Nghĩ tới đây, Dương Nguyên Khánh đã có chút sốt ruột, quay đầu nhìn lại hướng nam của đại doanh.
…………
Tạ Ánh Đăng lúc này cũng không ở tại phía nam của đại doanh, mà là ở phía đông, gã cuối cùng cũng đã phát hiện được chỗ phòng ngự, trang bị kém cỏi nhất của quân địch. Rất nhiều binh sĩ đến bì giáp cũng không có, chỉ mặc áo vải, cầm trên tay đao thương chất lượng thấp kém, bọn họ cũng có cung tiễn, nhưng cung tiễn tối đa chỉ có ba, bốn mươi bộ, đều là những cung tên tự chế. Có thể Đậu Kiến Đức đã đặt cược tất cả đến Bắc doanh, đem tất cả những tinh binh đều đến phía bắc đấu chính diện với quân Tùy.
Sáu nghìn cung kỵ binh lao nhanh về phía hàng rào, tiến như gió bão, mũi tên dày đặc bắn về phía hàng rào trong quân doanh của địch. Những phản kháng của quân địch hoàn toàn không có khả năng chống lại những mũi tên cường đại. Xung quanh hơn năm mươi bước không hề thấy một cái bóng của binh sĩ quân địch nào, chỉ có vết tích thi thể nằm đầy đất.
Hơn mười binh sĩ của quân Tùy tay cầm dây thừng buộc vào hàng rào bằng gỗ. Mấy trăm kỵ binh cũng chạy tới, cùng nhau kéo dây thừng. Sau một tiếng hò hét, hàng rào cao hơn một trượng ầm ầm đổ xuống, ngay sau đó, hai bên trái phải của hàng rào cũng sập theo, tạo ra một lỗ hổng hơn hai mươi trượng. Năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ của quân Tùy do Dương Gia Thần chỉ huy hạ sát đại doanh của Đậu Kiến Đức. Sáu nghìn cung kỵ binh cũng theo giết đi vào.
Trong đại doanh, tiếng kêu thét vang trời. Một vạn một nghìn kỵ binh của quân Tùy giống như một hoành đao cực kỳ lợi hại, ở trong quân doanh của địch không hề kiêng nể mà đột sát lao nhanh. Sĩ binh của Đậu Kiến Đức bỏ chạy tứ phía, cửa ở phía nam đại doanh đã bị mở, bọn lính hướng về cửa chạy ra đông kinh khủng, tất cả mọi người đều hướng vào trong bóng tối mà bỏ trốn. Quân Tùy đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trên đỉnh của lều lớn bị điểm hỏa, lửa nhanh chóng lan tràn khắp mọi nơi.
Lúc này, cửa ở bắc đại doanh được mở ra, Dương Nguyên Khánh dẫn đầu ba vạn quân chạy ào ào vào đại doanh của Đậu Đức Kiến. Ba vạn đại quân thế như nước sông khi đê bị vỡ, mênh mông cuồn cuộn lao nhanh về phía đại doanh của Đậu Kiến Đức như muốn cuốn theo tất cả.
Đậu Kiến Đức dẫn theo mười mấy tên văn võ đại tướng dưới sự hộ vệ của hơn nghìn thân binh, cưỡi ngựa chạy nhanh. Chạy một mạch hơn năm mươi dặm rồi mới chậm rãi dừng lại. Lúc này, trời đã sáng, trong lòng Đậu Kiến Đức không dấu nổi bi thương. Y quay đầu nhìn lại hơn nghìn tên thân binh. Nghĩ đến một trăm ngàn đại quân bị bại, y nén không nổi sự buồn bã, ngồi xổm xuống đất khóc lớn.
Các đại tướng hai mặt nhìn nhau, lắc đầu thở dài. Khổng Đức Thiệu xoay người xuống ngựa, đi tới bên người Đậu Kiến Đức, thấp giọng an ủi:
- Thắng bại là chuyện bình thường của binh gia. Vgia không nên quá bi thương. Quân đội tuy rằng đã không còn, nhưng tướng lãnh chủ yếu vẫn còn. Hơn nữa, chúng quân thu thập tàn quân có thể còn mấy chục nghìn người. Bây giờ Vương gia cần phải chấn chỉnh lại tinh thần, đối phó với quân Tùy Nam hạ.
