Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 65: Công chúa Nghĩa Thành

- Này! Ngươi không vào sao?

Phía sau giống như có người gọi hắn. Dương Nguyên Khánh quay đầu lại, thấy một người đội mũ bùn, một thiếu nữ Đột Khuyết mang váy dài có hoa văn đang vẫy tay với hắn. Da dẻ trắng nõn như đám mây trên trời, đôi mắt sáng ngời như nước hồ trên thảo nguyên, có một màu xanh, khóe miệng tươi cười như hoa thảo nguyên nở rộ vào tháng hai. Nhưng lông mi của nàng thì giống như con chim ưng vừa giang cánh, mặt mày của thiếu nữ vùng thảo nguyên có khi chất oai hùng.

Tuy nhiên cách ăn mặc của nàng ta thì thật quái dị, chiếc mũ của người Hồ Cáp, chân váy dài thì cũng là loại lưu hành của các cô gái Trung Nguyên. Rõ ràng là thiếu nữ Đột Quyết, lại nói tiếng Hán rất lưu loát. Dương Nguyên Khánh có cảm giác nàng ta chính là thiếu nữ dâng rượu cho mình. Nhưng thiếu nữ kia có bộ dạng như thế nào hắn đã quên mất rồi, chỉ nhớ thiếu nữ mặc một bộ trang phục dát vàng.

Thiếu nữ nhìn thấy trong ánh nhìn của hắn có một tia mờ mịt, trong lòng có chút không vui.

- Ngươi nhanh như thế đã quên ta rồi à?

- Hóa ra chính là ngươi.

Dương Nguyên Khánh thốt lên, hắn rốt cuộc đã nhớ nàng ta chính là thiếu nữ dâng rượu cho hắn, hình như là nhị công chúa Đột Quyết.

Hắn áy náy nói.

- Ngươi thay đổi trang phục, ta không nhận ra.

- Ồ!

A Đóa Tư kéo dài giọng điệu.

- Hóa ra ngươi cũng giống những người Hán, chỉ nhận ra xiêm y không nhận người.

Dương Nguyên Khánh thấy nàng ta mồm miệng lanh lợi, biết rằng mình nói không lợi, bèn cười nói:

- Là công chúa Nghĩa Thành tìm ta sao?

- Muốn gặp Khả Đôn nương nương, ngươi phải bước qua cửa của ta đã!

A Đáo Tư ánh mắt lộ ra một nụ cười giải hoạt.

- Ngươi phải trả lời được ba câu hỏi của ta.

Dương Nguyên Khánh dùng lễ tiết Đột Quyết, đặt tay đằng trước ngực hành lễ, dùng tiếng Đột Quyết cười nói:

- Cô nương muốn hỏi ta điều gì?

A Đóa Tư cũng có chút hứng thú với Dương Nguyên Khánh, liền đổi sang tiếng Đột Quyết cười dài hỏi:

- Câu hỏi thứ nhất, đầu sói Đạt Đầu có thật do ngươi đoạt được?

- A Đóa Tư!

Trong lều trại truyền tới một âm thanh nhẹ nhàng.

- Không được làm chậm trễ khách như thế được.

A Đóa Tư lè lưỡi, quên luôn cả thân làm người cản trở. Khi Dương Nguyên Khánh đi qua bên A Đóa Tư lại hạ giọng nói:

- Nhỡ kỹ đó, ta tên là A Đóa Tư.

……….

Lều trại Khả Đôn rất lớn là cảm giác dầu tiên của Dương Nguyên Khánh, sạch sẽ không có một hạt bụi. Tất cả đồ vật đều là máu trắng, đến thảm cũng dệt bằng lông của sơn dương trắng, khiến cho hắn dường như đang ở trong một đám mây. Nhưng kiểu màu trắng này khiến cho Dương Nguyên Khánh có cảm giác một loại bệnh, chỉ là trong căn lều lớn tràn ngập mùi hương bách hợp thoang thoảng, thế mới khiến cho hắn cảm thấy có chút hơi thở của nhân gian.

Khung lều rất lớn, bên trong dùng màn trướng phân thành ba gian bắt đầu khu phòng ngủ và sinh hoạt hằng ngày. Xuyên qua tấm thêu hoa mỏng manh có thể mờ ảo nhìn thấy bên trong có hai người ngồi.

- Dương công tử, mời vào!

Trong màn trướng truyền tới một tiếng nói nhẹ nhàng.

Dương Nguyên Khánh chần chừ một chút, tuyết trắng như thế khiến hắn dừng chân, bên cạnh có hai người thị nữ mặc áo trắng đem lên một da dê trải lên trên mặt đất, thành một con đường da dê.

Dương Nguyên Khánh đi đến bên rèm.Từ đây có thể nhìn thất tình hình trong trướng. Một chiếc bàn vuông nhỏ bằng gỗ, trên bàn có đặt mấy cái bình ngọc, hai bên có một cô gái ngồi đó. Trong đó có một người là tỷ tỷ của A Đóa Tư là A Nỗ Lệ. Nguyên Khánh nhớ rất rõ nàng ta và Ô Đồ tình chàng ý thiếp, để lại cho Nguyên Khánh ấn tượng sâu sắc.

Một cô gái khác mặc dù tuổi khoảng hai mươi tuy nhiên toàn thân mặc váy dài màu trắng tuyết, mái tóc đen búi thành một cuộn tròn, ánh sáng của viên ngọc phát ra, trên trán có gắn một cành hoa bằng thiếc, môi son điểm nhẹ, mày liễu nhỏ như tranh vẽ. Mặc dù cách trang điểm kỹ càng, tướng mạo thanh tú nhưng sắc mặt lại không tốt lắm, lưng dựa vào mấy tấm nệm mềm, thỉnh thoảng ôm ngực, thở dốc không ngừng, nhìn ra nàng ta đang bị càm nhẹ.

Nàng ta là công chúa Nghĩa Thành của triều Tùy, tên là Dương Kiều Nga, là con cái tôn thất, năm năm trước được gả cho Khải Dân Khả Hãn. Phía trước nàng là tỷ tỷ của nàng, cũng chính là công chúa An Nghĩa. Vào năm Khai Hoàng thứ mười bảy cũng được gả cho Khải Dân Khả Hãn, lúc ấy Khải Dân Khả Hãn xưng là Đột Lợi Khả Hãn. Một đêm năm năm về trước, Đô Lam và Đạt Đầu tập kích đêm đại doanh của Đột Lợi, công chúa An Nghĩa đã chết ở bên trong loạn quân.

Lập tức Tùy đế Dương Kiên lại đem muội muội của công chúa An Nghĩa phong là công chúa Nghĩa Thành, lại gả cho Khải Dân Khả Hãn. Công chúa Nghĩa Thành thấy Dương Nguyên Khánh dáng người khôi ngô, tư thế oai hùng liền khẽ mỉm cười hỏi:

- Ngươi chính là tôn tử (cháu) của Dương Thái Phó.

Dương Nguyên Khánh nhận ra mình thất lễ, vội vàng quỳ một gối.

- Ty chức Dương Nguyên Khánh khấu kiến công chúa điện hạ!

- Hóa ra là Nguyên Khánh công tử, xin mời vào!

Dương Nguyên Khánh đi vào trong trường vải, A Đóa Tư từ phía sau đi vào, nàng dâng cho Dương Nguyên Khánh một chén trà nóng. Công chúa Nghĩa Thành khoát tay cười nói.

- Công tử mời ngồi!

Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, hạ thấp người nói:

- Không biết công chúa điện hạ goi ty chức tới là có việc gì?

- Không có gì, nghe nói từ quê hương có người tới, ta càng nghĩ muốn gặp một lần.

Công chúa Nghĩa Thành trong ánh mắt có chút đau buồn, nàng chế ngự cảm xúc của chính mình, chỉ vào A Nỗ Lệ cười nói:

- Ta đang dạy bọn họ làm hương trầm, sắp xong rồi, ngươi ngồi đợi ta một lát.

- Không dám, mời công chúa cứ tự nhiên.

Công chúa Nghĩa Thành cười cười, đúng lúc A Nỗ Lễ nói:

- Vừa rồi ta nói có tám loại hương liệu, nhớ kĩ chưa?

Muội muội A Đóa Tư có chút không yên lòng, tỷ tỷ A Nỗ Lệ vẫn rất tập trung

- Ta nhớ rồi, là dùng trầm hương, bạch đàn hương, xạ hương, đinh hương, tô hợp hương, giáp hương, hun lực hương, cam tùng hương. Tám loại hương liệu, mỗi loại lất một hoặc hai, dùng mật trộn lẫn, cho vào lọ chôn ở dưới nền đất hai mươi ngày, đem viên lên là có thể xông hương được.

Công chúa Nghĩa Thành gật đầu.

- A Nỗ Lệ nói không sai, A Đóa Tư à? Muội phải nhớ kỹ đó.

A Đóa Tư cười hì hì.

- Tỷ tỷ làm tốt, muội dùng của tỷ tỷ là được rồi.

- Muội đó! Quá ỷ lại vào tỷ tỷ đó. A Nỗ Lệ, tỷ đi làm đi, muội muốn cùng Dương tướng quân tâm sự việc nhà.

Công chúa Nghĩa Thành ánh mắt nhìn A Nỗ Lệ, A Nỗ Lệ kéo muội muội, hai tỷ muội liền đứng dậy rời khỏi trướng vải.

Trong màn che chỉ còn lại công chúa Nghĩa Thành và Dương Nguyên Khánh, bên ngoài màn che còn hai thị nữ là của hồi môn đứng đó. Công chúa Nghĩa Thành bỗng nhiên đứng dậy quỳ xuống, rưng rưng nước mắt nói với Dương Nguyên Khánh.

- Xin công tử cứu mạng ta.

Dương Nguyên Khánh ngơ ngẩn cả ngời. Hắn vẫn tưởng rằng công chúa muốn tâm sự chuyện quê hương cùng mình, không ngờ chỉ trong chớp mắt đã trở thành công chúa cầu cứu mình.

- Công chúa, ty chức không dám!

Dương Nguyên Khánh chỉ là một tướng quân vùng biên ải, đường đường là công chúa Đại Tùy lại quỳ xuống với hắn, khiến hắn không chịu đựng nổi.

- Xin công chúa đứng dậy, ty chức nguyện dốc sức vì công chúa.

Công chúa Nghĩa Thành ngồi dậy, có chút bi thương nói:

- Dương công tử, ta không nói với Trưởng Tôn Thịnh, ta sợ gây phiền toái không cần thiết, nhưng ta có cảm giác Nhiễm Can muốn giết ta.

Dương Nguyên Khánh trầm tư không nói, hắn biết là công chúa nguy hiểm. Nếu Nhiễm Can thật sự liên minh với Tây Đột Quyết, phản bội Đại Tùy, việc mưu sát công chúa Nghĩa Thành là tất nhiên. Giống như năm đó Đô Lam Khả Hãn vì cưới công chúa triều Tùy mà giết hại công chúa Bắc Chu là Đại Nghĩa. Nhưng Dương Nguyên Khánh cũng không biết, Nhiễm Can dù sao cũng kiêng nể triều đình, hắn không dám tự mình động thủ, rất có khả năng mượn tay Tây Đột Quyết để diệt trừ công chúa.

Nghĩ vậy Dương Nguyên Khánh trầm giọng nói:

- Ta tin Nhiễm Can nếu muốn giết công chúa tất nhiên sẽ giết chúng ta trước. Vậy nên công chúa điện hạ cũng không cần lo lắng, nếu chúng ta cảnh giác thì chúng sẽ đề phòng.

- Nhưng Khải Dân Khả Hãn muốn giết ta dễ như trở bàn tay, thị vệ bên cạnh ta đều là người của hắn, không biết công tử….

Trong ánh công chúa Nghĩa Thành hiện lên nỗi thống khổ, mang theo một tia cầu xin. Nàng không khỏi nghĩ tới số phận mình, nếu Nhiễm Can chết, nàng phải gả cho con trai hắn. Nếu như con hắn chết thì con hắn sẽ kế vị, nàng sẽ phải gả cho con hắn.

Nghĩ đến đây, công chúa Nghĩa Thành không kìm nổi hai hàng nước mắt đầm đìa. Công chúa vương triều Tùy cao quý lúc này như con dê nhỏ bất lực lạc long giữa thảo nguyên. Nàng chỉ có thể cầu cứu đồng bào của mình.

Khí phách dân tộc trong lòng Dương Nguyên Khánh lại từ từ sục sôi lên. Hắn nắm chặt tay. Đây là công chúa của đại vương triều Tùy, là đại vương triều Tùy đầy tôn nghiêm, bảo vệ nàng là trách nhiệm của Dương Nguyên Khánh. Hắn tuyệt đối không để cho công chúa tổn thương chút gì.

- Ta sẽ phái một đội binh lính đến bảo vệ công chúa điện hạ, người đứng đầu là Uất Trì. Nàng ta trên thực tế là nử tử thay cha tòng quân, hy vọng công chúa điện hạ sẽ giữ bí mật này cho nàng ta.

Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp