Một lúc lâu sau, Lý Mật không nói gì, dần dần, trên mặt anh ta lộ ra một nụ cười gượng.
- Minh công cũng nghĩ thông suốt rồi sao?
Dương Huyền Cảm lắc đầu.
- Không phải ta nghĩ thông suốt, mà là có người nói cho ta biết.
Ông ta lấy ra hai phong thư, cười nói:
- Chừng chập tối, ta nhận được hai phong thư. Một phong thư do Lý Tử Đôi đưa tới. Một phong thư do Hộc Tư Chính đưa tới. Lý Tử Hùng là bộ hạ cũ của phụ thân ta, hiện đang là Võ Hầu Đại tướng quân, vì cuộc chiến Triều Tiên mà bị xoá tên. Hộc Tư Chính là bạn thân của ta, cũng là một trong những người được đương kim hoàng đế rất tín nhiệm. Chính anh ta đã nói cho ta biết, đề nghị vượt biên tiêu diệt phỉ là Nguyên Khánh đưa ra.
Nói đến này, Dương Huyền Cảm cười thảm.
- Đứa con quý hóa mà ta sinh ra không ngờ thủ đoạn lại cao minh như thế. Nó dám tính kế với phụ thân nó. Pháp chủ, ngươi có khâm phục nó không?
Lý Mật trầm mặc. Anh ta nghe nói Đảo Trường Sinh trên Cự Dã Trạch bị Trương Tu Đà phái binh tập kích, anh ta mới ý thức điều này có vấn đề. Kho hàng trên Đảo Trường Sinh cực kỳ bí ẩn. Sao Trương Tu Đà biết được? Điều này hẳn là có người bên trong tiết lộ. Mà Trương Tu Đà là sư phụ của Dương Nguyên Khánh. Đáp án đã quá rõ ràng.
- Dù sao cũng không có chứng cớ nào về chuyện này. Có lẽ không liên quan đến Nguyên Khánh.
- Không có chứng cớ sao?
Dương Huyền Cảm cười lạnh một tiếng.
- Vừa rồi ta đã tra hỏi Tích Thiện. Tích Thiện thừa nhận, hai tháng trước Nguy Nhi đã tới đây. Y đã tiết lộ một ít tin tức cho Nguy Nhi.
Lý Mật không có lời nào để nói. Anh ta không biết nên nói như thế nào. Đây là chuyện nhà của Dương Huyền Cảm. Anh ta không tiện can thiệp vào quá sâu.
- Thật ra ta rất bội phục Nguyên Khánh. Nếu Nguyên Khánh có thể giúp ta tranh đoạt thiên hạ thì tốt biết mấy? Đáng tiếc trước kia ta quá hồ đồ. Đã tin vào lời phu nhân, vứt bỏ đứa con trai tốt như vậy. Bây giờ ta hối hận thì đã muộn!
Lý Mật trầm mặc một lúc lâu sau mới nói:
- Nếu minh công muốn dùng Nguyên Khánh, cũng không phải là không thể được. Nhưng có một việc minh công phải nói rõ.
- Chuyện gì?
Dương Huyền Cảm quay đầu lại hỏi.
Lý Mật chậm rãi nói:
- Nếu minh công có được thiên hạ, vậy người nào sẽ làm thái tử? Dương Tuấn hay là Nguyên Khánh?
Dương Huyền Cảm lắc đầu, không có chút do dự.
- Không có khả năng là Nguyên Khánh. Con trưởng làm. Về điểm này không thể thương lượng. Nhiều nhất, ta chỉ có thể phong Nguyên Khánh làm Thực Quyền Vương.
Trong lòng Lý Mật thầm than. Chuyện quan trọng nhất lại không thể thỏa hiệp. Xem ra Nguyên Khánh không có khả năng hợp binh cùng phụ thân hắn. Với địa vị và tài trí mưu lược kiệt xuất của Dương Nguyên Khánh, hắn sao có thể tình nguyện ở dưới Dương Tuấn. Không phải vì vậy mà hắn phản bội Dương gia sao?
Lý Mật trầm ngâm một chút nói:
- Thật ra Nguyên Khánh cũng không có ác ý đối với minh công. Dụng ý của cậu ta rất rõ ràng. Chính là muốn ngăn cản minh công khởi sự. Có lẽ cậu ta còn chưa chuẩn bị tốt. Một khi minh công khởi sự, đối với cậu ta sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Dương Huyền Cảm bùi ngùi một lúc lâu mới thở dài.
- Ta là phụ thân thân sinh ra nó. Chẳng lẽ nó không thể viết phong thư tới sao? Không cần dùng thủ đoạn mưu kế như vậy. Hai phụ tử chúng ta đã không tín nhiệm nhau đến mức độ này. Điều này bảo ta làm sao có thể chấp nhận được!
Lý Mật quả thật đã không lời nào để nói đối với sự lạnh nhạt giữa phụ tử bọn họ. Sau một lúc lâu, anh ta lại nói sang vấn đề khác.
- Vậy bước tiếp theo minh công định làm sao bây giờ?
