Lúc này trời còn chưa sáng, bầu trời phía đông vừa mới trở mình với màu trắng bạc. Trong điện Đại Hưng vẫn như trước đèn sáng rạng rỡ, gần trăm cái đèn lồng thắp ở đại điện như ban ngày. Điện Đại Hưng là một đại điện rộng lớn nhất khí thế nhất trong cả hoàng cung, cũng là điện chính của hoàng cung, mấy chục cột tròn phải hai người lớn mới ôm được đứng sừng sững trong đại điện, chống đỡ cả đại điện hùng vĩ chứa được vạn người.
Chỗ cao nhất đại điện đó là long tọa của Đại Tùy Hoàng Đế, chót vót trên cao, nhìn xuống hàng triệu thần dân dưới chân, sừng sững uy nghiêm, khiến người khác không dám ngưỡng mộ.
Văn võ đại thần phân thành hai bên, Hoàng thân quốc thích, Tam sư tam công, Thượng thư tỉnh, môn hạ tỉnh, thư ký tỉnh, tam đài, thượng thư lục bộ, chư tự giam, các vệ đại tướng quân, tướng quân…..vv hàng nghìn văn võ bá quan, xếp hàng dựa theo cấp bậc, hàng trước là các quan đầu các bộ, cũng là người lên tiếng triều nghị.
Ngoài ra, còn có hàng trăm tán quan, tước quan … vv không phải chức sự quan (quan sử nắm giữ chính sự cụ thể) và các quan lớn địa phương đến. Bọn họ đứng gần cửa lớn, dự thính triều hội, bọn họ cũng có thể lên tiếng, nhưng thông thường mà nói là liên quan đến việc của bản thân.Ví dụ như bàn bạc đến việc thiên tai mất mùa ở vùng nào đó, vừa may Thứ Sử vùng đó đang dự thính, ông ta có thể ra khỏi hàng lên tiếng. Ngoài ra, thường các quan dự thính đều sẽ không dễ dàng bày tỏ ý kiến với những việc mình không nắm chắc.
Lúc này Hoàng Đế Dương Quảng còn chưa đến, trong đại điện khẽ khẽ tiếng thì thầm, chúng thần nhỏ giọng bàn luận về đề tài thảo luận hôm nay. Chủ đề chính hôm nay nghị luận chỉ có hai việc, một là thương nghị khơi thông hệ thống thoát nước, việc này rất quan trọng, tuy nhiên hôm nay chỉ là thảo luận sơ bộ. Ngoài ra là xem xét Võ Cử, chính thức công bố danh sách thí sinh thi đậu, đây chỉ là đi qua sân khấu, mọi người đều đoán buổi thượng triều sớm hôm nay sẽ không quá dài, nhiều nhất một canh giờ là giải tán.
Lúc này, xa xa truyền đến tiếng lễ nhạc, đây là lễ nhạc lúc Hoàng đế lâm triều. Nhưng nó hoàn toàn không ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện của các triều quan. Mọi người đều có kinh nghiệm, lúc này Thánh Thượng vừa xuất phát từ tẩm cung, đi ra còn sớm, chắc phải mười lăm phút nữa. Tiếng chuông vang lên, thời gian đã đến giờ Mão, quan thị vệ cao giọng hô lên:
- Hoàng đế bệ hạ giá lâm!
Trong đại điện lập tức im lặng như tờ, trong thông đạo cửa phụ hai bên phía trên đại điện, hai đội vác đao thẳng tả hữu vệ mà xếp hàng đi ra, tiếp sau đó hàng trăm thị vệ tay cầm các loại binh khí nối đuôi nhau ra, san sát nhau, cờ bay phấp phới, kim qua trường kích, khí thế uy nghiêm. Rồi đến 24 hoạn quan bưng khay vàng đi ra, cuối cùng có tám cung nữ phất quạt lông, một hoạn quan cầm một chiếc lọng, vây quanh Đại Tùy Hoàng Đế Dương Quảng xuất hiện.
Dương Quảng đứng ở trước long tọa, hàng ngàn đại thần đồng thời khom người thi lễ:
- Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế!
Đây là nghi thức lâm triều mỗi ngày đều cử hành cũng không phải quá long trọng, quần áo của Hoàng đế cũng không quá chú ý. Dương Quảng mặc long bào vàng đỏ, eo thắt đai ngọc, đầu đội thiên quan, ông chậm rãi ngồi xuống ở long tọa, khoát tay:
- Các vị ái khanh bình thân!
