Lần này Trình Giảo Kim cũng đang là phó tướng thứ hai thủ hạ của Từ Thế Tích. Nhắc đến Trình Giảo Kim, Từ Thế Tích không kìm nổi cười nói:
-Mấy ngày nay cậu ta có t chồng chất.
-Vì sao?
Dương Nguyên Khánh hiếu kỳ hỏi. Trình Giảo Kim luôn luôn ăn ngon ngủ yên, sao lại tâm sự chồng chất. Đây là việc rất thú vị.
-Ty chức cũng hỏi cậu ta nguyên nhân, cậu ta sống chết không nói. Sau đó có một ngày cậu ta nói mơ, bị người khác nghe được. Chúng tôi mới biết duyên cớ gì khiến tâm sự của cậu ta chồng chất như vậy.
-Hắn nói mơ gì?
Lần này ngay cả Đỗ Như Hối cũng hiếu kỳ.
Từ Thế Tích lắc lắc đầu cười nói:
-Nói ra làm cho người ta dở khóc dở cười. Trong mơ cậu ta gào: “Con đàn bà trộm cắp, ngươi dám giết mẹ của ta, cướp tiền tài của ta? Chúng tôi lúc đó mới hiểu, cậu ta vì đưa tất tiền bạc cho thê tử. Lại lo lắng thê tử cuỗm tiền chạy mất, cho nên nỗi băn khoăn rất nhiều.
Dương Nguyên Khánh không kìm nổi cười lên. Hắn cũng nghe nói Trình Giảo Kim đầu óc có vấn đề. Đem tất cả tiền bạc cho thê tử mới cưới. Chắc trong lòng có chút hối hận.
Tuy nhiên, lo lắng của Trình Giảo Kim không phải không có lý. Quả thực có ba cung nữ ở Phong Châu chạy mất rồi. Việc này ảnh hưởng trong quân đội khá lớn.
Đỗ Như Hối tiếp lời:
-Lần này ty chức đến Thái Nguyên. Mang theo rất nhiều thư nhà của tướng sĩ Phong Châu. Nhưng mẹ và thê tử của Trình Giảo Kim ở quận Linh Võ. Cho nên không có thư nhà của cậu ta, có phải việc này khiến cậu ta lo lắng.
-Có lẽ là như thế!
Nụ cười trên mặt Dương Nguyên Khánh biến mất. Trở nên có chút nghiêm túc.
-Hôm nay vì ta hỏi đến Trình Giảo Kim. Mới biết hắn ta vì việc trong nhà lo lắng. Ta nghĩ có rất nhiều tướng sĩ hẳn giống hắn ta. Chỉ là chúng ta không biết. Chúng ta cần phải đẩy nhanh tốc độ, chuyển tất cả người nhà của các tướng lĩnh quan trọng đến thành Thái Nguyên. Giải quyết buồn phiền trong lòng các tướng sĩ, sau này dần dần người nhà của các binh lính tất cả đều chuyển đến Hà Đông. Việc này phải nhanh chóng xong xuôi.
Dương Nguyên Khánh nhìn Đỗ Như Hối một cái:
-Trưởng sử trước tiên chuẩn bị trước đi! Đợi Thôi Quân Tố đến được Thái Nguyên, sẽ lập tức bắt tay thực thi.
Đỗ Như Hối yên lặng gật đầu. Theo bố trí chiến lược của bọn họ, sau khi đoạt được Thái Nguyên, dần dần chuyển căn cứ của bọn họ từ Phong Châu đến Hà Đông. Bao gồm con người, nguyên liệu, tiền lương. Làm mờ ảnh hưởng của Phong Châu, việc này quả thực phải bắt đầu thực hiện rồi.
Lúc này có binh lính báo cáo ở cửa lều:
-Lý Tư mã đến rồi!
Chỉ thấy Lý Tĩnh vội vàng tiến vào lều lớn. Ông ta thấy Đỗ Như Hối và Từ Thế Tích đều nhìn mình. Không khỏi áy náy cười:
-Tôi đến muộn, khiến mọi người phải đợi lâu rồi.
-Tư mã đến rất đúng lúc!
Dương Nguyên Khánh đứng lên cười nói:
-Nếu Tư Mã đã đến, chúng ta bắt đầu đi!
…….
Bốn người đi đến trước sa bàn rất lớn. Dương Nguyên Khánh cầm cây gỗ nói với ba người:
-Lần này mời mọi người qua là muốn bàn bạc một chút hành động tiếp theo của chúng ta. Từ tình báo gần đây nhất ta biết được, binh lực của các quận Hà Đông đã tập trung ở huyện Lâm Phần. Ta cảm thấy đối phương có hai ý đồ: một là, muốn quyết chiến với chúng ta. Hai là, trái lại Lý Thế Dân muốn rút khỏi Hà Đông. Hoặc cả hai đều có, như vậy chúng ta nên ứng phó như thế nào?
Dương Nguyên Khánh nhìn Từ Thế Tích một cái. Thấy anh ta trầm tư không nói, Dương Nguyên Khánh đối với anh ta ít nhiều cũng có chút hiểu biết. Anh ta bình thường có suy nghĩ, nhưng rất cẩn thận, không dễ dàng biểu lộ ra ngoài.
-Từ tướng quân, tướng quân nói trước đi!
Từ Thế Tích khẽ căn môi, không vội không chậm nói:
-Ty chức cảm thấy nội bộ bọn chúng có khả năng ý kiến bất đồng. Lý Thế Dân muốn rút về Quan Trung. Nhưng Lý Uyên chưa chắc đồng ý. Cho nên mười ngày này giằng co, nội bộ bọn chúng hắn cũng đang tranh luận. Còn nguồn quân lương không ngừng từ quận Hà Đông chuyển đến huyện Lâm Phần. Từ biểu hiện này cho thấy, hình như đang tiến hành chuẩn bị đại chiến. Nhưng ty chức cảm thấy đây là hiện tượng giả của Lý Thế Dân. Để chúng ta tưởng lầm là y muốn tiến hành đại chiến. Thật sự chúng ta có thể thử thăm dò quấy rối xe lương của y một chút, sẽ có thể biết suy nghĩ thật sự của y.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:
-Quấy rối xe lương ta tán thành. Phương án cụ thể các người tự sắp xếp, không cần xin chỉ thị.
Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh lại chuyển sang Lý Tĩnh:
-Lý Tư mã thì sao?
Lý Tĩnh cũng cầm một thanh gỗ, ông ta chỉ hướng U Châu:
-Thời gian này ty chức đang suy nghĩ khả năng Lý Thế Dân và La Nghệ kết minh. Thật sự, ty chức vẫn hoài nghi La Nghệ có khả năng tranh đoạt với Hà Đông. Không lâu trước đây tôi phái người đi Quân Đô Hình thăm dò. Phát hiện La Nghệ bố trí ở Quân Đô Hình hơn mười nghìn người. Nếu Lý Thế Dân và La Nghệ đạt được thoả hiệp. La Nghệ rất có thể sẽ xuất binh quận Nhạn Môn. Từ sau đe doạ chúng ta, còn tổng binh lực chúng ta ở ba quận Mã Ấp, Nhạn Môn và Lâu Phiền mới hơn chín nghìn người. Ngoài ra Sĩ Môn Quan của Nguỵ Đao Nhi ở mặt đông Tỉnh Hình có hai mươi ngàn trú binh. Trước khi trận chến Hà Đông bắt đầu bên đó có ba nghìn người, chúng ta cũng phải phòng ngự Ngụy Đao Nhi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Hiện nay tổng binh lực của chúng ta là hai trăm nghìn người. Nếu suy xét đến việc phòng ngự của La Nghệ và Nguỵ Đao Nhi cùng với việc trấn thủ thành Thái Nguyên. Như vậy đối chiến với Lý Thế Dân trên thực tế chúng ta chỉ có tám mươi nghìn người. Hơn nữa còn chia ba tuyến trung tây. Binh lực như thế có phải quá phân tán, mà sẽ bị đối phương tiêu diệt từng bộ phận hay không?
Dương Nguyên Khánh trầm tư một lúc hỏi ông ta:
-Ý kiến của tổng quản là tam quân hợp nhất?
-Tam quân hợp nhất không cần, ta đề nghị quận Thượng Đảng có thể không quan tâm. Quân của ta lui về, Tây Lộ của Từ tướng quân để lại hai mươi nghìn quân, lui về mười nghìn quân. Chủ lực này đạt khoảng sáu mươi nghìn người. Nếu Lý Thế Dân quyết chiến trực diện với chúng ta. Quân của Từ tướng quân sẽ vòng qua mặt phía nam, tấn công đường lui của y. Không biết tổng quản nghĩ thế nào?
Dương Nguyên Khánh nhìn Đỗ Như Hối và Từ Thế Tích, trưng cầu ý kiến của hai người bọn họ. Đỗ Như Hối và Từ Thế Tích đều gật gật đầu, biểu thị đồng ý phương án của Lý Tĩnh.
-Được rồi! Phương án này ta cũng tán thành. Lui về quân Đông Lộ, tam lộ quân đổi thành nhị lộ quân. Từ tướng quân bên đó lui về mười nghìn người, để Trình Giảo Kim rút về.
Ba người thảo luận quyết định phương án chủ đạo. Lúc này, Đỗ Như Hối nói:
-Thật ra ty chức cho rằng thái độ của Lý Uyên quan trọng nhất. Hiện nay Lý Uyên bốn mặt tác chiến, Quan Trung tất trống không. Ty chức đề nghị chúng ta có thể phái binh áp Quan Trung. Ép Lý Uyên từ bỏ Hà Đông.
