Dương Nguyên Khánh chỉnh sửa lại áo tang rồi cùng hai người đi vào trong linh bằng của tổ phụ. Những con cháu còn lại của Dương gia cũng muốn đi vào theo nhưng Dương Huyền Cảm lại giơ tay ra ngăn họ lại:
- Để một mình nó cùng đi.
Trong lòng Dương Huyền Cảm cảm thấy vô cùng bùi ngùi, y không ngờ Dương Nguyên Khánh lại có thể diện lớn như vậy. Ngay cả Nhạc Bình công chúa và Thái tử điện hạ cũng cùng nhau tới đây nói đỡ cho hắn để hắn vào bái tế tổ phụ. Chuyện này ngay cả Dương Huyền Cảm cũng không làm được, bất kể người nào trong Dương phủ cũng không làm nổi. Thế lực và mạng lưới quan hệ của Nguyên Khánh đã tới mức độ bọn họ không thể tưởng tượng nổi rồi.
Dương Huyền Cảm đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận, chả trách tổ phụ luôn nói rằng từ bỏ Nguyên Khánh là việc làm ngu xuẩn nhất của bọn họ. Y lại nhớ tới Nhạc Bình công chúa vì Dương Nguyên Khánh năm lần bảy lượt giảng giải mà ép Thánh Thượng thu hồi thánh chỉ phong quan đã ban. Nếu như Nhạc Bình công chúa có thể nói giúp cho mình vài câu vậy thì chuyện chức vị Tuyển tào của y đã không mất rồi.
Dương Huyền Cảm thở dài một tiếng, trong đầu tràn đầy sự hối hận về việc đuổi Nguyên Khánh ra khỏi gia môn. Y liếc nhìn Dương Ước một cái thì phát hiện ánh mắt Dương Ước cũng đang vô cùng hỗn tạp, đó là một loại cảm xúc mà nội tâm hỗn loạn.
Trong linh bằng, Dương Nguyên Khánh quỳ gối trước linh vị của tổ phụ, hắn yên lặng dập đầu lạy ba cái, cung kính cắm ba nén hương lên lư hương. Sống mũi hắn cay cay, giọng cũng trở nên run run:
- Tổ phụ, tôn nhi tới thăm người đây.
---------------
Từ trong linh bằng đi ra, hai mắt Dương Nguyên Khánh ửng đỏ. Hắn hướng về phía Dương Huyền Cảm chắp tay thi lễ, lại quay sang tam thúc Dương Huyền Tưởng thi lễ tạ ơn, còn những con cháu khác nhà họ Dương hắn cũng không để ý tới nữa. Hắn lên thẳng xe ngựa của Thái tử Dương Chiêu, mười tên cận binh đi theo sau xe ngựa, đám thị vệ cưỡi ngựa vây quanh hai chiếc xe ngựa từ từ mà đi.
Dương Huyền Cảm nhìn đoàn xe dần dần đi xa mà trong lòng trào dâng cảm giác mất mát. Y vốn có một đứa con để y kiêu ngạo vậy mà nó lại bị sự hèn nhát và thiển cận của y ép phải ra đi rồi.
Hắn quay đầu lại nhìn thúc phụ một cái, không biết Dương Ước đã bỏ đi từ lúc nào rồi. Còn Dương Huyền Cảm đi tới trước mặt huynh đệ Dương Huyền Tưởng vỗ vỗ vai y nói:
- Tới thư phòng của ta một lát.
Dương Tố qua đời chưa được bao lâu, tất cả chuyện lớn nhỏ trong Dương phủ tạm thời do hai huynh đệ của Dương Tố là Dương Thận và Dương Ước làm chủ. Quyền lực của Dương gia vẫn chưa chuyển giao cho con cả Dương Huyền Cảm.
Trong thư phòng, Dương Huyền Cảm thở dài một tiếng nói với huynh đệ mình:
- Không biết ta có còn cơ hội để Nguyên Khánh quay trở lại cạnh ta không?
Thái độ này của huynh trưởng hoàn toàn nằm trong dự liệu của Dương Huyền Tưởng. Trong lòng y cũng không khỏi có chút khinh thường vị huynh trưởng này của mình. Nếu như Thái tử điện hạ và Nhạc Bình công chúa không cùng lúc xuất hiện ra sức tương trợ cho Nguyên Khánh thì liệu ông ta có cảm thấy mất mát như vậy không?
Nhưng mà huynh trưởng có thế thấy được điểm này cũng coi như là ăn năn rồi. Dương Huyền Cảm hơi hơi thở dài than thở:
- Kỳ thật lần này phụ thân mất chính là cơ hội tốt nhất cho Dương gia và Nguyên Khánh nối lại quan hệ, nhưng Dương gia đã không nắm được cơ hội này. Hiện tại muốn lập tức lôi kéo Nguyên Khánh trở lại, bất kể là về mặt tình cảm hay về mặt thể diện thì đều khó khan. Đệ cho rằng cần phải có kế sách lâu dài, chỉ cần Dương gia chúng ta có thành ý thì dần dần Nguyên Khánh nhất định sẽ quay trở lại thôi. Nhưng đầu tiên Dương gia chúng ta cần phải có bước tiến trước.
Dương Huyền Cảm cúi đầu không nói gì, ý của Huyền Tưởng y đều hiểu. Muốn kéo trái tim Nguyên Khánh quay trở lại thì đầu tiên cần phải tổ chức cuộc họp gia tộc hủy bỏ tất cả những hình phạt đối với Nguyên Khánh. Nhưng bước đầu tiên là gian nan nhất. Nếu không thì phụ thân lúc trước đã không phải ôm nuối tiếc mà ra đi như vậy. Xóa bỏ hình phạt đối với Nguyên Khánh tất sẽ làm biến động lợi ích của gia tộc. Chuyện này sẽ gây ra rất nhiều sóng gió, đặc biệt là trong tình cảnh bây giờ khi phụ thân vừa mới qua đời thì bất cứ một hành động mẫn cảm nào cũng đều có thể gây nên sóng gió trong gia tộc. Đây là một vấn đề nhạy cảm, Dương Huyền Cảm cũng không thể không bận tâm tới được.
Kỳ thật những lời khiển trách gia tộc của Dương Nguyên Khánh vừa rồi mặc dù làm Dương Huyền cảm đau đớn nhưng khi bình tĩnh lại y cũng không thể không thừa nhận lời khiển trách của Nguyên Khánh đã nói tới nguồn cơn căn bệnh của Dương gia, không có người nối nghiệp.
Lần này vì muốn tranh đoạt lại tước vị của phụ thân mà con cháu Dương gia quyết định đình tang khánh nghị. Bây giờ xem ra quyết định trong lúc lòng đầy căm phẫn đấy của mọi người có chút ngu xuẩn. Dương Huyền Cảm cũng biết rằng, y bị Thánh Thượng tước mất chức vị Tuyển tào thất quý thực ra là vì Dương gia đã làm Thánh Thượng tức giận, vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn, có thể nói là được một mất mười.
Dương Huyền Cảm vì chuyện này mà lúc nào cũng cảm thấy lo lắng. Y hiểu rất rõ, tước mất chức vị Tuyển tào thất quý của y mới chỉ là bước đầu tiên của Thánh Thượng, thi thể của phụ thân còn chưa lạnh, Thánh Thượng chỉ là giữ lại chút thể diện cho Dương gia mà thôi. Nhưng sau bước thứ nhất thì nhất định sẽ con bước thứ hai, bước thứ ba, càng ngày càng tàn độc hơn. Nhìn Thánh Thượng xử lý gia tộc Độc Cô thì biết ngay rằng người không hề niệm tình cũ.
Qua thái độ của Ngu Thế Cơ thì có thể thấy được điểm này. Phụ thân vừa mới qua đời thì địa vị của Dương gia liền xuống dốc không phanh, Ngu Thế Cơ cũng không chút nể mặt Dương gia nữa. Điều quan trọng hơn là, Ngu Thế Cơ có thể phỏng đoán được ý của Hoàng Thượng, vì thế nên thái độ của y ít nhiều cũng phản ánh phần nào nỗi oán hận của Thánh Thượng đối với Dương gia.
Mà nếu Thái tử điện hạ hay Nhạc Bình công chúa có thể nói đỡ giúp bọn họ một chút thì có lẽ Thánh Thượng sẽ bỏ qua cho Dương gia, không truy cứu nữa. Nhưng bọn họ nào có sĩ diện lớn như vậy, có điều Nguyên Khánh lại có. Chính là sự phát hiện này khiến cho Dương Huyền Cảm càng cảm thấy ảo não hơn.
- Tam đệ, đệ nói ta nên làm gì bây giờ?
Dương Huyền Tưởng là một người hiểu đạo lý lại có mắt nhìn đời. Lúc phụ thân mất còn đặc biệt căn dặn y, bảo y phải kéo Nguyên Khánh trở lại Dương phủ. Hai năm nay y vẫn luôn lo nghĩ về vấn đề này nên đường đi lối bước có lẽ là cũng rất rõ ràng rồi. Cho dù y biết chuyện này rất khó khăn nhưng ít nhất thì y cũng biết nên làm thế nào?
Nếu đại ca đã ra mặt thì đương nhiên y phải mở ra bước đột phá từ chỗ đại ca rồi từng bước từng bước hoàn thành di nguyện của phụ thân trước lúc lâm chung. Dương Huyền Tưởng đang định mở miệng nói thì bỗng nhiên phát hiện thư đồng Minh Tâm của đại ca đang đứng cạnh tủ sách. Từ chỗ y nhìn ra thì bị tủ sách che khuất lại cho nên vừa rồi y không hề nhìn thấy.
Y vung tay lên giận dữ nói:
- Lui ra.
Dương Huyền Cảm quay đầu lại nhìn thấy thư đồng liền dịu dàng nói:
- Ngươi lui ra đi! Ở đây tạm thời không có chuyện của ngươi.
Nuôi tiểu thư đồng từ trước tới nay vẫn là thói quen của những người quyền quý, trào lưu này vẫn luôn phát triển mà không hề suy thoái. Loại tiểu thư đồng như vậy phần lớn tầm tám chín tuổi, thông minh lanh lợi, mài mực trải giấy, rót trà đấm chân, rất biết cách làm cho chủ nhân vui vẻ. Thông thường thì thư đồng sẽ luôn đi theo bên người, cho dù là ở trong xe ngựa rộng rãi thì bọn họ cũng sẽ ngồi ở bên cạnh, do vậy mà bên cạnh Dương Huyền Cảm có một tiểu thư đồng cũng là một chuyện bình thường. Cậu bé Minh Tâm này năm nay chín tuổi, là con riêng của một nha hoàn trong Dương phủ và một người hầu. Dáng người nó không cao nhưng có đôi mắt thanh tú, nước da trắng nõn, nó đã theo Dương Huyền Cảm được hai năm nay, được Dương Huyền Cảm quý mến vô cùng. Trịnh phu nhân cũng không hỏi nhiều về việc phu quân nuôi tiểu thư đồng, do đó mà Minh Tâm gần như luôn ở cạnh Dương Huyền Cảm một tấc cũng không rời.
Minh Tâm cẩn thận thi lễ rồi lui xuống. Dương Huyền Cảm cười cười nói:
- Chỉ là một đứa nhỏ thôi. Bỏ đi. Đệ nói tiếp đi.
