mắt nhất của Lô gia. Đồng thời, ông ta cũng là gia chủ của Lô thị. Ông ta bị giết ở Lạc Dương, không thể nghi ngờ là mang đến cho Lô gia đả kích rất nặng.
Giống như Văn Hỉ Bùi thị, nguyên quán của Phạm Dương Lô thị cũng không phải ở trong thành U Châu, mà là ở thôn Lô Gia ở phía Đông thành U Châu. Do chiến loạn mà nhập cư vào thành U Châu. Hơn ba trăm đệ tử Lô thị cùng vợ con, tổng cộng sáu trăm người đang sinh sống ở tòa nhà rộng lớn hơn tám mươi mẫu. Quan hệ giữa các chi khá thân mật. Nhưng việc phân chia đẳng cấp cũng khá nghiêm ngặt. Bảy chi của Lô thị, mỗi chi có một gã trưởng giả, cấu thành hội nghị gia tộc. Tất cả sự vụ của gia tộc đều do hội nghị gia tộc quyết định.
Nhưng trên thực tế, quyền lực chủ yếu của gia tộc Lô thị đều nắm trong tay bốn huynh đệ của chi chính. Gia chủ Lô Sở, Nhị đệ Lô Dự, Tam đệ Lô Chiêu, Tứ đệ Lô Sách. Trong bốn huynh đệ, Lô Sở làm Tể tướng, những sự vụ cụ thể đều do Lô Dự phụ trách. L Chiêu là quan địa phương, Lô Sách là sở hữu tài sản gia tộc. Nhưng từ sau khi tân Tùy được thành lập, số phận của Lô gia cũng dần dần được cải biến. Đầu tiên là Lô Sách được phong làm Thái Phủ Tự Thiếu Khanh, mà hai gã đệ tử của Lô gia thi đỗ khoa cử, đang ở Hà Đông làm quan.
Tiếp đó là Lô Sở bị giết ở Lạc Dương, Dương Nguyên Khánh phát động chiến dịch Hà Bắc. Biến hóa liên tục khiến Lô gia nhất thời gặp khó khăn. Nhưng dù sao Lô gia cũng là một trong những danh môn vọng tộc cho nên Lô gia không có hoảng loạn. Mà là dùng một thái độ thản nhiên đối mặt với biến đổi phía trước.
Vào buổi trưa, một chiếc xe ngựa đứng ở phía Nam của Lô phủ. Lô Chiêu chui ra từ xe ngựa, vội vàng đi vào trong phủ.
Hiện nay tân gia chủ của Lô thị là Lô Dự. Cũng là em của Lô Sở. Tuy rằng ông ta không phải trưởng giả trong gia tộc, bối phận cũng không cao. Nhưng ông ta từ đầu đến cuối đều nắm giữ quyền to của gia tộc. Huynh trưởng chết, ông ta liền thuận lý thành chương trở thành gia chủ Lô gia.
Lô Dự tuổi không đến năm mươi. Dáng người hơi ục ịch, da ngăm đen, thích híp mắt suy nghĩ. Ngoại hình tuy không dễ nhìn, nhưng không trở ngại danh vọng của ông ta trong gia tộc. Ông ta từng đảm nhiệm Thái Thú quận Lương. Năm Đại Nghiệp thứ chín, do Dương Huyền Cảm tạo phản mà bị bãi chức. Đến hiện tại vẫn không tái nhập quan trường. Đậu Kiến Đức từng mời ông ta làm Tể tướng, nhưng bị ông ta khéo léo từ chối.
Dương Nguyên Khánh tiến vào chiếm giữ thành U Châu được ba ngày, danh môn thân sĩ đến bái phỏng kéo dài không dứt. Duy chỉ có Lô Dự án binh bất động. Ông ta không nóng nảy bởi ông ta biết Dương Nguyên Khánh không sớm thì muộn sẽ đến bái phỏng mình. Đây là một loại tự tin, đồng thời cũng là thể hiện sự thanh cao của Lô gia.
Lô Dự đang ngồi trong phòng đọc sách. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã:
- Nhị ca, đệ có thể vào không?
Là tiếng của tam đệ Lô Chiêu.
- Vào đi!
Lô Dự buông sách xuống. Ông ta biết tam đệ hai ngày nay rất bận rộn. Mỗi ngày đều đến khuya mới có thể trở về. Vậy mà hôm nay lại về từ trưa, hơn nữa lại vội vàng như vậy chắc hẳn có chuyện gì xảy ra. Trực giác nói cho Lô Dự, hẳn là có liên quan đến Dương Nguyên Khánh.
Lô Dự bảo tam đệ ngồi xuống, rót cho y một chén trà nóng, híp mắt cười:
- Đừng nóng vội, chậm rãi nói.
Lô Chiêu nâng cốc trà lên nói:
- Sáng hôm nay đệ cùng Sở Vương điện hạ đi thị sát nhà kho. Điện hạ nói với đệ vài câu, đệ nghĩ là một loại ám chỉ.
- Điện hạ nói gì đó.
Lô Dự chậm rì rì hỏi.
- Điện hạ nói dự định cho đại ca đến Thái Nguyên làm vị tướng quốc thứ sáu của Lô gia. Vốn đã cùng Vương Thế Sung đạt thành hiệp nghị. Không ngờ đại ca lại ra đi, điện hạ cảm thấy đáng tiếc.
- Ừ! Đệ nghĩ vài câu này ám chỉ điều gì?
Lô Dự cười cười, thản nhiên hỏi.
- Nhị ca không thấy điện hạ nói vị tướng quốc thứ sáu rất có thâm ý sao? Điện hạ vì sao lại nói riêng cho đệ biết? Nếu như bởi vì đại ca ở Lạc Dương làm Tể tướng, ngài sẽ không nhắc lại việc này. Nếu ngài ấy đề lên việc này tại U Châu, thì có ý nghĩa. Bởi vì gia tộc Lô thị, nên mới muốn cho đại ca làm vị tể tướng thứ sau. Ngài ấy cũng không phải chỉ đại ca, mà là chỉ gia tộc Lô thị.
Lô Dự trầm mặc. Ông ta đương nhiên minh bạch, Dương Nguyên Khánh nói là một loại ám chỉ. Từ việc này nói lên rằng, hắn rất lưu ý thế lực gia tộc. Bùi, Thôi, Đỗ, Vương, đều là danh môn sĩ tộc. Lẽ nào Dương Nguyên Khánh muốn cho Lô gia làm vị tướng quốc thứ sáu?