Lý Tĩnh cũng tán thành cách nghĩ của Dương Nguyên Khánh, ông ta khẽ mỉm cười:
-Như vậy chẳng phải càng hay hay sao? Mục tiêu của Hoàng đế càng lớn, thì Đột Quyết càng có hứng thú với ông ta, chứ không còn là Phong Châu nữa.
-Tuy nói là như thế, nhưng nếu như ông ta có xảy ra chuyện gì, ta cũng không thoát khỏi được trách nhiệm. Ta chỉ hy vọng ông ta có thể điều động đại quân đối phó với Đột Quyết, buộc Đột Quyết phải rút quân. Hơn nữa, ông ta chỉ có một trăm ngàn cấm quân, cái bọn lính công tử đó, có mấy người có thể đánh trận, nói không chừng toàn quân của ông ta sẽ bị tiêu diệt ở tái bắc.
-Nếu Tổng quản không yên tâm thì có thể phái người nhắc nhở cho ông ta biết là đại quân của Đột Quyết sắp tới, để ông ta đừng tiến lên phía bắc nữa.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu, trong mắt ánh lên một nét cười giảo hoạt:
-Ông ta thu hút đại quân Đột Quyết giúp ta, dù thế nào đi nữa cũng là một việc tốt, cớ gì ta lại không vui vẻ chấp nhận? Cùng lắm là đến giờ khắc quan trọng, ta sẽ nhắc nhở ông ta một chút, tận chút tình nghĩa của một thần tử, những việc khác thì ta lực bất tòng tâm rồi.
Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh đứng dậy, cười nói:
-Bây giờ ta có thể yên tâm trở về quận Du Lâm rồi.
Đại quân hai mươi ngàn người nhổ trại xuất phát, cuồn cuộn nhắm hướng quận Du Lâm mà đi.
Cuối tháng sáu, đội ngũ bắc tuần của Hoàng đế Dương Quảng đến thành Thái Nguyên. Đội ngũ không vào trong thành, mà đi đến cung Tấn Dương. Theo như lệ thường, Dương Quảng sẽ nghỉ ngơi ở đây vài ngày, tiếp kiến các quan viên địa phương, tìm hiểu tình hình Hà Đông, rồi mới tiếp tục đi lên phương bắc.
Khi đến cung Tấn Dương, vừa đúng lúc chính ngọ, Dương Quảng ăn trưa cùng Tiêu hậu, Yến Vương Dương Đàm, Triệu vương Dương Cảo, và Đan Dương công chúa Dương Phương Hinh. Đây là một cảnh hiếm gặp, thường thì đều là Dương Quảng dùng bữa một mình trong ngự thư phòng. Đặc biệt là trong mấy năm chiến tranh Cao Ly, ngay cả bữa tối Dương Quảng cũng không ăn cùng người nhà.
-Sao hôm nay Bệ hạ lại nghĩ đến việc dùng bữa chung với bọn thần thiếp?
Tiêu hậu khẽ mỉm cười hỏi.
-Mấy năm nay Trẫm bận việc triều chính, ít có dịp đoàn tụ với người nhà. Nghĩ lại Trẫm đã là người gần năm mươi rồi, tuổi tác không buông tha ai, Trẫm nên cố gắng ở cùng người nhà nhiều một chút, cho nên lần này đi bắc tuần mới đem theo cả A Man của Trẫm theo.
Dương Quảng nhìn sang con gái yếu quý với ánh mắt rất đỗi hiền từ, A Man chính là tên mụ của Đan Dương công chúa Dương Phương Hinh. Năm nay nàng đã mười hai tuổi, nhan sắc tươi đẹp như hoa, chỉ có điều dáng vẻ hơi mảnh khảnh quá. Tiêu hậu cũng nhắc nhở Dương Quảng, nên lưu ý chọn hôn phu cho A Man, nhưng Dương Quảng cho rằng con gái thân hình mảnh mai yếu đuối, không nên lập gia đình quá sớm. Đồng thời, ông ta cũng không ngắm được người thanh niên tuấn kiệt nào, nên cũng không nhận lời với vợ.
Dương Phương Hinh từ nhỏ được hưởng một nền giáo dục tốt, dịu dàng hiểu lễ nghĩa, nàng cười khẽ, nói:
-Là con gái không thường xuyên ở bên cạnh phụ hoàng, trong lòng con rất lất làm áy náy.
Dương Quảng cao hứng cười ha hả không ngừng:
-Vẫn là con gái quan tâm Trẫm!
Dương Đàm ở một bên khẽ đánh mắt với Dương Cảo, Dương Cảo hiểu ý, bèn nũng nịu nói:
-Phụ hoàng, năm ngoái người nhận lời cưỡi ngựa cũng con, nhi thần đợi cả một năm rồi, lần này ở tái bắc, phụ hoàng không được thất tín nữa đó nhé.
Triệu vương Dương Cảo năm nay mười tuổi, thông minh lanh lợi, y biết phụ hoàng bận việc chính sự, không có thời gian nghỉ ngơi, nên bèn mượn cớ cưỡi ngựa, giúp phụ hoang giải sầu.
Dương Quảng gục gặc đầu, cười nói:
-Lần này đi tái bắc, nhất định Trẫm sẽ đi cưỡi ngựa cùng mọi người.
Tiêu hậu ở bên cạnh chỉ luôn cười chứ không nói gì, nàng đang nghĩ đến việc mà lần trước Lý Uyên nhờ vả. Lý Uyên đã gửi tặng nàng một bức thư pháp với bút tích thực của Vương Thạch Quân, ân tình này nàng phải trả, kiếm cơ hội thích hợp nói giúp Lý Uyên vài câu, hôm nay chính là một cơ hội không tồi.
-Thánh thượng, việc lời tiên tri lần trước kết thúc chưa?
Dương Quảng vừa mới nâng ly rượu lên, câu hỏi của Tiêu hậu khiến ông ta trầm ngâm một chút, đoạn buông chén thở dài nói:
-Trẫm cũng không biết nữa. Nhưng luôn nhớ trong lòng.
-Bệ hạ, bản thân lời tiên tri vốn đã là một thứ rất mờ mịt, nói là họ Lý, vậy thì những người họ Lý trong thiên hạ không có hàng triệu cũng có hàng trăm ngàn người, hơn nữa đâu phải ai cũng là quan viên. Trong đội ngũ loạn tặc làm phản cũng có người họ Lý, ví dụ như Lý Hoằng Chi ở Quan Đông, Lý Tử Thông ở Giang Hoài, có lẽ chính là bọn họ. Hoặc lại ví như một số binh lính nhỏ họ Lý trong quân đội, hôm nay còn là lính Tùy, nói không chừng sang năm lại xé cờ tạo phản cũng nên, còn có một số người, bản thân họ không phải họ Lý. Ý của thần thiếp là, Bệ hạ quá nghi kỵ như thế này, khiến các đại thân lo sợ, ngược lại sẽ khiến họ suy tính đến đường lui cho mình. Việc Lý Hồn và Lý Mẫn bị giết đã gây chấn động triều dã, khắp triều văn võ ai ai cũng cảm thấy bất an, lúc này Bệ hạ nên an ủi vỗ về bọn họ, dẹp bỏ sự hoảng sợ trong lòng các đại thần.
Sở dĩ Độc Cô Chấn không tiếc giá nào, phải tạo bằng được mối quan hệ với Tiêu hậu, là bởi vì chỉ có Tiêu hậu mới có thể khuyên nhủ Dương Quảng. Dương Quảng tuy không thích nghe can gián, nhưng cũng không cự tuyệt, có đôi lúc ông ta sẽ nghe những ý kiến của vợ mình là Tiêu hậu.
Dương Quảng trầm ngâm không nói gì, Tiêu hậu lại khuyên:
-Tuy rằng thần thiếp ở lâu trong cung, nhưng cũng biết thiên hạ chẳng được yên bình, mối họa từ bên ngoài khó dẹp. Lúc càng cần phải giữ mối đoàn kết quân thần, nếu bệ hạ chỉ vì một lời tiên tri không biết từ đâu ra mà mù quáng giết hại đại thần, khiến quân thần xa cách nhau, thần thiếp cho rằng, điều này còn nghiêm trọng hơn cả nạn ngoại xâm. Loạn trong giặc ngoài, là điềm xấu đó Bệ hạ!
Dương Quảng trầm mặc không nói gì, Tiêu hậu cũng không khuyên gì thêm, cả gia đình cứ thể dùng cho xong bữa cơm trưa trong sự im lặng.
Dương Quảng về đến ngự thư phòng, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, lời khuyên của Tiêu hậu khiến ông ta phải suy nghĩ. Khi nghe thấy lời tiên tri, theo bản năng, ông ta nghĩ mọi cách để quy chụp lên đầu quý tộc Quan Lũng, bởi vì ông ta đã nhận định chắc chắn rằng, quý tộc Quan Lũng mới là mối uy hiếp lớn nhất với ông ta. Giết Lý Hồn, Lý Mẫn, tuy là có liên quan đến lời tiên tri, nhưng cũng là do ông ta muốn mượn cớ này để thanh tẩy quý tộc Quan Lũng.
Nhưng, việc gì cũng có lợi có hại, ông ta giết người như thế quả thực là dễ khiến cho các đại thần bất an. Giết vẫn cứ phải giết, nhưng không thể vội, phải từ từ, đợi sau khi các đại thần đều quên đi vụ án lời tiên tri đã, rồi lại kiếm cớ khác để giết. Chỉ cần kéo dài, kéo chậm ttấu giết người ra, thì sẽ không khiến cho các đại thần bất an.
Lúc này, một tên hoạn quan ngoài cửa bẩm báo:
-Bệ hạ, Thái thú bảo vệ Thái Nguyên là Lý Uyên cầu kiến!
Nghe đến cái tên Lý Uyên, khóe miệng của Dương Quảng bất giác co giật một cái, đây cũng là một trong những mục tiêu mà ông ta muốn giết. Ông ta vốn định trong lần tuần thị tái bắc này, mượn cớ giết chết Lý Uyên, nhưng lúc này, lời khuyên của Tiêu hậu đã khiến ông ta thay đổi chủ ý. Có thể lợi dụng Lý Uyên để an ủi vỗ về cảm giác bất an của các đại thần trước, sau này sẽ tìm cớ giết sau.
-Tuyên hắn yết kiến!
Một lát sau, Lý Uyên bước nhanh vào ngự thư phòng, quỳ mọp hai đầu gối, cung kính hết mực lạy dập đầu với Dương Quảng một cái:
Dương Quảng có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi trong lòng Lý Uyên vào lúc này, ông ta cười:
-Ái khanh không cần phải hành đại lễ, hãy bình thân!
-Tạ ơn bệ hạ!
Lý Uyên đứng lên đoạn nói:
-Mấy ngày trước thần mới nhận được điệp văn của triều đình, bệ hạ tuần tra Thái Nguyên mà thần không kịp chuẩn bị gì, xin bệ hạ tha cho thần tội tiếp đón không chu đáo.
-Trẫm không cảm thấy có gì không chu đáo, ngươi không cần tự trách mình.
Dương Quảng không nói gì thêm, Lý Uyên nhất thời cũng không biết nên báo cáo chuyện gì, trong phòng xuất hiện một khoảng khắc trầm mặc. Mặc dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đối với Lý Uyên đúng là như cả một năm, sau lưng ướt đẫm, lúc này Dương Quảng mới thản nhiên hỏi:
-Trong phạm vi Hà Đông có loạn phỉ không?
-Hồi bẩm bệ hạ, bọn loạn phỉ tạo phản trong địa giới Hà Đông cũng có mười mấy nhóm, nhưng phần lớn đều lực lượng yếu kém. Thế lực loạn phỉ tạo phản tương đối lớn thì có ba nhóm, một là Lưu Miêu Vương ở quận Ly Thạch, thứ hai là Linh Khâu Địch Tùng Bá, nhóm còn lại là Kính Bàn Đà và Sài Bảo Xương ở Giáng quận. Trong số đó, thế lực của Kính Bàn Đà là lớn mạnh nhất, có một trăm mấy ngàn người.
-Quận Thái Nguyên có không?
-Quận Thái Nguyên vốn cũng có ba bốn nhóm, nhân số không quá ngàn người, đều đã bị thần tiêu diệt cả rồi. Hiện nay trong phạm vi Thái Nguyên không có một nhóm loạn phỉ nào cả.
Dương Quảng liếc nhìn y một cái, đoạn lạnh lùng nói:
-Quận Ly Thạch nằm bên sườn của Thái Nguyên, Giáng quận ở mặt nam của Thái Nguyên, người thân là Lưu Thủ Thái Nguyên, tại sao lại không đi diệt phỉ?
-Không có ý chỉ của bệ hạ, thần không dám làm bừa.