Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 422: Dã tâm dần dần lộ ra

Dương Nguyên Khánh trở lại thư phòng, vừa mới nâng chén trà lên, Bùi Mẫn Thu lại đi đến. Trong mắt có vẻ hơi kỳ lạ.

- Phu quân, ông nội thiếp đến đây, muốn gặp chàng gấp.

- Ta qua ngay!

Dương Nguyên Khánh lập tức đứng dậy, bước nhanh ra phía ngoài. Đi được nửa đường, bỗng nhiên hắn lại quay đầu lại ôm lấy thắt lưng Bùi Mẫn Thu. Bùi Mẫn Thu không kịp đề phòng, vừa định thoát ra, Dương Nguyên Khánh đã hôn thật mạnh lên môi nàng. Bùi Mẫn Thu lẩn tránh được hai lần, nhưng rồi vẫn ngây ngất trong nụ hôn nồng nhiệt như bão tố của trượng phu.

Một lúc lâu sau, Bùi Mẫn Thu đẩy hắn ra, đấm một đấm vào ngực hắn, tức giận nói:

- Không cần lấy lòng thiếp. Thiếp tự nhiên sẽ đối xử tử tế với con bé. Đều là con của chà, thiếp còn có thể đối xử với con bé thế nào đây?

Dương Nguyên Khánh cười hì hì hỏi:

- Ông nội đang ở đâu?

Bùi Mẫn Thu liếc mắt u oán nhìn hắn.

- Bên thư phòng ngoài chứ đâu. Mau đi đi!

...

Trong thư phòng phía ngoài, Bùi Củ đang chắp tay đi qua đi lại trong phòng. Khuôn mặt ông ta có chút lo lắng. Ông ta vì phải hộ tống Tân Công chúa đi Đột Quyết để thành thân với Thủy Tất Khả Hãn, không tham gia cuộc chiến Triều Tiên, lại bất ngờ không dự đoán được kết cục của cuộc chiến tranh là Đại Tùy thảm bại.

Nỗi lo trong lòng ông ta không chỉ có cuộc chiến Triều Tiên thất bại thảm bại. Thế cục Đại Tùy gần đây đang ngày càng trở nên xấu đi một cách trầm trọng, đều cũng khiến ông ta ăn không ngon, ngủ không yên. Ông ta mơ hồ cảm thấy loạn thế sắp tới gần. Triều Tùy sống chết cũng không quan hệ với ông ta. Cùng lắm, ông ta từ quan không làm. Nhưng gia tộc Bùi thị mới gốc rễ căn bản để ông ta tồn tại. Ông ta là gia chủ của Bùi thị, càng phải suy xét vận mệnh của gia tộc mình.

Cái gọi là gia quốc thiên hạ, đầu tiên là gia tộc, sau đó mới đến lượt Đại Tùy, cuối cùng mới là người dân trong thiên hạ.

Hôm nay, ông ta vừa nghe nói Dương Nguyên Khánh về, liền vội vội vàng vàng chạy đến đây. Dương Nguyên Khánh là cháu rể của ông ta, cũng là một thế lực đại quân phiệt để Bùi gia có thể dựa vào. Trong thời loạn, chỉ có đại quân phiệt tay cầm quân quyền, mới có thể bảo vệ được lợi ích của gia tộc Bùi thị.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng cười của Dương Nguyên Khánh.

- Ông nội cứ phái người đến nói một tiếng là được. Cháu sẽ qua thăm ngay, sao có thể để ông nội tự mình tới cửa được chứ.

Bùi Củ quay đầu lại cười nói:

- Đừng nói mấy lời kháckhí đó. Đây cũng không phải lần đầu tiên ta tới nhà.

- Nhưng mỗi lần ông nội tới nhà đều khiến cháu cảm thấy hoảng hốt.

Dương Nguyên Khánh thoáng nhìn tranh chữ trên tường, cười nói.