Chúng đại tướng đều khuyên y. Đậu Kiến Đức lau nước mắt, đứng lên nói với mọi người:
- Thất bại lần này là lỗi tại ta. Ta hối hận khi không nghe lời các vị khuyên nhủ, mù quáng nhúng tay vào cuộc chiến U Châu. Ta, Đậu Kiến Đức sẽ nhớ kỹ cái nhục ngày hôm nay.
Đậu Kiến Đức rút ra một dao găm từ trong giày. Dưới sự ngỡ ngàng của mọi người, y dùng dao chém đứt ngón út ở bàn tay trái, máu lập tức phun ra. Hai gã thân binh xông lên phía trước, cuống quít băng bó cho y. Chúng văn võ quan viên cùng nhau quỳ xuống:
- Xin Vương gia bảo trọng.
Đậu Kiến Đức thở dài, nâng dậy từng người một. Lúc này, một gã thân binh chỉ hướng phương Bắc hô to:
- Vương gia, có kỵ binh tới!
Mọi người đồng thời quay đầu, chỉ thấy dưới ánh nắng ban mai mông lung từ phương Bắc xuất hiện một dải màu đen. Mặt đất bắt đầu rung động. Tất cả đều đại biến, vội xoay người lên ngựa. Vài tên đại tướng nóng ruột đã chạy được vài chục bước.
- Chờ một chút!
Đậu Kiến Đức hét lớn một tiếng. Ánh mắt của y dừng ở phương Bắc, ra lệnh cho một thân binh:
- Chạy đi nhìn xem!
Không đợi thân binh lên trước, một đội kỵ binh ở xa xa đã chạy tới trước. Trang phục là quân đội của Đậu Kiến Đức. Đậu Kiến Đức nhận ra người đi đầu, là Giáo Úy thân binh của Lưu Hắc Thát. Trong lòng y đại hỉ, quả nhiên y nhìn đúng.
Giáo úy dẫn đầu phi ngựa tới. Xoay người xuống ngựa, quỳ trước mặt Đậu Kiến Đức:
- Khởi bẩm Vương gia, Lưu tướng quân suất mười nghìn kỵ binh trở về!
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra là kỵ binh của Lưu Hắc Thát. Chỉ chốc lát, Lưu Hắc Thát suất lĩnh mười nghìn kỵ binh chạy tới. Kỵ binh cách một dặm thì dừng lại. Lưu Hắc Thát cưỡi ngựa chạy nhanh tới. Y là phụng mệnh tập kích doanh trại của La Nghệ nên vừa tránh khỏi dạ công của quân Tùy. Y từ một bên khác chạy vòng qua đại doanh trở về, nhưng nửa đường lại gặp Đậu Kiến Đức.
Lưu Hắc Thát tiến lên ôm quyền nói:
- Lưu Hắc Thát cứu viện đến muộn, thỉnh Vương gia giáng tội.
Đậu Kiến Đức còn được một vạn kỵ binh, trong lòng đã định. Y vội vã hỏi:
- Quân doanh La Nghệ thế nào rồi?
- Bẩm báo Vương gia, ba mươi nghìn đại quân của La Nghệ đã bỏ doanh. Binh sĩ đều chạy tứ phía. Đại bộ phận đều mang theo binh khí mà chạy. Nếu như là binh sĩ quận Hà Gian thì nhất định sẽ quay lại.
Tin tức này khiến Đậu Kiến Đức rất vui mừng. Chí ít, hơn hai mươi nghìn binh lính có thể mang giáp trở về quận Hà Gian. Hơn nữa nếu thu thập một ít tàn quân, thì tổn thất không còn quá lớn. Lúc này, Khổng Đức Thiệu tiến lên nói:
- Vương gia, huyện Cao Dương có quân Tùy ngăn cản, chúng ta phải đi đường vòng trở lại.
Cái này nhắc nhở Đậu Kiến Đức, y gật đầu nói với mọi người:
- Đi về phía Đông để nhiễu ánh mắt quân địch, tránh quân Tùy ở huyện Cao Dương.
Một vạn kỵ binh bảo vệ Đậu Kiến Đức đi về hướng đông nam.
Đại doanh của Đậu Kiến Đức nằm ở phía Nam huyện Trác. Mặt trời còn chưa lên, chiến tranh vừa dừng lại. Hàng rào doanh trại đã bị dỡ bỏ, lều trại cũng đã nhổ. Binh sĩ Tùy bận rội đoạt lại lương thực, quân giới vật tư trong đại doanh. Đem thi thể quân địch chôn sâu. Một đội quân Tùy áp giải tù binh đi đến trước doanh trại Tùy. Mấy trăm người nữ hộ binh mang theo hộp cứu thương đang bận rộn cứu trị thương binh.
