Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 560: Không thể buông tha

Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng. Hắn biết dụng ý của Lý Uyên, chiếm đóng Quan Trung, nhận được sự ủng hộ toàn lực của quý tộc Quan Lũng, ông ta lại có chủ ý muốn nhắm vào sĩ tộc Sơn Đông. Dự đoán, nếu được sĩ tộc Sơn Đông ủng hộ, ông ta sẽ dễ dàng giành được thiên hạ. Bùi gia chính là một cửa ải đột phá. Ông ta muốn lợi dụng Bùi Tịch để làm cầu nối.

- Vậy thái độ Bùi gia thế nào?

Bùi Thông Tể cũng lạnh lùng nói:

- Gia chủ ở Phong Châu, tổ tiên chi Thanh Thạch ở Giang Đô. Lý Uyên phản bội triều Tùy, cấu kết Đột Quyết. Làm sao Bùi gia có thể chấp nhận. Bùi Tịch đã đến, tất nhiên là kính trọng mà không gần gũi rồi.

Dương Nguyên Khánh gật đầu, hắn đoán Bùi gia cũng sẽ không đồng ý. huyện công Văn Hỉ là tước phong của Bùi Củ. Bùi Tịch cũng mang danh là huyện công Văn Hỉ. Đây chẳng phải là tu hú chiếm tổ chim khách sao?

- Nguyên Khánh, tốt nhất người nên đóng quân ở huyện Văn Hỉ. Như vậy Lý Uyên cũng không có cách nào tạo áp lực với chúng ta.

- Ta biết, chờ ta nắm được Thái Nguyên, ta sẽ tạm thời chuyển từ đường Bùi gia đến Thái Nguyên, phòng ngừa Lý Uyên ép các ngươi tới Trường An.

Nói đến này, Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên sinh ra một ý niệm trong đầu. Nếu Bùi Tịch ở đây, vậy đội quân Lý Thúc Lương sẽ không ở quá xa, nhất định là ở gần đây.

- Bùi Tịch dẫn theo bao nhiêu người?

- Dẫn theo hơn một trăm hộ vệ, đều ở lại dịch quán.

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại vẫy tay một cái, Thân binh Giáo úy La Miểu lập tức tiến lên. Dương Nguyên Khánh khẽ căn dặn anh ta vài câu, La Miểu gật đầu, lập tức mang theo mười mấy người rời đi.

- Nguyên Khánh, người làm vậy là.....

Bùi Thông Tể khó hiểu hỏi.

Dương Nguyên Khánh thản nhiên cười.

- Không có gì, ta muốn lấy chút tin tức từ tùy tùng của Bùi Tịch thôi.

...

Bùi Phủ ở thành đông, là một tòa nhà với diện tích trăm mẫu. Do ảnh hưởng của chiến loạn, mấy trăm con cháu của Bùi gia đều chuyển vào bên trong thành. Gia phong Bùi gia rất nghiêm ngặt. Con cháu đều biết lễ nghĩa, có danh tiếng rất cao ở huyện Văn Hỉ. Người trong huyện nghe nói là con cháu Bùi gia đều sẽ nhún nhường ba phần.

Hiện tại gia chủ Bùi gia vẫn là Bùi Củ. Bùi Củ và con trai của Bùi Uẩn thường ở lại Đông Đô Lạc Dương, nhưng bởi vì quân Ngoã Ctấn công Lạc Dương, rất nhiều người ở thành Lạc Dương chạy ra. Hơn trăm người trong gia tộc Bùi gia, cũng đều trốn trở về tòa nhà ở Văn Hỉ.

Dương Nguyên Khánh đã đến. Đúng lúc gặp được phần lớn những người trong gia tộc Bùi gia từ Lạc Dương trở về. Lúc này con cháu Bùi gia đứng đầy trước Bùi Phủ hoan nghênh hắn. Trong có bao gồm cả cha và mẹ của Bùi Mẫn Thu là Bùi Văn Ý và Vương thị. Trong mắt mỗi người đều tràn ngập vẻ kích động và chờ mong.