Bùi Củ ha hả mỉm cười:

- Yên tâm đi! Sẽ không bắt các cháu làm gì đâu. Hôm nay là có chính sự.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu.

- Ông nội, mời ngồi!

Hai người ngồi xuống. Bùi Mẫn Thu tự mình bưng hai chén trà nóng đưa vào. Bùi Củ chỉ chỉ vào Dương Nguyên Khánh, lại nhìn nàng nói:

- Hôm nay ta muốn bàn luận một vài chuyện quan trọng với trượng phu của cháu. Cháu đừng cho người khác vào quấy rầy.

- Dạ! Mẫn Thu biết rồi.

Bùi Mẫn Thu lui xuống, nói mấy người hầu đứng ở cửa đóng cửa lại. Dương Nguyên Khánh cảm thấy kỳ quái hỏi:

- Ông nội, đã xảy ra chuyện gì sao?

- Ta có chuyện muốn hỏi cháu trước. Vì sao cháu phải đề nghị Thánh Thượng sự chấp thuận qua biên giới tiêu diệt phỉ?

Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút mới hỏi lại:

- Ông nội, vì sao ông lại muốn hỏi cháu chuyện này?

- Cháu cứ trả lời ta trước đi đã!

Ánh mắt Bùi Củ sáng ngời nhìn chăm chú vào hắn.

Dương Nguyên Khánh bất đắc dĩ, buộc lòng phải nói:

Bởi vì Thôi Thái thú ở Hà Gian. Ông ấy đã vài lần nhờ cháu xuất binh tiêu diệt loạn phỉ ở quận Hà Gian. Cháu lại bất lực. Trong quận Hà Gian có hơn mười nhóm loạn phỉ, nhiều thì trên vạn người, ít cũng tới ngàn người. Tất cả đều nhìn kho quận Trác như hổ rình mồi. Cháu nghĩ phòng ngự bị động, không bằng chủ động xuất kích.

- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Bùi Củ có chút không tin hỏi.

Dương Nguyên Khánh gật đầu.

- Chỉ đơn giản như vậy thôi!

Bùi Củ thở dài một tiếng.

- Cháu đề nghị qua biên giới tiêu diệt phỉ sẽ tạo cơ hội cho một vài người có dã tâm. Bọn họ sẽ lấy cớ tiêu diệt phỉ mà công thành cướp lấy huyện, cắt cứ địa phương, trở thành khối u ác tính cho Đại Tùy. Cháu không nên đưa ra lời đề nghị như vậy.

Dương Nguyên Khánh cười một cách ảm đảm:

- Cháu cũng đã từng nhắc nhở Thánh Thượng như vậy.

- Vậy ông ta nói như thế nào?

- Thánh Thượng nói, nếu quả thật có người muốn tạo phản, cho dù không qua biên giới tiêu diệt phỉ, cũng không ngăn được bọn họ. Bọn họ muốn tấn công quận cướp lấy huyện, theo quy định, trung thần một lòng muốn bảo vệ Đại Tùy có thể mạnh tay hành động, không hề bị trói buộc. Ông nội, đây là nguyên văn những lời Thánh Thượng đã nói.

Bùi Củ ngạc nhiên, yên lặng một hồi không nói gì.

- Được rồi! Ta đặt chuyện này sang một bên đã.

Bùi Củ nâng chén trà lên uống một hớp trà. Kỳ thật chuyện ông ta muốn nói cũng không phải là chuyện này. Ông ta chỉ muốn dùng chuyện này để câu dẫn dã tâm của Dương Nguyên Khánh. Nhưng loại chuyện này nói hết lần này tới lần khác cũng khó có thể nói rõ được. Cho dù là cháu rể, ông ta cũng cảm thấy khó mở miệng được.

Do dự một lát, Bùi Củ mới hỏi:

- Nguyên Khánh, cháu cảm thấy tiền đồ Đại Tùy như thế nào?

Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười.

- Ông nội, vấn đề này quá lớn, khiến cháu không biết nên nói như thế nào. Không bằng ông nội cứ nói trước, cháu theo sau vậy.

Bùi Củ gật gật đầu.

- Được rồi! Ta nói trước hai câu. Nếu theo chức vị mà nói, ta là Thượng thư Tả Phó Xạ, đứng ở vị trí quan trọng nhất. Nếu xét về quyền lực, ta chỉ có thể đứng hàng thứ ba trong các Chủ quản Hộ bộ. Trước tiên, ta cho cháu xem thứ này đã.

Bùi Củ lấy ra một bản báo cáo đưa cho Dương Nguyên Khánh.

- Đây là báo cáo về thuế ruộng, thuế phú mà ta đã tập hợp từ các quận, chuẩn bị báo cáo lên Thánh Thượng. Bên trong có rất nhiều vấn đề. Cháu nhìn xem có thể …. hiểu được hay không?

Dương Nguyên Khánh tiếp nhận bản báo cáo, mới xem qua một chút, trên mặt không che dấu được vẻ chấn động. Bùi Củ thở dài nói:

- Đừng nói là năm trước năm kia, chỉ xem sáu tháng đầu năm nay. Tổng thuế phú thu vào giảm đi một nửa so với năm trước. Đây là con số mà nhóm quan lại địa phương đã tự mình báo lên. Điều này có nghĩa là, mức độ nghiêm trọng của nạn trộm cướp ở phương bắc chỉ giảm hơn so với năm trước khoảng hai đến ba phần. Nhưng thật ra phía nam lại không có nạn trộm cướp gì, vậy mà khi so với năm trước đã giảm thu năm phần, sáu phần. Thậm chí còn có nơi giảm tới bảy phần. Không biết cháu có thấy điều này rất kỳ quái không?

Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút nói:

- Ý ông nội là nói, khu vực phương bắc là tăng ảo, mà khu vực phía nam là giảm ảo. Có phải vậy không ạ?

- Quả thật là như thế. Quận huyện phương bắc tăng ảo thuế phú, ta có thể lý giải được. Đó là vì các Thái Thú bảo toàn quan chức của mình. Nhưng vì sao khu vực phía nam muốn giảm ảo. Nguyên Khánh, cháu nghĩ tới điều gì?

Dương Nguyên Khánh thốt ra.

- Chứng minh rất nhiều quận huyện phía nam đã có lòng tự bảo vệ mình.

- Đúng! Chính là chuyện như vậy.

Bùi Củ thở dài một tiếng nói:

- Năm Khai Hoàng thứ mười hai, nam bắc hoàn toàn thống nhất. Tuy nhiên hai mươi năm nay, nam bắc tách rời đã được mấy trăm năm. Mấy trăm năm ngăn cách sao có thể chỉ trong hai mươi năm ngắn ngủi là có thể hợp nhất được. Thánh Thượng thi hành người nam trị nam vốn là suy nghĩ tới ích lợi lâu dài. Nếu thịnh thế thì không có vấn đề. Nhưng nếu là loạn thế, sẽ khiến nam bắc một lần nữa bị tách rời. Đã không còn thuế phú từ phía nam, ta không biết Đại Tùy còn có thể chống đỡ được mấy năm?

Dương Nguyên Khánh trầm mặc nửa ngày nói:

- Không phải quốc khố Đại Tùy có thể sử dụng mấy chục năm sao?

- Đó chỉ là tơ lụa, vải vóc và hàng hóa nhẹ. Ta muốn nói chính là lương thực. Cháu từng thấy lương thực có thể giữ được mấy chục năm sao? Lương thực nhiều nhất chỉ giữ được hai năm sẽ thối rữa. Hơn nữa trải qua trận chiến Triều Tiên, đã tiêu hao ngàn vạn thạch lương thực. Nếu lại xảy ra một lần nữa, kho Lạc Khẩu sẽ trở thành kho trống.

Dương Nguyên Khánh thở dài.

- Cháu hiểu được ý của ông nội.

- Vậy cháu nói đi! Vì sao cháu phải đề nghị qua biên giới tiêu diệt phỉ?

Bùi Củ lại quay về đề tài cũ, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Dương Nguyên Khánh. Ông ta hy vọng Dương Nguyên Khánh sẽ nói thật với mình.

Dương Nguyên Khánh cúi đầu cười. Hắn hiểu được ý của Bùi Củ. Giống như nhịp chân của đạo sĩ, xa xa gần gần luẩn quẩn trong một vòng tròn. Kỳ thật, mục đích của Bùi Củ chỉ có một. Có một số việc, hắn quả thật không thể giấu diếm được nữa. Đúng lời lời hắn đã nói với Dương Quảng, Triều Tiên thảm bại, mỗi người đều có tâm tư. Bùi gia cũng vậy.

Dương Nguyên Khánh ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Bùi Củ.

- Ông nội, nếu có một ngày nhà Tùy thế thế, thiên hạ phân tranh. Nếu cháu cũng trở thành một trong những người đứng ra tranh giành, ông nội có thể ủng hộ cháu không?

Bùi Củ cầm tay Dương Nguyên Khánh mỉm cười, cười đến mức giống như một đứa trẻ. Rốt cục ông ta cũng nghe được tiếng lòng của Dương Nguyên Khánh. Ông ta vỗ nhè nhẹ vào tay Dương Nguyên Khánh.

- Điều này còn phải hỏi sao? Cháu là con rể của Bùi gia. Nếu thực sự có ngày đó, Bùi gia nhất định sẽ toàn lực ủng hộ cháu.

Cuộc chiến Triều Tiên thất bại giống như chìa khóa mở hộp Pandora, khiến vô số kẻ thay vì khiến nhà Tùy lớn mạnh lại lộ ra dã tâm. Bất kể là trong dân gian hay là ở triều đình, bất kể là phía nam hay là phương bắc, bất kể là quý tộc Quan Lũng hay là sĩ tộc Sơn Đông, thậm chí ngay cả một người mà Dương Quảng tín nhiệm nhất cũng đã lộ rõ dã tâm. Vũ Văn Thuật chính là một trong những kẻ đó.

Mầm mống tạo phản của Vũ Văn Thuật cũng đã ẩn núp từ rất nhiều năm trước, tùy theo thời cơ, mầm móng trong lòng gã bắt đầu dần dần mọc rễ nẩy mầm.

Cho dù như thế, tâm cơ của Vũ Văn Thuật vẫn rất sâu. Gã biết, khắp nơi trong thiên hạ đều là dân lưu lạc, chỉ cần có tiền, trong một đêm có thể có được hơn mười vạn đại quân. Bởi vậy, gã cũng không nóng lòng chiêu mộ binh sĩ, mà liều mạng tích góp tiền. Gã làm vậy bởi vì trong lòng gã vẫn canh cánh món nợ cũ của Lý Hồn.

Giờ phút này, trong phòng khách của Vũ Văn Thuật có đặt bốn thùng lớn. Đám khuân vác đều lui xuống. Trong phòng chỉ còn lại có Vũ Văn Thuật và người khách là Lý Thần Thông. Lý Thần Thông là em họ Lý Uyên. Y giữ một chức quan nho nhỏ, Chính bát phẩm Hoài Nhân Úy, ăn không ngồi rồi ở kinh thành.

- Cháu Lý, đây là.....

Vũ Văn Thuật tươi cười. Đối với khách tới tặng lễ, hắn luôn luôn rất thân thiện. Hơn nữa, bốn hòm nặng trịch lớn như vậy khiến gã cảm nhận được giá trị xa xỉ của nó. Lý Thần Thông đã nói cho gã biết, kỳ thật những hòm này là do huynh trưởng Lý Uyên bảo y đưa tới. Nói cách khác, Lý Uyên có chuyện muốn nhờ tới gã.

