Nghĩ đến đây, sự quyết tâm trong lòng Lý Uyên dần bắt đầu ngưng lại. Lúc này, một bóng đen vội vã từ xa tới.
-Phụ thân!
Là tiếng của Lý Kiến Thành. Cái bóng đen từ trong cây tùng đi ra, ánh sao chiếu vào khuôn mặt y, đích thị là con trưởng Lý Kiến Thành. Vẻ mặt y lo lắng, trong tay cầm một phong thư.
Lý Uyên nhìn lướt qua cậu con trai, y không hi vọng trên khuôn mặt con trai mình xuất hiện dáng vẻ lo lắng ấy, dù có lo như thế nào thì nên nén trong lòng, không nên biểu lộ ra ngoài. Con trưởng Lý Kiến Thành về mặt này vẫn còn yếu. Đây chính là tính cách của y, ở điểm gặp chuyện bất ngờ cần bình tĩnh thì y vẫn không bằng con thứ Lý Thế Dân.
-Có chuyện gì?
-Bẩm phụ thân vừa rồi, Độc Cô Hoài Ân có gửi đến một phong thư, nói là thư khẩn.
Lý Kiến Thành đưa thư cho phụ thân, Lý Uyên nhận lấy thư, không hề vội vã, y hỏi Lý Kiến Thành:
-Người huynh đệ của con đi sứ việc Đột Quyết, con đã biết gì chưa!
Lý Kiến Thành gật đầu, hắn đã sớm biết rồi, Trí Vân nói là đi sứ Đột Quyết, thực tế là đến Đột Quyết làm tin. Y trong lòng thở dài, luôn cảm thấy không nhẫn tâm:
-Phụ thân, ngũ đệ vẫn còn rất nhỏ, mà cơ thể cũng không thật khỏe. Hài nhi lo rằng đệ ấy sẽ không thể chịu được giá rét ở Đột Quyết.
Lý Kiến Thành cắn môi:
-Nếu nhất định phải có người làm tin, hài nhi cho rằng Nguyên Cát thích hợp hơn. Đệ ấy thân thể cường tráng, mùa đông vẫn còn ra giữa sông bơi mà.
Trong số bốn anh em huynh đệ, Lý Kiến Thành thích nhất là Lý Huyền Bá, thương nhất là Lý Trí Vân. Y thích Huyền Bá ở sự ngốc nghếch không mưu trí. Còn Lý Trí Vân mặc dù là con vợ lẽ, nhưng cơ thể y rất yếu lại nhát gan, Lý Kiến Thành lúc nào cũng thương y. Bây giờ, phụ thân bắt y đem cho người Đột Quyết làm tin, khiến Lý Kiến Thành không đành lòng.
Lý Uyên ngược lại lắc đầu:
-Tất cả đều là con ta, không có ai nên đi, ai không nên đi. Nguyên Cát võ nghệ cao cường, để lại bên cạnh ta, y mới phát huy hết tác dụng. Trí Vân thì yếu, cho y sang Đột Quyết làm tin cũng gọi là có tác dụng. Lại nói cũng không phải bắt y làm nô lệ của người Đột Quyết. Y chỉ là sống ở Đột Quyết, có người chăm sóc y, y sẽ sống tốt hơn. Đợi đến mùa đông cuối năm, ta sẽ đưa người tới đón y về, như thế y sẽ không phải chịu rét nữa. Việc này ta đã quyết, con không phải nói thêm nữa.
Xong, Lý Uyên bước nhanh về thư phòng. Ngồi trong thư phòng, y mới bóc thư của Độc Cô Chấn, vội vàng nhìn qua một lượt bức thư, ánh mắt Lý Uyên lập tức sáng lên.
Trong thư, Độc Cô Chấn thông báo cho y một tin tức rất quan trọng, dòng họ Tiêu thị Tiêu Tiển ở phía nam đã khởi binh tạo phản rồi.
Đây là việc không ai có thể ngờ tới, Lâm Sĩ Hoằng lập kế hoạch tạo phản làm loạn ở quận Bà Dương, chiếm cứ toàn bộ phía nam. Tiêu Tiển hạ lệnh cho Nam Hoa Hội tập trung quân ở vùng Kinh Tương. Ngay trong trung tuần tháng một, khi thấy thế lực của Lâm Sĩ Hoằng mở rộng sang phía tây, thì những thành viên nòng cốt của Tiêu Tiển và Nam Hoa Hội như Vương Mặc, Đổng Cảnh Chân, Lôi Thế Mãnh cuối cùng cũng tuyên bố khởi binh ở Ba Lăng. Cùng với Nam Hoa Hội được bố trí ở đây suốt mấy chục năm thì mấy chục quận ở Kinh Tương như quận Giang Hạ, quận Nam, quận Tương Dương cùng hưởng ứng, khởi nghĩa Nam Hoa Hội như một ngọn lửa chỉ trong chốc lát thiêu rụi toàn bộ vùng đất rộng lớn Kinh Tương. Lực lượng tham gia khởi nghĩa lên tới hơn trăm ngàn người, thanh thế lớn. Tiêu Tiển tự phong mình làm Lương Công, tuyên bố thoát ly khỏi nhà Tùy, xây dựng lại nhà Lương. Y hạ lệnh thắt chặt quân kỉ, yêu thương dân chúng, không được lạm sát người vô tội, tất cả các quận huyện đầu hàng thì quan viên vẫn giữ chức vụ ban đầu.
Tiêu Tiển làm cuộc tạo phản vì quý tộc Tây Lương, tầm quan trọng khác thường, nhận được sự ủng hộ rộng lớn của các sĩ tộc phía nam. Thái thú Ngô Hưng Thẩm Pháp Hưng cũng khởi binh hưởng ứng, tập trung trăm ngàn quân, chiếm cứ vùng đất Giang Nam dồi dào phong phú.
Từ Thẩm Pháp Hưng ở Giang Nam, Lâm Sĩ Hoằng ở Bà Dương đến Tiêu Tiển ở Kinh Tương, phong trào khởi nghĩa đã quét sạch toàn bộ phương Nam. Điều này cũng có nghĩa rằng, phương nam của vương triều nhà Tùy bắt đầu sụp đổ.
Lý Uyên xem đi xem lại thư nhiều lần, trong thư Độc Cô Chấn cho rằng thời cơ đã chín muồi, có thể khởi binh, Độc Cô Hoài Ân có thể đại biểu cho gia tộc Độc Cô. Lý Uyên đập bàn, đây chính là một cây cỏ khác mà y đợi từ rất lâu đã xuất hiện. Như vậy, Lý Uyên y sẽ là cây cỏ cuối cùng làm suy sụp vương triều Tùy.
Lý Uyên đã hạ quyết tâm, lập tức nói với Lý Kiến Thành:
-Nhanh mời tới cho ta Bùi Tịch, Lưu Hoằng Cơ, Trưởng Tôn Thuận Đức, Đậu Tông, Độc Cô Hoài Ân, Võ Sĩ Ước, Đường Kiệm, ta muốn cùng với bọn họ bàn luận công việc khởi binh cuối cùng.
Hồ Phục Khất, Đột Quyết ba trăm ngàn đại quân đã buộc ngựa chờ phân phó. Trước Vương Trướng, Lý Văn Tĩnh quay lại chỉnh sữa mũ áo cho Trí Vân, hạ giọng căn dặn y:
-Không cần quỳ xuống, cứ theo ta mà làm, cũng không cần nói nhiều, tất cả đã có ta trả lời thay cho người.
Lý Trí Vân năm nay mới có 11 tuổi, cơ thể yếu, lớn lên giống như cây đậu nha bình thường, y khiếp đảm gật đầu. Đúng lúc đó, một tên quan viên của Đột Quyết tiến đến trước mặt nói:
-Khả Hãn mời ngài vào trong.
Lưu Văn Tĩnh đưa mắt ra hiệu cho Lý Trí Vân, hai người người trước người sau, theo sự chỉ dẫn của tên quan viên Đột Quyết tiến vào vương trướng. Chính giữa trướng, Thủy Tất Khả Hãn ngồi một cách trang nghiêm, hai bên ngồi đầy một vòng các đại thần và tướng lĩnh; từng ánh mắt lạnh lùng, nhìn chăm chăm và Lưu Văn Tĩnh và cậu thiếu niên theo sau y.
Lưu Văn Tĩnh tiến lên trước thi lễ:
-Thái Nguyên Lưu Thủ Lý công sứ giả Lưu Văn Tĩnh tham kiến Thủy Tất Khả Hãn bệ hạ!
-Lưu tiên sinh miễn lễ!
Đốt Cát nhìn lướt qua Lý Trí Vân ở phía sau Lưu Văn Tĩnh, trong ánh mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc, y cười nói:
-Đây chính là con của Lý công sao? Như vậy gầy yếu!
Lưu Văn Tĩnh rành rọt nói:
-Đây là con trai nhỏ tuổi nhất của Lý công - Lý Trí Vân. Y được cưng chiều nhất, năm nay mới có 11 tuổi.
-Mười một tuổi?
Đốt Cát cười lớn nói:
-Thiếu niên Đột Quyết bọn ta mười một tuổi đã có thể cưỡi ngựa bắn hươu, đọ sức với dã lang. Vậy mà sao thiếu niên mười một tuổi nhà Tùy giống như mới cai sữa vậy.
Y lại dùng tiếng Đột Quyết nói lại lẫn nữa cho mọi người nghe, cả đại trướng đều vang lên tiếng cười ha hả. Lưu Văn Tĩnh thấy Đột Quyết Khả Hãn xấc xược, trong lòng rất hận nhưng hiện nay có việc cần thỉnh cầu, nên y chỉ còn biết nn nỗi hận trong lòng, không nói một lời nào.
Đốt Cát khoát tay, bên trong liền yên tĩnh trờ lại, y lại nói:
-Nhưng nhà Tùy cũng có anh hùng, Dương Nguyên Khánh lúc 10 tuổi đã đoạt đại kỳ đầu sói vàng của Tây Đột Quyết, mười lăm tuổi chém giết Đạt Đầu Khả Hãn. Trên thảo nguyên, y chính là một anh hùng.
Lưu Văn Tĩnh trong lòng ngạc nhiên, Đột Quyết Khả Hãn sao lại tán dương Dương Nguyên Khánh như vậy, liệu có phải mấy ngày hôm nay xảy ra biến cố gì? Lẽ nào Dương Nguyên Khánh cũng đầu hàng Đột Quyết rồi.
Đốt Cát nhìn y một cái thật lâu, dường như nhìn thấu tâm sự của Lưu Văn Tĩnh. Y thản nhiên nói:
-Dương Nguyên Khánh mặc dù là anh hùng, nhưng người Đột Quyết cần bây giờ không phải là anh hùng, mà là lợi ích. Lý Uyên mặc dù không phải anh hùng nhưng y có thể cho Đột Quyết lợi ích.
Lưu Văn Tĩnh thả lỏng tâm tư, y lấy ra bức thư của Lý Uyên, hai tay trình lên. Một tên thị vệ tiến lên phía trước, nhận lấy thư, đưa cho Khả Hãn.
Khả Hãn nhận thư xem một lượt, không khỏi cười lạnh một tiếng:
-Nhà Tùy các người chính là dối trá như vậy sao, rõ ràng là bản thân mình muốn làm hoàng đế, còn luôn miệng nói muốn yên bình thiên hạ, nghênh tiếp chủ thượng từ xa, khiến cho người xem rồi thấy khó chịu. Nếu như Lý Công vẫn còn muốn giữ lại nhà Tùy, muốn làm bề tôi nhà Tùy, thứ người Đột Quyết không thể theo lệnh.
Lưu Văn Tĩnh vội vàng nói:
-Đó chỉ là một loại sách lược. Nếu như thực sự đưa nhà Tùy trở lại thì việc đầu tiên của nhà Tùy sẽ là giết Lý công. Làm sao có thể thế được, Lý công khởi binh đương nhiên là muốn mình nắm lấy thiên hạ, tuyệt đối không giữ lại nhà Tùy.
-Vậy Lý công rốt cuộc là thần nhà Tùy hay thần Đột Quyết. Ta muốn xác định rõ. Nếu đã đầu hàng Đột Quyết thì y nhất định phải thừa nhận là thần của Đột Quyết, điểm này không phải bàn cãi.
Đốt Cát trong vấn đề nguyên tắc thì tuyệt đối không hàm hồ. Y thấy Lý Uyên trên vấn đề căn bản này nói có chút gì đó ba phải thế nào cũng được, khiến trong lòng y không vui.
-Lần trước ta cũng hiểu chỗ khó xử của Lý Uyên, không cho phép y coi thường trang phục của người Đột Quyết. Nhưng Lý Uyên khởi sự phải dùng cờ trắng, có chút biểu hiện với trang phục của Đột Quyết, điểm này y có đồng ý không?
-Hổi bẩm Khả Hãn, Lý công tuyệt đối thần phục Đột Quyết. Lúc khởi binh nhất định dùng cờ trắng của người Đột Quyết, nhất định không sai, ngoài ra Lý công trong thư cũng nói rõ, chinh phạt xong, con trẻ, phụ nữ, châu báu đều thuộc về Khả Hãn. Đây chính là đáp trả đối với điều kiện thứ ba, ba điều kiện đều đã đáp ứng Đột Quyết.
Đốt Cát gật đầu, hắn lấy ra một cây kim tiễn, lệnh cho thị vệ giao cho Lưu Văn Tĩnh, chậm rãi nói:
-Lý công là dòng dõi quý tộc, Lưu Vũ Chu không thể sánh bằng. Để thể hiện sự tôn trọng của ta, ta đặc biệt ban thưởng một cây kim tiễn, phong y làm Đặc Lặc, hi vọng y hết lòng tuân thủ, mãi mãi là thần của Đột Quyết. Nếu y có lật lọng, ta nhất định sẽ đích thân dẫn đại quân đến.
Lưu Văn Tĩnh nhận lấy kim tiễn, thở dài, Đột Quyết Khả Hãn này thực sự lợi hại. Chôn một cái bẫy cho việc tiến công vào Trung Nguyên sau này.
Đốt Cát lại hạ lệnh nói:
-Khang Sao Lợi đâu?
Một gã đại tướng Đột Quyết khôi ngô lên tiếng:
-Có mạt tướng!
-Ngươi có thể dẫn hai nghìn kỵ binh tinh nhuệ cùng với Lưu tiên sinh trở về trung nguyên, giúp Lý công khởi sự.
-Tuân lệnh!
Đốt Cát lại nói với Lý Văn Tĩnh:
-Khang Sao Lợi là Vạn phu trưởng trụ quốc dưới trướng của ta, tinh thông hán ngữ, có thể giao tiếp với các người. Ta lệnh cho y dẫn theo hai nghìn kỵ binh xuống phía nam giúp Lý công, lại đem năm nghìn ngựa chiến tốt nhất đi, có thể coi là cái lễ ta tặng cho Lý công.
Lưu Văn Tĩnh dĩ nhiên hiểu rõ hai nghìn kỵ binh kỳ thực ý nghĩa không lớn. Nguyên nhân cơ bản vẫn là người Đột Quyết muốn theo dõi Lý Uyên, phòng Lý Uyên không tuân thủ điều ước. Cái này cũng không còn cách nào, nhưng điều mà Lưu Văn Tĩnh muốn là Đột Quyết đem quân đến Phong Châu. Đấy mới là mấu chốt, Đột Quyết không đưa quân tới Phong Châu thì Lý Uyên không thể nào khởi sự được.
-Đa tạ ý tốt của Khả Hãn, vậy còn ước định Phong Châu.