Trong tiếng chào hỏi, cuối cùng Dương Nguyên Khánh cũng đi tới trước cửa Bùi Phủ. Hắn vừa thấy cha vợ, vội vàng xoay người xuống ngựa, tiến lên quỳ xuống chào.

- Con rể Nguyên Khánh chào nhạc phụ nhạc mẫu!

Bùi Văn Ý cao hứng không ngừng cười ha hả, vội vàng nâng dậy con rể dậy.

- Mau mau đứng lên!

Dương Nguyên Khánh lại chào nhạc mẫu Vương thị. Vương thị thích nhất là người con rể này. Bà lại hỏi hắn sao Mẫn Thu không cùng trở về, lại bị trượng phu trừng mắt một cái.

- Nguyên Khánh đi đánh giặc, Mẫn Thu đi theo làm gì?

Lúc này, Dương Nguyên Khánh chợt có chút cảm giác, hắn vừa quay đầu, đã thấy Bùi Tịch xuất hiện ở bên cạnh cửa lớn, cách đó vài chục bước. Phía sau có mấy người thị vệ đi cùng. Ánh mắt gã lạnh lùng nhìn hắn. Mọi người cũng phát hiện ra Bùi Tịch. Thoáng cái tất cả chợt im lặng. Trước cửa lớn Bùi Phủ, không khí trở nên ngượng ngùng.

- Thật là khéo.

Dương Nguyên Khánh cười đi lên trước, chắp tay nói:

- Từ biệt Quận Định Tương đã nhiều năm. Nghe nói Bùi Tư Mã đã lên chức làm Cung Giám Cung Tấn Dương, thật đáng mừng!

“Phì!” một tiếng.

Rất nhiều con cháu Bùi gia đều không nhịn được cười ra tiếng. Lời nói của Dương Nguyên Khánh rất sắc bén.

Trên mặt Bùi Tịch lộ ra vẻ giận dữ, hừ một tiếng nói:

- Nếu Dương tổng quản không biết, ta có thể nói cho ngươi biết. Tại hạ là Trường Sử Đường Vương Phủ, Tả Phó Xạ Thượng Thư của triều đình tân hoàng...

- Còn là Huyện công Văn Hỉ đúng không!

Dương Nguyên Khánh lạnh lùng tiếp lời gã.

Việc Bùi Tịch được Lý Uyên phong làm huyện công Văn Hỉ chỉ có một số ít người của Bùi gia biết. Đại bộ phân con cháu Bùi gia cũng không hiểu rõ tình hình. Mọi người bất ngờ khi nghe nói Bùi Tịch muốn cướp tước vị gia chủ, lập tức nhao nhao ầm ĩ, con cháu trẻ tuổi đều trách cứ Bùi Tịch vô sỉ.

- Cút đi đi!

Mấy người cháu trai của Bùi Củ phẫn nộ cực kỳ, lớn tiếng chửi bậy.

- Im lặng!

Phó gia chủ Bùi Thế Thanh gầm lên một tiếng. Tất cả con cháu đều yên lặng. Bùi Thế Thanh cũng cực kỳ bất mãn đối với việc Bùi Tịch ngang ngạnh cướp đoạt tước vị của gia chủ. Nhưng ông ta khá lý trí. Dù sao Bùi Tịch cũng là trọng thần bậc nhất của Lý Uyên. Việc gã hắn đến đây đã lộ rõ ý đồ của Lý Uyên. Với thế lực của Lý Uyên hiện tại, Bùi gia không chống lại được, không thể hành động theo cảm tính.

Ông ta tiến lên hoà giải cười nói:

- Nguyên Khánh, Bùi Sứ quân đặc biệt từ Trường An đến, cũng là khách quý của Bùi Phủ chúng ta, cũng vừa tới sáng nay.

- Vậy Bùi Sử Quân ở lại thêm mấy ngày nữa đi!

