Ngày tiếp theo, Dương Nguyên Khánh trời còn chưa sáng đã thức dậy luyện đao. Trong thời tiết giá rét, dậy sớm như vậy chính là một cách thử thách ý chí, nhưng đối với hắn, mùa đông mới là mùa thích hợp với hắn nhất. Cách luyện tập ở trong băng từ lúc nhỏ cho hắn năng lực chịu rét tốt hơn so với người bình thường.
Tuy nhiên hôm nay Nguyên Khánh cũng không luyện một canh giờ như thường lệ, hắn có tâm sự, chỉ luyện khoảng một khắc, liền vứt đao sang một bên.
Hắn bước nhanh vào một tòa tiểu viện khác, đây là tiểu viện mà Xuất Trần ở. Trời còn chưa sáng, bóng đêm bao trùm tòa tiểu viện, trong viện vô cùng im lặng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng ho khan từ trong phòng Xuất Trần truyền đến. Dương Nguyên Khánh bước nhẹ chân, lòng cũng hồi hộp hẳn.
Một người luyện võ không dễ bị bệnh, một khi đã bị bệnh, thì đó là một việc lớn. Mặc dù Dương Nguyên Khánh vẫn lo liệu nàng có thể thích ứng được với cái lạnh ở thành Đại Lợi hay không? Nếu đổi thành tiêu chuẩn của đời sau, chính là cái lạnh âm 30 độ. Nhưng hắn vẫn luôn thầm cảm thấy may mắn, nàng là người luyện võ, có lẽ sức chống cự cũng mạnh hơn so với người bình thường.
Việc lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra, tối hôm trước khi nàng ra khỏi nơi đóng quân đã hơi bị cảm lạnh. Nhưng đến tối hôm qua, bệnh cảm của Xuất Trần mới trở thành viêm phổi, một người luôn sống ở phía nam Hành Sơn như nàng vẫn không thể thích ứng được với cái lạnh ở thành Đại Lợi.
Dương Nguyên Khánh cũng cảm nhận được, mùa đông năm nay lạnh hơn so với bất kỳ mùa đông nào trước đây.
- Nguyên Khánh, là huynh sao?
Mặc dù Dương Nguyên Khánh đã bước nhẹ chân, nhưng vẫn bị Xuất Trần nghe thấy được.
- Là ta, ta đến thăm muội.
-Huynh vào đi!
Lại là một trận ho khan kịch liệt, làm lòng người ta cũng trở nên gấp gáp.
Dương Nguyên Khánh đẩy cửa bước vào phòng, trong phòng có chậu đốt than, lửa than lại sắp bị tắt, ánh sáng màu đỏ le lói, trong phòng lành lạnh. Đây là phòng mới, trong phòng không có hơi người, trống rỗng vô cùng, có vẻ khá đơn độc.
Xuất Trần nằm trên giường, trên người đắp một chiếc chăn rất dày, h mắt đang nhìn hắn, ánh mắt đã mất đi thần thái, dung nhan cũng có vẻ tiều tụy. Dương Nguyên Khánh ngồi ở bên giường nàng, cầm tay nàng, bàn tay mềm mại mà gầy yếu.
Nàng miễn cưỡng cười nói:
-Sư phụ nói không nên tùy ý giết người, giết chóc quá nhiều sẽ sinh bệnh nặng, sư phụ nói đúng rồi.
- Không phải, không liên quan gì đến việc giết người.
Dương Nguyên Khánh áy náy thở dài, nói:
- Là huynh đưa muội đến đây, nơi này rất lạnh, muội không thích ứng được.
- Không phải đâu! Huynh xem Lục Trà chẳng phải vẫn rất tốt sao, em ấy còn gầy hơn muội, lại không sao, muội cũng không phải yếu ớt như vậy.
- Em ấy là người Duyên Châu, Duyên Châu cũng rất lạnh, em ấy quen rồi. Còn muội là người phía nam, mấy năm nay vẫn sống ở Hành Sơn, Xuất Trần, muội khác với em ấy.
-Nguyên Khánh ca ca, huynh gọi muội là gì?
Nàng nũng nịu kéo tay Dương Nguyên Khánh.
-Muội không muốn huynh gọi muội là Nữu Nữu, vậy huynh gọi muội là Xuất Trần.
Dương Nguyên Khánh sờ trán nàng, cảm thấy bàn tay nóng bỏng.
- Không được, huynh phải đi tìm thầy thuốc cho muội, không thể chậm trễ nữa.
Dương Nguyên Khánh liền đứng dậy đi ra ngoài, viêm phổi ở đời sau không phải là bệnh nặng, nhưng ở triều Tùy này, viêm phổi nếu không chữa trị kịp thời sẽ mất mạng.
