Trong quan nha của nội sử tỉnh, cung Lâm Sóc quận Trác, Nội sử thị lang Ngu Thế Cơ đang thẩm duyệt tấu chương các nơi trong cả nước. Ngu Thế Cơ hiện nay rất bận, còn bận hơn Hoàng đế Dương Quảng mấy phần. Hiện nay Dương Quảng rất nhiều tấu chương đều không có thời gian phê duyệt, không thể không uỷ quyền.
Tất cả các tấu chương đến từ nội sử tỉnh sau khi được thẩm duyệt, chỉ chọn các đại sự chính vụ quân quốc quan trọng đệ trình lên. Các việc kém quan trọng hơn là do nội các tập trung xem xét, thấy các tranh chấp nghiêm trọng, lại giao cho Hoàng đế định đoạt.
Còn việc vụn vặt linh tinh bình thường, chỉ cần con dấu đầy đủ, có tả hữu thượng thư Phó Xạ ký tên, thì có thể trực tiếp do Nội sử tỉnh khởi thảo ý chỉ phát xuống.
Cho nên tiêu chuẩn đàm phán đại sự, nắm trong tay Ngu Thế Cơ, y có quyền lực rất lớn, Ngu Thế Cơ trước tiên phải tiến hành phân loại thẩm duyệt, các tấu chương bất lợi với y, y sẽ giữ lại, hoặc trực tiếp gửi lại, hoặc trực tiếp tiêu huỷ trong tay y.
Đương nhiên, mỗi ngày mấy trăm tấu chương, chỉ dựa vào sức lực của một mình Ngu Thế Cơ, y cũng khó có thể xử lý. Y cũng chia tấu chương cho các thủ hạ tâm phúc xử lý. Ví dụ tâm phúc nòng cốt của y Phong Đức Di. Con trai cả của y Ngu Nhu cũng được dẫn vào nội sử, đang hiệp trợ y xử lý.
Chính lúc Ngu Thế Cơ hết sức chăm chú thẩm duyệt tấu chương, Phong Đức Di ôm một đống tấu chương dày cộm đến trước mặt y:
-Sứ quân, đây là báo cáo thẩm tra bảy quận của Dương Nguyên Khánh, vừa mới chuyển đến.
Tinh thần Ngu Thế Cơ chấn động, lập tức ngừng bút, nhận lấy tấu chương lật lật, tìm tấu chương thẩm tra quận Tề. Y nhìn thời gian, chân mày lập tức nhíu lại:
-Các tấu chương này trước tháng hai đã viết xong rồi, vì sao bây giờ mới chuyển đến?
-Hồi bẩm Sứ quân, Dương Nguyên Khánh chuyển đến Ngự sử đài, và để ở đó hai tháng rồi ạ.
Ngu Thế Cơ vừa suy nghĩ đã hiểu. Đây nhất định là Bùi Uẩn giữ lại, trong lòng y thầm hừ một tiếng. Bùi Uẩn muốn ngầm giúp đỡ Dương Nguyên Khánh, đem bảy bản tấu chương cùng đưa tới, chẳng lẽ Ngu Thế Cơ y không có cách sao?
Ngu Thế Cơ lật mở báo cáo thẩm tra của quận Tề, trực tiếp đọc bình luận của Dương Nguyên Khánh về Trương Tu Đà: “Liêm chính thanh minh, tín nhiệm có tiếng, có thể đưa lên”.
- Hừ! Một lời bình hay.
Ngu Thế Cơ đưa tấu chương thẩm tra quận Tề cho Phong Đức Di:
-Bản tấu chương này do ngươi phê, viết nghi vấn của ngươi lên đó, “Quan nếu thanh minh yêu dân, vì sao loạn trộm cướp nhiều?”, sau đó làm tấu chương quan trọng, trình riêng cho Thánh thượng, chú ý thời cơ, nhất định lúc ta có mặt giao lên.
-Ty chức hiểu rồi!
Phong Đức Di nhận tấu chương lui đi. Ngu Thế Cơ lạnh lùng cười:
-Dương Nguyên Khánh, ta phải xem xem, rốt cuộc là ai khóc đến cuối cùng?
… Trong ngự thư phòng, tân nhậm Binh bộ thượng thư Phàn Tử Cái đang báo cáo tình hình chuẩn bị chiến tranh cuối cùng với Dương Quảng:
- Bệ hạ, từ các binh phủ trong thiên hạ đã điều một triệu một trăm ba mươi ba nghìn tám trăm người, trong đó điều tới quận Trác một triệu hai nghìn người, trực tiếp đến thẳng Liêu Đông một trăm ba mươi ngàn người, đến mấy hôm trước mới dừng. Binh trong thiên hạ đã có bảy phần đến đích, ba phần còn trên đường, muộn nhất trung tuần tháng mười toàn bộ đến đích.
-Trung tuần tháng mười mới có thể toàn bộ đến đích. Sau đó đến Liêu Đông, chẳng phải là mùa đông rồi?
Dương Quảng cực kỳ bất mãn nói:
-Chẳng lẽ phải kéo dài tới mùa xuân sang năm mới có thể khai chiến sao?
Phàn Tử Cái cẩn thận nói:
-Bệ hạ, không những quân đội không đến đủ… dân phu vận chuyển lương thực cũng kém rất xa. Hiện nay mới đến triệu người, còn có hai triệu người vạn chưa đến. Lương thực không vận chuyển được, cho dù quân đội đến đông đủ cũng vô dụng?
Dương Quảng nổi giận đùng đùng, đập bàn quát:
-Quan các nơi này đều vô dụng sao? Ba tháng trước Trẫm hạ chỉ rồi, đến bây giờ mới đến ba phần, Ngu ái khanh đâu rồi?
-Vi thần có mặt!
Vội vàng đi từ ngoài đến, khom người nghe chỉ.
-Lập tức truyền ý chỉ của Trẫm, 15/11 là hạn chót, truyền chỉ Hà Bắc, Hà Nam, Sơn Đông các quận. Nếu còn có dân phu chưa đến, Thái thú, Quận thừa đều bị trảm.
-Vi thần tuân chỉ.
Ngu Thế Cơ lui xuống rồi. Dương Quảng lại nói với Phàn Tử Cái:
-Binh bộ truyền điệp xuống các binh phủ, cũng như thế lấy ngày 15/11 là hạn cuối cùng. Phàm các binh phủ chưa đến, Ưng Dương lang tướng trảm!
Trong lòng Phàn Tử Cái hoảng sợ, tháng này phải phát điệp cả nước, sao có thể đến kịp? Ông không dám nhiều lời, cuống quít đáp một câu, lui xuống.
Lúc này Ngu Thế Cơ dẫn một nội sử tiến vào, đem ý chỉ vừa rồi muốn hạ cho Dương Quảng:
-Bệ hạ, bản thảo ý chỉ như thế này được không ạ?
Dương Quảng liếc một lần, thuận tay trên ý chỉ vẽ một “sắc” biểu thị đồng ý, Ngu Thế Cơ đưa ý chỉ cho sử nội, dặn dò y:
-Lập tức đi truyền chỉ.
Y lại lấy một bản tấu chương cười nói:
-Bệ hạ, đây là tấu chương của Thượng đảng quận Khâu thái thú. Bên trên, có lời thỉnh cầu của Tôn Cửu Lang và Triệu Bát Nương…vv hai mươi tám nữ hào kiệt nổi danh trong dân gian, xin đồng ý đến Liêu Đông tham chiến. Khâu thái thú thỉnh cầu Thánh Thượng ngợi khen họ.
Tin tức như vậy khiến tâm trạng Dương Quảng khẽ chuyển biến tốt. Ông gật gật đầu cười nói:
-Xem ra hoàn toàn không phải dân trong thiên hạ đều sợ chiến tranh Triều Tiên. Vẫn có kẻ tình nguyện vì lợi ích quốc gia, truyền lệnh Khâu Hoà Gia khen thưởng cho hai mươi tám cô gái tiết liệt này, còn lên chiến trường thì được miễn.
Lúc này một gã hoạn quan đi vào thư phòng, đem một bản tấu chương đặt trên bàn. Ngu Thế Cơ nhanh chóng liếc một cái, chính là báo cáo thẩm tra quận Tề. Y nhướn mày ra vẻ kinh ngạc hỏi:
-Đây là tấu chương ai đưa tới?
-Hồi bẩm Ngu thị lang, đây là nội sử, khá khẩn ạ.
Dương Quảng cũng chú ý rồi. Ông cầm tấu chương lên hỏi:
-Ngu ái khanh, có gì không ổn sao?
-Hồi bẩm Bệ hạ, bản tấu chương này thần còn chưa thẩm duyệt.
-Không sao, đây là bản tấu của Ngự sử đài, có thể trực tiếp đưa cho Trẫm.
-Vâng, Vi thần cáo lui.
Ngu Thế Cơ xoay người muốn đi, Dương Quảng lại gọi y:
-Ngu ái khanh, gọi nội sử lại.
Dương Quảng cũng phát hiện nghi điểm, tấu chương hai tháng trước sao bây giờ mới đưa tới? Lập tức, Phong Đức Di tiến vào, khom người thi lễ:
-Vi thần tham kiến bệ hạ!
Phong Đức Di là lão nội sử, Dương Quảng cũng có chút tín nhiệm gã. Dương Quảng cầm báo cáo thẩm tra hỏi:
-Sao báo cáo thẩm tra hai tháng trước giờ mới đưa cho ta?
-Vi thần cũng không biết, Ngự sử đài hôm nay tổng cộng đưa tới bảy bản. Đây là bản thứ nhất của thẩm tra, sáu bản còn lại vi thần đang thẩm duyệt.
-Cầm tất cả bảy bản đến đây!
Phong Đức Di chạy về phòng nghỉ ở nội sử tỉnh, rất nhanh, gã liền cầm sáu bản còn lại đến. Dương Quảng lật lật, thời gian đều khác nhau, có sớm có muộn, hơn nữa mỗi một bản đều có ký tên của Bùi Uẩn. Dương Quảng liền bảo hoạn quan:
-Đi gọi Bùi Ngự sử đến!
Hoạn quan chạy vội đi. Dương Quảng đơn giản nhìn một lần báo cáo của quận Tề, lại lấy ra phần ý kiến của nội sử ở giữa, hỏi Phong Đức Di:
-Phong ái khanh, ý kiến bên trong là khanh viết sao?
-Hồi bẩm bệ hạ, là vi thần viết!
-Ừ! “Quan nếu thanh liêm yêu dân, loạn tặc nhiều như vậy”,…. Đây là ý gì của ngươi?
-Bệ hạ, đây là một chút nghi hoặc của thần. Thần thấy Dương ngự sử đánh giá Trương Tu Đà quận thừa rất tốt, hơn nữa thanh chính liêm minh, yêu dân như con, vi thần không rõ, quận Tề là quận huyện tạo phản nghiêm trọng nhất. Nếu Quan vì dân, dân vì sao muốn tạo phản?
Dương Quảng lại nhìn đánh giá của Trương Tu Đà, đột nhiên hỏi:
-Ý của Phong ái khanh là …, Dương Nguyên Khánh có bao che Trương Tu Đà, là thế này sao?
Phong Đức Di gật gật đầu:
-Quả thực như vậy, vì vi thần hiểu rất rõ quan hệ của bọn họ?
-Ồ?
Dương Quảng hiếu kỳ hỏi:
-Giữa bọn họ là quan hệ gì?
-Bệ hạ, Trương Tu Đà thực tế là quân sư truyền nghiệp của Dương Nguyên Khánh.
-Sư phụ của hắn không phải là Ngư Câu La sao?
Phong Đức Di lắc lắc đầu:
-Bệ hạ, Ngư Câu La chỉ có thể coi là nửa sư phụ của Dương Nguyên Khánh … sư phụ thật sự của Dương Nguyên Khánh là Trương Tu Đà. Lúc Dương Nguyên Khánh năm tuổi, là vi thần giới thiệu cho hắn…. Bọn họ danh la sư đồ, thực tế tình cha con, cho nên thần cho rằng, Dương Nguyên Khánh đánh giá cao Trương Tu Đà, có bao che.
Dương Quảng gật gật đầu. Có khả năng này. Tuy nhiên, ông cũng biết một điểm, Trương Tu Đà yêu dân hoàn toàn không sai, năm ngoái các quận Tề Lỗ hạn hán, dân đói sôi trào, Trương Tu Đà dẫn đầu mở kho lương cứu dân. Đây chính là biểu hiện yêu dân. Lẽ nào ông ta một chút lương thực đều không tham sao? Dương Quảng cũng có chút hoài nghi.