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười nói:
-Sách lược này trước khi tấn công thành Thái Nguyên ta đã nghĩ đến rồi. Hơn nữa, ta đã bắt tay thực thi, phỏng chừng rất nhanh sẽ có hiệu quả, mọi người lau mắt mong chờ nhé!
Ba người đều kinh ngạc nhìn Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh thực thi thủ đoạn gì, bọn họ căn bản không biết. Lúc này, Lý Tĩnh đột nhiên nghĩ đến một việc. Gần như đã rất lâu không gặp Tạ Tư Lễ rồi.
…….
Trong lúc hai cánh quân của Lý Uyên và Lý Quỹ liên hợp tấn công. Tiết Cử liên tiếp thất bại, tổn binh quá nửa, mất các Thiên Thuỷ, Lũng Tây, Kim Thành. Bị ép lui binh đến quận Phu Hãn. Đậu Kháng đại tướng thủ hạ của Lý Uyên dẫn ba mươi nghìn quân đóng quân ở quận Lũng Tây. Lý Quỹ đích thân dẫn bốn mươi nghìn quân đóng ở quận Kim Thành. Từ hai mặt chính đông và đông bắc uy hiếp Tiết Cử. Còn Lý Quỹ lại phái người em cùng cha khác mẹ Lý Mậu dẫn ba mươi nghìn quân từ Đại Đấu Bạt Cốc tiến vào quận Bình Tây. Trực tiếp uy hiếp mặt sau của Tiết Cử.
Lúc này binh lực của Tiết Cử không đủ năm mươi nghìn người. Quân dụng lương thảo hơn nửa bị mất, đối mặt áp lực trăm nghìn đại quân từ ba phương vây hãm. Rơi vào bên bờ sắp sụp đổ, mỗi ngày Tiết Cử mượn rượu giải sầu, trong lòng cực kỳ lo âu.
Chiều ngày hôm đó, Tiết Cử một mình ngồi uống rượu giải sầu trong lều, hai kỹ nữ một trái một phải hầu rượu y, gắp thức ăn cho y, vừa uống được hơn chục chén, Tiết Cử liền có cảm giác say bảy phần. Đập bàn mắng:
-Ta muốn đầu của Lý Uyên đến nhắm rượu. Nàng có thể chuẩn bị thay ta không?
-Bệ hạ, điều đó không thể!
-Ta biết không thể, nhưng ta muốn đầu người nhắm rượu. Y duỗi tay lôi tóc của nữ nhân lại. Rút kiếm lạnh lùng cười nói:
- Không có đầu của Lý Uyên, dùng đầu của ngươi cũng được.
Kỹ nữ sợ đến cúi rạp người xuống, một người khác khóc to bò trốn. Tiết Cử vừa muốn khua kiếm chặt xuống. Lúc này ngoài lều truyền đến bẩm báo của thị vệ:
-Bệ hạ, Tạ tiên sinh đến rồi. Nói có đại sự gấp muốn thương lượng với bệ hạ.
Tiết Cử ngẩn ra, dừng kiếm:
-Tạ tiên sinh nào?
-Chính là Tạ tiên sinh sứ giả lần trước Dương Nguyên Khánh cử đến.
Tiết Cử mừng rỡ, cảm giác say biến mất. Y cũng không thèm giết nữ nhân. Một cước đá văng các cô ra, nói không ngừng:
-Nhanh chóng mời ông ấy vào!
Lúc này Dương Nguyên Khánh đã thành sợi rơm cứu mạng cuối cùng của y.
Một lúc Tạ Tư Lễ tiến vào lều lớn, khom người thi lễ nói:
-Tạ Tư Lễ sứ giả tổng quản Phong Châu tham kiến hoàng đế bệ hạ!
-Tiên sinh miễn lễ, mau mau ngồi xuống!
Tiết Cử có chút luống cuống chân tay mời Tạ Tư Lễ ngồi xuống. Y đã không còn ngạo mạn như lúc gặp Tạ Tư Lễ lần đầu.
Tạ Tư Lễ ngồi xuống xong. Cười nói:
-Hiện nay bệ hạ hình như gặp phải rắc rối?
-Không phải rắc rối!
Có lẽ do uống rượu. Vẻ mặt của Tiết Cử rõ ràng có chút kích động. Y liên tục lắc đầu:
-Chúng ta sắp chết rồi. Dương tổng quản có thể cứu được mạng ta không?
Tạ Tư Lễ thấy y thành khẩn, không có một chút ý thử thăm dò. Liền biết y quả thật là nội tâm sợ hãi, liền gật gật đầu nói:
-Nếu bệ hạ phối hợp với quân Phong Châu. Chúng tôi có thể giúp bệ hạ một tay.