- Nguyên Khánh, huynh cho muội uống một viên thuốc luyện đan, có lẽ thân thể sẽ ấm hơn một chút.
Một câu nói đã nhắc nhở Dương Nguyên Khánh, hắn lấy ra một viên đan dược, ngẫm nghĩ một chút, lại bẻ một nửa bỏ vào miỮg nàng,
- Thể chất muội không thích hợp với đan dược này, chỉ có thể cho muội uống nửa viên, vẫn phải tìm thầy thuốc kê đơn.
Dương Nguyên Khánh lại bỏ thêm than vào lò than trong phòng, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng, nhưng lại đụng phải tiểu nha hoàn Lục Trà đang đi tới, nàng kinh hoàng nói:
-Công tử, tôi ngủ quên, quên bỏ thêm than vào chậu cho cô nương.
-Ta đã bỏ thêm rồi, đợi lát nữa vén màn cửa sổ lên cho nàng thoáng khí một chút, đốt than mà không thông gió sẽ bị trúng độc.
-Vâng!
Lục Trà đáp lời, đang định đi, Dương Nguyên Khánh lại gọi nàng lại,
-Lục Trà, thành Đại Lợi có thầy thuốc không?
Hắn nhớ trước kia không có, đều phải đi tìm quân y, nhưng quân y xem bệnh rất không cẩn thận. Bây giờ tăng thêm nhiều cửa hàng như vậy, nói không chừng sẽ có cửa hàng dược.
-Có một nhà thuốc Tế Thế Đường, cách nơi này không xa, nằm trên phố Trường An, đi về phía Tây khoảng một trăm bước là có thể nhìn thấy. Thầy thuốc trong đó cũng là người Duyên Châu, tất cả mọi người đều gọi y là Đổng thần y.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu rồi bước nhanh rời đi.
Lúc này trời còn chưa sáng, trên đường rét lạnh vô cùng, làm cho người ta cảm thấy như xương cốt cũng phải nứt ra. Trên đường không có ai, ngay cả một con chó cũng không có. Từ xa xa mơ hồ truyền đến tiếng mõ của phu canh, lúc này Dương Nguyên Khánh mới cảm thấy hắn cần phải mua vài người hầu rồi. Người nhà bị bệnh, cũng có thể để những người như quản gia đi tìm thầy thuốc, chứ không cần đường đường là một Huyện lệnh như hắn đích thân chạy đi tìm thầy thuốc, hoặc bảo mấy thân binh đi cũng được.
Hắn đi qua phố Trường An, bước nhanh qua một đoạn đường, quả nhiên thấy một hiệu thuốc bắc, treo một chữ ‘thuốc’, phía trên có treo một tấm hoành phi: ‘Tế Thế đường’, Thứ sử nào đó lưu niệm.
Hắn đi lên trước dùng sức gõ cửa vài cái, cửa mở, bên trong phóng ánh sáng mờ nhạt chiếu ra.
-Ngươi cũng đến xem bệnh sao?
Một tiểu dược đồng hỏi.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu,
-Nhà của ta có người bệnh, rất gấp!
-Nhưng sư phụ ta vừa mới đi nhà Từ phán quan, nhà ông ta cũng có người bệnh gấp, nên đến mời sư phụ đi rồi!
Dương Nguyên Khánh ngẩn ra, ‘nhà phán quan’ là ai? Thành Đại Lợi không có phán quan nào.
Dương Nguyên Khánh trong lòng sốt ruột, nắm tay kéo tiểu dược đồng từ trong cửa hàng ra ngoài,
-Tiểu ca, nhà của ta có người bị bệnh gấp, ngươi dẫn ta đi tìm sư phụ ngươi, ta sẽ cảm tạ ngươi.
Nói xong, hắn lấy một nắm tiền nhét vào tay tiểu dược đồng. Tiểu dược đồng hơi sửng sốt, y làm dược đồng được một tháng rồi, còn chưa từng được thấy người nhét tiền cho y, trong lòng y nhanh chóng có nhận định, ít nhất cũng là hai xâu tiền. Hai xâu tiền ở thành Đại Lợi có thể mua một con dê.
Lòng y vui mừng, đồng ý một tiếng, lại quay lại nói với người trong hiệu thuốc một tiếng, rồi dẫn Dương Nguyên Khánh đi về hướng tây.
-Tiểu ca, Từ phán quan là ai?
-Ông ta là người giàu nhất trong thành Đại Lợi chúng ta, hai tháng trước vừa chuyển đến. Nghe nói ở Nguyên Châu đã từng làm phán quan, tất cả mọi người đều gọi ông ta là phán quan, được công nhận là vọng tộc đầu tiên của huyện Đại Lợi.
Dương Nguyên Khánh có chút dở khóc dở cười, chuyện này thật đúng là không nơi nào không có, hôm qua vừa nói với Đỗ Như Hối rằng huyện Đại Lợi không thể có nổi vọng tộc, vậy mà chỉ chớp mắt một cái đã xuất hiện một người.
Nhà Từ phán quan ở phố Nguyên Châu, có lẽ đi mất khoảng một khắc. Dược đồng chỉ về phía một tòa nhà xa xa, nói:
-Tới rồi, chính là ở đó.
Trước cửa có một cỗ xe ngựa, có lẽ dùng để đón thầy thuốc tới. Đây cũng là cỗ xe ngựa đầu tiên Dương Nguyên Khánh nhìn thấy ở thành Đại Lợi, người nhà này cũng có chút giàu có.
*******************
Truyện sưu tầm by mangaclub.vn
*******************
Cửa là cửa son, trên cửa còn có dầu sơn, đây cũng là một tòa phủ mới được xây. Dương Nguyên Khánh rời thành Đại Lợi cũng chỉ khoảng nửa năm, nhưng sự thay đổi lại khá lớn, điều này có liên quan đến việc triều đình chính thức nâng thành Đại Lợi lên thành huyện. Toàn bộ nội thành được mở rộng lên gấp đôi, sửa rất nhiều tòa nhà lớn, trong nửa năm này dân số cũng tăng trưởng nhanh chóng, khiến hắn cảm thấy hơi xa lạ.
Dược đồng tiến lên gõ cửa, một lát sau, cửa mở ra. Một người đàn ông trung niên bước ra, cách ăn mặc rất giống một quản gia, ông ta ngạo mạn nhìn thoáng qua Dương Nguyên Khánh,
-Các ngươi là ai?
-Tôi đi tìm sư phụ của ta, ông ấy không phải đi xem bệnh ở đây sao, chỗ chúng tôi còn có một người bị bệnh, đang gấp.
Hóa ra cũng tìm đến thầy thuốc Đổng để xem bệnh, không ngờ lại tìm đến đây. Quản gia có chút không vui, lạnh lùng nói với Dương Nguyên Khánh:
-Ở đây là Từ phủ, tìm thầy thuốc phải nên đến hiệu thuốc bắc, ngươi lầm chỗ rồi.
Nói xong ông ta định đóng cửa, Dương Nguyên Khánh liền chặn lại,
-Ta biết các ngươi cũng có người bệnh, ta sẽ chờ một lúc, ngươi tốt nhất không nên vô lễ như vậy.
Giọng nói Dương Nguyên Khánh khá cứng rắn, quản gia kia gặp người có thân hình cao lớn hơn mình, thể trạng cường tráng, đoán chừng cũng là quân lính trong thành Đại Lợi, liền mở cửa,
-Vậy được rồi! Các ngươi vào đi, đừng nói chuyện lớn tiếng.
Quản gia dẫn Dương Nguyên Khánh đến ngoại đường, đây là nơi thường dùng cho khách khứa chờ được gặp chủ, có đặt hai ghế ngồi cũ, trong phòng cũng không có chậu than, rất lạnh lẽo.
Dương Nguyên Khánh cũng không ngồi, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng. Dược đồng lại có vẻ gấp gáp, không ngừng nhìn vào trong sân, lúc này mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh từ trong sân truyền đến.
-Phu nhân, mấy quà tặng của ta đã chuẩn bị xong hết chưa, hôm nay ta định đi thăm hỏi Dương tướng quân, không thể để chậm trễ nữa.
Dương Nguyên Khánh không khỏi mỉm cười, người vọng tộc này muốn đến thăm hỏi hắn, điều này rất thú vị, bản thân hắn không phải đang ở trong quý phủ của y sao?
-Lão gia, đã chuẩn bị xong rồi, tuy nhiên lễ có phải hơi nhẹ rồi không, dù sao Quý nhi và Bình nhi muốn vào huyện nha, nếu chẳng may người khác đưa lễ lớn hơn, liệu có…
-Phu nhân, bà không hiểu rồi, đây chỉ là dò đường, nếu anh ta đồng ý thu lễ, chúng ta sẽ tặng thêm lần thứ hai, không sao, trong lòng ta đã có tính toán.
Lúc này tiếng bước chân truyền đến, một người đàn ông trung niên mặc trường bào chắp tay đi ngang qua ngoại đường, y nhìn thấy Dương Nguyên Khánh, không khỏi sửng sốt,
-Ngươi là ai?
Quản gia nhanh chóng bước lên trước, vội vàng nói:
-Lão gia, anh ta cũng đang đợi thầy thuốc Đổng, nói trong nhà có người bệnh gấp, bên ngoài rất lạnh, tôi cho anh ta vào đây đợi.
