Trên thực tế, Dương Nguyên Khánh cũng không thích nam hạ huyết chiến với quân Đường. Quân đội của hắn cần nghỉ ngơi và chỉnh đốn, còn tấn công quận Hoằng Nông thì cũng không phù hợp với kế hoạch chiến lược của hắn. Hắn chỉ là muốn ép Lý Uyên về Quan Trung, sau đó sẽ nâng đỡ lực lượng Vương Thế Sung, và như thế hắn liền có thể tìm cơ hội phát động thế tấn công với Hà Bắc.
Tháng mười đã đến, thời tiết bắt đầu trở lạnh. Dương Nguyên Khánh nhìn nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn chảy, lại hỏi người chèo thuyền:
- Bình thường Hoàng Hà đóng băng vào lúc nào?
-Bình thường là trung tuần tháng mười một. Bây giờ vẫn còn sớm, ít nhất phải nửa tháng nữa. Khi đó Hoàng Hà đóng băng vô cùng rắn chắc, không cần phải đi thuyền mà trực tiếp có thể đi đến được bờ bên kia.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu. Còn nửa tháng nữa, quả thật còn sớm. Lúc này, đoàn thuyền bắt đầu giảm tốc độ, chầm chậm đi về phía bến đò huyện Hà Bắc, có một con thuyền đi tới, trên thuyền có binh lính hô to:
-Tổng quản có ở trên thuyền không?
Có binh lính chỉ vào còn thuyền thứ hai. Con thuyền nhỏ đi nhanh đến gần tới mép thuyền. Một binh lính báo tin lo lắng bẩm báo:
-Khởi bẩm tổng quản, binh lính tuần tra vừa mới chặn hai con huyền lớn vận chuyển dầu hỏa ở giữa Hoàng Hà.
Tin tức này khiến Dương Nguyên Khánh cũng hơi hơi giật mình kinh hãi. Là chuyện gì vậy? Không ngờ giữa Hoàng Hà mà lại có thể bắt được thuyền chở đầy dầu hỏa. Dầu hỏa ở đâu ra, vận chuyển cho ai? Hắn lập tức truy vấn:
-Thuyền chở dầu hỏa đó giờ đang ở đâu?
-Ngay bên canh bến đò, chính là hai con thuyền lớn kia.
Dương Nguyên Khánh nhìn theo hướng tay binh lính chỉ. Chỉ nhìn thấy trên bến đò có hai con thuyền lớn đang đậu. Trên thuyền toàn là binh lính trang bị đầy đủ võ trang. Dương Nguyên Khánh lập tức mệnh lệnh người lái thuyền:
-Mau đậu sát cạnh hai thuyền lớn kia!
Người lái thuyền điều chỉnh phương hướng, thuyền Dương Nguyên Khánh ngồi chậm rãi đến gần phía hai con thuyền hàng bị chặn. Đây là hai thuyền hang lớn, loại thường thấy trên sông Hoàng Hà. Người chèo thuyền và chủ thuyền đều đã bị bắt, hàng hóa trên thuyền đều bị quân Tùy khống chế. Dương Nguyên Khánh nhảy lên thuyền lớn. Lập tức có một Giáo Úy tiến lên quì một gối bẩm báo:
-Bẩm báo tổng quản, chúng tôi bắt được hai thuyền, bên trong có chở năm trăm thùng dầu hỏa.
-Đã thẩm vấn rồi sao? Vậy dầu hỏa này là từ đâu tới? Vận chuyển cho ai?
Dương Nguyên Khánh mặt âm trầm hỏi. Dầu hỏa là một tài nguyên chiến lược quân sự quan trọng. Giếng dầu quận Diêu An có binh lính chuyên biệt coi giữ. Hắn không nghĩ thông tại sao trên sông Hoàng Hà mà lại có thuyền vận chuyển dầu hỏa.
-Hồi bẩm tổng quản. Bọn ty chức đã thẩm vấn rồi. Hai thuyền này xuất phát từ huyện Văn Hương gần Đông Quan. Bọn họ muốn đi vào kênh Vĩnh Tế, vận chuyển dầu hỏa đến U Châu. Bọn ty chức đã thẩm vấn người chèo thuyền, bọn họ cũng không biết dầu hỏa là từ đâu đến? Khi bọn ty chức bắt chúng, có mấy binh lính quân Đường kháng cự nên bị giết, chứng tỏ rằng dầu hỏa này là vật tư của quân Đường.
Dương Nguyên Khánh không nói gì. Hắn đi vào kho để hàng hóa. Trong kho hàng chất đầy các thùng gỗ, mấy tên lính đang kiểm kê vật tư. Bên trong kho bốc lên mùi hôi của dầu hỏa. Dầu hỏa cũng chính là dầu mỏ, sau khi chảy ra từ giếng thì sẽ lắng đọng bên trong bể lắng dầu chuyên dùng vài ngày, thì có thể thu được dầu mỏ chất tương đối nhẹ, phù hợp dùng để đốt.
Thực ra Dương Nguyên Khánh trong lòng hiểu được. Con trai của Cao Quýnh là Cao Đức Hoằng từng làm quan ở đất Thục. Anh ta đã nói với hắn rằng ở Thục Châu cũng có giếng dầu hỏa, tối đen như mực, dùng không hết. Người dân địa phương dùng để chiếu sáng, và còn dùng để trị bệnh. Bản thân hắn lợi dụng dầu hỏa mấy lần khiến người Đột Quyết phải đại bại. Cả triều đình đều biết, mấy người Lý Uyên chẳng lẽ bọn họ không nghĩ tới sao?
Thật ra không chỉ Lý Uyên mà tất cả các thế lực đều đang tìm kiếm khắp nơi các giếng dầu hỏa, chỉ có điều khác biệt là tìm thấy và không tìm thấy mà thôi. Cũng giống như hàng binh của Đậu Kiến Đức đã khai ra rằng, Đậu Kiến Đức đã ở tìm kiếm dầu hỏa khắp nơi nhưng vẫn không tìm được.
Mấy tháng trước, khi Lý Kiến Thành đánh hạ quận Diên An, bọn họ cũng không phái trọng binh đi bảo vệ giếng dầu hỏa quận Diên An, khiến cho Bùi Hành Nghiễm dễ dàng chiếm được. Khi đó Dương Nguyên Khánh liền mơ hồ đoán được rằng, sở dĩ Lý Kiến Thành không coi trọng giếng dầu hỏa chỉ có một lời giải thích mà thôi. Đó chính là bọn họ đã nắm giữ được tài nguyên dầu hỏa trong tay. Tài nguyên đó hẳn là ở đất Thục.
Hôm nay hai thuyền này đã xác nhận suy đoán của hắn là đúng. Quân Đường quả nhiên là có dầu hỏa. Rất rõ ràng, Lý Uyên muốn vận chuyển số dầu hỏa này đến La Nghệ - U Châu, lấy việc chống cự mình để tiến công đối với U Châu.
-Dẫn chủ thuyền lên đây!
Rất nhanh sau đó, bọn lính dẫn một người đàn ông trung niên lên thuyền. Ông ta chính là chủ của hai chiếc thuyền đó. Ông ta nghe nói là hàng vận chuyển là hàng cấm quân dụng thì sợ đến mức cả người mềm nhũn, cuống quít quỳ xuống dập đầu:
-Chúng tôi chỉ là thuyền dân, được bọn họ thuê, chúng tôi chỉ biết có vận chuyển hàng, ngoài ra không biết gì hết.
-Ta muốn hỏi ngươi, trước các ngươi đã có người vận chuyển loại hàng này đến U Châu sao?
Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú và hỏi ông ta.
Người chủ thuyền vội vàng lắc đầu:
-Huyện Văn Hương tổng cộng có hơn năm mươi thuyền. Mọi người đều biết nhau cả. Thuyền của chúng tôi là thuyền đầu tiên được bọn họ trưng dụng. Sau đó còn thuyền khác hay không thì chúng tôi không biết. Nhưng trước đó chắc chắn là không có.
Dương Nguyên Khánh hơi nhẹ lòng chút, lại hỏi:
-Các ngươi đến U Châu như thế nào? Ta muốn hỏi là các ngươi từ đâu tiến vào kênh Vĩnh Tế?
-Khởi bẩm tướng quân, bên quận Cấp, tất cả các thuyền đi Kỳ Thủy tiến vào kênh Vĩnh Tế đều kiểm tra rất nghiêm. Chúng tôi chưa bao giờ dám đi sang bên đó. Thông thường là từ huyện Ôn của quận Hà Nội đi vào kênh Vĩnh Tế rồi sau đó mới trực tiếp đi về phía bắc.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu. Hắn đã không cần phải hỏi thêm gì nữa rồi. Quân Đường tuyệt đối sẽ không chỉ vận chuyển hai thuyền dầu đến U Châu, mà chắc chắn sau đó còn có nữa, mà không chỉ là dầu mỏ, còn có các quân tư khác. Hắn dặn dọ thân binh bên cạnh:
-Lập tức tiến đến quận Hà Nội tìm Từ tướng quân, nói là làm theo mệnh lệnh của ta, bảo anh ta kiểm tra nghiêm ngặt tất cả các thuyền đi về phương bắc, không được bỏ sót thuyền nào.
Thân binh đáp ứng một tiếng, lập tức lên bờ đi tới quận Hà Nội. Dương Nguyên Khánh cảm thấy rất may mắn. Hôm nay may là chặn lại được hai thuyền dầu mỏ này, chứ nếu không thì trong tương lai giao chiến với La Nghệ sẽ phải đối mặt với sự tập kích của dầu mỏ.
Dương Nguyên Khánh khen ngợi Giáo Úy thám báo:
-Lần này các ngươi có công đã chặn thuyền lại, mỗi người thưởng trăm xâu tiền, ghi nhớ một lần công hạng giáp.
Giáo Úy mừng rỡ. Hai lần công hạng giáp là có thể thăng lên một cấp. Anh ta quỳ gối xuống tạ ơn.
-Tạ ơn tổng quản phong thưởng!
Chủ thuyền mặt run sợ. Hóa ra vị tướng quân này chính là Dương Nguyên Khánh trong truyền thuyết. Ông ta dập đầu cầu xin tha thứ:
-Dương tổng quản tha mạng. Tiểu nhân không bao giờ dám vận chuyển hàng cho bọn họ nữa!
Dương Nguyên Khánh lập tức chỉ bảo Giáo Úy:
-Dỡ dầu hỏa xuống, hai thuyền này sẽ được trưng dụng tại chỗ. Để cho bọn họ lập công chuộc tội!
……
Tuy rằng việc Lý Uyên có dầu mỏ cũng nằm trong dự liệu của Dương Nguyên Khánh, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút cảm thán. Một lần cơn bão dầu mỏ đã khiến cho hắn ý thức được rằng kỹ thuật quân sự trong chiến tranh đã truyền bá nhanh chóng. Ví dụ như dầu mỏ, một khi nó phát huy uy lực trong chiến tranh thì tất cả các thế lực đều sẽ đi tìm kiếm nó. Còn có cả sa bàn nữa, hắn nghe nói Vương Thế Sung cũng đã bắt đầu sử dụng rồi. Vậy thì trong quân đội của Lý Uyên chắc chắn cũng sẽ xuất hiện.
Lại ví dụ như phương án y hộ binh xác lập ở quận Hà Nội. Điều này có thể giảm bớt binh lính tử vong. Như thế thì không lâu sau các thế lực khác cũng sẽ xuất hiện bóng dáng các nữ cứu thương. Điều này là điều không thể nào tránh khỏi. Mấu chốt là xem năng lực chiến đấu của binh lính, năng lực thống lĩnh của thống soái cùng với sự trợ giúp tiến bạc lương thực, năng lực vận chuyển, nguồn chiêu mộ binh lính có mạnh hay không v.v. Đây mới chính là sự đảm bảo cho thắng lợi.
Dầu hỏa sớm hay muộn sẽ bị các thế lực sử dụng phổ biến trong chiến tranh. Điều này nằm trong dự liệu của Dương Nguyên Khánh. Dầu hỏa chỉ là một loại hình vũ khí, không có gì là bí mật. Lý Qũy cũng chính là sử dụng dầu hỏa để tác chiến với Tiết Cử.
Nhưng hắn vẫn còn bộ đội chủ lực thực sự - quân trọng giáp mạch đao của hắn, đó mới là đòn sát thủ mà người khác khó mà học được. Việc chế luyện trọng giáp và chế tạo mạch đao kiểu mới đây mới là kỹ thuật tuyệt mật của hắn. Hắn quyết không để bất cứ kẻ nào có thể học được.
Phủ Nguyên soái hành quân của Dương Nguyên Khánh ở bên trong thị trấn huyện Hà Bắc, được tạm thời sửa từ huyện nha. Hắn vừa mới đi đến cửa phủ thì một thân binh chạy lên bẩm báo:
-Khởi bẩm tổng quản, Dương Thái Thú ngày xưa đã trở lại rồi, đang ở bên trong nha nội.