Dương Băng hì hì cười, chạy về phía tòa tiểu lầu của mình. Xuất Trần nhìn bóng dáng của con gái đã chạy đi xa, vừa mới gian nan mang thai rồi sinh nữ nhi này, thế mà nhoáng một cái con bé đã mười tuổi, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cảm thán năm tháng trôi qua cực nhanh, mình cũng hai mươi tám tuổi rồi.
- Nhị phu nhân!
Phía sau Xuất Trần truyền đến âm thanh của một tiểu nha hoàn.
Xuất Trần xoay người hỏi:
- Có chuyện gì không?
- Vưu phu nhân đã tới, muốn gặp Nhị phu nhân.
Xuất Trần cũng không có nhiều họ hàng thân thích ở Thái Nguyên, phụ thân nàng ở quận Dư Hàng cũng tính là danh gia vọng tộc, nhưng từ khi nàng sinh hạ đến nay, gần như không có khi nào lui tới. Mẫu thân là Ngô Hưng Thẩm thị, tiếp xúc tương đối nhiều. Bên cạnh trượng phu Dương Nguyên Khánh cũng có hai người là con cháu Thẩm thị giữ chức vụ quan trọng. Một người là nội vệ quân Á Tướng Thẩm Hưng, còn một người khác là Ký sự Tham quân Thẩm Xuân. Thẩm Xuân tuy rằng xuất thân từ Đôn Hoàng Thẩm thị, nhưng phụ thân cũng là anh ruột của Thẩm Thu Nương, cho nên Thẩm Xuân thật ra là biểu huynh của Trương Xuất Trần, cũng vì nguyên nhân này, Thẩm Xuân được Dương Nguyên Khánh dùng làm Ký sự Tham quân là chức vụ cơ yếu.
Vưu phu nhân này là mẫu thân của Thẩm Hưng. Bình thường thường cũng hay lui tới, cũng không phải người ngoài, Trương Xuất Trần liền gật gật đầu,
- Mời bà ấy đến sân nhà ta đi!
Rất nhanh, dưới sự hướng dẫn của nha hoàn Vưu phu nhân đã đi vào Phù Dung viện. Vưu phu nhân năm nay ngoài năm mươi tuổi, búi tóc cao, mặc váy dài có tay áo hẹp, đầu đầy châu ngọc, cách ăn mặc cao quý sa hoa. Bà là mẫu thân của Thẩm Hưng, có tước Tam phẩm theo lệnh vua.
Khách gần đến trước cửa, Xuất Trần liền tươi cười ra đón,
- Mợ hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi đến đây?
Vưu phu nhân vội vàng khom người thi lễ,
- Tham kiến Trắc Vương phi!
- Mợ, mợ lại làm vậy nữa, cứ phải khách khí như vậy sao?
Xuất Trần có chút oán giận bà nói.
Vưu phu nhân khẽ cười nói:
- Hôm nay là có chính sự cần tìm Trắc Vương phi, cho nên cấp bậc lễ nghĩa phải chu toàn.
Xuất Trần dẫn Vưu phu nhân vào phòng khách ngồi. Một nha hoàn bưng trà lên cho hai người. Xuất Trần lúc này mới hỏi:
- Mợ tìm ta có chuyện gì quan trọng không?
Vưu phu nhân có chút do dự, không biết nói thế nào, một lúc sau mới ấp úng nói:
- Xuất Trần, đệ (Thời xưa ở Trung Quốc vợ gọi em dâu của chồng là đệ, như thời nay gọi là thím) còn nhớ rõ đại bá phụ của Thẩm gia không?
Vưu phu nhân nói đại bá phụ của Thẩm gia chính là chỉ gia chủ của nhà họ Thẩm - Thẩm Bách. Nghĩ đến người này, Xuất Trần lập tức mặt trầm xuống. Hai mươi năm trước cô và mẫu thân không có chỗ nào nương thân, chỉ có thể trở về nhà cũ của Thẩm gia ở Ngô Hưng. Lúc ấy ông ngoại Thẩm Huyền Cối bại trận bị giết, mấy huynh trưởng của mẫu thân cũng bị liên lụy, bị đày đi quận Đôn Hoàng. Các đồn điền nhà cửa mà ông ngoại để lại đều bị Thẩm Bách và mấy đứa con trai chiếm hết, mẹ con họ chỉ có thể ở trong gian của người ở, bị đối xử rất tệ bạc. Nếu không có sự giúp đỡ của bà cô (cô của cha) e rằng bọn họ còn bị Thẩm gia đuổi ra khỏi nhà của tổ tiên. Chuyện này Xuất Trần khắc cốt ghi tâm, không thể nào quên.
- Sao mợ lại nhắc tới ông ta?
Vưu phu nhân thở dài nói:
- Ông ta cũng đến Thái Nguyên rồi. Ông ta có tìm đến cậu của đệ. Ông ta muốn gặp đệ.
- Gặp ta?
Xuất Trần cười nhạt một cái:
- Ông ta gặp ta làm gì chứ? Ta họ Trương, ông ta họ Thẩm. Ta và ông ta có quan hệ gì chứ?
Vưu phu nhân cũng biết không phải Xuất Trần không muốn nhận Thẩm gia mà là Xuất Trần còn canh cánh trong lòng chuyện của hai mươi năm trước. Xuất Trần đã từng nói với bà như vậy. Vưu phu nhân cười khổ một tiếng rồi nói:
- Ông ấy đến lần này chủ yếu là đến xin lỗi đệ đó.
Đúng lúc này, ngoài cửa nha hoàn bẩm báo:
- Lão gia đến!
Là Dương Nguyên Khánh đến. Vưu phu nhân có vẻ hoảng hốt đứng dậy. Làm thế nào bây giờ? Xuất Trần cười xua tay,
- Mợ cũng đâu phải người ngoài. Không cần phải lo lắng thế đâu.
Lúc đang nói thì Dương Nguyên Khánh đã bước nhanh vào. Mặc dù đã để hắn ngủ ở phòng sách, nhưng hắn lại không ngủ được. Trong lòng hắn còn nhớ đến đứa con trai bé nhỏ, liền rảo bước đến chỗ của Xuất Trần.
Vừa bước vào phòng khách đã thấy một phu nhân trung niên đang đứng trước mặt khiến hắn giật mình. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là thím đã đến rồi nhưng nhìn lại thì không phải. Vị phu nhân này hình như hắn có quen thì phải. Đó là mẫu thân của Thẩm Hưng, cũng là thê tử của Hình bộ Thị lang Thẩm Quân Đạo.
Vưu phu nhân tiến về phía Dương Nguyên Khánh thi lễ,
- Tham kiến Dương tổng quản!
- Phu nhân không cần đa lễ!
Dương Nguyên Khánh có chút áy náy nhìn sang Xuất Trần nói:
- Phu nhân có khách. Một lúc nữa ta quay lại.
Vưu phu nhân phản ứng rất nhanh. Chuyện của Thẩm gia cứ để cho Dương Nguyên Khánh nghe, biết đâu có thể sẽ giúp ích giải quyết bế tắc. Bà ta thấy Dương Nguyên Khánh đang định đi liền cười nói:
- Thật ra ta không có việc gì đâu. Chỉ là gia chủ Thẩm gia muốn gặp Xuất Trần…
Quả nhiên, bước chân của Dương Nguyên Khánh chậm lại, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ hứng thú, quay lại hỏi:
- Là Thẩm gia ở Giang Nam sao?
- Đúng vậy, là đại bá phụ của Xuất Trần, cũng chính là gia chủ Thẩm Bách của Thẩm gia dẫn theo mấy đệ tử đến tham gia khoa cử. Ông ta cũng muốn đến xin lỗi Xuất Trần vì chuyện năm xưa.
Họ Thẩm ở Ngô Hưng là một trong những danh môn vọng tộc có tiếng ở Giang Nam. Dương Nguyên Khánh đương nhiên có hứng thú. Hắn mỉm cười, nói:
- Đây là chuyện tốt! Xuất Trần, nàng định bao giờ thì đi gặp ông ấy?
Xuất Trần mặt lạnh tanh nói:
- Thiếp căn bản không muốn gặp người đó.
Vưu phu nhân thấy không khí có chút gò bó, hơn nữa bà ta đã chuyển lời tới rồi thì bà ta cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa, liền đứng dậy nói:
- Không còn chuyện gì nữa, ta xin phép cáo từ. Xuất Trần, có việc gì cứ trực tiếp tìm ta.
Xuất Trần mặc dù bất mãn với Thẩm gia nhưng quan hệ giữa cô với Vưu phu nhân rất tốt. Cô đích thân tiễn Vưu phu nhân ra khỏi phủ. Dương Nguyên Khánh vẫn chưa đi, hắn đợi thê tử quay lại. Hắn rất có hứng thú với Thẩm gia. Gia chủ không ngờ đã đến Thái Nguyên rồi. Lúc này, cô con gái Dương Băng vội tiến vào,
- Phụ thân!
Cô bé như một chú chim non nhào vào lòng phụ thân. Dương Nguyên Khánh yêu thương nhất chính là đứa con gái này. Hắn không bao giờ quên hình ảnh đứa con gái tinh nghịch hồi nhỏ hay leo lên cổ hắn. Thoáng một cái, con gái đã lớn thế này rồi. Dương Nguyên Khánh kéo bím tóc của con gái, cười nói:
- Tiểu nha đầu, hình như lại cao lên rồi. Đo với phụ thân xem nào.
- Vâng!
Dương Băng nhảy lên, đứng đối diện với phụ thân, Dương Nguyên Khánh dùng bàn tay đo đỉnh đầu của cô bé, không ngờ đã đến môi hắn rồi. Hắn có chút ngây ra. Hai tháng trước thôi cô bé mới tới cổ họng mình, làm sao mà trong chớp mắt đã cao được tới như vậy? Vừa thoáng nhìn, phát hiện ra cô con gái kiễng chân. Hắn cười ha hả, dùng ngón trỏ vuốt mũi cô con gái:
- Con ăn gian nhé!
Dương Băng hì hì cười, gót chân hạ xuống đất. Vẫn chỉ mới cao đến cổ họng mà thôi.
- Băng nhi của ta không ngờ đã đi giày cao gót được rồi.
- Phụ thân, giày cao gót là gì?
Dương Băng tò mò hỏi.
- Chính là…đế giày rất dày.
Dương Nguyên Khánh dùng tay đo độ dày,
- Ước chừng nó dày như thế này sẽ khiến người ta trông cao hơn.
- Thế Băng nhi cũng muốn có một đôi, để sớm cao lớn hơn.
Dương Nguyên Khanh nhẹ ấn vào mũi con gái, cười tủm tỉm hỏi:
- Lớn nhanh để làm gì, có phải muốn kiếm như ý lang quân?
- Phụ thân nói lung tung!
Dương Băng dẫm chân, đưa tay ra véo một cái rất mạnh lên tay của Dương Nguyên Khánh.
- Phụ thân không được nói lung tung nữa!
Dương Nguyên Khánh thấy con gái giận liền vội giơ hai tay đầu hàng,
- Được rồi! được rồi! Phụ thân không nói lung tung nữa.
Hắn ôm con gái vào lòng, rồi hỏi:
- Đi gặp Đan Dương công chúa rồi sao? Hồi nhỏ con đã cùng công chúa chơi tuyết đó. Con không nhớ sao?
- Phụ thân!
Dương Băng trừng mắt cười nói:
- Chuyện đó lúc hai tuổi mà. Làm sao con nhớ được?
Dương Nguyên Khánh ha hả cười,
- Là phụ thân hồ đồ. Nhưng công chúa chỉ lớn hơn con ba tuổi. Con có thể đi tìm gặp cô ấy chơi, cùng đọc sách, thêu thùa…
- Nhưng…con phải gọi cô ấy thế nào? Gọi là công chúa, hay gọi là cô ạ?
Dương Băng có vẻ khó xử. Vấn đề này làm cô khổ não cả một canh giờ.
- Gọi là dì đi! Cô ấy là muội muội của tam nương.
Lúc này, Xuất Trần tiễn Vưu phu nhân xong đã quay lại. Nàng nhìn thấy con gái đang ở trong lòng của phụ thân thì cũng mỉm cười. Đây là cảnh tượng mà nàng rất muốn nhìn thấy. Nó thể hiện sự yêu thương của chồng đối với con gái.
- Băng nhi, con đã làm xong bài tập chưa?
Dương Băng lè lưỡi nói:
- Vẫn chưa làm ạ! Con nghe thấy bảo phụ thân đến nên con chạy đến tìm phụ thân luôn mà.
Dương Nguyên Khánh vỗ nhẹ và sau đầu cô con gái yêu quý nói:
- Con mau đi làm bài tập đi. Đến tối phụ thân đến xem con viết chữ thế nào. Mẹ con nói con viết chữ rất đẹp.
- Vậy con đi trước ạ!
Dương Băng nhảy từng bước đi ra.
Dương Nguyên Khánh nhìn theo bóng dáng đáng yêu của con, không nhịn được cười một cái.