-Dương Nguyên Khánh tiêu diệt hãng thuyền Vạn Ký, phỏng chừng là muốn từ hãng thuyền đó nắm lấy nhược điểm của Trương Vân Dịch. Nhưng hắn lại chụp phải khoảng không, hãng thuyền đã được dọn sạch, hắn không được gì cả. Trong cơn giận giữ đã cho đốt hãng thuyền, bán đấu giá toàn bộ tàu thuyền, có vẻ như hổ thẹn quá mà thành giận.
Vương Mặc gật gật đầu cười nói:
-Vậy là tỉ lệ của hiệp một là bốn – sáu, Dương Nguyên Khánh rơi vào thế hạ phong, hắn lại đem thủ đoạn dùng để đối phó Nguyên gia ra để đối phó với Trương gia, nhưng hắn đâu biết Trương gia không phải là Nguyên gia. Trương Vân Dịch và Trương Cẩn đều là những người rất có đầu óc, hắn sớm đã bít hết mọi lỗ hổng rồi. Ta cho rằng Vi Đức Dụ chính là do Trương Vân Dịch giết, rất nhiều khả năng là trong tay hắn có nắm giữ nhược điểm của Trương Vân Dịch. Cái chết của hắn không khác gì bịt đường thở của Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh lần này có chút phiền toái rồi.
-Nhưng vì sao hắn lại muốn khống chế quân đội, điều này bỉ chức có chút không hiểu.
-Cái này có liên quan đến xuất thân trong gia đình quân nhân của hắn.
Vương Mặc cười cười, hiển nhiên là lão đã hiểu tường tận tâm tư của Dương Nguyên Khánh như lòng bàn tay:
-Hắn thích bắt đầu từ chỗ cao, thích làm lớn, thích những việc “giang cánh che mặt nước”, làm việc gì cũng muốn nắm quyền chủ động. Không có sự hỗ trợ của quân đội, Trương Vân Dịch sẽ giống như kẻ bị chặt mất chân tay, chỉ có thể đấu với Dương Nguyên Khánh ở mấy chỗ nhỏ lẻ mà thôi, về cơ bản là hắn đã rất bị động.
-Vậy quân sư cho rằng, cuộc chiến giữa Dương Nguyên Khánh và Trương Vân Dịch khi nào mới phân thắng bại?
-Vậy thì phải xem liệu Dương Nguyên Khánh có đi đúng đường hay không, nếu đi đúng đường thì việc lật đổ Trương Vân Dịch có thể nói là rất dễ, nhưng nếu sai đường thì sẽ phải rất tốn sức. Theo như tình hình hiện nay mà xét, Dương Nguyên Khánh đã đi không đúng đường, đối phó với Trương Vân Dịch thì phải đấu trí, chứ không phải đấu sức.
-Quân sư có nghĩ là Trương Vân Dịch sẽ thua không?
-Trương Vân Dịch thua là chuyện tất yếu. Trên tay y đã không còn tiền vốn, còn Dương Nguyên Khánh có vương quyền, có quân đội, có đại nghĩa, hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Nếu như đối thủ là hạng quân tử như Tiết Đạo Hành, thì Trương Vân Dịch còn có cơ hội lật lại thế cờ, nhưng đối thủ của y lại là một Dương Nguyên Khánh bất chấp thủ đoạn. Không lâu nữa đâu, ta phỏng chừng Dương Nguyên Khánh sẽ tạo ra điểm yếu cho y, cái này gọi là “muốn vu tội cho người, lo gì kiếm không không ra tội danh”?
Nói tới đây, Vương Mặc lại dặn dò Tiêu Vân Nam:
-Ngươi phái cao thủ trông chừng cẩn thận Dương Nguyên Khánh, tạm thời đừng đụng tới hắn, chúng ta cần phải đợi cơ hội.
Màn đêm buông xuống, quân đội rút về quân doanh, ngọn lửa từ hai hãng thuyền lớn cũng dần tắt, thành Giang Đô lại trở về với sự bình yên vốn có. Suốt cả buổi chiều, Dương Nguyên Khánh đều không có hành động gì tiếp, hắn cũng dần bình tĩnh lại. Đúng như lời Vương Mặc nói, Trương Vân Dịch phòng thủ nghiêm ngặt, Dương Nguyên Khánh không tìm ra kẽ hở để công kích, hai bên cầm cự giằng co.
Tiết Đạo Hành vẫn bị giam lỏng ở Kim Hàm quán, đám tùy tùng của y đều bị cách ly. Tiết Đạo Hành ở một mình trong một tòa tiều viện, bốn xung quanh đều là những người của Trương Vân Dịch phái đến, trông chừng Tiết Đạo Hành hết sức nghiêm ngặt, khiến cho hắn khó bề nhúc nhích.
Đêm, Tiết Đạo Hành đang ngồi đọc sách trong phòng, y có vẻ rất thong dong, không chút lo lắng. Vi Đức Dụ không phải là do y giết, trong lòng y không hề có chút sợ hãi, cho dù Thánh thượng bức tử y, y cũng không thừa nhận. Tuy y không nghĩ ra được là Vi Đức Dụ bị ai giết, nhưng y cũng cảm nhận được trong chuyện này có ẩn chứa một âm mưu rất lớn.
“Uỳnh!”, một tiếng động lớn, cửa viện bật mở, khiến Tiết Đạo Hành giật nảy mỉnh. Y bỏ sách xuống, nhìn ra ngoài sân viện, chỉ thấy trong sân đang có một toán binh sỹ ùa vào.
Tiết Đạo Hành không hiểu có chuyện gì xảy ra, bèn đứng lên bước ra ngoài sân:
-Các người là ai, muốn làm gì?
Tiết Đạo Hành cao giọng nói.
Lúc này từ ngoài viện bước vào một một viên quan quân và một viên Ngự sử, Ngự sử thi lễ với y:
-Tại hạ là Ngự sử Lư Tốn, phụng lệnh Dương ngự sử đến mời Tiết đại phu, cùng đến nghị sự về việc của Vi tị sử.
Tiết Đạo Hành do dự mất một lúc, y không hề muốn đi gặp Dương Nguyên Khánh. Tô Liệt thấy y còn do dự, không khỏi cười lạnh mà rằng:
-Xem ra Tiết đại nhân đã thừa nhận mình là hung thủ rồi, cho nên tình nguyện để cho người ta giam giữ.
Tiết Đạo Hành đã biết là Dương Nguyên Khánh đến giải cứu cho mình, chỉ có điều hắn hơi cảm thấy mất mặt, bèn cả giận nói:
-Ta thừa nhận mình là hung thủ khi nào?
Y quay người đi vào nhà, nhặt nhạnh vài món áo quần, đoạn theo đám binh sỹ vội vàng rời đi. Mười mấy tên gia đinh và nha dịch phụ trách trông chừng Tiết Đạo Hành không dám ngăn cản, chỉ biết giương mắt nhìn Tiết Đạo Hành được đám binh sỹ đưa đi.
Tiết Đạo Hành lên xe ngựa, một khắc sau, y được đưa vào một tòa nhà lớn, trong nhà có đầy binh lính. Dương Nguyên Khánh không ở trong dịch quán mà Trương Vân Dịch chuẩn bị, mà tự mình thuê một tòa nhà lớn.
Tiết Đạo Hành bị đưa tới trước một sảnh đường lớn, Tô Liệt khoát tay một cái:
-Tướng quân đang ở trong sảnh đường, mời!
Tiết Đạo Hành đẩy cửa bước vào sảnh đường, trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, trên nền nhà đặt mấy cỗ tử thi, bên trên được phủ bằng vải trắng, Dương Nguyên Khánh đang chắp tay sau lưng đứng trước mấy cỗ tử thi.
-Dương tướng quân, đây là…
Tiết Đạo Hành kinh ngạc nhìn cảnh này.
-Tiết đại phu, bốn người này chính là Vi ngự sử và ba tên thủ hạ của y, thi thể của ba tên thủ hạ mới được ta tìm thấy hôm nay ở trên bờ kênh.
Tiết Đạo Hành đột nhiên hiểu ra, đây chính là chứng cứ. Nếu cứ cố nói là Vi Đức Dụ bị tùy tùng của chính mình giết chết, vậy thì ba người còn lại phải giải thích thế nào. Cái này là giết người diệt khẩu.
-Tiết đại phu đã hiểu ra chưa! Việc này là do Vi ngự sử đã phát hiện ra bí mật của ai đó, rồi bị người ta giết người diệt khẩu. Người đó là ai, Tiết đại phu đã nghĩ ra chưa?
-Trương Vân Dịch!
Tiết Đạo Hành nghiến răng ken két nói.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:
-Đây chính là kế một tũi tên trúng nhiều đích của Trương Vân Dịch. Giết Vi ngự sử diệt khẩu, khiến cho ta rối loạn, giá họa cho Tiết đại phu, cuối cùng buộc ta phải rời khỏi Giang Đô về kinh, Tiết đại phu bị hỏi tội, thân bại danh liệt, còn Trương Vân Dịch hắn thì bình yên vô sự.
Bốn chữ “thân bại danh liệt” của Dương Nguyên Khánh, đã đánh trúng vào tâm tư của Tiết Đạo Hành, đến tuổi này của y, chết không còn đáng sợ nữa, nhưng lại sợ danh tiết bị ô uế.
Dương Nguyên Khánh đưa cho y xem một bản tấu chương:
-Đây là tấu chương mà Vi ngự sử viết trước khi chết, ngươi tự xem đi!
Tiết Đạo Hành lật dở ra xem, mặt y bất giác đỏ lên, nhưng rất nhanh, sắc mặt y chuyển màu đỏ tía như gan lợn, mắt bừng lửa giận. Nội dung được viết trong đó khiến y không thể chấp nhận được, không ngờ lại dám viết là y mượn cớ thu nhận nữ đệ tử ở Giang Đô để lợi dụng con gái nhà lành.
-Nói xằng nói bậy!
Tiết Đạo Hành cả giận nói:
-Vi ngự sử cũng không thể viết như thế này, vu oan ta!
-Tiết đại phu, ngươi thật tin rằng đây là do Vi ngự sử viết?
Tiết Đạo Hành ngẩn người, y xem lại bản tấu chương, nghi hoặc nói:
-Nhưng nét chữ này, ta nhận ra chữ viết của y.
Dương Nguyên Khánh khẽ cười lạnh lùng:
-Nếu Tiết đại phu có hứng thú, ta cũng có thể viết một bản tấu về Tiết đại phu, Tiết đại phu có muốn xem không?
Tiết Đạo Hành đến lúc này mới như bừng tỉnh, y đã hoàn toàn hiểu ra:
-Đê tiện vô sỉ!
Y thấp giọng mắng.
Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:
-Tiết đại phu, việc tranh đấu trên quan trường chỉ có ngươi chết ta sống, các loại thủ đoạn đều dùng đến cực điểm, chẳng có gì gọi là đê tiện vô sỉ cả, chỉ có là người đời có biết đến hay không mà thôi. Thánh thượng cũng đã phát hiện ra Trương gia có điều khuất tất, nên mới lệnh cho ta nam hạ Giang Đô điều tra. Đến bây giờ, mọi người đều ở trong thế cá chết lưới rách cả rồi, Tiết đại phu cho rằng vẫn còn cái gọi là “nhân nghĩa từ tâm” hay sao?
Tiết Đạo Hành thầm thở dài một tiếng, y nhận thấy mình vẫn là nên đến Quốc Tử Giám nghiên cứu học vấn là hơn, y quả thật không thích hợp làm Ti Đãi Đại Phu. Trầm ngầm giây lát, Tiết Đạo Hành nói:
-Ta có thể phối hợp gì với Dương ngự sử?
-Tiết đại phu chỉ cần làm giúp ta một việc, viết tấu chương buộc tội cuối cùng, còn mọi việc ta sẽ làm, Tiết đại phu cứ việc ngồi đợi kết quả thôi.
Phủ đệ của Vương Thế Sung nằm ở phía tây thành Giang Đô, là một tòa nhà lớn chiếm diện tích mười mẫu, Vương Thế Sung và vợ con đều ở đó. Chức vụ của Vương Thế Sung ở Giang Đô không chỉ là Giang Đô Quận thừa, đồng thời còn đảm nhiệm chức Giang Đô Cung giám, phụ trách việc quản lý Giang Đô Cung. Ở quận Giang Đô, y đường đường chính chính là nhân vật lớn thứ hai.
Trong vụ án Võ Cử mấy năm về trước, hắn do vì bị thương ở chân nên rút lui khỏi cuộc thi Võ Cử mà may mắn thoát được kiếp nạn. Sau đó đầu quân dưới trướng Trương Cẩn, được Trương Cẩn ra sức đề cử, chuyển nhiệm Giang Đô phó Cung giám. Do có công tiếp đón hoàng đế Dương Quảng ở Giang Đô Cung có công, mà được thăng chức lên Cung giám – Giang Đô quận thừa, tiền đồ rộng mở. Giờ đã không còn nhìn ra bóng dáng của cậu con trai Vương viên ngoại, năm xưa từng sứt đầu mẻ trán tham gia Võ Cử nữa rồi.