- Thánh Thượng chèn ép Dương gia, Bùi công còn chưa nhận ra sao?
Bùi Củ im lặng, chuyện Dương Nguyên Khánh bị Dương gia khai trừ tộc tịch, tuyệt đại bộ phận mọi người đều chỉ biết có chuyện lạ, mà không biết nguyên nhân. Dương Nguyên Khánh càng giấu kín chuyện này, chưa bao giờ nói ra, càng quan trọng hơn là người có liên quan là Dương Ước đã chết. Chuyện Dương Nguyên Khánh bị khai tịch cũng trở thành câu đố.
Nhưng Bùi Củ cũng là một tay lão luyện trong quan trường, nhắc nhở của Dương Nguyên Khánh làm cho ông ta bỗng dưng tỉnh ngộ. Dương gia bị chèn ép và Dương Nguyên Khánh được sủng ái có thể nói băng hỏa lưỡng trọng thiên. Quả thật, nếu Dương Nguyên Khánh trở về Dương gia, sự sủng ái của hắn không còn nữa, Bùi Củ trong lòng cũng thêm mấy phần lo âu.
- Nguyên Khánh, vậy ý của cháu thế nào?
Dương Nguyên Khánh cười có chút bất đắc dĩ:
- Bùi công, có những chuyện trong lòng cháu cũng hiểu. Cháu không muốn gánh tội danh bất hiếu, ảnh hưởng danh tiếng của cháu, cháu cũng sẽ không trở về, nhiều nhất là duy trì hòa nhã mặt ngoài với phụ thân, hoặc gọi là bằng mặt không bằng lòng. Cháu nghĩ, như vậy có thể không phá hỏng thanh danh của cháu, nhiều nhất cũng không chịu sự kiêng kị của Thánh Thượng.
Bùi Củ là một người cực kỳ thiết thực, ông trầm tư một hồi, liền gật đầu nói:
- Có lẽ đây là cách tốt nhất, thanh danh tuy quan trọng, nhưng cũng không thể vì vậy mà ảnh hưởng tiền đồ của cháu. Chỉ là cháu đã giải hòa với phụ thân, người người đều biết, Thánh Thượng có thể có chút bất lợi đối với cháu.
- Bùi công, cháu cảm thấy Thánh Thượng là một người cực kỳ ẩn nhẫn, cũng cực kỳ khôn khéo, ông sẽ không vì một lần gặp mặt của cháu và phụ thân mà cho kết luận. Quan hệ giữa Dương gia và cháu đóng băng đến bây giờ, chẳng lẽ một cơn gió thì có thể thổi tan sao? Cháu nghĩ Thánh Thượng trong lòng cũng hiểu được.
- Cháu nói rất đúng, Thánh Thượng quả thật sẽ không vì một lần biến hóa mà thay đổi ấn tượng đối với cháu.
Bùi Củ cũng tán thành cách nghĩ của Dương Nguyên Khánh. Vì lợi ích của Bùi gia, ông ta kỳ thực cũng không hy vọng Dương Nguyên Khánh trở về gia tộc, ông càng hy vọng giữ nguyên hiện trạng. Nếu Dương Nguyên Khánh trở về gia tộc, ông ta càng sẽ suy xét khắp nơi lợi ích của Dương gia, lợi ích của Bùi gia sẽ trở nên không quan trọng, đây là kết quả Bùi gia tuyệt đối không muốn có.
Chính là loại hiểu ra này, Bùi gia cũng không hi vọng Dương Nguyên Khánh vì hòa giải với Dương gia mà mất đi sự sủng ái của Thánh thượng. Trong lòng ông ta thầm suy nghĩ “hôn sự của Dương Nguyên Khánh và Mẫn Thu mới là mấu chốt” Dương gia tuyệt đối không thể tham gia. Ông ta muốn tìm một cách, tốt nhất để Dương Huyền Cảm không cần tham gia trong hôn sự của Dương Nguyên Khánh.
Lúc buổi chiều, đội quân dừng chân trên thảo nguyên mênh mông. Dương LỠHoa đang khuyên bảo Dương Nguyên Khánh mấy câu, cuối cùng đi ra khỏi thành Lục Hợp, phóng ngựa rong ruổi trên thảo nguyên mênh mông. Sau hai tháng người thân bệnh chết, lần đầu tiên bà có tiếng cười.
- Nguyên Khánh, bên đó chính là Đại Cận Sơn sao?
Dương Lệ Hoa chỉ roi ngựa về phía lưng núi xa xa mịt mù, mỉm cười nói:
- Thoạt nhìn hình như cũng không xa.
Dương Lệ Hoa mặc váy trắng như tuyết, gió nhẹ thổi làm những sợi tóc của bà phất phơ bay. Năm tháng đã làm cho trán bà thêm mấy nếp nhăn nhỏ, nhưng không làm thay đổi khí chất cao quý đoan trang của bà.
Dương Nguyên Khánh cũng cười nói:
- Thoạt nhìn tuy không xa, nhưng trên thực tế cách còn trăm dặm.
- Đúng vậy! Thảo nguyên mênh mông làm cho lòng người ta thêm khoáng đạt.
Dương Lệ Hoa nhìn thảo nguyên vô biên vô hạn, áp lực và đau buồn không thể giải tỏa trong lòng bà cũng biến mất, bà thở một hơi dài, cười:
- Ở Tây Uyển cũng có một đồng cổ bát ngát, tuy không giống thảo nguyên vô biên vô hạn như thế này, nhưng đối với tầm nhìn của ta cũng đủ rồi. Ta từ trước giờ không đi đâu, nhưng ta bây giờ nghĩ thông rồi. Ta là vì chỗ sống quá hạn hẹp, đến nỗi làm cho tâm tình không rộng mở, sau khi ta hồi kinh phải thường đi đâu đó.
Bà quay đầu lại cảm kích cười với Dương Nguyên Khánh:
- Nguyên Khánh, lần này ta thật cảm tạ ngươi, ta thật sự cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều rồi.
Dương Nguyên Khánh trán đã đổ chút mồ hôi, liền cười nói:
- Công chúa điện hạ về được chưa ạ?
Dương Lệ Hoa cũng cảm thấy có chút mệt, liền gật đầu:
- Được rồi! Chúng ta về thôi.
Bọn họ quay đầu lại hướng về thành Lục Hợp ngoài mấy chục dặm mà lao nhanh đi, mười mấy tên thị vệ theo sát ở phía sau. Một hồi, bọn họ về tới thành Lục Hợp, rất xa lại nhìn thấy Yến Vương Dương Đàm đang so kiếm với huynh đệ Dương Đồng.
Dương Đàm đột nhiên nhìn thấy Dương Nguyên Khánh, liền lớn tiếng reo lên:
- Dương tướng quân, bọn ta đang tìm ngươi đây, dạy bọn ta luyện kiếm đi!
Dương Nguyên Khánh trong lòng cười khổ một cái, hắn trở thành người huấn luyện hoàng thất, Dương Lệ Hoa khẽ mỉm cười:
- Nguyên Khánh, đi thôi! Bọn họ đều rất thích ngươi.
- Được! Thần sẽ dạy các điện hạ mấy chiêu kiếm pháp.
Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, từ trên tay thị vệ nhận lấy một thanh kiếm gỗ, khẽ rung cổ tay run, ánh sáng của kiếm lóe lên, nhẹ nhàng khéo léo đâm tới phía Dương Đàm:
- Điện hạ, đẩy sau nửa bước, dùng hoành chắn!
Hắn trở tay lại một kiếm đâm nhẹ về phía Dương Đồng. Dương Đồng không kịp tránh, loạn choạng lùi lại một bước, té ngã xuống đất. Nhưng y lại vui vẻ, bò dậy, hoan hô một tiếng, vung kiếm đâm về hướng Dương Nguyên Khánh...
Trên đầu thành Lục Hợp, Dương Quảng và Tiêu Hậu đang từ xa xa nhìn Dương Nguyên Khánh dạy hai tôn tử luyện kiếm. Trên mặt Dương Quảng còn lộ nụ cười khó hiểu, ai cũng không biết ông đang nghĩ gì?
Tiêu Hậu lại nhẹ thở dài một tiếng. Cái chết của con trưởng làm bà vô cùng đau lòng, càng khiến bà lòng đầy tự trách. Bà không nên bởi vì sự mập mạp của con mà ghét bỏ con. Đó không phải là lỗi của con, mà là con bệnh nặng, đứa con chịu đủ mọi bênh nặng tra tấn. Mỗi lần nghĩ tới tình cảnh con trưởng đi lại khó khăn, trong lòng bà vô cùng hối hận.
Chính là ý hối hận này, khiến bà có chút địch ý với Dương Nguyên Khánh cũng biến mất. Nhìn Dương Nguyên Khánh dạy hai tôn tử luyện kiếm, trên mặt Tiêu Hậu lộ ra chút ý vui mừng, bà quay đầu lại nói với Dương Quảng:
- Thánh Thượng, thần thiếp cảm thấy để Dương Nguyên Khánh làm sư phụ của bọn Đàm nhi cũng rất tốt.
Dương Quảng lại cười, chậm rãi lắc đầu:
- Đối với nó, ta có chỗ hữu dụng khác!
Chỗ đóng quân của đội quân đi tuần cách thành Thịnh Nhạc cố đô Bắc Ngụy không tới mười dặm. Bùi Củ và mười mấy đại thần đã sớm hẹn nhau sau khi trú túc cùng đi du ngoạn.
Thành Thịnh Nhạc nằm trên đồi núi thấp, chặn con đường đi từ quận Du Lâm sang khu đất gần trung tâm của thảo nguyên. Thành trì sớm đã vứt bỏ trăm năm, chỉ còn lại một mảnh đổ nát thê lương, bên trong thành cỏ hoang mọc tràn lan, duy chỉ có một vài kiến trúc hoàn chỉnh một chút, cũng thành chỗ của các thương nhân trú đêm.
Thượng thư Tả Phó Xạ Tô Uy, Lại Bộ Thượng Thư Ngưu Hoằng, Lại Bộ Thị Lang Bùi Củ, Hộ Bộ Thị Lang Bùi Uẩn, Đại tướng quân Trương Cẩn, Quang Lộc tự khanh Trịnh Thiện Quả cùng với lão tướng quốc Cao Quýnh... vv Mấy đại thần cưỡi ngựa tới thành trì đã bỏhoang này, hàng trăm quân sĩ đang bảo vệ xung quanh bọn họ.
Mười mấy đại thần cưỡi ngựa đang đứng ở trên sườn núi, lẳng lặng nhìn đống đổ nát thê lương trước mặt. Bọn họ không ngờ, thành Thịnh Lạc cố đô Bắc Ngụy trở thành hoang vắng rách nát thế này. Cỏ dại mọc cao hơn người, thỉnh thoảng có thể thấy chồn sóc và rắn xuất hiện ở bức tường đổ nát.
Thú đi chơi của họ vốn hăng hái bừng bừng, đã bị thành trì hoang tàn xóa bỏ hết không còn một chút. Tô Uy lắc đầu, khẽ thở dài nói:
- Sự tiến tới của Thác Bạc Giai và lùi lại Nhĩ Chu Vinh, đã báo trước sự xuống dốc của Bắc Ngụy. Các đời qua nhiều thế hệ, chỉ biết võ công mà không có người rành văn sự, chắc chắn diệt vong.
- Hay cho một sự tiến tới của Thác Bạc Giai và lùi ra của Nhĩ Chu Vinh. Tô tướng có thể nói một câu thì rõ nguồn căn.
Ngưu Hoằng vuốt râu cười nói.
Tô Uy chỉ roi ngựa về phía Trường Thành xa xa:
- Quay lại nhìn Trường Thành, Trường Thành lồng lộng cường tráng, trong thủ ngoài ngự, đây mới là chứng tỏ Đại Tùy có thể thiên thu muôn đời.
Lúc này, Cao Quýnh vẫn im lặng không kìm nổi nói lại châm chọc:
- Tô tướngng chỉ thấy vinh quang của Trường Thành, lại từng nhìn thấy năm trăm ngàn xương trắng dưới chân Trường Thành, nếu dân không phụ, nên được thiên thu muôn đời?
- Cao tướng lời này sai rồi!
Ngự Sử đại thần Trương Hành bên cạnh cười híp mắt nói:
- Xây dựng tu sửa công trình sao có thể không chết người. Nay trên có Thánh võ anh minh xây dựng Đông Đô, mở kênh đào, bắc an định Đột Quyết, nam bình ổn Lâm Ấp. Về phần chết người, cũng thuộc bình bình thường. Người dân, người sai khiến cũng vậy. Cao tướng nghĩ thế nào?
Cao Quýnh rất ghét Trương Hành này. Năm ngoái Thánh Thượng tới nhà tổ Hà Đông của người này làm khách, lại ra lệnh hơn trăm ngàn người mở đường núi, chết không dưới ngàn người. Cuối cùng chỉ uống một ly trà rồi đi. Người này không nghĩ đến liêm sỉ, ngược lại còn khoe ra ngoài, đúng là bộ mặt gian nịnh.
Cao Quýnh mảy may không thèm nhìn ông ta. Trương Hành đụng một cây đinh, ở trước mặt đại thần, gã không nhịn được, không khỏi thầm tức giận trong lòng. Bùi Củ lại cười hòa giải nói:
- Thành Thịnh Lạc hoang vu như vậy, cũng không thể đi, chi bằng trở về ngủ một giấc, lấy lại tinh thần xử lý công vụ, mọi người nghĩ thế nào?
Mọi người quả thật không có gì hăng hái, đều tán thành, liền quay đầu ngựa lại, đi về phía cắm trại. Trương Hành nhìn chằm chằm bóng dáng của Cao Quýnh, trong mắt ông ta bắn ra một tia oán hận cay nghiệt.
Sắc trời dần dần nhánhem, quận Du Lâm xa xa không bằng quận Ngũ Nguyên. Vốn cũng có một hai chục ngàn di dân, nhưng năm ngoái sửa chữa Trường Thành, chết hơn nửa. Lúc này nhân khẩu đã không tới mười ngàn, lấy đóng quân làm việc chính. Chỗ này không thể phụ trách dâng nạp lương thực của năm trăm ngàn đại quân, ngược lại là Khải Dân Khả Hãn nghe nói Hoàng đế nhà Tùy đi tuần phía Bắc, liền phái người đưa tới mấy chục vạn bò dê, giải quyết vấn đề lương thực của đội quân đi tuần phía Bắc.
Cơm chiều đã làm xong, một đội quân sĩ đang đưa cơm cho từng trại. Trong thành Lục Hợp, hoàng đế nhà Tùy Dương Quảng đang ở trong ngự thư phòng dùng buổi tối. Bữa tối của ông tuy không đơn giản, nhưng cũng không nói là xa xỉ, hai mươi mấy món bày đầy cả bàn. Dương Quảng ăn không nhiều, mỗi món ông chỉ thử một chút, còn thừa lại đem cho quan thái giám bên cạnh.
Ông vừa uống rượu, vừa lật xem bản thảo cung Phần Dương của Vũ Văn Khải vừa đưa tới. Ông một lòng muốn xây dựng một tòa hành cung gần biên ải. Từ năm ngoái đến năm nay ông vẫn luôn tìm chỗ mình hài lòng. Cuối cùng ở Thiên Trì thuộc thượng nguồn Phần Thủy, ông phát hiện ra một chỗ giống như nơi thần tiên tu hành, mây mù mờ ảo, phong cảnh tuyệt đẹp.
Năm nay ông lại đến Linh Võ đạo một chuyến. Tuy cũng phát hiện mấy chỗ phong cảnh rất đẹp, nhưng đều không thể so với Thiên Trì thượng nguồn Phần Thủy, ông liền quyết định xây dựng cung Phần Dương ở Thiên Trì. Nơi đó thuộc phía bắc quận Lâu Phiền, giáp quận Mã Ấp, về an toàn cũng không có vấn đề.
Vũ Văn Khải đã đem bản thảo tới, vậy thì có nghĩa có thể khơi công. Đúng lúc Thái thú quận Lâu Phiền là Lý Uyên, người này tham dự xây dựng cung Tấn Dương, có chút kinh nghiệm, có thể làm giám cung cho ông.
Đang suy nghĩ, một gã quan lại ở cửa bẩm báo:
- Bệ hạ, Trương Ngự Sử cấp bách cầu kiến, nói tố cáo Cao Quỳnh.
Dương Quảng đang dùng bữa, ghét nhất người quấy rầy, nhưng bốn chữ “tố cáo Cao Quỳnh” lại làm cho ông trong lòng khẽ động, liền gật đầu:
- Tuyên ông ta vào!
- Bệ hạ có chỉ, tuyên Ngự Sử Trương Hành yết kiến.
Một hồi, Trương Hành được quan thái giám dẫn vào, ông ta quỳ xuống hành lễ:
- Thần Trương Hành tham kiếm bệ hạ!
- Trương Ngự Sử, khanh có chuyện gì?
Trương Hàng cầm bản tấu chương giơ cao:
- Thần Trương Hành tố cáo Lễ Bộ thị lang Cao Quýnh, người này bắt nạt quân thượng, ví bệ hạ như vua Tần hung bạo.