Lúc này, Dương Gia Thần chạy tới trước mặt Dương Nguyên Khánh, khom người bẩm báo:
- Khởi bẩm tổng quản, tù binh đã kiểm kê xong. Tổng cộng là bốn mươi ba nghìn năm trăm năm mươi người, giết hơn mười hai nghìn người, còn lại đều bỏ chạy. Đậu Kiến Đức chưa bị bắt.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, nhìn một mảnh đất đai rộng lớn màu mỡ, nói với Dương Gia Thần:
- Những người bị thương trước có thể lưu lại doanh trại chữa trị. Tù binh còn lại thì để bọn họ ở lại đồn điền huyện Trác, do ngươi cùng ba nghìn quân đội giám thị. Nói cho bọn họ, chỉ cần Đậu Kiến Đức bị diệt, ta sẽ thả bọn họ trở về quê hương đoàn tụ.
- Tuân mệnh!
Dương Gia Thần quay đầu lại an bài tù binh. Dương Nguyên Khánh lại quay đầu nhìn về phía thị trấn huyện Trác ở xa xa. Sở dĩ hắn không truy đuổi Đậu Kiến Đức, bởi vì trọng điểm chiến lược của hắn không phải là Đậu Kiến Đức, mà là La Nghệ U Châu.
Một gã thám báo từ xa chạy tới, khom người bẩm báo:
- Bẩm báo tổng quản, quân đội U Châu đã ra khỏi thành, chạy về hướng Đông Bắc.
- Mấy thằng nhóc này, chạy nhanh thật!
Dương Nguyên Khánh thấp giọng mắng một câu, lập tức mệnh lệnh:
- Ba mươi nghìn kỵ binh chỉnh đốn, theo ta truy đuổi quân U Châu!
Ba mươi nghìn kỵ binh đang tập trung nghỉ ngơi, nhận được mệnh lệnh đều lên ngựa, đi theo Dương Nguyên Khánh chạy về hướng Đông Bắc.
Tiết Vạn Triệt lợi dụng cơ hội quân Tùy cùng Đậu Kiến Đức đánh nhau, suất hai mươi nghìn quân lao ra cửa thành, chạy hướng Đông Bắc. Tuy rằng Tiết Vạn Triệt đã có ý đầu hàng quân Tùy, nhưng trước khi không có cùng quân của anh cả Tiết Vạn Thiên hợp nghị, y sẽ không đưa ra bất kỳ hành động gì.
Sau khi chạy được ba mươi dặm, trời đã sáng. Tiết Vạn Triệt thấy không có truy binh, liền mệnh lệnh cho người và ngựa nghỉ ngơi một tiếng. Bọn lính liền nghỉ ngơi ở một rừng cây, một dòng suối nhỏ bên cạnh đã chật ních người cùng ngựa uống nước. Tiết Vạn Triệt ngồi trên một tảng đá lớn, chậm rãi ăn thịt khô. Kỳ thực, trong nội tâm y lúc này rất mâu thuẫn. Y tận mắt chứng kiến đại doanh của La Nghệ bị đánh tan, khiến y cảm thấy La Nghệ đã rơi vào tuyệt lộ. Y biết La Nghệ đã xong, bọn họ cần phải có một lối ra khác.
Y cũng tận mắt nhìn thấy quân Tùy tiến vào doanh trại Đậu Kiến Đức. Đánh cho Đậu Kiến Đức đại bại. Điều này làm cho y rất kinh nể, lại có cảm giác được giải vây. Kỳ thực, lúc trước là cơ hội tốt để y đầu hàng. Nhưng y do dự một lúc lâu, vẫn là buông tha cơ hội đầu hàng lần này. Y không muốn vì mình đầu hàng mà liên lụy đến anh cả.
Tiết Vạn Triệt thở dài. Y chỉ cảm thấy mờ mịt, y cũng không biết làm thế nào mới tốt.
Đúng lúc này, tất cả mọi người dừng lại động tác. Trên mặt đều lộ ra vẻ bất an, dường như bọn họ cảm giác được cái gì đó. Tiết Vạn Triệt cũng cảm giác được. Mặt đất hơi rung lên. Nhưng y chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, liền nhảy xuống tảng đá hô to: