Rất nhanh, trong thành Lục Hợp truyền ra ý chỉ mới nhất của Dương Quảng:
- Cao Quýnh tuy có tội bắt nạt vua, nhưng niệm tình công lao trước đây, có thể miễn tội chết, nhưng bãi miễn tất cả quan tước chức vụ, trục xuất làm thứ dân, về quê quy ẩn. Yêu cầu làm tốt đóng cửa ngẫm nghĩ lỗi lầm, cuối đời không được vào thành.
Tin tức truyền ra, nhất thời các quan lại đều xôn xao, vô số quan viên dưới sự dẫn dắt của Ngưu Hoằng, đi tới lều trại của Dương Nguyên Khánh bài tỏ lòng cảm kích. Các quan viên vì Cao Quýnh được tha mà nhất thời vui mừng, ý chỉ thứ hai của Dương Quảng ban xuống lại làm tất cả mọi người kinh ngạc
- Dương Nguyên Khánh tổng quản Phong Châu chưa được đồng ý của triều đình, tự tiện lấy thân phận quan mua bán với Đột Quyết, trái với pháp lệnh triều đính, cách chức tổng quản Phong Châu và thứ sử quận Ngũ Nguyên, đày làm thứ dân.
Tin tức Dương Nguyên Khánh bị cách chức khiến cho các quan lại đều kinh ngạc, đều cắn răng thở dài. Ai cũng biết, lúc này Dương Nguyên Khánh vì cứu Cao Quýnh mà chọc giận Thánh Thượng. Vốn sự sủng ái của Thánh Thượng thâm sâu, bây giờ lại bị truất phế làm dân, cái này kỳ thực có chút đáng tiếc.
Bùi Củ gần như lo lắng đầu tiên tìm đến gặp Dương Nguyên Khánh. Trong lều lớn, Dương Nguyên Khánh đang thu dọn đồ đạc của mình, ý chỉ đã có hiệu lực, hắn không còn là tổng quản Phong Châu, mà trở thành một kẻ tiểu dân. Mấy tên thân binh đều quỳ trên đất, muốn theo hắn.
Dương Nguyên Khánh cũng không đồng ý, quát tháo ra lệnh cho mấy tên thân binh:
- Các ngươi đều được nhận làm Nghi Đồng, trong quân đội Phong Châu ít nhất đều là Giáo Úy, theo làm gia đinh của ta có tiền đồ gì? Ta ý đã quyết, tất cả các ngươi đều quay về Phong Châu, ta có chín thiết vệ đi theo đã đủ rồi, chúng ta đi!
Mấy tên thân binh khổ sở cầu xin, Dương Nguyên Khánh vẫn không cho phép. Bất đắc dĩ, các thân binh đành rưng rưng bái biệt, trong liều lớn nhất thời vắng vẻ, chỉ còn lại một mình Dương Nguyên Khánh.
Dương Nguyên Khánh chậm rãi ngồi xuống, đột nhiên mất đi chức quan, khiến hắn cảm thấy mình giống như là đang nằm mơ. Dường như tất cả cái này không phải là thật, nó lại xảy ra rõ ràng, trong lòng hắn có chút mịt mờ, thậm chí hắn không biết mình làm thế nào?
- Nguyên Khánh!
Bùi Củ đi vào, Dương Nguyên Khánh đang ngồi trên cái rương, ngẩng đầu nhìn ông, lại không nói gì. Bùi Củ chậm rãi đi lên trước, nói lời thành khẩn an ủi, ông nói:
- Không có gì, không phải chỉ là mất chức quan thôi sao? Cháu còn trẻ, tước vị và huân chức đều đang có cơ hội để cháu lấy lại. Làm quan sao có thể thuận buồm xuôi gió, bây giờ không như là quan lớn, cháu không cần để trong lòng, tuy có mất mát, nhưng có đạt được thứ mình muốn, chí ít thanh danh có trên quan trường là rất quan trọng.
Bùi Củ ấn lên vai của hắn, dừng tầm nhìn trước mắt của hắn nói:
- Cháu là cháu rể của ta, nhân cơ hội này, đọc nhiều sách một chút, chuẩn bị cho lần sau tái nhậm chức.
Dương Nguyên Khánh cười cười, lại không nói gì nhiều. Tuy hắn vì cứu Cao Quýnh mà đánh mất chức quan, nhưng lại được lòng người của quan viên cả triều. Khoản nợ này, hắn tính rất rõ ràng, Cao Quýnh hắn muốn cứu, nhân tình hắn cũng phải lấy. Làm chuyện tốt không lưu danh không phải là phong cách của hắn.
Nhưng chuyện này hắn lại không muốn nói nhiều với Bùi Củ. Mặc dù Bùi Củ vẫn luôn xem trọng hắn mấy phần, có thêm chiếu cố. Nhưng Dương Nguyên Khánh trước sau luôn có chút cảnh giác với gã Bùi Củ hơn cả con cáo già. Nói chuyện nhà với ông ta thì không sao, nhưng một số chuyện bí mật liên quan đến mình, hắn lại không thể nói nhiều với Bùi Củ.
- Thánh Thượng từng thưởng cho cháu một tòa hoàng trang, gần huyện Yển Sư. Từ trước giờ cháu vẫn chưa đi tới, cháu muốn ẩn cư ở đó một thời gian. Tuy nhiên trước đó, cháu muốn đi Giang Nam một chuyến thăm nghĩa mẫu của cháu.
- Vậy cũng tốt, nhưng ta ý kiến tốt nhất là thành hôn trước, rồi ẩn cư, như vậy có thê tử bên cạnh, cũng không đến mức cô độc, cháu thấy thế nào?
Dương Nguyên Khánh gật đầu. Đúng lúc này, ở cửa truyền đến tiếng của Cao Quýnh:
- Nguyên Khánh có đây không?
- Cao tướng đến rồi!
Bùi Củ và Dương Nguyên Khánh liền vội vàng đứng lên.
Trước cổng xuất hiện bóng dáng Cao Quýnh gầy yếu già nua, thân thể ông bị trói buộc trong thời gian quá dài, bước đi có chút run rẩy. Dương Nguyên Khánh hoảng hốt đứng lên đỡ ông:
- Cao công, sao đích thân đến, phái người nói một tiếng, Nguyên Khánh tất nhiên đến cửa.
Cao Quýnh ngồi trên cái rương của Dương Nguyên Khánh. Ông lại thở dài một cái:
- Ta đắc tội kẻ gian nịnh, chết cũng thôi đi, lại liên lụy Tô tướng quốc và Nguyên Khánh vì ta mất chức quan. Ta trong lòng quả thật áy náy.
- Cao tướng quốc không cần như vậy. Kỳ thực sở dĩ Thánh Thượng thả Cao tướng, căn bản vì cuối cùng Thánh Thượng tỉnh ngộ, đã mắc lừa Trương Hành, nếu không với cơn thịnh nộ của người, chỉ mình cháu thuyết phục, làm sao người có thể nhượng bộ. Phạt cháu và Tô tướng quốc cũng chỉ là vì người giữ thể diện cho mình. Chỉ cần có thể cứu Cao tướng, cái chức quan đó cháu cũng không quan tâm.
- Ây! Tuy nói vậy ta vẫn còn hổ thẹn!
Bùi Củ cảm giác được Dương Nguyên Khánh muốn nói chuyện với Cao Quýnh, mà mình ở bên cạnh, dường như hắn không chịu nói rõ, trong lòng ông có chút không hài lòng. Nguyên Khánh còn có bí mật gì với mình mà không nói sao, ông cười nói:
- Cao tướng nhất định phải bảo trọng thân thể, lúc đại thọ tám mươi, ta nhất định đi chúc thọ cho Cao tướng.
- Đa tạ mỹ ngôn của Bùi sứ quân!
- Vậy hai người nói chuyện, ta có chuyện, đi trước một bước.
Bùi Củ cáo từ mà đi, Cao Quýnh nhìn theo bóng dáng của ông ta, ông muốn nói chút gì, nhưng vừa nghĩ tới Dương Nguyên Khánh và Bùi gia đã có quan hệ thông gia, tốt nhất ông không nói nhiều, chỉ thản nhiên nói:
- Người này là kẻ cơ hội quan trường.
Hàm ý của Cao Quýnh là nhắc nhở Dương Nguyên Khánh. Bùi Củ rất khéo đưa đ鹬 nhắc hắn cũng để ý một chút. Dương Nguyên Khánh im lặng gật đầu. Lúc hắn đánh đổ Ngu Thế Cơ hắn đã lĩnh giáo rồi, kể cả lúc nãy vừa cứu Cao Quýnh, Bùi Củ tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, biểu hiện của ông ta đưa đẩy rất khéo léo.
- Nguyên Khánh, ngươi nói đúng. Ông ta luôn muốn giết ta.
Cao Quýnh thở dài.
- Cao công, kỳ thực suy nghĩ muốn giết ông của Thánh Thượng đã nhạt rồi, con trai của Dương Dũng đã nhổ cỏ tận gốc, ngôi vị hoàng đế của ông ấy đã ổn, Cao công không còn uy hiếp đối với ông ấy. Hôm nay ông ấy muốn giết Cao công, cháu đoán là vì ân oán cũ. Kỳ thực Cao công trong quan trường uy vọng quá cao, tựa như ông nội cháu, khiến cho ông ta cảm thấy uy hiếp. Quan hệ không lớn như Dương Dũng. Hy vọng sau khi Cao công về quê cố gắng ít quan hệ với bên ngoài, đừng quan hệ gì nữa với quan trường. Cháu đoán ông ấy sẽ sai người giám sát Cao công, chỉ cần Cao công đối nhân xử thế khiêm tốn, dần dần, mọi người sẽ quên.
Cao Quýnh im lặng gật đầu, trong lòng ông cảm thán vạn phần. Mười mấy năm trước đứa bé năm tuổi thà làm Bách phu trưởng không làm một thư sinh, hôm nay lại cứu mạng ông. Bây giờ bất luận thế nào ông cũng không ngờ được, đời người gặp gỡ kỳ diệu, cùng lắm cũng chỉ vậy mà thôi.
Trên nền nhà bằng gỗ trong thành Lục Hợp rung lên tiếng “cộp” “cộp”, hiện rõ sự phẫn nộ của người bước đi. Buổi chiều Dương Lệ Hoa cưỡi ngựa có chút mệt, ngủ một chút. Bà vừa tỉnh dậy liền nghe được tin tức Dương Nguyên Khánh bị giáng chức làm thứ dân, tin tức này làm bà tức giận vạn phần, lập tức xông tới tìm Dương Quảng.
Mấy chục tên thị vệ gác cửa cảm nhận được bà nổi giận, không ai dám cản trở bà, để bà trực tiếp xông thẳng vào ngự thư phòng của Thánh Thượng.
Trong ngự thư phòng, Dương Quảng đang phê duyệt tấu chương, ông đã nghe thấy được tiếng bước chân dồn dập. Ông biết là chuyện gì, không khỏi khẽ mỉm cười, đặt ngự bút xuống.
Dương Lệ Hoa vào ngự thư phòng nổi giận đùng đùng nói:
- Bệ hạ, người phải cho ta một công đạo!
Thiên hạ to lớn, dá nổi giận đùng đùng như vậy xông vào ngự thư phòng chất vấn hoàng đế, e rằng ngoại trừ Dương Lệ Hoa ra, không có người thứ hai, kể cả Tiêu Hậu cũng không dám
Trưởng tỷ như mẹ, lúc Dương Quảng còn trẻ, thì đã được sự quản thúc của trưởng tỷ. Dương Lệ Hoa đối với ông nghiêm khắc mà yêu thương, bà trở thành người mà Dương Quảng kính yêu nhất trong lòng, thậm chí có lúc còn vượt hơn cả mẫu hậu của ông.
Dương Lệ Hoa cả đời thủ tiết và giữ gìn sự trong sạch bản thân càng làm Dương Quảng tôn kính. Lúc này, Dương Quảng cũng thầm ngạc nhiên, ông đã rất lâu năm không nhìn thấy hoàng tỷ tức giận như vậy.
- Hoàng tỷ, đây là tại sao?
Dương Quảng ra vẻ khó hiểu hỏi.
- Hừ! Trong lòng người hiểu rõ.
Dương Lệ Hoa cười lạnh một tiếng nói:
- Người muốn ta nói ra, vậy được, ta xin hỏi bệ hạ, Dương Nguyên Khánh rốt cuộc thân phạm tội gì? Lại bị bệ hạ trục xuất nó.
- Nó thân là tổng quản Phong Châu, lại tự tiện mua bò dê của người Đột Quyết, trái với pháp lệnh triều đình, hơn nữa trẫm cũng không có truất phế nó, trẫm giữ lại chức vị và huân chức của nó.
Lúc này, đột nhiên Dương Lệ Hoa ý thức được thái độ cứng rắn của mình có thể sẽ chọc giận Thánh Thượng, ngược lại sẽ làm hỏng chuyện. Bà cố kìm nén lửa giận trong lòng, buông giọng nhẹ nhàng nói:
- Được rồi! Ta thừa nhận nói chuyện quá nóng, bệ hạ không có phế truất nó đến cùng. Nhưng bệ hạ xử phạt nó không phải là quá nghiêm khắc với nó một chút sao, không ngờ phế truất làm dân, chỉ là vì nó mua dê bò của người Đột Quyết chiêu đãi thánh giá. Tục ngữ nói, giơ tay không đánh người tặng lễ. Lý do cách chức này về tình về lý cũng làm người ta khó chấp nhận.
- Trẫm biết hình phạt dành cho nó quá nặng.
Dương Quảng mặt không biến sắc nói:
- Một cái quận nhỏ không tới trăm ngàn người, để nói dâng nạp lương thực cho năm trăm ngàn quân, ngoại trừ nó mua bò dê của quân Đột Quyết, thật sự cũng không còn cách nào khác. Hơn nữa không chỉ nó, tất cả biến tướng, không người nào qua không lại với người Đột Quyết? Những chuyện này, trong lòng trẫm đều biết. Cái gọi là tự tiện mua bò dê của người Đột Quyết, trái với pháp lệnh của triều đình, chỉ là một cái cớ mà thôi. Sở dĩ trẫm xử phạt nó, thật sự là nó lớn gan làm loạn, dám dùng chuyện cũ để bức ép trẫm tha cho Cao Quýnh, trẫm không giết nó, đã là khoan nhượng cho nó lắm rồi.
- Nó dùng chuyện cũ gì để bức ép bệ hạ?
Trong lòng Dương Lệ Hoa bắt đầu có chút bất an. Bà biết, bức ép hoàng đế không phải là chuyện giỡn, nếu nghiêm trọng, còn phải diệt tộc.
- Mấy năm trước nó ở cung Nhân Thọ cứu trẫm một lần, trẫm hứa với nó sau này sẽ bằng lòng nó một chuyện. Cách năm năm rồi, không ngờ nó thật nói chuyện này ra. Hoàng tỷ... người nói trẫm có thể tức giận không?
Dương Lệ Hoa biết chuyện gì rồi, biến cố của cung Nhân Thọ, kỳ thực Dương Nguyên Khánh đã cứu mạng Thánh thượng, phỏng chừng lúc đó thánh thượng hứa với hắn chuyện gì, nhưng...
Dương Lệ Hoa thở dài trong lòng, chuyện này của Nguyên Khánh là quả thật không ổn. Thánh thượng từng hứa với hắn chuyện gì, cũng không thể dùng cái này để bức ép Thánh thượng thả người. Hắn vẫn còn quá trẻ, không hiểu được lòng vua như hổ, còn may là Thánh thượng cũng rất sủng ái hắn, nếu đối người khác, e rằng sớm dùng cớ khác giết rồi.
Giọng điệu của Dương Lệ Hoa lại mềm xuống một lần nữa:
- Thánh thượng, có thể nể mặt ta, khoan dung cho nó một chút, ây! Ta còn từng nghĩ giáo huấn nó, không ngờ...
Kỳ thực Dương Quảng không muốn truất phế Dương Nguyên Khánh tới cùng. Chỉ là ông biết hoàng tỷ sẽ đến cầu xin, hơn nữa ông cũng nể mặt của hoàng tỷ, đơn giản hạ thấp Dương Nguyên Khánh một chút, mới dễ dàng khiến ông nhượng bộ. Cho nên Dương Quảng để Dương Nguyên Khánh theo ông đến quận Du Lâm ông tìm đang tìm cơ hội trục xuất Dương Nguyên Khánh. Vừa đúng lúc gặp vụ án của Cao Quýnh, nếu không có vụ án của Cao Quýnh, ông cũng sẽ tìm nguyên cớ khác, về phần để Dương Nguyên Khánh làm gì, ông cũng sớm có dự tính.
Dương Quảng ra vẻ trầm ngâm một lát, liền gật đầu nói:
- Được rồi! Trẫm cho nó là giám cung Phần Dương, thay trẫm đi xây dựng cung Phần Dương, xây dựng cho tốt, trẫm suy nghĩ từ từ đề bạt nó.
Dương Lệ Hoa cũng hy vọng Dương Nguyên Khánh có chút cản trở. Thiếu niên lại cao vị không phải là chuyện tốt. Làm giám cung Phần Dương cũng tốt, ít nhất không có bị đá ra khỏi quan trường, sau này lại có cơ hội cho hắn biện hộ, từ từ đề bạt hắn.
- Vậy thì đa tạ bệ hạ!
Dương Lệ Hoa vui mừng thi lễ, sau đó lui đi.
Dương Quảng đợi tiếng bước chân của hoàng tỷ đi xa, ông vừa mới ngồi xuống chuẩn bị phê duyệt tấu chương, nhưng lại có chút dự cảm, vừa ngẩng đầu, chỉ thấy trưởng tôn Dương Đàm đang đứng trước mặt ông, sắc mặt có chút kỳ dị.
Dương Đàm là đứa cháu Dương Quảng yêu thương nhất, luôn dẫn theo bên mình, cũng cho phép y có thể tùy tiện vào ngự thư phòng của mình. Dương Quảng mỉm cười nói:
- Đàm nhi, có chuyện sao?
Dương Đàm lại quỳ xuống, dập đầu cầu xin Dương Quảng:
- Tôn nhi khẩn cầu hoàng tổ phụ tha cho Dương tướng quân.
Dương Quảng buông bút xuống, gật đầu nói:
- Cháu đứng dậy trước đi!
Dương Đàm đứng dậy, khoanh tay đứng trước mặt ông nội. Dương Quảng vuốt lên đầu của y, trìu mến hỏi:
- Tại sao cháu muốn thay hắn cầu xin?
- A thúc cứu phụ thân một mạng, đối nhân xử thế, nên biết thay phụ thân đền ơn!
Đứa con cả Dương Chiêu từng bị chuyện ám sát không thành, sau đó Dương Quảng cũng biết rồi. Ông cũng lệnh người điều tra vụ án này, sau cùng không thu được kết quả gì, vụ án này cũng xem như không giải quyết được. Ông cũng quên chuyện này rồi, không ngờ tôn nhi lại ghi nhớ trong lòng, đứa bé này rất giỏi, hiểu được tri ân báo đáp, trong lòng Dương Quảng càng thêm thích nó.
Dương Quảng vung tay lên, lệnh mấy tên thái giám lui xuống. Lúc này ông chậm rãi nói với tôn nhi:
- Đàm nhi, cháu là trưởng tôn của trẫm, có một số chuyện trẫm cần phải dạy cháu. Trẫm hỏi cháu, nếu cháu muốn trọng dụng một người, nhưng lại không yên tâm về họ, cháu nên làm thế nào?
Dương Đàm nghĩ ngợi một hồi:
- Tôn Nhi sẽ thử họ, kiểm xem cách nghĩ thật sự trong lòng của họ.
- Rất tốt! Không hổ là trưởng tôn của trẫm, nói rất hay.
Dương Quảng vuốt râu cười ha hả. Ông quả thật rất thích đứa cháu thông minh này. Ông lại hỏi:
- Vậy cháu sẽ thử thế nào?
Dương Đàm nghĩ ngợi, liền lắc đầu:
- Tôn nhi không biết!
- Ừ! Biết là biết, không biết là không biết. Tôn Nhi của trẫm rất thành thực. Cháu nhớ lấy, tổ phụ dạy cháu một chiêu thuật của đế vương, cháu phải ghi nhớ trong lòng.
- Nếu như cháu muốn trọng dụng một người, nhưng có chút không yên tâm về họ. Cách thăm dò tốt nhất chính là truất phế họ, thậm chí là trừng phạt, sau đó xem biểu hiện của họ. Nếu người này có thể thản nhiên chấp nhận giáng chức, lòng không oán hận, cẩn trọng đi làm đại sự. Chứng tỏ người này rất trung thành với cháu, có thể trọng dụng. Ngược lại, nếu người này nói ra oán hận, lòng bất mãn, chứng tỏ ngườinày không đáng tin, tuyệt đối không thể dùng.
Dương Đàm giật mình:
- Hoàng tổ phụ là đang nói Dương Nguyên Khánh?
Dương Quảng vuốt râu mỉm cười:
- Trẫm dự định khai thác, phát triển Hà Sáo với quy mô lớn, lại không biết Dương Nguyên Khánh có thể khiến trẫm yên tâm hay không?