Lúc này, Bùi Uẩn vội vàng đi vào ngự thư phong, khom người thi lễ nói:
-Thần Bùi Uẩn tham kiến bệ hạ!
- Bùi ái khánh, bản tấu chương này sao bị Ngự sử Đài giữ hai tháng vậy?
Bùi Uẩn có được mật tin của Dương Nguyên Khánh. Ông biết Ngu Thế Cơ lợi dụng báo cáo quận Tề làm khó cho Dương Nguyên Khánh. Ông liền thay Dương Nguyên Khánh giữ hai tháng.
Bùi Uẩn cười cười, thong dong nói:
-Theo quy định của Ngự sử đài, ngoài tra báo cáo, còn cần tiến hành nội thẩm, kiểm tra lại không có lỗi mới có thể báo cáo lên trên. Thật ra Dương Nguyên Khánh đã chuyển đến 22 quyển báo cáo tuần tra. Hôm nay chúng thần thẩm xong lô bảy quyển này, báo đến nội sử tỉnh.
-Trẫm có thể hiểu được Ngự sử đài có quy củ, trẫm biết.
Dương Quảng lại nhìn Phong Đức Di nghi vẫn, trầm tư một lát nói:
-Ngự sử chính là tai mắt của trẫm, là nhịp cầu trẫm tìm hiểu nền cai trị của quan lại địa phương. Nếu bản thân Ngự sử không thể công chính, như vậy khanh ấy viết báo cáo này trẫm cũng không thể tin tưởng. Lần này Dương Nguyên Khánh phụng chỉ tuần tra Sơn Đông, Hà Bắc… hắn rốt cục có tuần tra nghiêm túc, không vì tình riêng hay không, trẫm cho rằng cần phải suy xét lại. Nếu Trương Tu Đà là sư phụ của Dương Nguyên Khánh, như vậy sẽ bắt tay vào từ Trương Tu Đà. Nếu Dương Nguyên Khánh có thể đánh giá công chính về Trương Tu Đà, như vậy trẫm tin tưởng tất cả các báo cáo của hắn, cũng không cần phúc thẩm lại, trẫm trực tiếp tiếp nhận.
Ngu Thế Cơ mừng rỡ, y rất hiểu Dương Quảng, nhìn thì khoan dung, thật ra lòng nghi ngờ rất lớn. Mình chỉ cần gợi lên lòng nghi ngờ của ông ta, như vậy ông ta nhất định phái người đi điều tra lại, như vậy cơ hội của mình sẽ đến.
Trong lòng Bùi Uẩn thầm than. Quả nhiên Dương Nguyên Khánh đã đoán đúng, Ngu Thế Cơ lợi dung Trương Tu Đà để tạo sự việc. Danh nghĩa là Phong Đức Di thượng tấu, nhưng Phong Đức Di không phải là tâm phúc của Ngu Thế Cơ sao?
Bùi Uẩn tiến lên trước nói:
-Nếu như vậy, thần giới thiệu ngự sử Trần Tĩnh đi tra lại án này. Người này quang minh chính đại, không vì tình riêng.
Ngu Thế Cơ bên cạnh vội vàng nháy mắt với Phong Đức Di, Phong Đức Di hiểu ý, tiến lên trước cười nói:
-Nào có đạo lý Ngự sử tra ngự sử, thần có thể giới thiệu một người.
Dương Quảng gật gật hỏi:
-Phong ái khanh tiến cử người nào?
Thần đề cử Thiên ngưu tả hữu vệ Vũ Văn Tiêu đi điều tra án này.
Bản lĩnh lớn nhất của Phong Đức Di chính là khéo léo, mạng lưới quan hệ trong các đại thần rất thấu. Y biết tiến cử người nào, Dương Quảng sẽ vui vẻ nhận lời.
Sau khi Vũ Văn Tiêu cũng là danh môn, lớn lên từ trong cung, Dương Quảng cực kỳ thích y, mệnh y là thị vệ tâm phúc, đối với y tín nhiệm khác thường. Tuy nhiên Vũ Văn Tiêu và Ngự sử quan hệ không tốt, nhưng điều tra Dương Nguyên Khánh cũng đang cần người như thế.
Dương Quảng vui vẻ đồng ý:
-Phong ái khanh đề cử không tồi, trẫm phê chuẩn rồi.