Đại điện thiết kế vô cùng tinh xảo, khiến thanh âm của Dương Quảng không cao, tiếng vang lại rất lớn, có thể truyền đến tai phần lớn các đại thần. Dương Nguyên Khánh đứng ở trong đội tước quan, hắn đứng cách long tọa của Hoàng Đế rất xa, càng hướng vào trong, ánh sáng càng âm u. Các đại thần bình thường gần như không nhìn rõ mặt Hoàng đế Dương Quảng, cũng không nghe thấy ông nói gì, chỉ có thị giác và thính giác của Dương Nguyên Khánh nhạy bén, hắn có thể trông thấy rất rõ Dương Quảng, cũng có thể nghe thấy rất rõ ông nói gì.
Chúng đại thần lần lượt đứng thẳng người, cùng với một tiếng “keng” vang lên, triều hội chính thức bắt đầu.
Trong đại điện rất yên ắng, chỉ nghe thấy thanh âm của Hoàng đế Dương Quảng vang vọng trong đại điện:
- Khai thông kênh đào nam bắc, trẫm suy nghĩ đã lâu, trẫm ở Giang Đô mười năm, biết rõ Giang Hoài giàu có sung túc, lương thực, trà, tơ lụa, muối dầu, có thể nói phòn phú đa dạng. Tuy nhiên giao thông không thuận tiện, khiến sản vật của Giang Hoài khó có thể lên phía Bắc, còn kinh đô đất chật người đông, quân đội dày đặc, tiền bạc lương thực tiêu hao cực lớn, tài chính của triều đình luôn luôn khó có thể gánh nổi. Ngăn trở Đại Tùy ta trung hưng, điều này làm cho hàng hóa phía nam được vận chuyển lên phía bắc, trở thành việc quan trọng trong các việc trọng đại của trung hưng Đại Tùy.
Ngoài ra nam bắc chia cắt mấy trăm năm, nam bắc không qua lại với nhau, dân chúng nam bắc căm thù lẫn nhau. Tuy Đại Tùy thống nhất thiên hạ đã hơn hai mươi năm, nhưng vẫn như trước khó giải quyết ngăn cách nam bắc. Trẫm biết rõ, đây là vì nam bắc giao lưu quá ít, người bắc không đến phương nam, người phương nam không đến phương bắc. Như thế cũng là trở ngại giao thông, để thống nhất nam bắc Đại Tùy ta thành một thể, phá vỡ ngăn cách mấy trăm năm, trẫm quyết định mở vận hà, cho con cháu đời sau. Hôm nay trẫm bày tỏ thái độ trước, nếu chúng thần có phản đối, có thể đề xuất trước, mọi người thương nghị. Trẫm không hy vọng sau khi đưa ra quyết định cuối cùng lại lên tiếng phản đối, các vị ái khanh có ý kiến khác, cứ việc đề xuất.
Dương Quảng nhìn chúng thần một cái, lúc này Lại Bộ Thượng Thư Ngưu Hoằng bước ra khỏi hàng nói:
- Bệ hạ, lão thần có mấy lời muốn nói.
- Ngưu ái khanh cứ nói!
Ngưu Hoằng khom người nói:
- Bệ hạ chí lớn nghiệp lớn, muốn một hành động phá vỡ khoảng cách nam bắc, thần vô cùng kính nể và khâm phục. Lão thần cũng cho rằng, mở vận hà nam bắc có thể đem lại lợi ích cho thiên hạ, thương nghiệp phồn vinh, tăng thêm các khoản thu cho triều đình, có lợi cho công lao sự nghiệp nghìn thu, thần hoàn toàn ủng hộ. Lão thần chỉ hy vọng việc mở vận hà không nên quá vội vàng, đợi sau năm ba năm, kinh đô mới xây dựng xong, thần dân an khang, mới từ từ mở. Dùng thời gian mười năm mở một con kênh ban ơn cho muôn đời, để con cháu đời sau ghi nhớ ân đức của Bệ hạ.
Lời nói của Ngưu Hoằng gần như đại điện cho suy nghĩ của hầu hết triều thần. Mở vận hà vốn rất tốt, nhưng hiện nay đưa ra không phải là thời điểm, hiện nay kinh đô mới vừa bắt đầu xây dựng cải tạo, một công trình khổng lồ đã hao phí chục triệu dân lực, lại tiếp một công trình khổng lồ nữa, Thánh Thượng quá nóng vội rồi, không chút nào thương cảm với tiền của của nhân dân.
Bùi Củ cũng bước ra khỏi hàng nói:
- Bệ hạ, thần cũng tán thành việc đào mở vận hà, chỉ là kinh đô mới còn chưa xây xong, vận hà lại tiếp, nếu quá nóng vội, sẽ khiến dân chúng oán thán, không có lợi, trái lại còn có hại, xin Bệ hạ suy nghĩ lại.
Sắc mặt Dương Quảng hiện lên một chút không vui, cao giọng nói:
- Trẫm chỉ đưa ra suy nghĩ, hoàn toàn không phải lập tức làm ngay, đương nhiên là đợi kinh đô mới xây dựng xong mới đào mở vận hà. Trong lòng trẫm rất rõ, nhưng có những việc có thể làm trước, ví dụ như: trước tiên thăm dò, xác định hướng đi của vận hà, còn có trưng dụng đất di dời nhà cửa, còn có thợ phải xem xét kỹ thuật. Các việc này đều hao phí thời gian, không thể đợi đến khi quyết định mở vận hà mới làm. Hôm nay trẫm chỉ thảo luận ý đồ với chư vị ái khanh, quyết định mở vận hà, sau đó cụ thể làm như thế nào còn phải thảo luận.
Lúc này, trong đại điện xuất hiện tiếng bàn luận khe khẽ. Thật ra rất nhiều đại thần đều hiểu đương kim Hoàng đế, Thánh thượng tính nôn nóng, muốn làm việc gì lập tức phải làm, hơn nữa, phải làm rất nhanh làm tốt. Ông đợi không nổi thời gian dài, từ việc ông xây dựng kinh đô mới có thể nhận ra, không ngờ thời hạn một năm, nghe nói kinh đô mới chạy theo tiến độ, dùng quân đội giám sát, vắt sức dân, mội ngày người mệt chết vô kể, hơn hai triệu dân phu đã chết hai phần. Nếu còn tiếp tục đào vận hà, sẽ không biết chết bao nhiêu người, bao nhiêu người nhà tan cửa nát.
- Bệ hạ, có thể đợi kinh đô mới xây dựng xong mới tiến hành chuẩn bị thăm dò trước?
Môn hạ thị trung Tô Uy ra khỏi hàng, cẩn thận đề nghị.
Tô Uy nói đến chỗ yếu hại, nếu khai thông vận hà giai đoạn trước bắt đầu, như vậy đợi mở vận hà quyết định xong, Thánh Thượng nhất định sẽ trong thời gian ngắn bắt đầu chính thức khởi công, phong cách làm việc của ông là vừa chuẩn bị vừa khởi công. Như xây dựng kinh đô mới, rõ ràng là trước tiên tiến hành đào lấp, kinh đô mới liền đồng thời khởi công, điều này khiến cho các đại thần rất bất đắc dĩ.
Đề nghị của Tô Uy khiến Dương Quảng rất mất hứng, ông lạnh lùng nói:
- Thăm dò giai đoạn trước không phải khởi công, trong lòng trẫm rất rõ. Trẫm có thể đảm bảo với mọi người, kinh đô mới chưa hoàn thành, vận hà chưa mở. Việc này quyết định như thế đã, Hữu Thừa hoàng phủ ái khanh nghe chỉ!
- Trẫm bổ nhiệm khanh là quan thăm dò vận hà, đến khảo sát tình hình ven sông Giang Hoài, nhanh chóng xác định phương án khai mở cho trẫm.
- Thần… tuân chỉ!
Hoàng Phủ Nghị cũng không phải rất tán thành, nhưng thánh chỉ đã ban ra, ông đành bất đắc dĩ nhận lấy. Tiếng bàn luận trong đại điện vẫn như trước không ngừng xôn xao, sau khi kinh đô mới hoàn thành mới mở vận hà, nhưng thời hạn của kinh đô mới một năm, như vậy vận hà muộn nhất sang năm phải khai mở rồi, vẫn là quá cấp bách. Quan trọng hơn là Thánh Thượng danh nghĩa nói mọi người cùng bàn bạc, nhưng thực tế người đã quyết định rồi, ở triều hội chỉ là hình thức, đây còn không đến một canh giờ đã quyết định rồi.
