Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 686: Ai là địch ai là bạn (1+2)

Nguồn: Mê truyện

Đây là một thiếu sót vô cùng lớn. Hắn không tin Đậu Kiến Đức không nghĩ được ra điều này, chạy tới quận Trác tấn công mình. Dương Nguyên Khánh lập tức nhạy cảm nhận ra, có lẽ ý đồ thực sự của Đậu Kiến Đức chưa hẳn là hắn. Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được nguyên nhân vì sao ông ta lại không tấn công huyện Dịch.

Đại quân Dương Nguyên Khánh tạm thời dừng lại tại bờ đông Lai Thủy, cách huyện Trác chỉ có ba mươi dặm. Đại quân không trú doanh mà đang đợi mệnh lệnh của chủ soái Dương Nguyên Khánh. Còn Dương Nguyên Khánh thì đang kiên nhẫn chờ đợi tin thám báo.

Dương Nguyên Khánh đang trong lều lớn nói chuyện với mấy đại tướng thì bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân chạy tới. Một thân binh chạy vội tới cửa lều:

- Khởi bẩm tổng quản, huyện Trác có tin khẩn!

- Nói!

Dương Nguyên Khánh nghừng nói chuyện với các tướng lĩnh. Bọn người Tần Quỳnh và Tạ Ánh Đăng cũng chú ý sang bên đó. Bọn họ cũng cực kỳ quan tâm tới tình hình đại quân một trăm ngàn người của Đậu Kiến Đức.

- Theo tin thám báo, đại quân của Đậu Kiến Đức đã bao vây huyện Trác, ba mươi nghìn viện quân của La Nghệ đã đến huyện Trác, hiện đang đồn trú cách huyện thành khoảng mười lăm dặm.

- Ông ta thật nhanh tay!

Dương Nguyên Khánh hơi cười lạnh, nói với mọi người:

- Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta. Đậu Kiến Đức không cam lòng đứng xem liền nhảy ra đoạt miếng ăn. Ta đoán ông ta cũng đã nhìn trúng thiết kỵ trọng giáp của La Nghệ. Có lẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đây, cứ tưởng thật đó là chủ ý tốt!

- Tổng quản, bây giờ chúng ta nên làm gì?

Tần Quỳnh có hơi lo lắng nói:

- Quân U Châu chỉ có hai mươi ngàn người đóng trong huyện thành Trác, một khi đại của Đậu Kiến Đức gấp rút công phá thành, năm ngàn thiết kỵ trọng giáp thực sự sẽ về tay ông ta rồi.

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi lại trong lều suy nghĩ đối sách. Đậu Kiến Đức gia nhập khiến thế cục cực kỳ phức tạp. Bây giờ ba bên đều là kẻ địch, bên nào cũng đều muốn thu được lợi ích lớn nhất từ trong trò chơi giữa ba bên, đều hy vọng mình trở thành ngư ông. Đậu Kiến Đức thật ra vốn có cơ hội để trở thành ngư ông nhất nhưng ông ta lại lo lắng quân Tùy cướp mất thiết kỵ trọng giáp liền vội vàng không chịu nổi mà nhảy ra, và ngược lại làm cho quân Tùy trở thành ngư ông.

Bây giờ Dương Nguyên Khánh đang nghĩ làm thế nào để trở thành ngư ông vừa không thể để cho Đậu Kiến Đức trở thành con "hạc" nuốt tươi con "trai" La Nghệ, mà cũng không thể xuất thủ quá sớm, khiến hạc bay, trai trốn. Mấu chốt là phải nắm bắt được mức độ.

Lúc này Vương Quân Khuếch vẫn luôn trầm mặc lúc này mới lên tiếng:

- Đậu Kiến Đức sẽ có thể vừa muốn ăn cả năm nghìn kỵ binh trọng giáp, đồng thời lại thừa dịp U Châu không có phòng vệ liền tăng binh nuốt luôn cả U Châu không?

Tạ Ánh Đăng ở bên cạnh lắc đầu nói:

- U Châu chưa chắc là trống rỗng. Quân đội của chúng ta đã đánh tới quận Trác, như thế thì phòng ngự Quân Đô Hình cũng chẳng có ý nghĩa gì. La Nghệ nhất định sẽ triệu hồi mười ngàn quân Tiết Vạn trở lại phòng ngự thành U Châu,. Như vậy là đã có hai mươi ngàn quân phòng thủ thành U Châu rồi. Với kiểu thành dễ thủ khó công như thành U Châu, Đậu Kiến Đức nhất thời cũng khó công phá được.

Dương Nguyên Khánh thấy Tần Quỳnh như có suy nghĩ bèn cười nói:

- Thúc Bảo có ý kiến gì không?

Tần Quỳnh lắc đầu cười khổ nói:

- Chỉ là một ý nghĩ mơ hồ mà thôi, có thể để La Sĩ Tín tiến công quận Hà Gian bức Đậu Kiến Đức rút quân hay không?

Thật ra mục đích cướp lấy quận Hằng Sơn chính là muốn khống chế quân đội của Đậu Kiến Đức đi về phía bắc trợ giúp La Nghệ. Lời của Tần Quỳnh khiến tất cả mọi người đều cùng nở nụ cười.

- Không chỉ có bức lui quân đội của Đậu Kiến Đức mà còn phải khiến ông ta mất vài cọng lông mao nữa. Quận Bác Lăng chính là thứ ông ta phải bồi thường cho chúng ta.

Dương Nguyên Khánh nói đến đây liền lập tức hạ lệnh:

- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân trở lại huyện Trác, hạ trại cách huyện Trác mười dặm.

Lúc sáng sớm, tiếng trống trận ầm ầm vang vọng khắp vùng quê ngoài huyện thành Trác. Đại quân ba mươi ngàncủa Đậu Kiến Đức vọt lên như thủy triều, phát động tiến công thẳng về phía thành nam. Từng tấm cầu gỗ được bắc qua sông phòng vệ thành, mấy trăm chiếc thang công thành được đặt ở đầu thành, mấy chục ngàn binh lính điên cuồng leo lên, làn tên như mưa từ trên thành dội xuống. Tiếng trống trận, tiếng kêu thảm thiết, tiếng hò hét vang vọng khắp trong ngoài thành trì. Tiết Vạn Triệt dẫn mười ngàn quân U Châu ngoan cường chống lại thế tiến công của đại quân Đậu Kiến Đức.

Cách đó mười dặm, quân Tùy vẫn đóng trong đại doanh, cũng dựng lên một tòa tháp cao. Trên tháp, Dương Nguyên Khánh lạnh lùng quan sát đại quân Đậu Kiến Đức tiến công huyện thành Trác. Hiện tại, hắn hoàn toàn có thể khẳng định rằng Đậu Kiến Đức chính là muốn năm ngàn kỵ binh trọng giáp.

Nhìn thế tấn công như nước thủy triều của đại quân Đậu Kiến Đức, Dương Nguyên Khánh dứt khoát hạ lệnh:

- Truyền mệnh lệnh của ta, Tạ Ánh Đăng cùng Cừu Thuận Đức đem ba ngàn cung kỵ binh gây rối thế tấn công của địch!

"Uuuuuuuuu" Trong đại doanh quân Tùy tiếng kèn vang lên, hai đoàn cung kỵ binh từ đại doanh như hai cánh giang rộng. Tuy mỗi một lính Đại Tùy đều được cấp cung tiễn nhưng kỵ binh bình thường muốn bắn tên thì phải xuống ngựa, những kỵ binh có thể chạy như bay trên chiến mã và bắn tên thì không nhiều. Cung kỵ binh chính là được huấn luyện đặc biệt, bọn họ cưỡi ngựa thành thạo, có thể sử dụng hai chân điều khiển ngựa, có thể bắn tên khi đang trong tốc độ cao, có kỵ binh thậm chí còn có thể bắn tên cả hai bên trái phải.

Khác biệt lớn nhất giữa cung kỵ binh và kỵ binh bình thường là bọn họ được trang bị mâu ngắn, tay trái cầm lá chắn, tay phải cầm mâu, mâu được cắm ở trong vỏ mâu sau ngựa, lúc nào cũng có thể rút ra tác chiến. Thứ hai là cung kỵ binh có ba túi tên đủ để đảm bảo dùng tronglúc chinh chiến.

Trong các cuộc tác chiến quy mô lớn, cung kỵ binh chủ yếu phụ trách ở bên ngoài bắn hạ địch, phá hỏng trận hình quân địch. Ở một mức độ nào đó cũng phát huy tác dụng thám báo. Cũng chính là vì như vậy nên rất nhiều quân thám báo đều xuất thân từ trong cung kỵ binh mà ra.

Sáu ngàn cung kỵ binh chia làm hai đường đánh về phía nam huyện thành Trác. Cùng lúc đó, Đậu Kiến Đức cũng ở trong đại doanh quan sát động tĩnh của quân Tùy. Quân Tùy một lần nữa quay lại cũng là nằm trong dự liệu của ông ta. Thế nhưng quân Tùy dù sao cũng không phải là đồng minh của U Châu. Nếu như ví quân U Châu là dê thì quân Tùy cùng với ông ta chính là một đám ác đang tranh giành con dê béo này.

Chỉ xem xem ai nhanh hơn, ai ra tay tàn nhẫn hơn mà thôi. Như vậy ông ta có thể đoạt được miếng thịt béo bở nhất.

Cung kỵ binh của quân Tùy một trăm người một đội, tập kích từ bốn phương tám hướng khiến cho bốn mươi ngàn binh lính công thành bị xáo trộn lớn. Điều này giống như là khi đang hưởng thụ mĩ một bữa tiệc ngon miệng thì đột nhiên lại bị một cái xương mắc chặt trong yết hầu. Tuy chỉ chết và bị thương có hơn ngàn người, thương vong cũng không lớn, thế nhưng lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến quá trình công thành, đặc biệt là các binh sĩ tiếp tục công thành từ dưới lên lên không nhiều, lại bị sĩ khí của quân của U Châu đả kích, nhất thời lại bị dồn xuống chân tường.

Đại tướng Cao Nhã Hiền phụ trách công thành, hận đến chảy máu trong tim. Y bị ép vào tình huống bất đắc dĩ, chỉ đành hạ lệnh rút quân. “Reng!Reng!Reng!”

Tiếng chuông thu binh vang lên, binh lính công thành giống như thủy triều lùi lại. Thế cục tấn công thành tràn đầy nguy cơ lập tức được hóa giải khiến binh sĩ thủ thành hoan hô một trận lớn.

Tốc độ của kỵ binh quân Tùy quá nhanh, Đậu Kiến Đức còn chưa kịp phái ra hai đội quân chặn lại thì thế cục đã có sự thay đổi. Đậu Kiến Đức giận tím mặt, quay đầu ra lệnh với đại tướng Lưu Hắc Thát:

- Dẫn cận vệ của ta giết quân Tùy!

Đậu Kiến Đức có năm ngàn kỵ binh tinh nhuệ nhất, là những kỵ binh tinh nhuệ được lựa chọn từ một trăm ngàn quân. Những người hộ vệ bên cạnh ông ta được xưng là cận vệ, bình thường sẽ không xuất chiến, nhưng hôm nay quân Tùy nhiễu loạn khiến ông ta tức sùi bọt mép, lần đầu tiên phái ra năm ngàn kỵ binh cận vệ tinh nhuệ nhất.

- Mạt tướng tuân lệnh!

Lưu Hắc Thát lập tức hét lớn đối với đám kỵ binh sau lưng Đậu Kiến Đức:

- Đi theo ta!

Năm ngàn chiến mã kỵ binh lao đi, mũi thương rậm rạp như một đám mây đen hướng về phía cung kỵ binh của quân Tùy.

Cung kỵ binh bình thường sẽ không trực tiếp tác chiến cùng quân địch. Tạ Ánh Đăng thấy một đội quân xông về phía mình, sát khí đằng đằng thì liền lập tức mệnh lệnh các binh lính bên cạnh:

- Mau thông báo cho Cừu Tướng quân, tạm thời rút lui!

Cừu Thuận Đức là một thiên tướng dưới tay Dương Nguyên Khánh, cùng đầu hàng với Vương Quân Khuếch, võ nghệ cao cường, đặc biệt là rất am hiểu thuật cưỡi ngựa bắn cung, có thể vừa chạy nhanh vừa bắn tên, trăm bước bách phát bách trúng. Dương Nguyên Khánh rất khen ngợi và còn đặc biệt thăng cho anh ta là cung kỵ lang tướng, thống soái ba ngàn cung kỵ binh.

Nhận được mệnh lệnh của Tạ Ánh Đăng, lúc này anh ta khua đoản mâu, lớn tiếng quát:

- Các huynh đệ, lui lại!

Cừu Thuận Đức điều khiển ngựa quay đầu, dẫn ba ngàn cung kỵ binh chạy về phía nam. Quân đội của Tạ Ánh Đăng cũng chạy về phía nam, rất nhanh, sáu ngàn cung kỵ binh đã rời khỏi chiến trường.

Đúng lúc này

trong đại doanh của quân Tùy truyền đến tiếng chuông thu binh. Tần Quỳnh đang tác chiến lập tức dẫn kỵ binh rời khỏi chiến trường, chạy về phía đại doanh quân Tùy.

Có nhiều cách để bức quân của Đậu Kiến Đức ngừng tiến công. Ví dụ như đại quân dàn trận lấy thế bức người, hoặc ví dụ như tập trung binh lực công kích kho lương thảo của quân địch chẳng hạn.... Thế nhưng quân Tùy lại dùng cách quấy rầy. Cách này không thể thay đổi được cục diện cuộc chiến mà chỉ có thể tạm hoãn thế tấn công của đối phương. Rất hiển nhiên, quân Tùy cũng không có ý trực tiếp ngăn cản thế công của Đậu Kiến Đức, chẳng qua là khi thế cục trở nên nguy ngập thì mới nhanh chóng ra tay để làm tan rã thế công của quân Đậu Kiến Đức.

Đậu Kiến Đức cũng ý thức được ý đồ của quân Tùy. Quân Tùy là đang lợi dụng quân của ông ta để làm suy yếu thực lực quân coi giữ, đồng thời lại không cho ông ta đánh hạ thành. Đậu Kiến Đức cũng hạ mệnh lệnh tạm thời ngừng công thành, binh lính rút về doanh trại, hai bên chỉnh đốn lại quân mã tạo thành thế giằng co dưới huyện thànhTrác..

.....

Trong ngày đầu tiên công thành, La Nghệ không có bất cứ động tĩnh gì. Y vẫn giữ sự trầm mặc, thậm chí không xuất binh cứu viện thành trì của mình mà chỉ đẩy đại doanh về phía trước năm dặm, trú đóng tại phía đông bắc cách huyện Trác mười dặm.

La Nghệ đã nhận được tình báo, quân Tùy lại quay trở lại huyện thành Trác. Hắn hiểu rất rõ ràng, quân Tùy tuyệt đối sẽ không để Đậu Kiến Đức công phá thành. Quân Tùy đã muốn thay y ra mặt thì y việc gì phải làm?

La Nghệ muốn bảo tồn thực lực của mình, chỉ phái thám báo đi tìm hiểu tình hình trước. Còn ba mươi ngàn quân U Châu của y vẫn án binh bất động ở ngoài mười dặm.

Trước đại doanh quân U Châu cũng có xây một tòa tháp cao ba trượng để quan sát, suốt cả buổi sáng, La Nghệ đều đứng trên tháp quan sát chiến cuộc. Tuy y không xuất binh nhưng y là người quan tâm nhất tới tiến triển cuộc chiến so với bất kỳ ai.

Hết đội thám báo này đến đội thám báo khác quay về trở về báo cáo chiến cuộc liên tiếp gấp gáp như đèn kéo quân vậy. Khi nghe nói quân Tùy xuất kỵ binh công kích phía sau quân công thành của Đậu Kiến Đức, trái tim đầy lo âu của y mới đột nhiên được thả lỏng.

Lúc này, một đội lính gác hộ vệ dẫn mấy quan viên quân Tùy chạy như bay tới, rất nhanh đã đến cửa doanh trại. Một tên lính gác tiến lên bẩm báo:

- Khởi bẩm Vương gia, sứ giả quân Tùy tới gặp!

La Nghệ gật gật đầu, nói với thân vệ bên người:

- Hãy mời Tùy sứ đến lều phụ trung quân gặp mặt!

Y xuống đài quan sát, phi ngựa quay trở lại lều lớn, vừa trở lại thì thân binh cũng đã dẫn sứ giả quân Tùy tới. Đó là một quan quân văn tầm ba mươi tuổi.

Tùy sứ tiến lên khom người thi lễ: - Phó tham quân Thi Vinh quân Tùy tham kiến La tổng quản!

La Nghệ khoát tay chặn lại:

- Thi tham quân xin mời ngồi.

Lúc này, con trai thứ hai của La Nghệ là La Thành cũng đi vào lều lớn, đứng phía sau phụ thân. Tâm trạng của anh ta có chút phức tạp. Có lẽ là do anh ta đã từng ở dưới tay Dương Nguyên Khánh, nội tâm của anh ta có thiên hướng về triều Tùy.

Anh ta cảm thấy Dương Nguyên Khánh đã phái sứ thần tiến tới thì còn có chỗ để thương lượng. Anh ta cũng không rõ vì sao phụ thân mình lại không chịu đầu hàng triều Tùy. Khi xưa phụ thân cũng là kẻ dưới tay Dương Nguyên Khánh. Cho dù nghĩ như vậy nhưng dù sao anh ta cũng là nhi tử, nhất định phải theo phụ thân của mình.

Thi Vinh ngồi xuống, lấy từ trong ngực ra một phong thư đưa cho La Nghệ, cười nói:

- Đây là phong thư đích thân Sở Vương điện hạ gửi La Tướng quân, mời tướng quân xem!

La Thành tiến lên nhận thư rồi dâng lên cho cha. Anh ta liếc mắt nhìn thoáng qua, trên phong thư có ghi mấy chữ "Gửi tướng quân La Nghệ, đốc quân Phủ Bắc Bình, tổng quản U Châu”

Đây là chức quan chính thức của La Nghệ ở triều Tùy. Tổng quản U Châu là do y tự phong, quận vương Bắc Bình là tước vị mà triều Đường cấp cho y. Triều Tùy tuyệt đối không thể thừa nhận, cho nên Dương Nguyên Khánh dựa theo chức quan của triều Tùy để xưng hô với y. Điều này khiến trái tim La Thành khẽ động, anh ta đã ngầm đoán được nội dung bức thư.

La Nghệ nhìn chằm chằm vào hàng chữ "Tổng quản Tịnh Châu Dương Nguyên Khánh gửi tướng quân La Nghệ, đốc quân Phủ Bắc Bình, tổng quản U Châu " trên bì thư.

Trong lòng y không khỏi cười lạnh một tiếng. Dương Nguyên Khánh không chịu thừa nhận La Nghệ là tổng quản U Châu nhưng Dương Nguyên Khánh lại tự nhận là tổng quản Tịnh Châu. Như thế chẳng phải cũng giống như tự phong sao?

La Nghệ mở thư, nội dung trong bức thư lại khiến ygiật mình hoảng sợ.

La Nghệ vốn tưởng rằng Dương Nguyên Khánh muốn y quy hàng Tùy triều nhưng không ngờ nội dung trong thư lại là liên minh cùng đánh Đậu Kiến Đức. Cần phải biết rằng ngày hôm qua, Dương Nguyên Khánh đã phát sinh cuộc chiến kịch liệt với quân đội của y, thế mà chỉ trong chớp mắt lại mời y tác chiến. Thay đổi như thế khiến La Nghệ quả thực có chút khó thích ứng.

Đối với La Nghệ mà nói, Dương Nguyên Khánh và Đậu Kiến Đức cũng chẳng có gì khác nhau. Một người là hổ ác, một người là rắn độc, đều là kẻ muốn cướp lấy cơ nghiệp của y. La Nghệ trầm mặc một lát rồi hỏi:

- Không biết theo kế hoạch của Dương tổng quản thì khi nào phát động tiến công?

Thi Vinh hạ thấp người nói:

- Canh một ba ngày sau, quân của hai bên sẽ đồng thời tiến công quân đội của Đậu Kiến Đức!

- Sau đó thì sao?

La Nghệ liếc mắt nhìn Thi Vinh. Điều y càng quan tâm hơn là sau khi đánh bại Đậu Kiến Đức thì sẽ phải làm sao? Không phải là sau khi đánh bại Đậu Kiến Đức, hai quân lại một lần nữa giao chiến chứ? Y không thể nào chịu được cái kết cục như thế.

Thi Vinh mỉm cười nói:

- Sau khi đánh bại Đậu Kiến Đức, La Tướng quân có thể dẫn quân rút về U Châu, sau đó chúng ta lại một lần nữa khai chiến, giống như trước kia.

Lúc này, La Thành ở bên cạnh rốt cuộc nhịn không được hỏi:

- Chẳng lẽ nhất định phải đấu nhau một mất một còn, không có hướng giải quyết mà hai bên đều có thể chấp nhận được sao?

La Nghệ quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn con trai, giận dữ mắng:

- Không được nhiều lời!

Thi Vinh ha ha cười nói:

- Thiếu gia tướng quân nói đến điều quan trọng rồi đó. Lần này ta phụng mệnh tới, trên thực tế là có ba phương án, phương án vừa rồi ta nói cho La Tướng quân nghe chỉ là phương án thứ nhất. La Tướng quân có muốn nghe phương án thứ hai và thứ ba của Sở Vương điện hạ hay không?

Phương án thứ nhất là văn bản, Dương Nguyên Khánh tự tay viết trên giấy, đây là phương án chính. Hai phương án sau chỉ là nói miệng. Hiển nhiên là một sự thử thăm dò, La Nghệ ung dung nói:

- Thi tham quân xin nói tiếp, La mỗ nguyện ý lắng nghe.

- Thật ra La Tướng quân hẳn là đoán được rồi. Phương án thứ hai là hy vọng La Tướng quân có thể quy thuận triều Tùy. La Tướng quân vốn chính là sinh ra ở Tùy, theo lý thì nên hướng về triều Tùy. Sở Vương điện hạ nói, nếu như La Tướng quân trở về sẽ phong làm huyện công Tương Dương, Võ hầu đại tướng quân. Nếu như La Tướng quân muốn làm quan văn thì sẽ phong làm Thái Thú, thống trị một phương lưu danh muôn đời.

La Thành ở phía sau vừa muốn mở miệng, La Nghệ đã trợn trừng mắt, khoát tay chặn lại con trai. Y lại tiếp tục bình thản hỏi:

- Vậy phương án thứ ba là gì?

- Phương án thứ ba thì đơn giản hơn nhiều. La Tướng quân giao tất cả quân đội ra, chúng ta đảm bảo sự an toàn cho cả nhà La Tướng quân đi qua Hà Đông tới Quan Trung, đồng thời sẽ để La Tướng quân mang đi theo cùng hai trăm thân binh.

La Nghệ khẽ gật đầu. Điều kiện của Dương Nguyên Khánh đều nằm trong dự liệu của y, y cười nói:

- Trước tiên sẽ không bàn gì đến hai điều kiện sau nữa,hương án đầu tiên ta đồng ý. Xin hãy chuyển lời đến Dương tổng quản, canh một ba ngày sau, chúng ta cùng nhau tấn công quân của Đậu Kiến Đức.

.....

Thi Vinh cáo từ ra về. La Thành lập tức sốt ruột nói với phụ thân:

- Phụ thân, Dương tổng quản đã công khai đưa ra điều kiện, vì sao chúng ta không đồng ý chứ?

La Nghệ liếc mắt nhìn con trai, thản nhiên nói:

- Dương Nguyên Khánh đưa ra điều kiện gì? Huyện công Tương Dương, Võ Hầu đại tướng quân. Võ Hầu Đại tướng quân là cái gì cơ chứ? Sao con không nghĩ thử xem. Hiện tại mấy người Tần Quỳnh, Dương Tư Ân, Bùi Hành Nghiễm bọn người này cũng chỉ là tướng quân, hắn lại cho ta làm đại tướng quân, chắc là cho ta một cái bánh lớn nhưng chỉ là hư chức mà thôi. Tưởng La Nghệ ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Triều Đường ít nhất còn cho ta một chức quan lớn còn hắn chỉ cho ta một cái chức Thái Thú. Con nói ta có thể đồng ý được sao?

- Nhưng chẳng phải phụ thân đã nói, Lý Uyên chẳng qua là nhìn trúng quân đội và địa bàn của U Châu. Nếu như phụ thân thật sự trở thành một tổng quản hư danh, Lý Uyên sẽ trở mặt không nhận người sao?

- Đúng là ta đã nói như thế nhưng lúc đó ta quên một điều. Lý Uyên nếu muốn được lòng thiên hạ thì ông ta chắc chắn phải đối xử tử tế với ta. Con có biết câu chuyện thiên kim mãi cốt (Nghìn vàng mua xương)? Bây giờ ta chính là đống xương ngựa vô dụng kia, ta không nhận bổng lộc của Đại Tùy, ngàn dặm xa xôi đi nương tựa Đại Đường, Lý Uyên nếu không trọng dụng ta thì ông ta sẽ thất tín với thiên hạ.

Nói đến đây, La Nghệ lạnh lùng cười:

- Ta tin tưởng Lý Uyên sẽ không làm như vậy!