Một lúc lâu sau Dương Huyền Cảm cũng không nói gì, Hồ Sơ Đàm im lặng liếc nhìn sắc mặt Dương Huyền Cảm, lại nói:
- Thật ra y kiên quyết phản đối nhập vào Nguyên gia, là có ý đồ riêng của y.
- Ý đồ riêng gì?
Dương Huyền Cảm chăm chú nhìn Hồ Sư Đàm hỏi.
- Bởi vì y cũng giống Nguyên gia, đều là quý tộc Quan Lũng.
Dương Huyền Cảm nghe không hiểu được ý tứ của Hồ Sư Đàm trong lời nói này. Đi lại một lúc, sắc mặt Dương Huyền Cảm bỗng nhiên thay đổi, ánh mắt sắc bén nhìn vào phía sau lưng Lý Mật.
…
Quân đội Dương Huyền Cảm đến huyện Lê Dương, nhà kho Lê Dương nằm cách thị trấn mười dặm về phía nam, là một kho lương còn lớn hơn nhiều lần, bên trong có những kho hàng và kho lương thực lớn nhỏ đến mấy trăm khu.
Lúc này, Huyện lệnh Lê Dương đã nhận được điệp văn của Dương Huyền Cảm. Dương Huyền Cảm công bố loạn phỉ Ngõa Cương sắp tiến công nhà kho Lê Dương, y phụng chỉ tiêu diệt phản tặc.
Huyện lệnh Lê Dương quả thật rất tin không nghi ngờ gì, mở thành nghênh đón. Y đi đến trước ngựa của Dương Huyền Cảm, cúi người thi lễ,
- Huyện lệnh Lê Dương Trần Thiếu Minh cảm tạ chi viện của Dương sứ quân.
Lúc này, từ trong nha huyện có hai quan viên đi ra, hai người này Dương Huyền Cảm đều quen biết. Một là Ngự sử Du Duyên, người còn lại lại khiến Dương Huyền Cảm vừa mừng vừa sợ. Không ngờ đó chính là Thương giám Nguyên Vụ Bản của Lê Dương. Nắm được người này, nhà kho Lê Dương là chuyện dễ như trở bàn tay.
Dương Huyền Cảm lúc này liền ra lệnh,
- Bắt hết đi!
Mấy chục binh sĩ cùng xông lên, ấn đầu ba gã quan viên trên mặt đất, Huyện lệnh Trần Thiếu Minh hô lớn:
- Dương sứ quân, chúng tôi có tội gì, người lại đối xử như vậy?
Dương Huyền Cảm cười một tiếng,
- Ta nghi ngờ các ngươi cấu kết loạn phỉ, nên đến đây bắt!
Lúc này, Trị Thư Thị Ngự sử Du Nguyên bỗng nhiên hiểu được, y hô to lên,
- Dương Huyền Cảm, ngươi là muốn tạo phản!
Dương Huyền Cảm cười ha ha,
- Ngươi nói không sai, ta đã quyết định hưởng ứng Nguyên gia, lật đổ tên hôn quân kia. Nếu các ngươi thức thời, quy thuận theo ta, ta sẽ lấy lễ mà đối đãi. Nếu không, ta sẽ giết ba người các người làm ba lễ tế cờ!
Huyện lệnh Trần Thiếu Minh và Nguyên Vụ Bản đều không nói gì, Du Nguyên lại mắng lớn:
- Dương gia ngươi được long ân chiếu rọi, vô cùng may mắn, ngươi nên tận sức trung thành với đất nước mới đúng, để báo đáp hồng ân của Thánh thượng. Không ngờ phụ thân ngươi mộ còn chưa xanh cỏ, ngươi lại mưu phản. Dương Huyền Cảm, ngươi không cảm thấy hổ thẹn, thì giết ta đi! Ta nguyện chết để lưu danh ngàn năm.
Dương Huyền Cảm giận tím mặt, thét lệnh với quân binh hai bên:
- Ra tay, chém!
Một vài tên đao phủ vung đao lên, một đao liền chặt bỏ đầu y. Cơn giận của Dương Huyền Cảm còn chưa tiêu tan, chỉ cái đầu máu chảy đầm đìa nói với Trần Thiếu Minh và Nguyên Vụ Bản:
- Các ngươi cũng muốn noi theo sao?
Trần Thiếu Minh và Nguyên Vụ Bản bị cảnh máu tanh làm cho khiếp sợ, cùng nhau quỳ xuống,
- Ta nguyện cống hiến sức lực vì sứ quân!
Mồng ba tháng sáu Đại Nghiệp năm thứ chín, Dương Huyền Cảm tuyên bố khởi sự ở kho Lê Dương, ủng hộ Nguyên gia. Ông ta cũng kêu gọi người trong thiên hạ nâng cờ khởi nghĩa, lật đổ hôn quân Dương Quảng, ủng hộ quân vương mới.
Dương Huyền Cảm dùng kế lừa mở nhà kho Lê Dương. Tướng phòng giữ kho Lê Dương – Triệu Hoài Nghĩa đầu hàng. Dương Huyền Cảm thuận thế mở kho lương, dân đói hô to vạn tuế, cùng nhau gia nhập quân đội. Chỉ có hai mươi ngày, Dương Huyền Cảm liền chiêu mộ được hơn một trăm ngàn dân đói và người chèo thuyền ở kho Lê Dương, khí thế rất mạnh.
Dương Huyền Cảm lập tức chia làm ba đường, chậm rãi đi về hướng Lạc Dương.
Chịu ảnh hưởng của Dương Huyền Cảm, người Dư Hàng Lưu Nguyên Khánh tạo phản ở Dư Hàng, lên tiếng ủng hộ Dương Huyền Cảm. Chỉ trong nửa tháng đã chiêu mộ một trăm ngàn quân binh. Người quận Ngô - Chu Tiếp, người Tấn Lăng - Quản Sùng cũng lần lượt tạo phản, chiêu một mấy trăm ngàn binh lính. Người quận Lương - Hàn Tương Quốc chiêu mộ hơn một trăm ngàn quân ủng hộ Dương Huyền Cảm. Người Yếm Thứ - Cách Khiêm tạo phản ở Đậu Tử Cương, cầm giữ hơn một trăm ngàn binh lính, tự xưng Yến vương. Trong nhất thời, xu thế tạo phản trong thiên hạ như gió nổi mây vần.
Nhưng quan phủ Đại Tùy lại vẫn im lặng như cũ, không hề tỏ bất kỳ thái độ nào. Tất cả mọi người đều đang chú ý đến Hoàng đế Dương Quảng. Mà lúc này, đại quân của Dương Quảng đã ra khỏi Lâm Du quan.
Dương Quảng có được tin tức Dương Huyền Cảm tạo phản khi ở quận Bắc Bình. Nhất thời, ông ta kinh ngạc đến mức chân tay luống cuống, lập tức triệu tập cuộc họp bàn nội bộ để bố trí, tuyên bố Dương Huyền Cảm là phản nghịch. Cũng giống như Nguyên Thọ, Nguyên Hoằng Tư, bị tước hết chức quan và tước vị.
Dương Quảng lập tức hạ lệnh cho Thái thú Dương Cung Nhân của quận Trác dẫn năm mươi ngàn trú quân ở cung Lâm Sóc làm tiên phong, nhanh chóng đến trợ giúp Lạc Dương. Đồng thời hạ lệnh cho Vũ Văn Thuật và Lai Hộ Nhi làm tả hữu Nguyên soái đi bình định, mỗi người dẫn theo một trăm ngàn binh sĩ đi về phía loạn quân của Dương Huyền Cảm.
Trong ngự thư phòng, Dương Quảng chắp tay sau lưng nôn nóng đi qua đi lại. Ông ta đã không còn sự ung dung khi Nguyên gia tạo phản nữa. Nếu như một nhà quý tộc Quan lũng nào khác tạo phản, có lẽ cũng còn nằm trong dự liệu của ông.
Nhưng lại là một tập đoàn thế lực khác, sĩ tộc ở biên ải tạo phản, khiến Dương Quảng càng cảm thấy áp lực hơn. Trong lòng Dương Quảng hiểu rõ, nếu không dùng thủ đoạn dữ dội, kéo dài thời gian thêm nữa, rất có khả năng sĩ tộc Sơn Đông cũng sẽ có người tạo phản, rồi lại đến quý tộc phía Nam tạo phản, như vậy thật sự thiên hạ sẽ đại loạn mất.
Lúc này, điều Dương Quảng lo nhất chính là thái độ của Dương Nguyên Khánh. Sự uy hiếp của Dương Nguyên Khánh hoàn toàn cao hơn so với Dương Quảng. Mấy ngày trước ông ta mật lệnh cho Dương Nghĩa Thần và Vương Nhân Cung đến kiểm soát quân đội của Dương Nguyên Khánh. Nhưng Dương Quảng cũng biết, chỉ dựa vào hai nhánh này cũng không thể khống chế được Dương Nguyên Khánh, nếu như xử lý không thỏa đáng sẽ còn phản tác dụng.
Lúc này, viên hoạn quan đứng trước cửa bẩm báo,
- Bệ hạ, Bùi Tướng quốc cầu kiến!
Dương Quảng bình tâm lại, lập tức nói:
- Truyền ông ta vào yết kiến!
Một lát sau, Bùi Củ vội vàng đi vào thư phòng, tháo mũ xuống, quỳ xuống đất thỉnh tội,
- Bùi Củ có tội, mong Bệ hạ trừng phạt.
- Ái khanh có tội gì?
Dương Quảng ra vẻ kinh ngạc hỏi.
- Huyền Cảm tạo phản, hai nhà Bùi Dương là thông gia, thần không khỏi có tội, mong Bệ hạ trừng phạt.
Dương Quảng cười,
- Ái khanh hãy bình thân.
Bùi Củ đứng lên, xoa xoa mồ hôi trên trán. Tuy y đến thỉnh tội, nhưng chủ yếu chỉ là làm bộ thôi, nhưng trong lòng y lại có chút căng thẳng, không phải vì Dương Huyền Cảm, mà là vì Dương Nguyên Khánh. Y lo Dương Nguyên Khánh cũng sẽ cùng Dương gia tạo phản.
Dương Quảng thấy y căng thẳng, hơn nữa trong lòng ông ta cũng không có ý định xử phạt Bùi gia. Lúc này, ông ta không muốn tạo thêm sự phản kháng trong sĩ tộc Sơn Đông, hơn nữa ông ta muốn thông qua Bùi gia để ổn định Dương Nguyên Khánh, phòng tránh Dương gia nam bắc hô ứng.
Dương Quảng khẽ mỉm cười,
- Nếu nói thông gia cũng phải bị liên lụy, thì Nguyên gia tạo phản, trẫm cũng phải bị xử tội. Thật ra trẫm rất rõ, Bùi gia hoàn toàn không có liên quan đến việc Dương Huyền Cảm tạo phản, ái khanh không cần lo lắng gì cả, trẫm sẽ không xử phạt.
- Thần tạ long ân Bệ hạ!
Bùi Củ tạ ơn rồi lui ra, Dương Quảng lúc này mới hỏi viên hoạn quan đứng ở cửa,
- Có chuyện gì?
- Hồi bẩm Bệ hạ, Ngu thị lang cầu kiến gấp!
Trong lòng Dương Quảng thực sự rất phiền chán, Ngu Thế Cơ đến, tất nhiên sẽ mang đến một tin tức không tốt, khiến lòng ông ta thêm phiền muộn. Nhưng ông ta cũng không thể không gặp.
- Truyền y vào đi!
Rất nhanh, Ngu Thế Cơ đi vào ngự thư phòng, khom người thi lễ,
- Thần tham kiến bệ hạ.