Người đàn ông trung niên sầm mặt xuống,
-Xem nơi này của ta là gì? Vườn rau sao? Muốn vào thì vào, nói cho hắn, thầy thuốc Đổng không rảnh, bảo hắn đi đi!
Y phẩy tay áo, quay người đi mất. Sắc mặt quản gia hơi do dự, chỉ đành bước lên trước nói với Dương Nguyên Khánh:
-Ngươi đi đi! Lão gia nhà ta không vui rồi.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu,
-Vậy được rồi! Đạo đãi khách của quý phủ, ta đã lĩnh giáo rồi. Mong ngươi chuyển lời cho lão gia nhà ngươi, ngày hôm nay là ngày đầu tiên Dương Huyện lệnh chính thức nhậm chức, việc rất nhiều, y không cần đến làm phiền nữa, cáo từ!
Dương Nguyên Khánh lại vỗ vỗ vai dược đồng,
-Đi thôi! Chúng ta đến hiệu thuốc bắc đợi sư phụ của ngươi.
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên, chỉ nghe thấy Từ phán quan lúc nãy nói:
-Đa tạ thầy thuốc Đổng, chỉ cần bệnh của tiểu thiếp nhà ta có chuyển biến tốt, ta sẽ tạ ơn thật nhiều.
-Ta sẽ làm hết sức! Đợi lát nữa đến hiệu thuốc của ta bốc thuốc, ta bảo dược đồng giúp các ngươi lấy.
Một người đàn ông cao gầy khoảng năm mươi tuổi từ cửa bên bước tới, bên cạnh còn có một dược đồng khác mang hòm thuốc. Thầy thuốc nhìn thấy dược đồng đang đứng ở ngoại đường, không khỏi sửng sốt,
-Ngươi ở đây làm gì?
-Sư phụ, vị tiên sinh này trong nhà có người bệnh gấp, muốn mời người lập tức đến đó.
Thầy thuốc Đổng nhìn thoáng qua Dương Nguyên Khánh, liền gật gật đầu,
-Vị tiên sinh này nhà ở đâu?
-Phía sau huyện nha, thầy thuốc Đổng mời đi theo ta.
-Được rồi! Ta đi với ngươi.
Thầy thuốc Đổng nhanh chóng bước ra ngoài cùng Dương Nguyên Khánh, rồi hỏi:
-Người nhà ngươi bệnh thế nào?
-Ngày hôm qua trên đường chịu lạnh, ban đêm bắt đầu ho khan, đầu còn nóng nữa, là phụ nữ, người phương nam.
-Việc này không thể sơ suất được. Trời lạnh, người phương nam không quen, đặc biệt là phụ nữ, nhất định phải dùng thuốc ngay, nếu không để nặng thêm nữa sẽ chuyển thành ho lao nghiêm trọng. May mà ngươi tìm ta đúng lúc, ta sẽ đi cùng ngươi.
Thầy thuốc Đổng quay đầu lại, nói:
-Từ sứ quân, có thể mượn xe ngựa của quý phủ một chút được không?
Từ phán quan đi phía sau vẻ mặt có vẻ không vui, lại thăm bệnh ngay trong nhà y, xem nhà y là nơi nào chứ. Y lắc đầu, nói:
-Thật có lỗi, xe ngựa của ta cũng đang cần dùng.
-Vậy thôi đi.
Thầy thuốc Đổng biết y không chịu cho mượn, liền cùng Dương Nguyên Khánh đi ra khỏi cửa phủ. Mới ra khỏi cửa, chỉ thấy một chiến mã từ xa chạy gấp tới, kỵ binh trên ngựa chắp tay nói với Dương Nguyên Khánh:
-Bẩm báo Dương tướng quân, Tiết Diên Đà Khả Hãn đã đến ngoài thành, khẩn cầu bái kiến Dương tướng quân!
Từ phán quan đứng phía sau liền ngây dại, miệng há hốc, nhìn Dương Nguyên Khánh, một lúc lâu sau miệng vẫn chưa ngậm lại được.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu,
-Ta biết rồi, cứ để Dương Tư Ân tướng quân đi gặp y trước, ta lập tức đến ngay.
-Vâng!
Kỵ binh thi lễ, quay đầu ngựa rời đi, Dương Nguyên Khánh lại cười nói với thầy thuốc Đổng:
-Làm phiền thầy thuốc Đổng đi theo ta.
Thầy thuốc Đổng vuốt râu cười nói:
-Hóa ra là Dương Huyện lệnh, tại hạ thất kính, ta sẽ đi cùng Dương Huyện lệnh.
-Cái đó… Dương tướng quân, hay là các người ngồi xe ngựa của tôi đi!
Từ phán quan vẻ mặt tươi cười, lưng đã cong thành chín mươi độ.