Dương Huyền Tưởng có chút lo lắng về thê tử Trịnh phu nhân của đại ca. Dương Khánh trở về Dương gia, bà ấy đương nhiên là một chướng ngại lớn nhất, nhưng đại ca lại là người sợ vợ. Y không biết làm gì lại nói tiếp:
- Bước đầu tiên chính là phải nhận được sự ủng hộ của các thành viên trong gia tộc. Chúng ta có thể thuyết phục từng người một. Đầu tiên có thể bắt đầu từ huynh đệ chúng ta. Đệ sẽ đi thuyết phục Huyền Túng, còn về Tích Thiện và Vạn Niên thì không có gì là khó khăn lắm. Đặc biệt là Tích Thiện, con trai đệ ấy Dương Nguy vẫn luôn đi theo Nguyên Khánh. Đệ còn nghe thê tử nói rằng nương tử Tích Thiện hai năm nay chưa từng nói một câu nào không hay về Nguyên Khánh cả.
Một câu nói đã làm Dương Huyền Cảm thức tỉnh. Năm đó phụ thân để Nguy nhi ở bên cạnh Nguyên Khánh chính là có mắt nhìn xa, ông hy vọng Nguy nhi có thể trở thành con cờ then chốt trong việc Nguyên Khánh quay trở về Dương gia. Kỳ thực y không thể không bái phục khả năng nhìn xa trông rộng của phụ thân mình. Ai mà có thể ngờ rằng Nguyên Khánh và Nguy nhi lúc nhỏ hay đánh nhau mà khi trưởng thành lại trở thành huynh đệ thân thiết nhất của nhau. Y vẫn còn nhớ chuyện Tích Thiện kéo Nguy nhi đi kể tội năm đó.
- Lần này Nguy nhi cũng trở lại ư?
- Trở về rồi, hôm qua đệ có gặp nó.
Dương Huyền Cảm gật gật đầu:
- Ta muốn nói chuyện với nó.
Dương Huyền Cảm lại cười nói với huynh đệ của mình:
- Đệ tiếp tục nói đi, bước thứ hai phải làm sao?
- Bước thứ hai chính là đại tẩu.
Hai năm nay Dương gia dần dần thất thế, còn Trịnh gia lại dần dần đắc thế. Con thứ ba của Trịnh Dịch là Trịnh Nguyên đạt được tước vị Túc quốc công, đồng thời được phong làm Tế Tửu, phụ trách việc giáo dục của Vương triều Đại Tùy, đây là một chức vụ rất có thực quyền. Trái với sự vắng vẻ trước cửa Dương gia, trước cửa Trịnh gia luôn tấp nập, ngựa xe như nước, càng ngày càng náo nhiệt.
Nhà mẹ đẻ vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc của nữ nhân. Trịnh gia đắc thế làm cho Trịnh phu nhân càng ra mặt hn, nói chuyện cũng càng tự tin hơn. Kỳ thực tất cả những thứ một người phụ nữ lo lắng suy nghĩ cũng chỉ đơn giản là tướng công và con cái mà thôi, Trịnh phu nhân cũng vậy. Sự nghiệp của hai đứa con trai và việc hôn nhân đại sự của cô con gái luôn là điều mà bà lo lắng quan tâm nhất.
Con gái cũng lớn dần, cần chuẩn bị lo tới chuyện hôn nhân của nó được rồi. Nhưng chuyện này cũng chưa phải việc cấp bách, việc cấp bách nhất đối với bà bây giờ chính là tiền đồ của hai cậu con trai mình. Bà hy vọng rằng thằng con lớn có thể được điều về kinh thành làm quan, ở bên cạnh bà. Còn tiền đồ của đứa con thứ là Vanh nhi là điều mà bà lo lắng nhất, một người hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà không làm được việc gì đàng hoàng, suốt ngày chỉ biết chơi bời đấu chó đua ngựa, ăn chơi trác táng cùng với lũ bạn mà thôi.
Con dâu lấy về đã được hơn một năm nay mà vẫn chưa thấy có chút dấu hiện gì cả, Trịnh phu nhân đã bắt đầu cho rằng con dâu mình không thể sinh được rồi. Sau này phải hỏi rõ ràng con dâu thì mới biết được, đứa con trai chỉ qua đêm cùng thê tử đúng một lần vào đêm tân hôn, còn sau đó thì không tới nữa, đứa con dâu thút thít kể lể. Con trai vẫn luôn mê mẩn đám kỹ nữ ở thanh lâu, điều này làm Trịnh phu nhân vừa hận lại vừa tức nhưng bà cũng không có cách nào khác.
Xét đến cùng, bà cho rằng đây là do con trai mình không quan không chức, trong lòng buồn bực nên mới sinh ra như vậy. Thế nên bà bắt đầu tạo áp lực cho tướng công mình, ra lệnh cho tướng công bằng bất kể giá nào cũng phải điều được đứa con trưởng về kinh và tìm một chức quan cho đứa con thứ trong năm nay.
Buổi sáng, Trịnh phu nhân nghe nói Ngu Thế Cơ tới phúng viếng cha chồng lần thứ hai, bà tin rằng tướng công nhất định sẽ nói chuyện của hai đứa con trai của minh cho ông ta nghe. Thế nên đến khi tướng công vừa về tới thư phòng thì Trịnh phu nhân liền vội vàng tới hỏi.
Mới đi tới cửa viện, vừa lúc nhìn thấy thư đồng của tướng công là Minh Tâm đang tức tưởi chạy tới, bà biết ngay rằng nhất định là Minh Tâm có chuyện gì đó quan trọng tới báo cáo cho mình.
Trịnh phu nhân đương nhiên cũng biết rõ rằng tướng công nuôi thư đồng là một chuyện khiến bà ác cảm, nhưng trong triều phong ba bão táp như vậy nên bà cũng không tiện can thiệp vào chuyện này. Nhưng bà lại rất vui mừng khi phát hiện ra được một tác dụng rất lớn của tên thư đồng này. Có tên thư đồng này rồi, nhất cử nhất động của tướng công bà đều biết hết. Dưới sự đe dọa và dụ dỗ của bà, tên ư đồng này cũng nhanh chóng cam tâm tình nguyện trở thành tai mắt của bà.
- Phu nhân.
Minh Tâm hổn hển chạy tới:
- Vừa rồi lão gia và tam lão gia nói chuyện về Dương Nguyên Khánh.
Trịnh phu nhân đã quy định ba việc mà Minh Tâm phải lập tức báo cho mình và ba việc có thể báo cáo sau. Minh Tâm cũng biết rằng cái mạng nhỏ bé của y đang nằm trong tay Trịnh phu nhân, thế nên y vẫn luôn trung thành và tận tâm giúp Trịnh phu nhân thám thính nhất cử nhất động của Dương Huyền Cảm.
Ba việc mà Trịnh phu nhân quy định Minh Tâm phải lập tức báo cáo chính là: việc tướng công có quan hệ với cô gái nào bên ngoài, việc đề cập tới nhà mẹ đẻ bà, cuối cùng là chuyện có liên quan đến Dương Nguyên Khánh.
Hôm nay huynh đệ Dương Huyền Cảm đã nói tới chuyện của Dương Nguyên Khánh, thế nên Minh Tâm liền vội vàng chạy tới báo với Trịnh phu nhân.
- Bọn họ nói chuyện gì?
Trịnh phu nhân trầm mặt xuống, tướng công không bàn tới chuyện quan chức, tiền đồ của hai đứa con trai mà lại nhắc tới đứa con riêng kia khiến bà cảm thấy cực kỳ bất mãn.
Đây là lòng ghen tị của đàn bà, nếu như Dương Tuấn và Dương Vanh có quan có chức, tiền đồ rộng mở còn Dương Nguyên Khánh nghèo túng, sa sút, vậy thì tướng công có thỉnh thoảng nhắc tới Dương Nguyên Khánh thì bà cũng chẳng để tâm bởi bà có ưu thế về tâm lý.
Nhưng tiền đồ của hai đứa con trai bà vẫn chưa đâu vào đâu, còn Dương Nguyên Khánh lại liên tục thăng tiến, Tổng quản, Bá tước, Khai phủ Nghi Đồng tam ti, danh chấn thiên hạ, cái nào cũng khiến cho bà ganh tị. Dương Nguyên Khánh càng nổi danh thì lại càng thể hiện sự vô năng của hai đứa con trai bà. Sự hụt hẫng lớn về tâm lý khiến bà luôn có thái độ thù địch với Dương Nguyên Khánh.
- Vào trong phòng rồi nói, hãy kể lại tường tận tỉ mỉ cho ta, rốt cuộc bọn họ nói chuyện gì?
Trịnh phu nhân dẫn Minh Tâm đi vào trong sân, lúc này đứa con thứ của bà là Dương Vanh từ phía sau gốc cây lớn thò ra. Dương Vanh tới tìm mẫu thân xin tiền, từ xa nhìn thấy Minh Tâm đang nói gì đó với mẫu thân, mơ hồ có nhắc tới tên Dương Nguyên Khánh thì trong lòng y lo lắng. Y nhớ tới việc mà Hạ Hầu Nghiễm sai y làm, Hạ Hầu Nghiễm rất có hứng thú với Dương Nguyên Khánh.
Dương Vanh một lòng muốn lấy lòng Hạ Hầu Nghiễm, y nhanh chân theo sau vào trong sân.
……
Trong xe ngựa, Dương Chiêu dựa vào thành xe không làm phiền tới Dương Nguyên Khánh đang trầm tư. Có thể nhìn ra rằng Dương Nguyên Khánh vẫn đang đắm chìm trong nỗi thương nhớ tổ phụ mình.
Dương Chiêu cũng nghĩ lại chuyện của mình, tối qua Hoàng cô tới nói đỡ với Phụ hoàng nên Phụ hoàng đã đồng ý cho y ở lại Lạc Dương thêm một tháng. Một tháng này y có rất nhiều việc muốn làm, việc quan trọng nhất là y phải củng cố lại địa vị Thái tử của mình. Huynh đệ Dương Giản sau mấy năm im hơi lặng tiếng đã bắt đầu mạnh mẽ trở lại, khí thế áp người. Vào đúng lúc này, một lão thái y lại tra ra nguyên nhân khiến y mập mạp. Hóa ra đó là một loại bệnh, một loại bênh vô cùng khó chữa, cũng có nghĩa là y cũng chẳng sống được mấy năm nữa.
Bệnh tình của y đã bị tiết lộ ra ngoài khiến cho số trọng thần ủng hộ Tề vương càng ngày càng nhiều. Một điều rất rõ ràng rằng, nếu như y mất đi thì Phụ hoàng cũng chỉ còn lại một đứa con trai là Tề vương mà thôi, vị trí Thái tử cũng chẳng còn ai khác nữa.
Hơn nữa sự coi trọng đặc biệt của Phụ hoàng đối với Tề vương mấy năm nay cũng chứng minh cho điều này. Chẳng phải như Hoàng cô nói lãng tử hồi đầu (đứa con trai hoang đàn nghịch ngợm biết hối cải) mà là Phụ hoàng đã lo lắng đến vấn đề kế thừa quyền lực ở Đông cung sau khi y mất rồi.
Dương Chiêu cũng đã từng tuyệt vọng chán nản một thời gian dài nhưng hiện giờ y đã giải thoát ra khỏi sự sống chết của bản thân rồi. Nếu như cái chết của y không có cách nào tránh khỏi được thì y cũng nhất định phải lưu lại chút gì đó cho ba đứa con trai của mình.
Ba đứa con trai của Dương Chiêu, con trưởng là Dương Đàm được phong làm Yến Vương, con thứ là Dương Đồng được phong làm Việt Vương, đứa con thứ ba Dương Hựu được phong làm Đại Vương. Cả ba đều là niềm hy vọng của y, đều là sự tiếp nối huyết mạch của y. Nếu như để Tề vương đăng cơ thì bọn chúng nhất định sẽ bị Tề vương giết chết.
Dương Chiêu sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng, y quyết định phải giữ lại vị trí Thái tử cho đứa con trưởng, cho dù y có qua đời thì y cũng phải để Phụ hoàng lập Hoàng thái tôn chứ không phải lập Tề vương làm người thừa kế.
Nửa năm qua, y luôn tìm kiếm sự ủng hộ, chỉ có điều Dương Chiêu cũng không dám qua lại quá mức với các triều thần vì y sợ sẽ khiến Phụ hoàng hoài nghi. Hơn nửa năm nay, những người mà y qua lại không nhiều, Hoàng cô Dương Lệ Hoa tỏ vẻ ủng hộ y, gia tộc họ Vi vì là người nhà mẹ đẻ của Thái tử phi nên cũng ủng hộ y, còn gia tộc họ Bùi cũng thể hiện một mức độ ủng hộ y, còn các quý tộc Quan Lũng thì y cũng không dám qua lại.
Sang sớm hôm nay, y nhận được lời nhắn của Hoàng cô, cùng nhau tới Dương phủ làm chỗ dựa cho Dương Nguyên Khánh, lúc đó y mới biết Dương Nguyên Khánh đã quay trở lại. Dương Nguyên Khánh tuổi còn trẻ mà đã được làm Tổng quản Phong Châu, chẳng bao lâu nữa y nhất định sẽ trở thành trọng thần quân đội của triều đình. Đây là một tâm phúc mà bất kể giá nào y cũng phải lôi kéo cho bằng được.
Lúc này, Dương Nguyên Khánh đã dần dần lấy lại tinh thần trong niềm thương cảm khi bái tế tổ phụ rồi, hắn thấy Dương Chiêu mặt mày cau có liền cười hỏi:
- Điện hạ có chuyện gì lo lắng sao?
- Không có gì. Ta chỉ nghĩ ngợi lung tung thôi.
Hiện tại, Dương Chiêu vẫn chưa muốn nói cho Dương Nguyên Khánh biết bệnh tình của mình, y cười cười hỏi:
- Nguyên Khánh, hiện tại ngươi đang ở đâu vậy?
- Ty chức ở trong một cửa hàng của bằng hữu Túc Đặc ở chợ Phong Đô.
- Vậy ngươi hãy chuyển tới biệt phủ trong kinh thành của ta đi. Phòng thì lớn mà cũng chỉ để trống không.
Bình thường Thái tử thường ở lại Đông cung, việc ăn ở đi lại đều rất nghiêm ngặt nhưng Dương Chiêu lại sống ở Đông cung ở phía tây kinh thành Trường An, ở Lạc Dương không có cung thất của y nên y chỉ có thể sống trong biệt phủ trong kinh thành giống phụ vương y, hoàn toàn không được hưởng đãi ngộ như đối với một vị Thái tử. Điểm này Dương Nguyên Khánh khi ở quận Ngũ Nguyên cũng đã từng nghe qua.
Hắn lắc đầu cười nói:
- Đa tạ ý tốt của điện hạ, chỉ có điều ngày mai ty chức đi tế mộ tổ phụ, ngày mốt phải trở về biên tái rồi. Nhiều nhất thì cũng chỉ có thể ở lại thêm hai ngày, cũng không muốn chuyển nhà nữa, phiền phức lắm.
- Được rồi.
Nếu ngày mốt Dương Nguyên Khánh muốn đi, Dương Chiêu cũng không miễn cưỡng hắn nữa, y cười nói:
- Vậy thì tối mai tới phủ của ta, ta bày tiệc gia đình, chúng ta ôn lại chuyện cũ, ngươi không được từ chối đâu đấy.
Dương Nguyên Khánh ngẫm nghĩ một chút, tối mai cũng vừa hay không có chuyện gì nên bèn gật đầu đồng ý: