Dương Nguyên Khánh cũng biết phụ thân của hắn Dương Huyền Cảm trong lịch sử từng tạo phản. Nhưng hắn nhớ không rõ là khi nào. Chỉ nhớ có liên quan đến chiến tranh Triều Tiên. Vậy nhanh nhất cũng là sang năm hoặc năm sau. Nếu thật sự như vậy, Dương Quảng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình, cho dù hắn và Dương gia phân rõ giới tuyến cũng không được. Có lẽ sẽ không truy cứu tội của hắn, nhưng Dương Quảng nhất định sẽ không giao quân quyền cho hắn nữa.
Lo trước tính sau, Dương Nguyên Khánh quyết định khuyên cha kiềm chế ý nghĩ tạo phản. Nhưng trước khi chính thức khuyên, hắn trước tiên muốn hỏi rõ tình hình từ Dương Tích Thiện cha của Dương Nguy.
Dương Nguy lặng lẽ gật đầu, anh ta biết Dương gia tạo phản đối với mình ý nghĩa như thế nào. Không những tiền đồ của y chấm dứt, cha mẹ vợ con của y cũng tất phải chết. Việc này, y và Dương Nguyên Khánh hoàn toàn đứng cùng nhau.
-Nguyên Khánh, không bằng huynh vào kinh một chuyến, cố gắng khuyên nhủ họ.
Dương Nguyên Khánh khẽ lắc đầu:
-Chưa phụng chiếu, ta không thể tùy ý rời khỏi Phong Châu, hơn nữa hiện nay ta cũng đi không nổi sẽ phát sinh rất nhiều việc.
-Được rồi! Ngày mai đệ về kinh, sẽ cố gắng hết sức khuyên cha lại đây một chuyến.
-Còn nữa, việc này bảo cha của đệ không được viết thư, quá nguy hiểm.
-Đệ biết rồi!
Dương Nguy cáo từ, Dương Nguyên Khánh vẫn như trước chắp tay đi lại trong phòng. Hiện giờ hắn tỉnh táo bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào. Hiện nay thời cục hỗn loạn. Lúc này, Dương Quảng tất nhiên đối với ai cũng tràn đầy nghi kỵ, hắn tất phải cẩn thận từng bước, đi sai một bước sẽ khiến bao nhiêu công sức đổ xuống sông xuống biển hết.
Nghĩ đến đây, hắn lại trở về phòng họp, ba người đang cúi đầu thương nghị gì đó, Dương Nguyên Khánh cười tiến vào:
-Đang nói gì vậy?
Đỗ Như Hối cười cười nói:
-Chúng tôi đang nói việc của Dương Sư Đạo. Chúng tôi cảm thấy tốt nhất vẫn là đàm phán với hắn ta. Tuy sẽ không nắm được nhược điểm gì của hắn ta, nhưng nếu hắn ta không có căn cứ cáo trạng tổng quản, vậy cũng chịu không nổi.
Dương Nguyên Khánh gật đầu cười cười:
-Xem ra vẫn là suy nghĩ tập thể mới có ích hơn, mọi người cùng suy nghĩ, sự việc sẽ không có lỗ hổng.
Dương Nguyên Khánh nói xong, hắn bỗng nhiên nhớ được gì đó, lập tức ra khỏi phòng nói với một thân binh:
-Đi tìm Dương Nguy lại đây, ta còn có việc dặn anh ta!
Hắn lại trở về phòng, nói với ba người:
-Vừa nãy nói việc xuất binh, ta định nhờ sự giúp đỡ của Đột Quyết kim đao phò mã, tạo cho ta một hình thế. Tuy nhiên, Thánh thượng có lẽ sẽ nghi ngờ ta làm bộ, cho nên chúng ta vẫn xuất một vạn binh đi Liêu Đông, có thể đi chầm chậm, nhưng nửa đường quay trở về. Sau đó, theo ý của lão Đỗ, cuối cùng xuất ba nghìn kỵ binh đến Liêu Đông tham chiến, như thế Binh bộ và Thánh thượng sẽ không có lời nào để nói.
Dương Nguyên Khánh nói với Dương Tư Ân:
-Mười ngàn quân này do ngươi thống lĩnh.
Đỗ Như Hối lại nhắc:
-Còn có người Đột Quyết bên đó, nhất định phải tìm người có thể thuyết phục được Kim đao phò mã. Nhưng đừng để Kim đao phò mã bán đứng chúng ta.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:
-Ta biết, ta sẽ chọn người thích hợp nhất.
…….
Họp xong, Dương Nguy lại hấp tấp chạy về, vào cửa vội vàng nói:
-Còn có việc tìm ty chức sao?
Dương Nguyên Khánh cười cười:
-Vào đi, đóng cửa lại hãy nói!
Dương Nguy đóng cửa lại, Dương Nguyên Khánh lại nói:
-Ngồi đi!
Dương Nguy vừa muốn mở miệng, Dương Nguyên Khánh chỉ cốc trà trên bàn:
-Trước tiên uống trà đi, phải uống từ từ!
Dương Nguy đành phải uống trà, uống trà xong, anh ta đột nhiên cảm thấy mình bình tĩnh lại. Không còn vội vã như lúc vừa nãy. Anh ta gãi gãi đầu cười. Anh ta hiểu ý của Dương Nguyên Khánh rồi.
Dương Nguyên Khánh thấy y đã hiểu rồi. Lúc này mới chậm dãi nói:
-Vì ta tìm ngươi, cho nên ngươi hoàn toàn có thể một câu không cần nói, nhẫn nại đợi ta nói, phải học bình tĩnh. Dù sao ngươi là người làm cha rồi, còn là lang tướng của Ưng Dương phủ.
Dương Nguy gượng cười nói:
- Nhưng….. Ty chức tính nôn nóng, tổng quản cũng biết, ty chức vừa lên chiến trường thì không cần mạng sống nữa, cả đời làm mệnh của đại tướng.
-Cho nên ta muốn ngươi học, phải học được bình tĩnh, việc gì cũng không nên vội vã nói ra, và phải suy nghĩ kỹ trong bụng. Ngươi sẽ biết nên nói hay không, giống như vừa nãy, ngươi uống một cốc trà liền bĩnh tĩnh rồi.
Dương Nguy im lặng gật đầu, y ghi nhớ lời của Dương Nguyên Khánh. Y ngẩng đầu định hỏi tiếp, liền lập tức phản ứng lại, hung hăng vả vào miệng mình một cái.
Dương Nguyên Khánh cười cười, điều này không phải lập tức có thể học được. Hắn rút ra một phong thư đưa cho Dương Nguy:
-Sau khi trở về kinh thành, đi thăm hỏi một chút Quan vương Dương Hùng, đưa cái này cho ông ta.
Dương Nguy do dự một lúc nói:
-Nghe nói quan hệ của Dương Hùng và tổ phụ rất xấu, ty chức đi tìm ông ta, liệu có….
Dương Nguyên Khánh cười:
-Ta biết quan hệ của ông ta và tổ phụ rất xấu. Nhưng lúc nào đó ông ta sẽ quên mất thù hận với tổ phụ, ví dụ lúc ông ta mở phong thư này ra.
Mặc dù Dương Nguy không hiểu lắm, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, y nghĩ nghĩ lại nói:
-Vậy ty chức phải nói gì không?
Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:
-Cái gì ngươi cũng không cần phải nói, đưa phong thư này cho ông ta là được, sau đó cáo từ.
Dương Nguyên Khánh thấp giọng dặn y:
-Cho dù ông ta hỏi gì, ngươi đều nói không biết, trên mặt giả ngây ngô một chút.