Dương Huyền Cảm nói:
- Chính cái gọi là có mất ắt sẽ có được. Tuy rằng ta mất đi quân đội mười lăm nghìn người và hơn một trăm nghìn thạch lương thực, nhưng lại có được sự trợ giúp của Hộc Tư Chính. Lý Tử Hùng cũng để lộ ra ý định muốn trợ giúp ta. Hai người sẽ là trợ lực lớn nhất đối với ta. Về phần bước tiếp theo nên đi như thế nào, ta nghĩ hẳn là chờ xem sao đã. Hộc Tư Chính cũng đã ám chỉ với ta. Sang năm, quý tộc Quan Lũng tất có sự biến động. Khi đó hẳn là cơ hội của ta.
Cách nhà ở của Dương Huyền Cảm không xa, là nhà giữa diện tích ba mẫu. Nơi đó là nhà Dương Huyền Kính. Dương Huyền Kính là con trai cả của Dương Thận, cũng là một nhân vật quan trọng trong gia tộc Dương thị, từng được trao tặng chức Nghi Đồng. Nhưng ở năm Đại Nghiệp thứ ba, gã và con cháu khác trong Dương gia cùng bị bãi miễn.
Từ nhỏ đến lớn, Dương Huyền Kính lớn lên trong phú quý, đầu tiên là học võ, học võ không được lại chuyển sang học văn. Học văn cũng không có tiến bộ, lại cùng một đám con cháu đã suy đồi, uống rượu trêu hoa, đi dạo thanh lâu, dần dần thành có tiếng xấu trong đám con ông cháu cha ở kinh thành.
Theo tuổi tác càng lớn, Dương Huyền Kính cũng dần dần kiềm chế tính phóng đãng của mình. Nhưng tính tình ngang ngược kiêu ngạo của gã lại không đổi được. Hơn nữa, phụ thân Dương Thận nắm giữ tài sản của Dương phủ, gã càng chẳng không coi ai ra gì, cứng rắn buộc Dương Huyền Cảm giao trọng trách cho gã. Dương Huyền Cảm bất đắc dĩ đành phải giao quyền chiêu mộ binh sĩ ở Lương Sơn cho gã.
Nhưng Dương Huyền Kính không chỉ là năng lực có hạn, không quản lý nổi mười lăm nghìn người, hơn nữa rất sợ chết. Vừa nghe đại quân Trương Tu Đà đánh tới, vội vàng bỏ quân trốn chạy, khiến mười lăm nghìn quân lâm vào cảnh hỗn loạn, bị ba nghìn kỵ binh Trương Tu Đà một trận liền phá vỡ.
Dương Huyền Kính ghé vào trên giường, kêu la thảm thiết. Dương Huyền Cảm hận gã bất lực, hạ lệnh đánh gã năm mươi trượng. Đánh tới mức Dương Huyền Kính tróc da bong thịt, vạn phần thống khổ.
Lúc này, con của gã Dương Lĩnh bưng một chén thuốc đi đến.
- Phụ thân, cố gắng uống thuốc!
Dương Lĩnh đỡ phụ thân, cẩn thận giúp gã uống thuốc. Thoáng cái, Dương Huyền Kính bị sặc, ho khan luôn miệng, miệng vết thương liền rách ra một chút, khiến gã lại càng thêm đau đớn.
Sau một lúc lâu, cuối cùng gã cũng ngừng ho. Con trai gã lau mồ hôi cho gã. Dương Huyền Kính nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta không nề hà vất vả khổ cực ở Sơn Câu chiêu mộ quản lý binh sĩ cho ông ta. Cuối cùng lại được kết cục như vậy. Nếu không phải nể mặt phụ thân, ta đã tố cáo tội mưu phản của ông ta lên triều đình!
Dương Lĩnh, con của gã sợ tới mức vội vàng xua tay.
- Phụ thân, cũng không thể nói lung tung. Không khéo sẽ bị diệt cửu tộc.
Dương Huyền Kính nằm úp sấp xuống. Sau một lúc lâu, gã căm hận nói:
- Ta biết, cho nên ta mới nhịn. Ta sẽ không làm giúp ông ta chuyện gì nữa. Tóm lại, ông ta không nhận lỗi với ta, ta sẽ không để ông ta được yên. Ta phải làm cho ông ta một chút lương thực cũng không mua được!
Đã tới cuối tháng 12, ngày 59 (*), thời điểm lạnh giá nhất trong năm đã qua đi, nhưng băng ở khắp Lạc Dương vẫn chưa có dấu hiệu tan. Khí hậu vẫn rét lạnh, chờ đợi sự xuất hiện của mùa xuân.
(*) Trung Quốc có một ngày là ngày 59, từ ngày này thời tiết sẽ dần nóng lên.
Trong Hoàng cung, Vũ Văn Thuật được hai tên hoạn quan dẫn đi, vội vàng đi qua Tuyên Chính Điện, theo bậc thang đi lên trên.
- Vũ Văn Đại tướng quân, chỗ này hơi trơn, phải cẩn thận.
Khi đi lên bậc thang, một gã hoạn quan cẩn thận nhắc nhở ông ta. Vũ Văn Thuật cẩn thận bước từng bậc. Lý Trung Lương đã chờ ông ta từ lâu.
- Vũ Văn Đại tướng quân, Thánh Thượng chờ đã lâu. Mời ngài theo ta.
Hai người một trước một sau tiến về phía Ngự thư phòng. Đi tới Thiên Điện, Lý Trung Lương bước chậm lại, Vũ Văn Thuật đi đến bên cạnh ông ta khẽ hỏi:
- Vậy chuyện kia thế nào rồi?
Lý Trung Lương nheo mắt lại cười nói:
- Sao Vũ Văn Đại tướng quân lại không tin tưởng vào chính mình vậy?
Vũ Văn Thuật là nói về việc phong Lý Uyên làm Lưu Thủ Thái Nguyên. Vì chuyện này, ông ta triển khai hoạt động trước sau đã gần sáu tháng. Ông ta vô cùng cẩn thận, cũng không phải vội vàng đề xuất, mà trước tiên loại trừ từng người có khả năng và có ý tưởng cạnh tranh với Lý Uyên. Ba ngày trước, ông ta mới bảo Ngu Thế Cơ chính thức đưa ra văn kiện bổ nhiệm.
Vũ Văn Thuật nghe Lý Trung Lương nói vậy liền hiểu hẳn là có hy vọng. Trong lòng ông ta mừng rỡ, vội vàng hỏi:
- Tóm lại tiến triển như thế nào?
Lý Trung Lương khẽ cười nói:
- Sau khi Thánh Thượng và Ngu tướng quốc, Độc Cô tướng quốc cùng với Bùi thượng thư thương lượng về việc này, Ngu tướng quốc đã cực lực tán thành, nhưng Độc Cô tướng quốc thì ngược lại, ông ta kiên quyết phản đối. Thái độ Bùi thượng thư không rõ ràng, chỉ nói Lý Thái Thú là quan thanh liêm. Hôm nay, Thánh Thượng triệu kiến Đại tướng quân, chắc là muốn định đoạt chuyện này.
Vũ Văn Thuật sửng sốt, Độc Cô Chấn kiên quyết phản đối. Vì sao vậy? Lý Uyên không phải cháu ngoại ông ta sao? Chẳng lẽ ông ta sợ Lý Uyên cây to đón gió hay sao?
Trong lòng Vũ Văn Thuật cảm thấy rất khó hiểu. Nhưng lúc này ông ta nghĩ đến nhiều nhất không phải thái độ của Độc Cô Chấn, mà là bốn hòm vàng. Nếu cứ như vậy, hơn mười hai ngàn lượng vàng có thuộc về mình không?
Vũ Văn Thuật đi đến chờ ở trước Ngự thư phòng. Lý Trung Lương đi vào, bẩm báo thay ông ta. Một lát đi ra nói:
- Vũ Văn Đại tướng quân, Thánh Thượng tuyên ngài vào.
Vũ Văn Thuật sửa sang lại lại mũ áo một chút, bước nhanh vào ngự thư phòng.
Dương Quảng đang phê duyệt tấu chương ở trước ngự án. Vũ Văn Thuật tiến lên khom người nói:
- Thần Vũ Văn Thuật tham kiến bệ hạ!
Dương Quảng buông bút cười ha hả nói:
- Trẫm chờ ái khanh đã lâu.
- Thần đến chậm, có tội!
- Là trẫm quá sốt ruột.
Dương Quảng nhìn hoạn quan bên cạnh nói:
- Các ngươi lui ra!
- Các hoạn quan đều lui ra.
Dương Quảng lấy một quyển tấu chương lên nói:
- Trẫm tìm ái khanh đến, là có một việc muốn trưng cầu ý kiến của khanh. Ngu thị lang cố gắng hết sức đề cử Lý Uyên làm Lưu Thủ Thái Nguyên. Mà Độc Cô tướng quốc lại kịch liệt phản đối. Trẫm có chút do dự, muốn xem thái độ của khanh một chút.
Trong vấn đề quý tộc Quan Lũng, Dương Quảng tín nhiệm nhất là hai người. Một người là Dương Nguyên Khánh. Người còn lại là Vũ Văn Thuật. Hai người cũng có phân công, Dương Nguyên Khánh phụ trách bên võ, cũng chính là làm thế nào đối phó với quý tộc Quan Lũng, làm thế nào để suy yếu sức mạnh bọn họ, cầm đao thay Dương Quảng. Vũ Văn Thuật là phụ trách bên văn, kiêu khích quan hệ giữa các quý tộc Quan Lũng thế nào, hiểu biết mâu thuẫn ân oán bên trong của quý tộc Quan Lũng.
Dựa trên năng lực, Dương Quảng tín nhiệm Dương Nguyên Khánh. Dựa trên lòng trung thành, Dương Quảng lại càng tín nhiệm Vũ Văn Thuật. Ông ta nhìn Vũ Văn Thuật với vẻ vô cùng hy vọng, hy vọng ông ta có thể cho mình một lời đề nghị tốt.