Trong lòng chúng đại thần đều nặng trịch, từ chi tiết này có thể thấy được, Đương kim Thánh Thượng so với Tiên hoàng còn chuyên quyền độc đoán hơn. Hình ảnh Thái tử chiêu hiền đãi sĩ trước đây, khiêm tốn nghe can gián đã không trông thấy ở ông rồi. Nếu việc nhỏ cùng không tính làm gì, rõ ràng công trình trọng đại như thế, lại chỉ vì cái trước mắt như vậy, sẽ khiến thiên hạ kêu ca oán thán.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng có chút nặng trĩu, hắn phát hiện các đại thần không ngờ không có ai dám phản đối Dương Quảng. Như Ngưu Hoằng, Bùi Củ, Tô Uy các ông tuy đều phản đối mở vận hà, nhưng các ông nói rất khéo đưa đẩy, trước tiên tán thành sau đó nhắc đến không đồng ý, thật ra chính là phương thức muốn lấy kéo dài để phản đối, quan lại quý tộc càng lặng ngắt như tờ.
Tình cảnh lần đầu tiên dời đô quần thần kịch liệt phản đối đã không còn nữa, Dương Nguyên Khánh ý thức được mình đã trợ giúp Dương Quảng tạo một lần sát uy, thế cho nên tiếng phản đối của triều đình bị tiêu diệt, thật không biết mình làm một việc tốt hay là một việc xấu.
……
- Tiếp theo bàn luận việc thứ hai, xem xét Võ Cử, tuyên Binh bộ vào tấu!
Lần này thanh âm của Dương Quảng khá nhỏ, rất nhiều đại thần đều không nghe thấy. Một hoạn quan bên cạnh cao giọng:
- Bệ hạ có chỉ, xem xét Võ Cử, tuyên Binh bộ vào tấu!
Võ Cử ở trong mắt các đại thần, chỉ là một lần tuyển chọn võ vệ trong cấm quân, không có liên quan gì đến triều đình, đây chỉ là việc có liên quan đến mười hai vệ võ tướng. Hơn nữa chỉ chọn năm trăm người, quy mô quá nhỏ, không có ý kiến thảo luận, thậm chí ngay cả sự tất yếu của triều nghị đều không có, chúng đại thần đều thả lỏng tinh thần. Lúc này trời sáng chưa lâu, còn có thể đến triều phòng ngủ một lát.
Nhưng còn có không ít quan viên khôn khéo phát hiện khác thường, theo tính cách của Thánh Thượng, có thể độc đoán chuyên quyền, ông tuyệt đối sẽ không lấy ra cùng bàn bạc với đại thần, ông đều trực tiếp phê chuẩn kết quả. Cái gọi là Võ Cử này, quân chức mà nó trao cho cao nhất chỉ ó tám, vĩnh viễn không đạt đến tiêu chuẩn của triều nghị. Thậm chí ngay cả Thánh thượng đều không cần phải để ý, đến Binh bộ đã có thể kết thúc, sau đó công bố bảng vàng, sự tình rất đơn giản.
Nhưng Thánh Thượng không ngờ phải bàn bạc trong triều nghị, hơn nữa, đặt cùng việc mở vận hà quan trọng như vậy, bên trong nhất định có tình hình đặc biệt gì, ít nhất có thể nói rõ Thánh Thượng rất coi trọng việc này.
Như Bùi Củ khôn khéo phán đoán ra, không chỉ là Thánh thượng coi trọng đơn giản như vậy, lần Võ Cử này có thể xảy ra chuyện.
Ánh mắt Dương Quảng lạnh lùng, ông muốn thông qua Võ Cử lần này, để cho cả văn võ triều đình hiểu rõ thái độ của ông. Ánh mắt của ông nhanh chóng nhìn theo hướng Dương Nguyên Khánh đang đứng, ông tin rằng Dương Nguyên Khánh sẽ hiểu suy nghĩ của ông.
Quan chủ khảo của Võ Cử, Binh bộ thị lang Lý Cương bước nhanh lên trước, khom người thi lễ, nâng danh sách trúng truyển thật dầy trình lên.
- Thần Lý Cương bẩm báo tình hình Võ Cử với Bệ hạ!