Dương Nguyên Khánh không để ý đến gã, quay đầu lại chào hỏi con cháu Bùi gia. Sắc mặt Bùi Tịch thay đổi mấy lần. Gã cho rằng Dương Nguyên Khánh sẽ nể mặt mũi Bùi gia không động tới mình. Nhưng lúc này, gã bỗng nhiên nhớ tới việc Lưu Văn Tĩnh bị Dương Nguyên Khánh bắt đi Phong Châu. Người như Dương Nguyên Khánh không phải là loại người biết nói tới quy tắc. Trong lòng ã bắt đầu cảm thấy không yên.

Bùi Văn Ý dẫn Dương Nguyên Khánh vào Bùi Phủ. Trong nội đường, tất cả mọi người đã ngồi xuống. Vị trí bên cạnh gia chủ Bùi Củ còn để trống. Dương Nguyên Khánh ngồi bên cạnh vị trí còn trống. Mấy vị trưởng bối khác lần lượt ngồi hai bên. Người ngồi đầu tiên phia bên tay trái là Bùi Thế Thanh. Bùi Thế Thanh nhận sự ủy thác của Bùi Củ, hiện tại phụ trách chủ trì công việc của Gia tộc Bùi thị Văn Hỉ. Ngoại trừ Bùi Thế Thanh ra còn có mấy trưởng bối trợ giúp. Bọn họ thành lập một tộc hội, trong thời loạn thế bảo vệ sự an toàn của gia tộc Bùi Thị.

Tộc hội có tổng cộng bảy người. Bùi Văn Ý cũng là một người trong số đó. Ông ta có thể trở thành một thành viên của tộc hội, hoàn toàn là bởi vì ông ta là nhạc phụ của Dương Nguyên Khánh.

Trước tiên, Dương Nguyên Khánh nói qua với mọi người về việc Lưu Vũ Chu bị giết. Sau đó, hắn lại nói tiếp:

- Lý Uyên khuếch trương thế lực rất mạnh ở Quan Trung, đã có thế của người cầm đầu nắm giữ thiên hạ. Nếu ta không nhanh chóng phát triển, rất có thể sĩ tộc Sơn Đông vốn ủng hộ ta sẽ quay sang ủng hộ Lý Uyên. Chỉ có điều, Phong Châu chỉ là nơi khởi binh, cũng không phải là nơi phát triển. Hà Đông là bước đầu tiên để ta đông tiến. Cho nên tranh đoạt Hà Đông như thế nào chính là điểm then chốt quyết định sinh tử tồn vong của ta.

Bùi Thế Thanh cũng là trọng thần trong triều, từng dẫn đầu sứ đoàn triều Tùy đi sứ nước Nhật. Bởi vì triều Tùy đã dần dần sụp đổ, Bùi Củ liền ra lệnh cho anh ta nghỉ bệnh ở nhà, chủ trì công việc trong gia tộc.

Mặc dù Lý Uyên phái Bùi Tịch đến Văn Hỉ lôi kéo Bùi Thị, nhưng Bùi Thế Thanh hiểu rất rõ về lập trường của Bùi gia. Ngay cả bản thân Gia chủ cũng ở Phong Châu. Bùi gia sao có thể quay đầu về hướng Lý Uyên.

Ý tứ trong lời nói của Dương Nguyên Khánh đã rất rõ ràng, hy vọng Bùi gia có thể ủng hộ hắn chiếm đóng Hà Đông. Bùi Thế Thanh thoáng nhìn về phía những người khác trong gia tộc. Sáu người khác đều gật đầu với anh ta, ý bảo anh ta có thể thay mặt mọi người bày tỏ thái độ.

Bùi Thế Thanh cúi người cười nói:

- Nguyên Khánh, người yên tâm. Bùi gia sẽ toàn lực ủng hỠngười. Chúng ta sẽ đem hết toàn lực trợ giúp người nắm lấy Hà Đông, cũng như ổn định nó.

Chỉ tỏ thái độ như vậy, đương nhiên không phải là kế hoạch cụ thể. Nhưng điều Dương Nguyên Khánh cần chính là, Bùi gia sẽ hành động cụ thể như thế nào. Hắn trầm ngâm một chút nói:

- Hiện tại, điều ta muốn hỏi nhất, chính là không biết Bùi gia có trợ giúp cho ta cướp lấy Thái Nguyên hay không?

Bùi Thế Thanh trầm tư một lát, sau đó nói:

- Về phía Thái Nguyên, chúng ta cũng có một chút quan hệ. Chúng ta có thể thử liên hệ một lần. Chờ sau khi chúng ta hoàn thành, sẽ nói lại cho người biết.

Dương Nguyên Khánh gật đầu. Hắn biết Bùi gia cẩn thận. Nếu không chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng hứa hẹn, thậm chí ngay những thành tựu trước đây, bọn họ cũng sẽ không lấy ra khoe. Đây là một loại khiêm tốn trong lý trí gia phong.

Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng chuyển đề tài.

- Vậy Bùi Tịch thì sao? Bùi gia sẽ có câu trả lời thế nào để thuyết phục gã?

Mặc dù loại chuyện này có chút khó mở miệng, nhưng có một số việc chắc chắn phải nói rõ. Hắn không thể để Bùi gia cũng giống như Kinh Triệu Vi, để lại cho mình một đường lui. Nếu làm như vậy, Bùi gia sẽ không tận tâm cố gắng giúp mình.

Giờ phút này, trong mắt Dương Nguyên Khánh hiện lên một sát khí. Nếu cần thiết, hắn phải giết Bùi Tịch, cắt đứt đường lui của Bùi gia.

- Chuyện này để ta trả lời đi!

Người nói chính là Bùi Thế Hiểu huynh trưởng Bùi Thế Thanh. Năm nay ông ta hơn năm mươi tuổi, cũng là một nhân vật quan trọng của Bùi gia. Bùi Học là do ông ta quản lý. Ông ta nói chuyện có một chút cà lăm, nói chuyện rất chậm.

- Bùi Tịch chủ trương xác nhập hai họ Bùi. Trên dưới Bùi gia đều phản đối mãnh liệt. Nhưng ta cho rằng có thể cân nhắc. Dù sao... Bùi Thị Tang Tuyền và Bùi Thị Văn Hỉ từng là một nhà. Ý của ta là, để lại cho Bùi gia một đường lui. Nếu ngươi không ổn, chúng ta cũng có thể có cơ hội trong triều đình Lý Uyên. Nguyên Khánh, mong lượng thứ cho ta nói thẳng.

Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu, những thế gia đều để lại cho mình đường lui. Đây cũng là tôn chỉ kéo dài mấy trăm năm của bọn họ. Lợi ích gia tộc là cao nhất. Hắn thoáng cười gượng nói:

- Ta có thể cảm nhận được thành ý của Bùi gia đối với ta.

Bùi Thế Hiểu mỉm cười, nói chuyện cũng thông thuận hơn rất nhiều.

- Nhưng Bùi gia không phải chính khách, cũng sẽ không làm cỏ đầu tường cây cỏ. Bùi gia có phẩm hạnh của mình. Sở dĩ ta ủng hộ hai họ Bùi xác nhập, là bởi vì ta nhìn không tới ý muốn chân thực của ngươi. Nhưng ngươi đã đến. Điều này khiến ta thay đổi chủ ý, ta sẽ không tiếp tục ủng hộ hai họ Bùi xác nhập. Tang Tuyền là Tang Tuyền, Văn Hỉ là Văn Hỉ. Bùi Tịch và Bùi gia chúng ta không có vấn đề gì. Gã chỉ khách quý của Bùi gia.

- Nếu quả thực ta thất bại, cuối cùng Lý Uyên thành công. Vậy Bùi gia phải làm sao bây giờ?