Lý Thần Thông cười mở hòm thứ nhất ra. Ánh sáng kim loại tỏa ra khiến Vũ Văn Thuật còn không mở được mắt. Đồng tử gã co lại thành một kẽ hở. Vẻ tham lam lộ rõ trên khuôn mặt. Không ngờ là cả bốn hòm lớn đầy vàng. Tất cả đều là từng khối từng khối vàng óng ánh. Ở đây ít nhất cũng phải tới hơn mười ngàn lượng.

- Đây là của cải do ông nội cháu để lại. Do huynh trưởng cháu kế thừa. Tổng cộng có mười hai lạng vàng. Hiện tại, hiến toàn bộ cho Vũ Văn Đại tướng quân. Huynh trưởng cháu nói, chỉ xin Vũ Văn Đại tướng quân có thể tìm cho huynh ấy một chức quan béo bở.

Mười hai ngàn lượng vàng. Của cải của Lý Hổ để lại cho con cháu sẽ thuộc về Vũ Văn Thuật gã sao? Vũ Văn Thuật không dằn lòng được, mừng như điên. Nhưng dù mừng như điên gã cũng không mất đi lý trí.

Bình thường, khi tặng quà đều là đưa danh sách quà tặng trước. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, mới tiến hành thực hiện đúng như danh mục quà tặng. Nhưng Lý gia lại trực tiếp đưa quà tới trước. Điều này làm cho Vũ Văn Thuật có chút khó xử. Nếu là người khác, xử lý không được, gã sẽ nuốt không nhả ra. Nhưng Lý Uyên đưa lễ gã không dám làm như vậy. Dù sao cũng là cháu của Lý Hổ. Một khi làm như vậy, gã sẽ đắc tội với tất cả quý tộc Quan Lũng. Vũ Văn Thuật thật sự hiểu rất rõ về điểm này.

- Cháu Lý, mời ngồi xuống nói chuyện.

Gã mời Lý Thần Thông ngồi xuống, lúc này mới cười tủm tỉm hỏi:

- Không biết huynh trưởng cháu muốn ta giúp anh ta chức vụ gì?

Lý Thần Thông hạ thấp người chậm rãi nói:

- Huynh trưởng cháu muốn làm Lưu Thủ Thái Nguyên!

Lưu Thủ Thái Nguyên vốn do Quan Vương Dương Hùng kiêm nhiệm. Sau khi Dương Hùng qua đời ở Triều Tiên, vị trí này liền bị bỏ trống. Vũ Văn Thuật luôn muốn có được chức vị này cho Vũ Văn Hóa Cập, không ngờ Lý Uyên cũng coi trọng. Điều này khiến gã cảm thấy có chút khó xử, trong lòng không muốn đáp ứng, nhưng với đống vàng trước mắt khiến gã khó có thể cự tuyệt.

Vũ Văn Thuật ngẫm nghĩ một chút, cười nói:

- Như vậy đi! Số vàng này tạm thời đặt ở chỗ ta. Ta sẽ cố gắng lấy được chức vị này cho huynh trưởng cháu. Nếu thật sự không làm được, ta sẽ trả lại cho cháu. Cháu thấy thế nào?

- Vậy tất cả trông cậy vào Vũ Văn Đại tướng quân!

Lý Thần Thông nói vài câu khách khí, rồi chắp tay cáo từ. Vũ Văn Thuật chắp tay sau lưng đi qua đi lại trước bốn hòm vàng. Hiện tại tiền rất đáng quý. Hiện tại, bốn hòm vàng ít nhất cũng giá trị bốn trăm ngàn xâu tiền. Một tài sản kếch xù như vậy khiến gã không cam lòng trả lại.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gia nhân bẩm báo:

- Nhị lão gia đến rồi!

Nhị lão gia là em trai của Vũ Văn Thuật - Vũ Văn Sách. Tới thật đúng lúc. Vũ Văn Thuật vội vàng nói:

- Bảo anh ta đến thư phòng của ta.

Đương nhiên, Vũ Văn Thuật không phải là con một. Gã cũng có huynh đệ tỷ muội. Gã có ba người anh em, còn có không ít anh em họ. Tuy rằng không phải là danh môn thế gia gì, nhưng cũng là một gia tộc lớn.

Vũ Văn Thuật là con trai cả, thực tế cũng là tộc trưởng của toàn gia tộc. Nhị đệ là Vũ Văn Sách, được phong làm Chính Nghị Đại Phu, tạm thời không có thực chức. Lão Tam Vũ Văn Triều, đương nhiệm quận thừa Lũng Tây.

Một lát sau, Vũ Văn Sách đi vào thư phòng. Y thấy trong thư phòng đặt bốn thùng lớn, không khỏi cười nói:

- Huynh trưởng làm ăn buôn bán thật tốt à!

- Ôi! Đừng nói nữa. Chính nó khiến ta cảm thấy có chút khó xử.

Vũ Văn Thuật mời y xuống. Thị nữ bưng tới hai chén sữa nóng. Tuy hiện tại rất lưu hành việc uống trà, nhưng Vũ Văn Thuật vẫn duy trì truyền thống trước kia, sữa này cũng chính là sữa bò hoặc là sữa ngựa, đây là tập tục của người Tiên Ti.

- Huynh trưởng có gì khó xử vậy?

- Đây là mười hai ngàn lượng vàng do Lý Uyên đưa tới, anh ta muốn chức Lưu Thủ Thái Nguyên.

- Ồ? Lý Uyên cũng muốn nắm quân quyền sao?

Vũ Văn Sách có chút kinh ngạc. Y thật cẩn thận nói:

- Hay là Lý Uyên cũng có lòng không thần phục.

- Không có khả năng!

Vũ Văn Thuật khoát tay.

- Ta rất hiểu con người này, nhát gan yếu đuối, suy nghĩ có có phần rất cẩn thận. Nhưng bảo anh ta tạo phản, cho anh ta mười lá gan anh ta cũng không dám. Anh ta chỉ không muốn đứng mãi ở quận Trác.

- Huynh trưởng nói quan hệ giữa anh ta và Dương Nguyên Khánh không được tốt?

- Có thể xem đó là một nguyên nhân. Nhưng là nguyên nhân quan trọng hơn là anh ta muốn dần dần được thăng chức. Thái Thú Lưu Thủ cũng cao hơn so với Thái Thú quận Trác một bậc. Ngồi trên vị trí Lưu Thủ Thái Nguyên, trở về có thể làm Thượng thư thậm chí làm Tể tướng, cũng dễ dàng hơn nhiều.

Nói đến đây, Vũ Văn Thuật nhướn mày.

- Vấn đề là, ta muốn lấy được chức vụ Thái Nguyên Lưu Thủ này cho Hóa Cập. Ngu Thế Cơ đã đồng ý sẽ thay ta đề cử. Nếu dành cho Lý Uyên, ta có chút không cam lòng.

- Vậy còn chức vụ khác thì sao? Lý Uyên có đồng ý không?

Vũ Văn Thuật lắc đầu.

- Ta cũng đã hỏi qua Lý Thần Thông. Y nói tạm thời Lý Uyên không cân nhắc tới chức vụ khác.

Vũ Văn Sách rất hiểu rõ tình hình của cháu trai Vũ Văn Hóa Cập. Y trầm tư một lát, nhìn huynh trưởng nói:

- Đại ca, đệ cảm thấy khả năng Hóa Cập đảm nhiệm Lưu Thủ Thái Nguyên không lớn lắm.

- Đệ cũng là cho là vậy sao?

Vũ Văn Sách gật gật đầu.

- Thánh Thượng sẽ không để Hóa Cập một bước thăng tiến lên vị trí cao. Nhiều nhất nó có thể tiến làm Thập nhị Vệ tướng quân. Đại ca, nói không dễ nghe, làm Lưu Thủ Thái Nguyên, Hóa Cập không đủ lý lịch kinh nghiệm. Cho dù Dương Nguyên Khánh làm được tổng quản U Châu, anh ta cũng nhờ không ngừng lập công mới được vị trí này.

Kỳ thật, đây cũng là điều Ngu Thế Cơ đã khuyên Vũ Văn Thuật. Vị trí Lưu Thủ Thái Nguyên này đối với Vũ Văn Hóa Cập hơi quá khó khăn.

Vũ Văn Thuật nhìn bốn hòm vàng. Cuối cùng gã gật đầu, rồi lại nhìn đống vàng. Ân tình này nên dành cho Lý Uyên.

Lúc này, Vũ Văn Sách lại nghĩ tới một chuyện, vội vàng nhìn Vũ Văn Thuật nói:

- Lần trước đại ca nói, Lý Trung Lương ám chỉ với đại ca, có thể đối phó Dương Nguyên Khánh. Đệ cảm thấy làm vậy có phải không khéo lắm không?

Vũ Văn Thuật khoát tay cười nói:

- Bởi vì Dương Nguyên Khánh loại trừ cháu trai của Lý Trung Lương, cho nên ông ta mới ghi hận trong lòng, muốn mượn tay của ta để trả thù Dương Nguyên Khánh. Dù sao, ông ta chỉ là hoạn quan, ánh mắt khá thiển cận, nhìn chút gió đã tưởng là mưa.

- Ý của đại ca là, không đối phó Dương Nguyên Khánh.

Vũ Văn Thuật liếc mắt nhìn em trai mình, thản nhiên nói:

- Hiện tại gia tộc Vũ Văn chúng ta có chuyện quan trọng hơn. Lúc này, không nên tùy tiện gây thù chuốc oán. Mọi chuyện chờ tương lai sẽ quay lại tính toán với hắn sau.

Trời tối dần. Những bông tuyết bắt đầu rơi mau hơn. Trên đường cái vắng tanh, yên tĩnh khác thường. Tiếng trống báo hiệu đóng cửa thành vang lên ầm ầm. Tiếng trống phải vang tới tám trăm dặm. Ít nhất phải một khắc sau, cửa thành mới có thể chính thức đóng cửa.

Mắt thấy cửa thành sắp đống, trước cửa thành chật ních những người đang vội vàng ra khỏi thành. Luôn có một nhóm người như vậy, không đến phút cuối cùng, bọn họ sẽ không muốn ra khỏi thành. Mỗi ngày đều thế này. Nhóm binh lính trấn giữ thành cũng đều quen rồi.

- Mọi người không cần chen chúc, từ từ sẽ đến lượt!

Vì có hơn mười chiếc xe ngựa muốn ra khỏi thành, nên phía trước cửa thành có vẻ đông đúc một cách khác thường. Mấy trăm người to tiếng mắng chửi, nhưng cũng không có cách nào khác, xe ngựa đã chặn toàn bộ lối ra khỏi cửa thành.

Hôm nay tới lượt Giáo Úy họ Dư trông thành. Anh ta nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ, liền từ trên tường thành chạy xuống.

- Sao lại thế này?

Anh ta thấy lối thông ra cửa thành bị hơn mười cỗ xe ngựa chặn mất. Mười chiếc xe này đi với tốc độ rất chậm, không khỏi cả giận nói:

- Xe ngựa nhà ai vậy?

Một gã binh lính chạy lên hạ giọng nói:

- Giáo Úy, đây là xe ngựa của Nguyên gia. Tổng cộng hai mươi ba xe, đều vận chuyển hàng hóa ra khỏi thành, cho nên đi khá chậm.

Nghe nói là xe ngựa của Nguyên Gia, Dư Giáo Úy nhất thời sợ tới mức không dám hé răng, trơ mắt nhìn mấy chiếc xe ngựa này đi ra ngoài. Anh ta cũng không dám ngăn trở.