Phủ đệ của Dương Nguyên Khánh ở thành Đại Lợi nằm bên cạnh tổng quản phủ, vợ con đều về kinh rồi, ngay cả Lục Trà cũng phải chăm sóc Mẫn Thu đang mang thai, cũng trở về theo. Trong phủ chỉ có hai nha hoàn hầu hạ, vắng tanh, Dương Nguyên Khánh dứt khoát để các thân binh của hắn cũng cùng ở lại.
Từ tổng quản phủ đi ra, hắn không trở về nhà, mà là rẽ sang đường Trường An. Giữa đường Trường An, hắn đi vào một ngõ nhỏ, ngõ rất sâu, đi đến cuối ngõ là một ngôi nhà không lớn không nhỏ, diện tích khoảng một mẫu, hắn tiến lên trước gõ cửa.
-Ai đó?
Trong cửa vang lên tiếng bước chân và tiếng hỏi của Uất Trì Oản.
-Trừ ta ra còn có ai?
Dương Nguyên Khánh tức giận nói.
Cửa kẽo kẹt mở ra, lộ ra khuôn mặt ửng đỏ của Uất Trì Oản, cô có chút xấu hổ nói:
-Tướng quân, ta thuận miệng hỏi thôi.
-Ừ! Tướng quân cũng quen gọi rồi!
Dương Nguyên Khánh đi vào sân, một bóng hồng như gió xông ra ngoài, cũng không quản Uất Trì Oản ở đó, nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn.
Mặt Uất Trì Oản càng đỏ hơn, quay người vội vàng đi vào nhà. Trong lòng Dương Nguyên Khánh gượng cười, nhưng có chút cảm động, thiếu nữ Đột Quyết nhiệt huyết tràn trề, không che giấu tình cảm của mình. Hai tháng trước lúc vừa thấy hắn, cũng như vậy, trước mặt Mẫn Thu và mấy chục tân binh, khóc to nhào vào lòng hắn, khiến Mẫn Thu trợn mắt há mồm.
-Một ngày không gặp, nhưng chia cách ba thu, chàng tính xem, chúng ta có bao nhiêu năm chưa gặp rồi.
Trái tim Dương Nguyên Khánh bị ánh mắt nóng bỏng của cô hòa tan, nhỏ giọng nói:
-Vậy tối nay nàng đến chỗ ta đi.
A Tư Đóa đỏ mặt, khẽ gật đầu, cô không biết nghĩ đến điều gì, trong lòng ngượng ngùng, quay người muốn chạy, lại bị Dương Nguyên Khánh một tay tóm lấy tay mình, cười nói:
-Đừng chạy, còn có chính sự chưa nói với nàng đấy!
-Chính sự gì?
A Tư Đóa dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầu ý cười nghịch ngợm.
-Muốn nàng giúp ta một chút, sợ nàng không chịu.
A Tư Đóa thở dài:
-Ta có gì không chịu, chàng nói đi! Chỉ cần ta có thể làm được.
-Muốn để nàng đến chỗ tỉ tỉ bên đó một chuyến.
-A Nỗ Lệ?
A Tư Đóa vẻ mặt kinh ngạc.
Dương Nguyên Khánh gật đầu cười nói:
-Nói chính xác, ta muốn tìm Ô Đồ, ta muốn hắn ta giúp đỡ, có nàng đi, ta càng yên tâm.
Trên mặt A Tư Đóa lộ ra vẻ khó xử, nàng không phải không muốn giúp Dương Nguyên Khánh, mà là nàng không muốn rời khỏi Dương Nguyên Khánh. Đi chuyến này ít nhất hai ba tháng, tuy nhiên trong lòng nàng biết, Dương Nguyên Khánh nhất định có việc trọng đại, nàng không thể không đi. Nàng cũng muốn làm việc cho Dương Nguyên Khánh, trong lòng hắn càng coi trọng mình.
Nàng gật đầu:
-Được, ta thay chàng đi đến chỗ tỉ tỉ và tỉ phu, có việc gì vậy?
Dương Nguyên Khánh mỉm cười:
-Tối này ta sẽ từ từ kể cho nàng.
Trong mắt A Tư Đóa tràn đầy vui sướng ngượng ngùng:
-Vậy hiện giờ ta sẽ đến nơi đó của chàng.
Nàng như một con nai con xinh đẹp của thảo nguyên, không đợi Dương Nguyên Khánh nói gì, liền chạy vội ra cửa.
Dương Nguyên Khánh nhìn theo bóng của nàng chạy xa, không khỏi cười lắc đầu, quay người đi vào trong phòng, hỏi:
-Công chúa điện hạ, thần có thể vào không?
-Mời vào!
Thanh âm của Công chúa Nghĩa Thành rất êm dịu. Nếu so sánh với A Tư Đóa là một ngọn lửa, vậy Công chúa Nghĩa Thành chính là mọt dòng nước xanh hiền hòa. Nàng tên là Dương Bội Hoa, là em nhỏ tuổi nhất trong gia tộc của Dương Quảng,14 tuổi liền đến Đột Quyết, nhoáng cái đã tám năm trôi qua, năm nay nàng chỉ có 22 tuổi.
Dương Nguyên Khánh đi vào trong phòng, trong phòng không một hạt bụi, khiến Dương Nguyên Khánh không khỏi nghĩ đến tám năm trước lần đầu tiên vào lều của nàng, cụ thể bày trí gì hắn đã quên rồi. Trong ký ức của hắn chỉ có màu trắng tuyết không một hạt bụi, khiến hắn không chỗ hạ chân.
Đây là phòng sinh hoạt hằng ngày của nàng, vô cùng đơn giản, chỉ có một cái bàn và ba cái rương, trên bàn bày mấy quyển sách, trên tường treo bức tranh chân dung của chính nàng. Một cô gái hái dâu ánh mắt thản nhiên u buồn, vẽ rất sinh động.
Trong phòng, Công chúa Nghĩa Thành mặc váy trắng, tao nhã ngồi sau bàn, nàng đang đọc sách, thấy Dương Nguyên Khánh tiến vào, nàng để sách xuống cười nói:
-Ta không phải đã nói, không cần gọi ta là công chúa sao?
Dương Nguyên Khánh day dứt cười cười:
-Giống như Uất Trì Oản gọi thần là Tướng quân, thói quen.
-Ngươi luôn có lý do.
Công chúa Nghĩa Thành thản nhiên cười:
-Mời ngồi!
Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, nàng đứng dậy nói:
-Ngươi ngồi đợi chút, ta đi đun trà!
Nàng vừa đi đến cửa, Uất Trì Oản bưng lên một bàn trà:
-Trà nô tì đã pha xong rồi.
-Đưa cho ta!
Công chúa Nghĩa Thành nhận lấy bàn trà, đi đến trước bàn đặt xuống. Nàng quay đầu thấy Uất Trì Oản đi ra ngoài, liền vội vàng kêu lại:
-Oản nương, ngươi cũng đến ngồi đi!
-Đợi một chút, còn đang đun nước.
Trì Oản bước nhanh ra ngoài.
Công chúa Nghĩa Thành bất đắc dĩ, đành phải ngồi đối diện trước Dương Nguyên Khánh, khẽ nhấc bình sứ men xanh, tay trái kéo tay áo, cẩn thận rót trà vào cốc trước mặt hắn, dịu dàng nói:
-Hôm nay sao có thời gian rảnh vậy? Đến tìm A Tư Đóa sao?
-Thần đến thăm mọi người.
Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào ngón tay thon dài của Công chúa Nghĩa Thành, mềm mại mà nhẹ nhàng, giống như ngọc. Thái độ của nàng vô cùng tao nhã, khiến Dương Nguyên Khánh đột nhiên nhớ tới Dương Lệ Hoa. Trên người Công chúa Nghĩa Thanh không ngờ cũng có mấy phần ý nhị tao nhã cao quý của Dương Lệ Hoa.