- Có chuyện gì?
Giọng nói của Dương Quảng đã hơi mất kiên nhẫn rồi.
- Hồi bẩm Bệ hạ, thần đến là vì việc của Dương Nguyên Khánh.
Nghe nói đến Dương Nguyên Khánh, sự mất kiên nhẫn trong lòng Dương Quảng lập tức bay biến, ông ta chậm rãi ngồi xuống,
- Khanh nói đi!
- Bệ hạ, thần rất lo Dương Nguyên Khánh sẽ cùng tạo phản với Dương Huyền Cảm...
Lời của Ngu Thế Cơ còn chưa nói xong, Dương Quảng đã phất phất tay cắt ngang lời y. Mặc dù lúc này trong lòng Dương Quảng rất nôn nóng, nhưng ông ta chưa từng hồ đồ trong việc lớn.
- Dương Huyền Cảm tạo phản ở Lạc Dương, nhưng Dương Nguyên Khánh ở Liêu Đông lại không có động tĩnh gì, chứng tỏ bọn họ không ăn ý. Hơn nữa trẫm lệnh cho anh ta xuất chinh Liêu Đông, anh ta cũng không hề lấy cớ gì mà không đi. Không giống những người nhà Dương gia khác, đều trốn hết trước đó. Điều này khiến trẫm biết rõ một điều, Dương Huyền Cảm tạo phản, Dương Nguyên Khánh không đồng tình. Mặc dù họ là cha con, nhưng lại không có tình cảm cha con, cho nên trẫm nghĩ việc này còn có thay đổi.
Ngu Thế Cơ không ngờ Dương Quảng nhìn nhận sự việc thấu đáo như vậy, y vốn định khuyên Dương Quảng chia binh về phía Bắc, phối hợp Dương Nghĩa Thần và Vương Nhân Cung tiêu diệt Dương Nguyên Khánh. Nhưng bây giờ y biết được, Dương Quảng sẽ không chấp nhận đề nghị của y.
Ngu Thế Cơ rất giỏi trong việc thuận nước đẩy thuyền, y lập tức thay đổi cách nói,
- Ý của thần là, phòng ngừa chu đáo, trước tiên cần phòng bị một số việc trước.
Dương Quảng gật gật đầu, đề nghị này của Ngu Thế Cơ ông ta cảm thấy khá ổn,
- Khanh nói đi!
- Thần lo nếu như Dương Nguyên Khánh thật sự tạo phản, như vậy sẽ có những người nào hưởng ứng hắn. Phần lớn quan văn thì không nói, chủ yếu là những người nắm giữ quân quyền, Bệ hạ nên đoạt quyền này trước!
Một câu nói đã nhắc nhở Dương Quảng, ông ta trầm tư một lát rồi nói:
- Khanh đang nói tới Ngư Câu La và Trương Tu Đà?
- Đúng vậy!
Dương Quảng chắp tay đi lại trong phòng, lúc này động tới hai người này, ông ta cảm thấy hơi không ổn. Nếu vì vậy mà gây nên mâu thuẫn, ngược lại sẽ mất nhiều hơn được.
Trong lòng Ngu Thế Cơ sớm đã có suy tính, thực ra y được Vũ Văn Thuật ủy thác, mượn cơ hội này để mở rộng uy quyền cho Vũ Văn gia.
Ngu Thế Cơ cẩn thận nói:
- Bệ hạ, việc gì cũng không thể vẹn cả đôi đường được, nhưng thần có thể lựa chọn một biện pháp khá ổn thỏa để tiêu trừ hai tai họa ngầm này.
Dương Quảng dừng bước, quay đầu lại nhìn y một cái,
- Biện pháp ổn thỏa gì?
Ngu Thế Cơ cười nói:
- Ngư Câu La có thể chọn biện pháp thăng chức, điều ông ta rời khỏi Phong Châu. Còn về Trương Tu Đà, cũng có thể lựa chọn biện pháp thăng chức như vậy, điều ông ta về triều đình, Bệ hạ nghĩ sao?
Dương Quảng trầm tư rất lâu, cuối cùng gật gật đầu,
- Nếu như theo lời ái khanh nói, Trương Tu Đà có thể thăng chức thành Quang Lộc tự khanh, lệnh cho Từ Nguyên Phương ở quận Tề tạm thời đảm nhiệm Thái thú quận Tề. Ngư Câu La phong làm Lễ bộ Thượng thư, thêm Quang Lộc đại phu, Dương Sư Đạo có thể tạm thời thay mặt đảm nhiệm chức Tổng quản.
Thật ra Ngu Thế Cơ âm mưu chính là vị trí Tổng quản Phong Châu, y liền vội vàng nói:
- Bệ hạ, dù sao Dương Sư Đạo cũng là quan văn, e rằng khó có thể ngăn cản loạn phỉ ở cửa ải xâm lấn Hà Sáo.
- Vậy theo ý khanh, trẫm có thể bổ nhiệm ai làm Tổng quản Phong Châu?
- Thần đề cử em trai Vũ Văn Thuật là Vũ Văn Sách làm Tổng quản Phong Châu, anh ta đã từng tham gia chiến dịch Uất Trì, được phong làm Đại tướng quân, cũng có kinh nghiệm tác chiến.
Việc bình định quân phản loạn ở Uất Trì, đã là chuyện của ba mươi mấy năm về trước rồi. Hưởng thụ ba mươi mấy năm, làm gì còn có thể tham gia được chiến sự. Nhưng Dương Quảng nghĩ lại bản thân ông ta đã từng đồng ý với Vũ Văn Thuật, Vũ Văn Thuật rất trung thành và tận tâm đối với ông ta, ra sức làm việc, bản thân ông ta cũng nên có chút biểu hiện với y, liền gật gật đầu, đồng ý,
- Vậy được! Phong Vũ Văn Sách làm Tổng quản Phong Châu!
Ngu Thế Cơ mừng rỡ, y và Vũ Văn Thuật có điều kiện trao đổi. Y giúp em trai Vũ Văn Thuật có được vị trí Tổng quản Phong Châu, Vũ Văn Thuật sẽ giúp con trai y có vị trí Thái thú quận Dư Hàng.
- Thần không làm phền bệ hạ nữa, cáo từ!
…
Cùng với mấy ý chỉ được ban ra, quân đội của Dương Quảng nhổ trại, lại tiếp tục xuất phát về hướng quận Trác. Lúc này hoạn quan Chu Kính Trung tìm một tiểu hoạn quan tâm phúc, đưa một tờ giấy nhỏ cho gã, thấp giọng dặn dò:
- Ngươi mau đi tìm đại phu Thẩm Quang, đem tờ giấy này cho ông ấy.
Chu Kính Trung tuy không thể nói là người của Dương Nguyên Khánh, nhưng mỗi tháng lão đều có hai ngàn xâu tiền lãi từ chỗ Dương Nguyên Khánh, một năm có hai mươi ngàn xâu tiền, lão biết rất rõ mình nên làm gì.
Tiểu hoạn quan chức vị thấp, không bị người khác chú ý. Rất nhanh gã liền tìm được Thẩm Quang, nhân lúc người khác không chú ý liền nhét tờ giấy đó cho ông ta.
Thẩm Quang mở tờ giấy ra nhìn, trong lòng liền kinh hãi. Nhân lúc quân đội còn chưa xuất phát, ông ta liền nhanh chóng tìm được tâm phúc của mình, lệnh y hỏa tốc chuyển tờ giấy này đi Liêu Đông.
…
Thế cục Liêu Đông lúc này mưa gió bão bùng, vì Nguyên gia tạo phản, chiến dịch tấn công Triều Tiên cũng bị tạm dừng. Dương Nghĩa Thần ở phía bắc và Vương Nhân Cung ở phía nam đều rút về phía tây Liêu Thủy. Bọn họ đã nhận được mật chỉ của Dương Quảng, một nam một bắc giám sát Dương Nguyên Khánh. Nhìn từ thực tế, quân đội của Dương Nghĩa Thần và Vương Nhân Cung cộng lại cũng gần chín mươi ngàn người, hơn nữa đều là những quân tinh nhuệ của quân Tùy, hai người cũng là những Đại tướng trải qua hàng trăm trận chiến, phòng ngự nghiêm mật, không cho Dương Nguyên Khánh bất kỳ cơ hội nào để tranh thủ. Binh lực của hai bên là một đọ ba, Dương Nguyên Khánh bị lép vế rõ ràng.
Nhưng nhìn từ góc độ tình cảm mà nói, hai người này đều là dưới trướng cũ của Dương Tố, đặc biệt là Vương Nhân Cung, càng lại đã từng là tâm phúc của Dương Tố. Mặc dù y không thể đi theo Dương Nguyên Khánh, nhưng ít nhất y cũng không tùy tiện phát động tiến công. Còn quan hệ riêng giữa Dương Nghĩa Thần và Dương Nguyên Khánh cũng rất tốt, y cũng không dễ dàng trở mặt.
Ba đội quân dường như rất ăn ý vậy, cứ lẳng lặng giằng co. Hai bên dường như không qua lại, đều đang chờ đợi, chờ đợi sự việc thay đổi.
Trong lều lớn của quân đội, Dương Nguyên Khánh vòng tay trước ngực, đi đi lại lại trong trướng. Hắn vừa có được tin tức phụ thân Dương Huyền Cảm tạo phản, hắn cũng không kinh ngạc, cũng không hề thất kinh. Thực ra, hắn vẫn luôn đang đợi tin tức này.
Phương hướng lớn của lịch sử cũng không hề sai, Dương Huyền Cảm tạo phản đúng hạn. Nhưng lịch sử lại có nhiều thêm một ngã rẽ trên chặng đường này, Nguyên gia lại tạo phản vào lúc này, điều này khiến lịch sử có thêm một biến số. Rốt cuộc sẽ đi theo quỹ tích cũ, hay sẽ vì sự ảnh hưởng của ngã rẽ này mà lệch khỏi quỹ đạo?
Nhưng điều mà Dương Nguyên Khánh suy nghĩ không phải là vấn đề thay đổi lịch sử, mà là vận mệnh của chính bản thân hắn. Hắn cần có sách lược, để nắm vận mệnh của mình trong tay.
- Tổng quản, Lý Tư mã cầu kiến!
Trước cửa trướng, một thân binh cẩn trọng bẩm báo.
- Cho vào đi!
Mặc dù lúc này, Dương Nguyên Khánh muốn ở một mình để yên tĩnh một chút. Nhưng hắn cũng có thể hiểu được tâm tư của Lý Tĩnh. Sau khi Dương Huyền Cảm tạo phản, bản thân hắn sẽ đi con đường nào, sẽ ảnh hưởng đến lợi ích thiết thân của mỗi người.
Lý Tĩnh vô cùng lo lắng bước vào trướng. Y cũng vừa mới nghe được tin tức Dương Huyền Cảm tạo phản, tin tức này Dương Nguyên Khánh cũng không nghiêm cấm lan truyền rộng rãi, gần như trong toàn bộ đại trướng đều đã biết hết rồi. Tuy quân đội rất trung thành với Dương Nguyên Khánh, không làm cho sóng to gió lớn, vẫn duy trì sự im lặng, nhưng không có nghĩa là trong lòng mọi người không lo lắng. Tất cả mọi người đều rất lo lắng, tất cả mọi người đều đang chờ đợi thái độ của chủ tướng Dương Nguyên Khánh.
Lý Tĩnh là do chịu sự ủy thác của các quan văn võ, đến tìm Dương Nguyên Khánh để tìm hiểu tình hình.
- Lý Tĩnh tham kiến Tổng quản!
- Lý Tư mã không cần khách sáo, ngồi đi!
Dương Nguyên Khánh gọi Lý Tĩnh là thế thúc, chỉ trong một vài trường hợp đặc biệt. Còn phần lớn, hai người họ đều duy trì quan hệ trên dưới. Nhưng hôm nay vốn dĩ thuộc về trường hợp đặc biệt, nhưng không biết vì sao, Dương Nguyên Khánh vẫn dùng thái độ trên dưới để đối đãi với Lý Tĩnh.
Lý Tĩnh ngồi xuống, y nhìn thoáng qua sắc mặt Dương Nguyên Khánh, thấy hắn vẫn bình tĩnh như thường, liền cẩn trọng hỏi:
- Việc Huyền Cảm tạo phản, ta đã nghe nói rồi, ta chỉ muốn biết, Tổng quản có thái độ như thế nào?
Dương Nguyên Khánh cười nhạt, hỏi:
- Chỉ là một mình Lý Tư mã muốn biết, hay là thay mặt cho suy nghĩ của những người khác nữa?
Lý Tĩnh có chút xấu hổ cười cười,
- Thật ra mọi người đều rất căng thẳng, người nào cũng đang quan tâm đến thái độ của Tổng quản.
- Điều này ta có thể hiểu.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, hắn chắp tay sau lưng đi vài bước, đột nhiên quay đầu hỏi:
- Không biết thế thúc có ý kiến gì?
Lúc này, Dương Nguyên Khánh lại đưa quan hệ của họ sang riêng tư.
Lý Tĩnh trầm tư một lát liền nói:
- Ta cho rằng hiện tại triều Tùy vẫn còn đang chính thống, Thánh thượng cũng không thất đức. Mặc dù phong trào tạo phản của các nơi không ngừng, nhưng không thể vì vậy mà cho rằng triều Tùy đã hết. Ta lại cho rằng, loạn dân tạo phản chỉ có thể là phỉ, không hề có một thế gia nào lại đồng ý giao du với phỉ. Nguyên gia đẩy Thục vương Dương Tú lên làm đế, đó chẳng qua chỉ là Nguyên gia giấu đầu hở đuôi. Dã tâm của Nguyên gia khó đè nén, không nói đến Dương Tú đó là thật hay là giả, mà cho dù là thật, y dựa vào cái gì mà đăng cơ xưng đế, ai có thể thừa nhận y?
Nói đến đây, Lý Tĩnh thở dài nói:
- Sai sót lớn nhất của Huyền Cảm, chính là y không nên công khai ủng hộ Thục vương Dương Tú. Như vậy sẽ khiến y rơi vào một loại bất nghĩa, chính nghĩa thì được ủng hộ, bất nghĩa thì mất tương trợ, ta không xem trọng Nguyên gia và Huyền Cảm.
Nói xong, Lý Tĩnh ngẩng đầu nhìn Dương Nguyên Khánh, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng. Dương Nguyên Khánh cười nhạt, lấy từ trên bàn một tập giấy đưa cho Lý Tĩnh,
- Vừa rồi cháu mới viết xong cái này, thế thúc xem đi!
Lý Tĩnh tiếp nhận văn bản đó, y lập tức ngẩn người, bên trên viết ‘Hịch về phản tặc Dương Huyền Cảm'.
- Nguyên Khánh, đây là...
- Cháu đã quyết định đoạn tuyệt tình cha con với ông ấy, trong trời đất thứ tự là vua, thân thích, thầy, vua ở trên, cha ở dưới. Trước tiên ông ấy bất trung với vua, nên mới khiến cháu vì đại nghĩa diệt thân, đây là quyết định cuối cùng sau khi cháu đã suy nghĩ tìm hiểu kỹ.
Một lúc sau Lý Tĩnh thở dài, y cũng không biết nói thế nào, giữa hai cha con họ quả nhiên đã đến bước này rồi,
- Nguyên Khánh, không có sự lựa chọn khác nữa sao?