Thời gian dần dần tới ngày cuối cùng của năm Đại Nghiệp thứ tư, giao thừa.
Sáng sớm, từng gia đình đã bắt đầu lu bù với công việc chuẩn bị đón ngày mồng một tết sắp đến. Trong thành Lạc Dương, mỗi gia đình đều cắm một cây trúc thật cao ở sân, trên đầu treo một lá cờ, khẩn cầu sống lâu. Các bà chủ gia đình chuẩn bị rượu Đồ Tô, để lên mâm các món khoai lang quân, gà ti ngậm nến, yến phấn lệ chi, cùng với cháo dương hoa đông lạnh, đây là các món ăn nhất định phải bày trong mồng 1 tết, từng nhà đều phải chuẩn bị.
Các nam nhân thì lau chùi linh vị tổ tiên, dâng cống phẩm, chuẩn bị vào mồng một hiến tế. Trong phủ Dương Nguyên Khánh cũng không ngoại lệ, năm nay là lần đầu tiên hắn với gia đình qua năm mới, bởi vậy hắn rất coi trọng, khéo léo từ chối lời mời của Bùi gia và công chúa Nhạc Bình, hắn toàn tâm toàn ý ở trong nhà qua năm mới.
Ở một gian sân nhỏ sau hậu hoa viên, Dương Nguyên Khánh đang cùng vài tên thiết vệ thu dọn phòng ở, sắp đặt linh vị ông nội Dương Tố. Khu tiểu viện này chỉ có bốn gian, liền đem nó chính thức thành từ đường nhỏ của Dương Nguyên Khánh. Ngoại trừ linh vị ông nội, ngoài ra còn linh vị mẫu thân Lý thị cũng sắp đặt trong này.
Trong khu viện, ba người ni cô đã quét dọn sân, ni cô đến từ chùa Từ Tế ở nam ngoại thành. Dựa theo tập tục của vương triều Tùy, bình thường các gia đình quyền quý, giàu sang đều cung cấp nuôi dưỡng chùa chiền, chùa Từ Tế là do bà nội của Mẫn Thu – Thôi lão phu nhân cung cấp nuôi dưỡng. Mẫn Thu và Xuất Trần thương lượng một chút, các nàng quyết định cùng Bùi gia cũng cung cấp nuôi dưỡng chùa Từ Tế, hàng năm đưa cho chùa Từ Tế năm nghìn xâu tiền dầu vừng và ba trăm thạch gạo, mặt khác lại mời ba người ni cô sống trong phủ, ở miếu nhà tụng kinh Phật, trường kỳ túc trực bên linh cữu.
DNgũ Lang nhìn chằm chằm vào cái đầu trọc của mấy ni cô trẻ tuổi, hướng Dương Bát Lang bên cạnh nháy mắt vài cái, thấp giọng cười nói:
- Ngươi nói công tử sao lại mời mấy tiểu ni cô này đến?
Anh ta vừa dứt lời, liền bị Dương Tam Lang hung hăng gõ vào đầu một cái:
- Ngươi ngu ngốc thật, đây là nội viện, không mời ni cô, chả nhẽ mời hòa thượng?
Dương Ngũ Lang ôm đầu nói:
- Ta đương nhiên biết là không thể mời hòa thượng, ta là lo lắng an toàn của mấy tiểu ni cô.
- Im lặng! Công tử đến kìa.
Chỉ thấy Dương Nguyên Khánh đi vào sân, ngoắc tay hướng bọn hắn nói:
- Các ngươi đến hỗ trợ!
Mấy người vội vàng đi ra sân, chỉ thấy bên ngoài cửa chuyển đến một pho tượng bạch ngọc Quan Thế Âm Bồ Tát, cao khoảng một trượng, dùng nguyên khối ngọc chạm thành, bảo tượng trang nghiêm, chạm trổ tinh xảo.
Dương Ngũ Lang vội vàng hỏi Dương Bát Lang:
- Bức tượng ngọc Bồ Tát này giá trị bao nhiêu tiền?
Dương Bát Lang lắc đầu:
- Ta tính không ra, ít nhất phải hơn một trăm ngàn xâu tiền.
Dương Ngũ Lang không khỏi líu lưỡi, ngạc nhiên thán phục nói:
- Công tử, là công chúa Nhạc Bình tặng sao?
- Đừng nói nhiều, mau đem vào đi!
Dương Nguyên Khánh ra lệnh một tiếng, vài tên thiết vệ liền tiến lên phía trước hỗ trợ, đem bức tượng ngỠBồ Tát nặng gần năm trăm cân chậm rãi tiến vào sân. Ba người ni cô cuống quít chắp tay thi lễ, mọi người cùng nhau dùng sức, thật cẩn thận đem tượng ngọc Bồ Tát đưa vào trong Phật đường sớm đã được thu dọn sạch sẽ.
Bức tượng ngọc Bồ Tát này quả thật là công chúa Nhạc Bình tặng, cũng vốn là vật trong hoàng cung Bắc Chu. Dương Lệ Hoa tự mình đem tượng ngọc Bồ Tát tới, năm nay nữ nhân và con rể bà ở Trường An nhà chồng mừng năm mới, chỉ còn Dương Lệ Hoa cô đơn một mình, bà đơn giản cũng đến phủ Dương Nguyên Khánh, cùng bọn họ mừng năm mới.
Bên trong chủ đường tiếng cười không ngừng, Bùi Mẫn Thu và Xuất Trần đang cùng Dương Lệ Hoa nói chuyện, ánh mắt bọn họ lại nhìn trong sân. Trong sân có hai đứa trẻ, một người hiển nhiên là con gái mới một tuổi tên Băng Nhi của Dương Nguyên Khánh, người kia cũng là tiểu cô nương, tuổi chừng bốn năm tuổi, đang cầm cái xẻng nhỏ, ở trong sân bận rộn đắp người tuyết. Bên cạnh còn có hai người cung nữ và vú nuôi của Băng Nhi, lo lắng đề phòng nhìn hai đứa trẻ.
Tiểu cô nương mặt mày thanh tú, tinh tế dị thường. Nó là do Dương Lệ Hoa mang đến, tên là Dương Phương Hinh, tên mụ A Man, là con gái nhỏ của Hoàng đế Dương Quảng, sinh vào năm Nhân Thọ thứ tư, năm nay mới gần năm tuổi, được phong là Đan Dương Công chúa.
Công chúa Đan Dương A Man cũng là bảo bối nữ nhi của Dương Quảng, rất ít ra khỏi cung, chỉ ngẫu nhiên được Dương Lệ Hoa mang đến quý phủ chơi một chút. Bà vốn là hồi cung đi ngang qua phủ Dương Nguyên Khánh, lại thấy Băng Nhi, liền cứng rắn muốn cùng với tiểu muội muội chơi trong chốc lát.
A Man đã đắp được một người tuyết nhỏ, Băng Nhi thông minh dị thường, cô bé tìm ba hòn đá nhỏ đưa cho A Man:
- Cho tỷ!
A Man hé miệng cười, tiếp nhận hòn đá, gắn thành hai mắt và cái mũi.
Dương Lệ Hoa không kìm nổi mỉm cười:
- Băng Nhi rất thông minh đấy! Mới hơn một tuổi đã biết cùng tiểu cô đắp người tuyết.
Mẫn Thu cười nói:
bé này nghịch lắm, ngày hôm qua thần chôn một chiếc giày cũ ở sân, không phải là chôn giày cũ có nghĩa là năm mới thăng quan tiến chức sao? Bị con bé vụng trộm thấy, kết quả con bé cũng đem một chiếc giày của mình chôn dưới đất.
Dương Lệ Hoa nghe được cười ha ha, Xuất Trần cũng cười nói:
- Nói đến giày, còn có một chuyện buồn cười. Khi con bé tròn một tuổi, con bé muốn chọn đồ vật đoán tương lai, kết quả nó lại cầm một chiếc giày ngọc do tổ mẫu đưa. Giày chỉ nhỏ bằng ngón cái, nó liền nói cho lão tổ mẫu, giày quá nhỏ, nó đi không được, bắt tổ mẫu đổi một chiếc khác cho nó.
Tất cả mọi người mỉm cười, lúc này, Dương Nguyên Khánh đi đến, trong tay cầm hai cái túi nhỏ màu đỏ, Băng Nhi thấy phụ thân tiến vào, liền giơ tay muốn ôm. Dương Nguyên Khánh ôm lấy cô bé, nhìn thấy người tuyết, liền cười hỏi tiểu Công chúa:
- Điện hạ thấy người tuyết thiếu cái gì đó?
A Man cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, lại nhìn Dương Nguyên Khánh, bỗng nhiên vỗ tay cười nói:
- Ta biết, còn thiếu cái mũ.
Nàng hướng Dương Nguyên Khánh cầu khẩn nói:
- Đại ca ca, cầu ngươi đem mũ đưa cho ta đi!
Dương Nguyên Khánh thấy cô bé không có tính kiêu ngạo của một Công chúa, mà rất ngây thơ và dễ thương, không khỏi cũng thích cô bé, liền khẽ mỉm cười, cầm chiếc mũ trên đầu mình kéo xuống. A Man cười hì hì đem mũ đội cho người tuyết, người tuyết lập tức trông sinh động hẳn lên.
A Man vỗ tay vui mừng, Băng Nhi cũng đi theo nhảy nhót, khanh khách cười không ngừng. Lúc này, Băng Nhi bỗng nhiên thấy phụ thân cầm trên tay hai cái túi đỏ, lập tức bị hấp dẫn, giơ tay đi lấy.
A Man hiếu kỳ chỉ trên tay Dương Nguyên Khánh hỏi:
- Đây là cái gì?
Đồ trên tay Dương Nguyên Khánh bị con gái đoạt được, không có cách nào khác, chỉ đành đem hai cái túi đỏ cho mỗi đứa một cái. Băng Nhi cầm túi đỏ giũ ra, giũ ra mấy chục hạt vừng, trong túi A Man là đậu đỏ, cô bé thận trọng đếm đếm, tổng cộng có hai mươi bảy hạt.
- Đại ca ca, vì sao có vừng và hạt đậu?
- Đây là phong tục, trong lễ mừng năm mới, muốn đem hạt vừng và đậu ném vào trong giếng, vừng đại biểu cho cao lớn, đậu đại biểu ngũ cốc được mùa.
- Vậy vì sao lại là hai mươi bảy hạt, nếu là ngũ cốc được mùa, vì sao chỉ có cây đậu?
A Man hỏi, Dương Nguyên Khánh không trả lời được, hắn cũng không biết vì sao? Chỉ đành cười khổ nói:
- Đại ca ca cũng không biết? Điện hạ có thể đi hỏi các tiên sinh trong cung, chắc họ sẽ nói cho điện hạ biết.
- Ừ!
A Man gật đầu thật mạnh.
Dương Nguyên Khánh đứng lên, một tay ôm con gái, một tay nắm tiểu Công chúa, đi vào nội đường.
Mọi người ngồi xuống trước chậu than, Dương Lệ Hoa ôm A Man vào trong ngực cười nói:
- Nguyên Khánh, ta hôm nay đến, còn có một việc trọng yếu muốn nói cho ngươi. Thánh Thượng đã quyết định lần nữa bổ nhiệm ngươi làm Phong Châu tổng quản, quận Ngũ Nguyên Thái Thú kiêm Hà Sáo Kinh Lược Sứ, phỏng chừng ngươi sẽ đi nhậm chức trong mấy ngày tới.
Dương Nguyên Khánh mừng rỡ như điên, hắn tưởng chính mình phải tham gia chiến dịch đánh Thổ Dục Hồn, lại thật không ngờ, vào lúc hắn lơ đãng nhất, nữ thần vận mệnh lại chiếu cố hắn.
- A cô, khi nào thì đi nhậm chức?
Hắn vội hỏi nói.
- Hai mươi tháng giêng xuất phát, hôm đấy cũng là ngày Thánh Thượng xuất phát đi tây tuần, đủ loại quan lại kinh thành, bao gồm t cũng muốn đi theo, mà ngươi không thể đi theo, thật sự hơi tiếc nuối.
Trong lòng Dương Lệ Hoa có chút thương cảm, bà cảm giác chính mình ngày một già đi, sinh mạng bắt đầu suy yếu. Lúc này từ biệt, cũng không biết bao giờ lại có cơ hội gặp lại hắn.
Bà nhìn thoáng qua Bùi Mẫn Thu và Trương Xuất Trần, miễn cưỡng cười nói:
- Ta một lần nữa dùng hết sức mình! Tuy rằng lệ chế triều đình quy định vợ và con trai biên tướng (tướng ngoài biên ải) phải ở trong kinh thành, nhưng ngươi còn chưa có con trai, có lẽ có thể dàn xếp. Ta tận lực thuyết phục Thánh Thượng chuẩn cho ngươi mang theo thê tử, Nguyên Khánh, đây là lần cuối cùng ta giúp ngươi, về sau ngươi phải dựa vào chính mình.
Dương Nguyên Khánh nghe trong giọng nói của Dương Lệ Hoa mang theo một chút thương cảm ly biệt, trong lòng hắn cũng sinh ra một loại dự cảm xấu.
…
Trước bữa cơm chiều, Dương Nguyên Khánh bắt đầu buổi tế tổ lần đầu tiên. Ở giữa là linh vị ông nội Dương Tố, trước bàn thờ là đầy đủ các loại cống phẩm, bên cạnh là linh vị mẫu thân Lý thị, cũng tương tự bày đầy hương nến cống phẩm, ba người ni cô thì ngồi ở một bên, gõ mõ thấp giọng tụng kinh.
Dương Nguyên Khánh mặc một áo tế màu đen, đứng ở phía trước, vẻ mặt trang nghiêm, hai thê tử của hắn đứng ở phía sau, cũng mặc áo tế màu đen giống hắn. Hơi chút bất đồng chính là, áo tế của Mẫn Thu thêu phía dưới viền vàng, mà áo tế của Xuất Trần là màu bạc, đây là do địa vị của các nàng khác biệt.
Dương Lệ Hoa thì đảm nhiệm lâm thời tế ti, nàng quát khẽ một tiếng:
- Giờ lành đã đến, thi lễ!
Dương Nguyên Khánh trước tiên dập đầu dâng hương cho linh vị mẫu thân, tay cầm ba nén hương khom người thi lễ, đem hương cắm ở lư hương, lại chậm rãi quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái. Sau đó tiếp tục xoay người lấy ba nén hương, quỳ trước linh vị ông nội.
Trong lòng hắn yên lặng cầu nguyện Tổ phụ đại nhân, tôn nhi Nguyên Khánh biết rõ thiên hạ sắp đại loạn Nguyên Khánh nguyện đem việc cứu vớt dân chúng trong thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, sau khi bàn bạc xong thì hành động, đợi chờ thời cơ, tranh giành Trung Nguyên, vấn đỉnh cửu ngũ. Anh hùng trong thiên hạ lớp lớp, Nguyên Khánh chắc chắn ngạo mạn quần hùng, vọng tổ phụ trên trời có linh thiêng bảo hộ tôn nhi.
…
Ngay khi Dương Nguyên Khánh ở từ đường tiến hành bái tế, ở Dương phủ từ đường cũng đồng dạng tiến hành lễ đón giao thừa. Đây là lễ tế cuối cùng của năm Đại Nghiệp thứ năm, gần trăm con cháu Dương gia đều tụ tập ở trước từ đường, Dương gia hiến tế có quy mô so với Dương Nguyên Khánh hiến tế long trọng hơn rất nhiều, tế phẩm cũng càng thêm phong phú, tế ti, chấp sự, chấp linh, chấp đăng, các loại nhân viên hiến tế đều trang bị đầy đủ hết, quy củ càng thêm nghiêm khắc, chỉ có nam nhân, không có một nữ nhân.
Trăm người con cháu Dương gia đều mặc một áo bào đen, theo tiếng chuông trong trẻo, theo tiếng la cao vút, con cháu Dương gia cùng tộc trưởng Dương Huyền Cảm khom mình thi lễ.
- Nâng hương, cúi đầu, lại cúi đầu, thi lễ!
- Lễ xong, quỳ lạy đại lễ!
Dương Huyền Cảm quỳ xuống trước linh vị tổ tiên và phụ thân, trong lòng lại yên lặng cầu nguyện: Phụ thân đại nhân trên trời, con Huyền Cảm lúc này xin thề, phàm là thiên hạ đại loạn, con sẽ vâng lời cha, cử binh Trung Nguyên, Quan Lũng Dương diệt, Hoằng Nông Dương hưng, thiên hạ xã tắc tất về Dương thị ta!
…
Ngày hai mươi tháng giêng năm Đại Nghiệp thứ năm, Dương Quảng tự mình dẫn năm trăm ngàn đại quân, cùng với văn võ bá quan kinh thành, hoàng tộc ngoại thích mấy nghìn người, chậm rãi đi về hướng tây, bắt đầu chiến dịch chinh phục dân tộc Thổ Dục Hồn. Nhưng Dương Quảng lại không dẫn Dương Nguyên Khánh đi theo, kinh thành hư không, phương bắc cần trọng thần trấn thủ, ông ta lại bổ nhiệm Dương Nguyên Khánh làm Phong Châu tổng quản, quận Ngũ Nguyên Thái Thú kiêm Hà Sáo Kinh Lược Sứ, đi đến Hà Sáo thủ biên.
Cũng trong ngày này, Dương Nguyên Khánh mang theo thê nữ cáo biệt kinh thành, hướng về Hà Sáo mà hắn ngày đêm mong mỏi mà đi.