-Thật ra Giảo Kim nói rất đúng, dùng nữ sắc mê hoặc tổng quản, quả thực là kế của Lưu Vũ Chu.
Dương Nguyên Khánh thấy vẻ mặt Tần Quỳnh nghiêm túc. Không phải ánh mắt loé sáng như Trình Giảo Kim, liền cười nói:
-Thời gian ngươi theo ta ngắn một chút. Dương Nguyên Khánh ta đã lúc nào bị nữ sắc mê hoặc qua. Các nữ tử đó bị chọn tiến cung. Đa phần là xuất thân thanh bạch. Trong quân ta rất nhiều tướng lĩnh trẻ đều chưa lập gia thất. Ta định gả các nàng làm vợ cho các tướng lĩnh lập công. Một bộ phận châu báu ta lấy làm đồ cưới cho các nàng ấy, phần châu báu còn lại thưởng cho tướng sĩ ba quân.
Tần Quỳnh thở hắt một tiếng:
-Tổng quản thưởng phạt phân minh, thương cảm tướng sĩ, là phúc của quân Phong Châu!
Dương Nguyên Khánh cười khà khà:
-Không ngờ thúc bảo cũng biết nịnh hót.
Mặt Tần Quỳnh đỏ ửng, vừa muốn giải thích. Dương Nguyên Khánh vỗ vãi anh ta cười nói:
-Không cần giải thích nữa. Vào lều lớn trung quân, ta có nhiệm vụ giao cho ngươi.
Trình Giảo Kim khẽ hếch mũi, ngơ ngác nhìn ba trăm cung nữ trẻ xinh đẹp. Tròng mắt đều bị các nàng câu đi rồi.
-Tổng quản!
Trình Giảo Kim đuổi theo từ phía sau, Dương Nguyên Khánh dừng bước lại nhìn anh ta, khẽ cười nói:
-Ngươi nghĩ được lý do gì rồi?
-Đông chinh lần này, mẹ già của ty ta ở lại một mình ở quận Linh Vũ. Không có ai chăm sóc bà, ta thật không yên tâm. Ta muốn tìm một cô nương chăm sóc bà. Dịu dàng hiền lành, tướng mạo cũng dễ coi, da trắng một chút. Tổng quản xem có thể hay không?
-Có thể thì có thể, nhưng ngươi phải lập công. Không công không thể nhận lộc, hiểu không?
Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn anh ta, trong mắt có ý cười thản nhiên. Nhưng trong ý cười này lại có sự uy nghiêm không dễ phản bác.
Trình Giảo Kim chầm chậm gật đầu. Cuối cùng anh ta bắt đầu ý thức được sự khác nhau của quân Phong Châu và quân Ngoã Cương. Tất cả ở đây đều xem quân công, quan hệ con người như thế nào đều chẳng là gì.
Trình Giảo Kim thở dài:
-Ta muốn xin lập chiến công, có cơ hội không?
Dương Nguyên Khánh cười cười:
-Ngươi trở về thu dọn đồ, nửa canh giờ sau đi đến báo danh ở lều lớn của Tần tướng quân. Ngươi là phó tướng của anh ta.
Trình Giảo Kim nhìn Tần Quỳnh một cái. Quay người chạy vội vào lều doanh của mình. Tần Quỳnh nhìn bóng anh ta mà cười:
-Thật ra cậu ta không tồi, nhìn hơi thô lỗ nhưng cũng có một mặt cẩn thận. Ở quân Ngoã Cương lập không ít công lớn.
-Ở quân Ngoã Cương cho dù lập công lao lớn bằng trời cũng không có liên quan gì với ta. Ở đây, nếu cậu ta không thể lập công, cậu ta đừng mơ tưởng được ban thưởng. Thiết luật của quân Phong Châu cho dù Dương Nguyên Khánh ta cũng không là ngoại lệ.
Nói xong, Dương Nguyên Khánh quay người hướng đi vào lều lớn trung quân. Tần Quỳnh vội vàng vứt bỏ tạp niệm. Theo Dương Nguyên Khánh đi vào lều lớn.
Trong lều lớn trung quân chỉ có một mình Lý Tĩnh đứng ở trước sa bàn. Dương Nguyên Khánh dẫn Tần Quỳnh tiến vào, cười hỏi:
-Tư mã, có hỏi được không?
Người cùng qua đây với ba trăm cung nữ, còn có hai lão hoạn quan của cung Phần Dương. Lý Tĩnh vừa hỏi tình hình của bọn họ, y gật gật đầu:
-Hỏi qua rồi, cung Phần Dương có một nghìn trú quân, lương thực ban đầu có năm mươi nghìn thạch, bị Lưu Vũ Chu liên tục chuyển đi. Bây giờ còn lại khoảng mười nghìn thạch, cỏ khô còn có không ít.
Dương Nguyên Khánh đi đến trước sa bàn. Cầm thanh gỗ chỉ hướng cung Phần Dương, nói với Tần Quỳnh:
-Cung Phần Dương này năm đó ta cũng tham gia xây dựng. Nằm ở chân núi đông bắc của núi Quản Sầm, địa thế nguy hiểm, chỉ có một con đường có thể lên núi, dễ thủ khó tấn công. Ngươi cũng có thể coi nó thành một toà thành.Vị trí chiến lược của nó vô cùng quan trọng. Nằm ở nơi giao nhau của ba quận Mã Ấp, Nhạn Môn và Lâu Phiền, lấy được nó, có thể đánh vào chính con tim của Lưu Vũ Chu. Đồng thời có thể cắt đứt con đường vận chuyển lương thực nam bắc của Lưu Vũ Chu.
Tấn Quỳnh hiểu ý của Dương Nguyên Khánh:
-Ý của Tổng quản là để ty chức đi lấy lại cung Phần Dương.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, đưa một cuộn bản đồ cung Phần Dương cho anh ta:
-Ta cho ngươi ba nghìn quân đội. Trong ba người lấy được cung Phần Dương, đồng thời bảo vệ nó.
Tần Quỳnh cáo lui, trong lều lớn trung quân chỉ còn lại hai người Dương Nguyên Khánh và Lý Tĩnh. Lý Tĩnh mỉm cười nói:
-Ta còn thật sự cho rằng người không định dùng kỳ binh đối phó với Lưu Vũ Chu. Xem ra vẫn là không kìm nổi phải dùng.
-Đạo dùng binh là ở cách kết hợp đúng đắn. Ta sao có thể không dùng kỳ binh.
Dương Nguyên Khánh cũng thản nhiên cười nói:
-Thẳng thắn mà nói. Ta chỉ là không đặt Lưu Vũ Chu lên vị trí chiến lược hàng đầu. Ta suy xét càng nhiều là Lý Uyên. Đối thủ thật sự của ta là Lý Uyên.
Lý Tĩnh trầm mặc một lúc cũng nói:
- Bất kể như thế nào, người không thể coi nhẹ Lưu Vũ Chu.
-Ta không coi thường y.
Dương Nguyên Khánh mỉm cười:
-Có lẽ ngươi không hiểu ý của ta. Ý của ta nói đồng thời đối phó với Lưu Vũ Chu cũng đồng thời đối phó với Lý Uyên. Hiện nay Lưu Vũ Chu là chướng ngại của ta, ta hy vọng chuyển y thành phiền não của Lý Uyên.
Lý Tĩnh dường như hiểu ý của Dương Nguyên Khánh. Y nhìn sa bàn thật kỹ. Dùng cây gỗ chỉ quận Ly Thạch:
-Nếu như thế, vậy bước đầu tiên chính là phải đoạt quận Ly Thạch, cắt đứt đường chạy của Lưu Vũ Chu.
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
-Nói không sai, ta đã bố trí.
Lý Tĩnh có chút ngây người. Y chưa nghe hiểu ý của Dương Nguyên Khánh.
Bến sang ngang Hoàng Hà quận Ly Thạch, tàu thuyền qua lại bến Hoàng Hà từ bờ kia đến, hai bờ là hẻm núi Tần Tấn cao hơn mười trượng. Thế núi hiểm trở, giữa hẻm núi là dòng Hoàng Hà chảy cuồn cuộn. Nhưng chính trong dòng nước Hoàng Hà cuồn cuộn chảy này, hơn trăm thuyền lớn đang vượt gió mà đến. Trong thuyền đứng đầy binh lính và chiến mã. Dẫn đầu đứng trên thuyền lớn là một tướng lĩnh to béo khác thường chính là Dương Nguy. Theo bố trí của Dương Nguyên Khánh, anh ta thống lĩnh mười nghìn quân đội men theo Hoàng Hà, chiếm lĩnh quận Ly Thạch.
Quận Ly Thạch bị Lưu Vũ Chu khống chế. Lưu Vũ Chu bố trí ở đó có hai mươi nghìn quân. Chia đóng ở trong bốn huyện Ly Thạch, Định Hồ, Tu Hoá và Bình Di, cách bến Hoàng Hà gần nhất là huyện Định Hồ. Cách bến sang ngang chỉ có mười lăm dặm, có ba nghìn quân đón ở đó, do một gã Đô úy thống soái.
Lúc này, quân của Lưu Vũ Chu đã biết được bẩm báo của lính gác. Có binh lính Tuỳ qua sông, Đô uý lập tức dẫn ba nghìn quân đánh đến bến sông.
Nhóm đầu tiên một nghìn bốn trăm người đã qua sông. Thuyền lại trở về chuyển nhóm thứ hai. Hơn một nghìn bốn trăm quân lính Tuỳ leo lên vách núi. Đang xếp hàng tập trung trên chỗ đất cao, lúc này, một thám báo chạy đến trước mặt Dương Nguy bẩm báo:
-Khởi bẩm tướng quân, ngoài năm dặm phát hiện một nhánh quân địch đang tiến đánh. Khoảng ba nghìn người.
-Trang bị thế nào?
Dương Nguy bình tĩnh hỏi.
Qua nhiều năm tôi luyện, Dương Nguy đã trở thành một đại tướng có khả năng ứng biến. Anh ta có thể nhanh chóng tìm được nhược điểm của đối phương và lợi dụng ưu điểm của quân đội của mình.
-Trang phục pha tạp, có kẻ mặc áo giáp da, có quân chỉ mặc áo vải. Binh khí cũng lung tung, trường mâu, đoản đao, ty chức thậm chí còn nhìn thấy cả cuốc.
-Có kỵ binh không? Hãng ngũ như thế nào?
-Hồi bẩm tướng quân, chỉ có hơn chục tướng lĩnh kỵ binh, quân ngũ tuy thành hàng nhưng rất rối loạn.
Dương Nguy mỉm cười, theo kinh nghiệm của anh ta mà phán đoán, đây chỉ là một nhánh quân đội ở bên ngoài loạn phỉ, một đám ô hợp.
Anh ta lập tức lệnh Giáo uý Tả Diên Niên bên cạnh:
-Ngươi có thể dẫn kỵ binh bản bộ tách nhánh quân này, giết tướng lĩnh cầm đầu!
-Tuân lệnh!
Giáo uý Tả Diên Niên chạy về quân ngũ vừa vung tay lên:
-Đi theo ta!
Bốn trăm kỵ binh theo sát Giáo Uý Tả Diên Niên mà chạy nhanh đi.
Ba nghìn quân của Lưu Vũ Chu dần dần dừng lại. Tất cả mọi người đều yên lặng. Trong mắt mỗi người đều có sự hoảng sợ bất an. Xa xa đất bụi cuồn cuộn bay đầy trời, một nhánh kỵ binh như giao long rời biển, đánh đến bọn họ. Từng đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn, áo giáp loé sáng, trường mâu sắc nhọn, chiến mã chạy như băng. Sát khí ngút trời huỷ diệt tất cả này khiến quân của Lưu Vũ Chu hoảng sợ dần dần thoái lui.
Nhánh quân này đều là nông dân hoặc tiểu thương vừa mới bị Lưu Vũ Chu ép nhập ngũ. Hai hoặc ba tháng trước, bọn họ còn đang trồng trọt trên đồng ruộng, còn làm tiểu nhị của quán rượu. Bọn họ chưa trải qua chiến trường giết chóc, đối với cái chết có cảm giác vô cùng sợ hãi.
Bọn họ nghĩ đến kỵ binh đang đánh tới trước mặt là quân Phong Châu đánh bại ba trăm nghìn người Đột Quyết. Người chưa chiến đấu, gan đã rụt lại, binh lính phía trước liền quay đầu chạy. Bất kể quan quân kêu gào như thế nào, cũng không ngăn được bước chạy của bọn họ, như tuyết lở vậy. Hơn trăm người phía trước chạy trốn dẫn đến trên ngàn người phía sau chạy trốn. Tiếp theo cả nhánh quân đều sụp đổ.
Ba nghìn lính bại như núi đổ, quăng mũ cởi giáp, chạy thục mạng, kêu gào bốn phía chạy trốn. Chui xuyên vào trong rừng cây, trốn lên bãi đất cao. Thật sự chạy không nhanh thì quỳ ở trên đất, tay giơ cao đầu hàng.
Bốn trăm kỵ binh từ bên cạnh binh lính đầu hàng gào thét mà lao qua. Tên loạn bắn liên tiếp, hơn chục quan quân chạy không nhanh, bị tên loạn bắn ngã. Liền hướng về phía trước nhìn không thấy một binh lính, cảnh tượng này làm cho các kỵ binh Phong Châu không thể tưởng tượng được.