Dương Nguyên Khánh đưa vấn đề mẫn cảm này lên trên bàn. Nếu nói đã nói, vậy dứt khoát thẳng thắn thành khẩn đến cùng.

Bùi Thế Hiểu khẽ cười. Ông ta ở Bùi gia và Bùi Học nổi tiếng là người nói chuyện thẳng thắn. Hôm nay tuy là lần đầu tiên ông ta gặp Dương Nguyên Khánh, nhưng Dương Nguyên Khánh thẳng thắn như vậy rất hợp với sở thích của ông ta. Ông ta lập tức yêu thích người con rể của Bùi gia này.

- Nguyên Khánh, ngươi phải hiểu rõ một chút. Nếu ngươi thất bại, cũng không có nghĩa là Bùi gia cũng sẽ thất bại cùng với ngươi.

Bùi Thế Hiểu nói trắng ra những lời này, khiến những người khác nhà Bùi gia có phần chịu không nổi. Sắc mặt Bùi Văn Ý lập tức trầm xuống. Trong lòng ông ta cực kỳ bất mãn đối với Bùi Thế Hiểu. Bùi Thế Thanh cũng không nhịn được, khẽ kêu lên:

- Đại ca!

Bùi Thế Hiểu cũng không để ý tới thái độ người khác. Ông ta cười ha ha nói:

- Không ngại, Nguyên Khánh là người có ý chí ở thiên hạ, anh ta sẽ hiểu rõ ý của ta.

Quả thật, Dương Nguyên Khánh hiểu ý của Bùi Thế Hiểu. Thật ra đây cũng là điểm khác nhau giữa Bùi Củ và Bùi Uẩn. Bùi Củ hy vọng mình trở thành một thành viên của Bùi gia, hoàn toàn buộc chặt lợi ích của Bùi gia và lợi ích của mình vào cùng một chỗ. Mà Bùi Uẩn lại cho rằng, Dương Nguyên Khánh hắn - là Dương Nguyên Khánh. Bùi gia là Bùi gia. Bùi gia sẽ ủng hộ hắn, nhưng không buộc chặt với hắn cùng một chỗ.

Hôm nay ý tứ của Bùi Thế Hiểu chính là, Bùi gia sẽ toàn lực ủng hộ hắn, nhưng sẽ giữ một khoảng cách nhất định với hắn. Như vậy, cho dù Dương Nguyên Khánh hắn xong đời, Bùi gia cũng có thể tìm chỗ dựa vững chắc khác, mà sẽ không cùng chết với hắn. Đây mới là một lựa chọn chính xác của thế gia danh môn vài trăm năm. So sánh với đó thì Bùi Củ có chút thiên về cảm tính.

- Ta hoàn toàn có thể hiểu được. Đây cũng điều ta kỳ vọng.

Dương Nguyên Khánh dùng một kiểu biểu cảm mỉm cười thoải mái, nhưng đồng thời cũng biểu lộ thái độ của mình.

Dương Nguyên Khánh tỏ thái độ như vậy khiến tất cả mọi người của Bùi gia khẽ thở ra. Ngoại trừ Bùi Văn Ý, trong lòng ông ta cảm thấy có chút mất mát. Ông ta và phụ thân giống nhau, đều hy vọng Dương Nguyên Khánh có thể trở thành một thành viên của Bùi gia. Bùi Văn Ý cúi đầu thở dài.

Bùi Tịch ngồi ở phòng khách ngoài của Bùi gia. Từ sau khi Dương Nguyên Khánh vào phủ, Bùi gia liền tỏ ra lạnh nhạt với gã. Tất cả mọi người đi cùng với Dương Nguyên Khánh. Thậm chí ngay cả Bùi Thế Hiểu có thái độ hữu hảo với hắn cũng không để ý tới hắn nữa. Điều này khiến trong lòng Bùi Tịch tràn ngập mất mát và chán nản.

Rất rõ ràng, Dương Nguyên Khánh đến đã khiến thái độ của Bùi gia hoàn toàn thay đổi. Bùi gia không ủng hộ gã. Bùi Tịch đứng lên, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng. Trong lòng gã hiểu rất rõ. Nhiệm vụ Lý Uyên giao cho gã đã thất bại. Bùi gia ủng hộ Dương Nguyên Khánh, mà không phải là Quan Trung.

Trừ phi bọn họ có thể đuổi Dương Nguyên Khánh ra khỏi Hà Đông, hoàn toàn đánh bại Dương Nguyên Khánh, khiến Bùi gia không còn kỳ vọng. Đến khi đó, có lẽ Bùi gia sẽ thay đổi ý tưởng, quay lại sẵn sàng góp sức cho Lý Uyên.

Nhưng hiện nau Dương Nguyên Khánh tới huyện Văn Hỉ. Điều này nghĩa là gì? Nghĩa quân chủ lực của hắn đã ở huyện Văn Hỉ. Mà hai mươi ngàn quân của mình cũng từ huyện Long Môn hướng về huyện Văn Hỉ. Trên đường đi, liệu bọn họ có thể phát sinh cuộc chiến nào hay không.

Bùi Tịch lòng nóng như lửa đốt. Lúc này mời chào Bùi gia đã không còn quan trọng. Quan trọng là... phải khẩn trương báo cho Lý Thúc Lương biết tình hình. Nhưng Bùi Tịch lại sợ hãi cho sự an toàn của gã, sợ Dương Nguyên Khánh sẽ giết gã. Sự nôn nóng và lo lắng dày vò nội tâm của gã, làm gã đứng ngồi không yên.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng ho khan thật mạnh. Bùi Tịch quay đầu lại, chỉ thấy Bùi Thế Thanh đi vào phòng.

- Thật có lỗi, đã để Trường Sử phải đợi lâu.

Bùi Thế Thanh chắp tay cười nói:

- Trường Sử mời ngồi!

Hai người ngồi xuống. Một nha hoàn bưng lên hai chén trà. Bùi Tịch thử thăm dò:

- Về việc ra làm quan, không biết Sứ quân cân nhắc thế nào?

Lý Uyên vì muốn kéo Bùi gia đi Trường An, đã đặt biệt hứa, nếu Bùi Thế Thanh nguyện ý đi Trường An nhậm chức, sẽ phong ông ta làm Thị lang Hộ Bộ.

Bùi Thế Thanh trầm ngâm một lát mới nói:

- Rất có lỗi, chuyện này cần gia chủ quyết định. Gia chủ không ở đây, thứ cho ta không thể đồng ý.

Hiện tại Bùi Củ ở Phong Châu, ông ta sao có thể đồng ý. Bùi Tịch không cam lòng, lại nói:

- Nhưng đây là chuyện của riêng Sứ quân, hẳn là không có quan hệ với gia chủ chứ?

Bùi Thế Thanh áy náy mỉm cười, thể hiện sự từ chối. Bùi Tịch bất đắc dĩ, chỉ đành phải đứng dậy nói:

- Một khi đã như vậy, ta đây cáo từ.

- Trường Sử, có một câu ta muốn nói cho người.

Bùi Thế Thanh nhìn chăm chú vào gã, chậm rãi nói:

- Chúng ta rất lo lắng an cho toàn của người, hy vọng Dương tổng quản có thể nể mặt mũi Bùi gia một chút, cho người bình an rời đi.

- Vậy anh ta nói như thế nào?

Bùi Tịch khẩn trương hỏi. Đây cũng là vấn đề gã quan tâm và lo lắng nhất.

Bùi Thế Thanh thở dài nói:

- Anh ta nói ở huyện Văn Hỉ, sẽ nể mặt mũi Bùi gia, sẽ không làm tổn thương ngươi, nhưng rời khỏi huyện Văn Hỉ, anh ta không thể cam đoan.

Trong Tây Khách Đường, Từ Thế Tích chắp tay sau lưng thưởng thức tranh chữ trên bức tường. Những cái này đều là tác phẩm của con cháu Bùi thị trong trăm năm, có trên trăm tác phẩm, trong đó phần lớn là tinh phẩm. Trong đó mấy bức tranh của Bùi Chính càng có thể nói là tuyệt phẩm, nhìn đến mức Từ Thế Tích chậc lưỡi khen ngợi.

Tây Khách Đường thuộc loại phòng khách quí, người bình thường không thể ở đây. Cũng là vì duyên cớ của Dương Nguyên Khánh, Bùi gia mới để Từ Thế Tích nghỉ ngơi ở chỗ này. Bùi Thế Tích cũng không biết Dương Nguyên Khánh dẫn y tới Bùi gia làm gì, Dương Nguyên Khánh đến Bùi gia là chuyện riêng của hắn, nên không liên quan với mình. Điều này làm Từ Thế Tích trong lòng vô cùng hoang mang, nhưng y lại không hỏi nhiều, chỉ nhẫn nại chờ đợi.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vàng. Dương Nguyên Khánh đi vào như một trận gió.

- Chúng ta lập tức đi!

Từ Thế Tích hoảng sợ:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Ta vừa nhận được tin tức của thân binh, hai chục ngàn quân của Lý Thúc Lương đang trên đường tiến về huyện Chính Bình. Chúng ta đêm trước ở huyện Tắc Sơn đã lỡ mất dịp tốt với bọn chúng.

Từ Thế Tích vừa mừng vừa sợ. Lần này bọn họ nam hạ chính là tìm quân đội của Lý Thúc Lương. Phái ra mười mấy đội thám báo, mãi vẫn không có tin tức. Nhưng không ngờ tới huyện Văn Hỉ một chuyến, thì đã nhận được tin.

- Vậy chúng ta đi nhanh.

Lời vừa nói xong, Từ Thế Tích cảm giác có chút không ổn. Dương Nguyên Khánh đến Bùi phủ còn chưa được một canh giờ, đã muốn đi sao?

- Ngài thấy có cần chào Bùi phủ một tiếng không?

- Ta nói với ông ấy rồi, có quân sự khẩn cấp, ta ở trong này vô phương, ngược lại ngươi…

Dương Nguyên Khánh áy náy nói:

- Vốn dẫn ngươi đến xem Bùi học một chút, lại không kịp rồi, thật có lỗi.

Trong lòng Từ Thế Tích dâng trào một loại cảm xúc khó hiểu. Vốn Dương Nguyên Khách là dẫn mình đến tham quan Bùi học. Vì một câu nói trên đường đi của mình, hắn để ở trong lòng. Từ Thế Tích không thích biểu lộ tình cảm ra ngoài, y kiềm chế cảm kích trong lòng, cười nói:

- Lần sau đi, hy vọng lần sau lúc ty chức đến, Bùi phủ đối đãi ty chức như khách quý, không phải đi cùng tổng quản nữa.

Dương Nguyên Khánh hiểu được ý của y, liền gật đầu, nghiêm túc chăm chú nhìn vào ánh mắt chờ đợi của y:

- Nhất định sẽ như vậy!

Hai người cáo từ Bùi phủ, xoay người lên ngựa, dẫn ba trăm thân binh chạy gấp ra ngoài thành. Đợi bọn họ đi xa, Bùi Tịch chậm rãi đi tới trước cửa Bùi phủ, nhìn đội quân đi xa. Y rất rõ Dương Nguyên Khánh đi làm gì, khiếp đảm trong lòng làm y cuối cùng không dám bước chân ra khỏi cổng Bùi phủ.

Khiếp đảm trong lòng y bắt nguồn từ sự uy hiếp của Dương Nguyên Khánh, nhưng đồng thời cũng lo lắng đội quân Lý Thúc Lương chiến bại, y không muốn gánh vác trách nhiệm này.