Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 58: Ở lại thảo nguyên

- Y không cho ta ra trận, nói phải bảo vệ cho y. Nhưng thực ra y ở trong doanh trại cả ngày, nguy hiểm cái quái gì. Ta nhân lúc y không để ý bèn trốn khỏi doanh trại, tham gia chiến dịch. Đó là vì muốn biến ý nguyện bao năm trời của ta thành hiện thực. Kết quả là y nổi giận lôi đình, đuổi ta ra ngoài.

Vũ Văn Thành Đô thở dài:

- Nam nhi đại trượng phu lại phải hầu hạ loại tiểu nhân này, thật sự là vô cùng nhục nhã.

Hai người ngồi xuống một tảng đá lớn, nhìn lên mặt trăng sáng vằng vặng, Dương Nguyên Khánh thấp giọng hỏi:

- Vũ Văn huynh, tôi có một câu hỏi, không biết có nên hỏi hay không?

- Cứ hỏi đi.

Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút nói:

- Đệ nghe nói Vũ Văn huynh là quý tộc Tiêu thị ở nam triều, là người Hán có huyết thống cao quý, vì sao lại đổi Tiên Ti họ Hồ?

Vũ Văn Thành Đô im lặng một lát nói:

- Ta chỉ là con cái trong gia đình đã lụn bại của Tiêu thị, giết người phạm tội chết ở Lũng Hữu. Là Vũ Văn Thuật đã cứu ta một mạng, điều kiện của ông ta chính là muốn nhận ta làm nghĩa tử, ta đã nhận lời.

- Vũ Văn Hóa Cập đã là kẻ bất nhân, vậy huynh có thể sửa lại họ Tiêu, cứ ở lại trong quân đội lập công gây dựng sự nghiệp, không thể được sao?

Vũ Văn Thành Đô lắc đầu, trong ánh mắt có chút bi ai nói:

- Y có thể bất nhân, ta cũng không thể sửa họ, trừ phi ta trả mạng này lại cho Vũ Văn Thuật. Năm đó ta từng thề trước mặt y, lấy cái chết để chuộc họ. Mỗi nghĩa tử mang họ Vũ Văn đều từng thề như vậy.

Dương Nguyên Khánh im lặng, nam nhi đại trượng phu không thể xem nhẹ lời thề, một khi đã thề thì không thể làm trái. Hắn có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ và nỗi đau khổ trong tâm hồn Vũ Văn Thành Đô, thật lâu sau, hắn lại hỏi:

- Vậy huynh có dự định gì cho sau này không?

Vũ Văn Thành Đô im lặng không nói, hồi lâu sau, y thở một tiếng thật dài:

- Bước vào gia tộc quyền quý mới biết nó sâu như biển, trên người ta đã in dấu nhà Vũ Văn, thử hỏi còn ai dám dùng ta? Hôm qua Trưởng Tôn tướng quân đã kín đáo khuyên ta, trở về phục vụ Vũ Văn Thuật, ngụ ý chính là nói cho ta biết, ngoại trừ phục vụ Vũ Văn Thuật ra, ta không có đường nào để đi. Câu nói này rất đúng, ta căn bản không cách nào có được quân tịch, hài! Khi nào mới có thể phá vỡ cái gông xiềng gia tộc quyền quý khiến người ta không thể thở nổi này.

Trong mắt Vũ Văn Thành Đô chan chứa nỗi căm hận. Anh ta nghĩ quá đơn giản, nghĩ rằng cứ ở lại biên cương là có thể lập công thăng chức, từng bước thoát khỏi sự kiểm soát của Vũ Văn. Nhưng sự thật vô tình lại nói lên rằng, anh ta không chỉ có đến cơ hội lập công cũng không có, cho dù có lập được công lớn, nhưng không có quân tịch, cũng không được thừa nhận. Thảo nào Vũ Văn Hóa Cập khinh thường như vậy, nói mình sớm muộn gì vẫn sẽ quay trở về cầu xin y. Nghĩ đến gương mặt đáng ghê tởm của Vũ Văn Hóa Cập, Vũ Văn Thành Đô hung hăng nhặt một hòn đá ném ra xa. Cho dù có chết, anh ta cũng tuyệt đối không đi cầu xin loại tiểu nhân đê tiện như Vũ Văn Hóa Cập.

Đôi mắt Vũ Văn Thành Đô toát ra vẻ kiên nghị:

- Ta tuy rằng không thể sửa họ, nhưng ta có thể rời xa y. Ta định đi nương nhờ Cử quốc công Tiêu Tông, ông ta là họ hàng xa của ta. Nhưng mục tiêu của ta là đem sức lực phục vụ cho người có quyền lực cao hơn.

- Đó mới là của con đường đúng đắn của huynh!

Trong lòng Dương Nguyên Khánh có phần thất vọng. Hắn biết người có quyền lực cao hơn mà Vũ Văn Thành Đô muốn nói đến chính là Dương Quảng. Hắn vốn hy vọng Vũ Văn Thành Đô có thể ở lại biên cương, kề vai sát cánh chiến đấu cùng với hắn. Nhưng nghĩ theo hướng khác, với sự dũng mãnh của Vũ Văn Thành Đô, ngoại trừ Dương Quảng, thiên hạ cũng không có ai có thể dùng được anh ta. Vũ Văn Thành Đô có thể nghĩ đến việc nương nhờ dưới trướng Dương Quảng, cũng là tầm nhìn của anh ta.

Dương Nguyên Khánh bèn khen hết lời:

- Đệ cũng nghe nói Tiêu Tông là người thân nhất với Tấn vương phi, huynh quả thật có thể qua con đường này tiếp cận Tấn vương, trở thành thị vệ của ông ta. Với khả năng võ nghệ của huynh, Tấn vương chắc chắn sẽ trọng dụng.

Vũ Văn Thành Đô lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh. Y cười thản nhiên, vẫn là Dương Nguyên Khánh hiểu được tâm tư của y. Y thực ra chính là nghĩ muốn qua mối quan hệ này để bước vào hàng ngũ của Dương Quảng.

Y vỗ vai Dương Nguyên Khánh, lấy từ trong ngực ra một quyển sổ giấy đã ngả vàng, đưa cho Dương Nguyên Khánh:

- Ta đã nhận lời Ngư tướng quân sẽ dạy đệ sóc pháp, nhưng ta lại không có thời gian chỉ bảo cho đệ. Ngày mai ta sẽ trở về kinh thành. Đây là là cuốn sóc pháp mà sư phụ truyền cho ta, thiên hạ vô song. Ta để lại cho đệ, đệ tự mình luyện tập, cũng là làm kỷ niệm, không uổng công chúng ta kết giao.

- Vũ Văn huynh trở về kinh cùng quân đội à?

Vũ Văn Thành Đô lắc lắc đầu:

- Ta không muốn nhìn mặt con người đó thêm một lần nào nữa. Ngày mai ta sẽ đi, rời xa khỏi y.

Nói xong y đứng dậy, cười nói:

- Ta muốn ngủ một giấc thật say, quên hết sạch tất cả những phiền não.

Anh ta đi nhanh về phía lều trại:

- Vũ Văn tướng quân!

Dương Nguyên Khánh lại hô anh ta dừng lại.

- Có chuyện gì sao?

Vũ Văn Thành Đô cũng dừng bước cười nói.

- Huynh đổi tên đi! Đừng gọi là Vũ Văn Tiêu, cứ gọi Vũ Văn Thành Đô, thế nào?

Vũ Văn Thành Đô nhìn hắn một cách kỳ lạ một lúc lâu, bỗng nhiên ngửa đầu cười:

- Được! Vậy thì họ Vũ Văn, tên Tiêu, tự Thành Đô.

Anh ta lớn tiếng cười bước về phía lều trại của mình, Dương Nguyên Khánh cũng không nhịn nổi cười, đạo lý ở đâu mà bảo người ta đổi tên?



Chuyện Dương Nguyên Khánh vì thủ hạ mà đi lấy công chuộc tội cứ như là mọc cánh, nhanh chóng lan truyền khắp toàn quân. Khi Dương Nguyên Khánh trở về lều trại của mình, điều đầu tiên hắn thấy là hai người đàn ông mặt mũi khôi ngô đang quỳ trước mặt hắn. Đôi đầu gối chưa từng chịu phủ phục đã quỳ vì hắn, là bởi vì hắn không dùng quyền của một thiếu soái để miễn đi tội đào ngũ thay cho bọn họ, mà là dùng chiến công của hắn để chuộc lại tội chết cho bọn họ.

Trong ánh mắt bọn họ chỉ có sự cảm động và cảm kích sâu sắc.



Sau ba ngày nghỉ ngơi và hồi phục, một trăm nghìn quân Tùy bắt đầu ca vang khúc khải hoàn, chiến thắng trở về phía nam, áp giải tù binh vào kinh hiến phu. Dương Tố để lại ba nghìn quân, do đại tướng Ngư Câu La chỉ huy, đóng quân ở Ngũ Nguyên. Dương Nguyên Khánh cũng ở lại, hắn được thăng chức làm Bách Nhân Trưởng, thống soái một trăm lính trinh sát. Quân chức tuy rằng không cao nhưng lính trinh sát của hắn lại là quân tinh nhuệ của toàn đạo quân.

Sáng hôm đó, đại quân vượt qua nam Hoàng Hà, tiến vào đồng bằng Hà Sáo. Dương Nguyên Khánh cưỡi trên con tuấn mã đỏ au của hắn, đó là con chiến mã hắn tước được từ Đạt Đầu Khả Hãn. Hắn yên lặng nhìn từng đội binh sĩ quân Tùy đi thành hàng qua trước mặt hắn, chiến thắng trở về kinh thành. Hắn lại phải ở lại thảo nguyên, không biết khi nào quay về.

- Thiếu tướng quân!

Một kỵ binh chạy như bay tới, ghìm cương chiến mã, hô to với hắn:

- Đại soái mời thiếu tướng quân sang.

Dương Nguyên Khánh gật đầu, thúc ngựa theo hướng doanh trại, xa xa thấy lá quân kỳ đỏ au của quân Tùy. Dưới bóng quân kỳ, Dương Tố và mấy người Dương Nghĩa Thần, Chu La Hầu đang sóng vai đi, đang cười nói điều gì?

Dương Nguyên Khánh lao lên nhanh như tên, chắp tay thi lễ:

- Dương Nguyên Khánh tham kiến đại soái! Tham kiến các vị tướng quân.

Dương Nghĩa Thần cười ha hả:

- Nguyên Khánh, chúng ta đang nói về ngươi, khi nào thì đưa một tân nương Đột Quyết về?

Chu La Hầu cũng cười ha hả nói:

- Nguyên Khánh, đừng nghe người này nói bậy, y nói ngược đấy. Chúng ta là lo lắng ngươi đưa một tân nương Đột Quyết về.

Dương Tố khẽ cười, thúc ngựa tiến lên:

- Nguyên Khánh, đi cùng ta một đoạn.

Dương Nguyên Khánh ôm nắm tay chào mấy vị đại tướng, liền quay đầu ngựa lại đi chậm rãi theo ông nội.

- Nguyên Khánh, ta đàlại cho cháu một hòm sách, đều là những cuốn ta thường đọc. Trong sách có lời phê bình và chú giải của ta, cháu phải đọc thật nghiêm túc. Ông nội hy vọng cháu trở thành người một trí dũng song toàn chứ không phải một kẻ hữu dũng vô mưu.

Dương Tố thở dài một tiếng:

- Hài! Muốn cho cháu tới Quốc Tử học, cháu lại không muốn. Thôi được, ta không muốn cố ép cháu, nhưng cháu phải tự mình đọc sách, học kế sách, hiểu chưa?

Dương Nguyên Khánh im lặng gật đầu, không chỉ binh thư, hắn còn muốn học tiếng Đột Quyết và tiếng Túc Đặc từ Khang Ba Tư, mở rộng tầm mắt.

Dương Tố lại nhìn cháu trai một cái, thấy hắn có nhiều tâm sự, liền thản nhiên cười, nói:

- Ta thấy cháu hơi buồn bã, là không muốn ở lại nơi này sao?

- Không ạ, chỉ là nhìn thấy mọi người về nhà, trong lòng cháu có nỗi buồn không rõ nguyên cớ.

- Nỗi buồn không rõ nguyên cớ?

Dương Tố cười:

- Ta thấy cháu thật sự không giống một thiếu niên mười tuổi, mà giống một người đã trưởng thành. Tư tưởng, giọng điệu, cả bề ngoài, cháu không khác gì một người trưởng thành. Khi ta hai mươi lăm tuổi mới biết có một loại nỗi buồn không rõ nguyên cớ.

Hắn lắc đầu, hai ông cháu sóng vai chậm rãi đi về phía trước. Dương Tố nhìn đồng bằng Hà Sáo phì nhiêu bát ngát, thở dài nói:

- Thật ra ta không cho cháu trở về, là có suy tính sâu xa hơn. Triều đình sắp bước vào thời kỳ rối ren, cháu có biết không? Hoàng thượng có khả năng muốn phế truất Thái Tử.

Dương Nguyên Khánh giật mình kinh hãi:

- Ông nội, tin này từ đâu ra thế ạ?

- Thằng bé ngốc, những tin kiểu này ai lại nói ra? Phải dựa vào quan sát của bản thân mình.

Dương Tố chỉ vào đầu mình, thở dài một tiếng:

- Thực ra cuối năm trước Thánh Thượng giết Tổng quản Lương Châu Vương Thế Thạch, chính là một tín hiệu. Vương Thế Thạch là ai? Y là tâm phúc của Cao Quýnh, cũng chính là tâm phúc và nguồn trợ giúp bên ngoài của Thái Tử. Lúc ấy ta đã nghĩ, giết Vương Thế Thạch rồi, tiếp theo không thể nào đến lượt Cao Quýnh chứ! Quả nhiên, ta nghe Trưởng Tôn Thịnh nói, cận thần của Thánh Thượng đã hạch tội Cao Quýnh dẫn quân xuất chinh là muốn làm phản. Hừ! Đấy là phong cách nhất quán của Thánh Thượng, ông ta muốn diệt trừ một nhân vật quan trọng, trước tiên là phải hạ vây cánh xung quanh người đó.

Dương Nguyên Khánh im lặng không nói, hắn hiểu được ý của ông nội. Cao Quýnh là thông gia với Thái Tử Dương Dũng, cũng là người ủng hộ số một của Dương Dũng. Hoàng đế muốn phế Thái Tử, trước tiên sẽ diệt trừ người ủng hộ Thái Tử, khiến Thái Tử tứ cố vô thân, Cao Quýnh sẽ phải đứng mũi chịu sào.

Đương nhiên hắn biết, trong lịch sử Dương Dũng quả thật là bị phế bỏ, lập Dương Quảng làm Thái Tử. Hắn vẫn tưởng độc cô Hoàng hậu không thích Thái Tử, bây giờ xem ra, thật sự là quyết định của Dương Kiên.

- Quan hệ giữa Thái Tử và tập đoàn Quan Lũng quá chặt chẽ.

Dương Tố lại thở dài nhè nhẹ:

- Cháu có biết Lưu Cư Sĩ không?

- Dạ biết, gã là con trai Lưu Sưởng, là kẻ không chuyện ác nào không làm. Cháu còn từng đọ sức với gã.

- Chính là người này, vây cánh phần của gã phần lớn là con cháu quý tộc Quan Lũng. Thái Tử vì lôi kéo con cháu quý tộc Quan Lũng, không ngại lén lút kết giao với gã, khiến Thánh Thượng vô cùng tức giận.

- Thôi, không nói những chuyện này nữa!

Dương Tố vỗ vai hắn cười nói:

- Ta nói cho cháu những chuyện này, chính là để cho cháu hiểu được, ta để cháu ở biên cương, là vì không muốn cháu bị cuốn vào trong những thị phi đó. Hiện nay rất nhiều trọng thần ở kinh thành đều biết Thánh Thượng rất thích cháu, cháu lại là con cháu Dương gia mà ta coi trọng nhất, cho nên sẽ có rất nhiều kẻ sẽ dùng trăm phương nghìn kế để tiến lại gần cháu. Ta để cháu ở biên cương cũng là vì bảo vệ cháu.

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Cháu hiểu được những lo lắng khổ tâm của ông nội. Cháu sẽ yên tâm ở lại biên cương, chỉ xin…

Hắn vốn định nói “Chỉ xin ông nội thay cháu chăm sóc cho thím và em gái”. Trong khoảnh khắc, hắn bỗng nhiên nhớ ra Hồng Phất Nữ chính là thị thiếp của Dương Tố, lập tức thu lại những lời này, nói thành:

- Chỉ xin ông nội giữ gìn sức khỏe, cũng nhờ ông chuyển lời cho cha cháu, nhắc ông bảo trọng!

Dương Tố vui mừng mà mỉm cười, đứa cháu trai hiếm hoi còn nghĩ đến cha mình. Ông ta chỉ mười tám Thiết Ảnh Vệ đằng sau:

- Ta để bọn họ lại đây cho cháu, bảo vệ cháu!

- Không cần đâu ạ!

Dương Nguyên Khánh không chút do dự mà từ chối:

- Cháu đã là chim ưng dũng mãnh trên thảo nguyên, có thể bay lượn ngàn dặm, không cần vây cánh của ông nội nữa đâu ạ.

- Có tiền đồ!

Dương Tố chăm chú nhìn hắn, trầm giọng nói:

- Đây mới là cháu trai của Dương Tố này. Vậy được, cháu bảo trọng nhé!

Dương Nguyên Khánh quay người xuống ngựa, quỳ gối xuống dập đầu lạy ông nội ba cái, hắn xoay người lên ngựa, rút ra chiếc roi một cách dứt khoát thúc ngựa chạy:

- Đi!

Dương Tố ngắm nhìn bóng dáng mạnh mẽ của đứa cháu trai xa dần, trong lòng cảm thán vô hạn, có đứa cháu trai tài giỏi thế này, sao phải lo gia tộc không thịnh vượng?

- Nguyên Khánh, mong rằng cháu sớm trở thành người tài trụ cột!

Dương Tố khẽ lẩm bẩm.

Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp